Tần Ca



Đường phố đông đúc, người người tới lui, vô số ánh mắt tìm tới nghiên cứu, tần suất quay đầu lại nhìn siêu cao. Phù Tô lấy tay che mặt mình, hận không thể giống như ngài Chuột chũi khiêng xẻng đào hầm dưới đất.

Nhắc tới ngài Chuột chũi Phù Tô tự nhiên lại nghĩ đến phim hoạt hình đã xem hồi nhỏ, khi đó hắn còn ngây thơ cầm cái xẻng nhỏ đào hầm ngay trong vườn sau nhà, lưng đeo sẵn bọc đồ nho nhỏ muốn đi đầu nhập vào đội của ngài Chuột chũi.

Sau lần bị Hạng Vũ đặt trên lưng ngựa xóc này một đường lúc trước Phù Tô đã thề không cho phép người nào nhét ngang hắn trên lưng ngựa bằng không tuyệt không buông tha. Không nghĩ đến lời thề đó nói chưa bao lâu hắn đã lại bị người cho xóc nảy thêm lần nữa, mà người hôm nay so với Hạng Vũ còn khó trả thù hơn nhiều lắm, chuyện này làm Phù Tô rất là hậm hực.

“Cha, ta sắp ói rồi, mau buông ta xuống!” Ghé trên lưng ngựa Phù Tô hét lớn: “Ngươi đây là trả thù, còn là cố ý, ta khinh bỉ ngươi!”

Đang cưỡi ngựa Doanh Chính cha cũng không xoay người trực tiếp giơ tay trái hướng về cái mông vểnh ở đằng sau cố sức vỗ, không cần nhìn cũng vỗ cực chuẩn: “Đừng giả vờ đáng thương! Đợi trở lại xem ta thu thập ngươi thế nào!”

Bị xóc đến đầu choáng váng Phù Tô cố sức lôi kéo y phục Doanh Chính cha để tránh khỏi lập tức bị rơi, trong lòng hoang mang. Rõ ràng mình mới là người phải tức giận, mới là người phải lẽ thẳng khí hùng, hiện tại sao lại ngược hết toàn bộ rồi? Mình giờ trở thành giống như một đại phôi đản đã gây ra tội ác tày trời gì đó vậy.

Ghé trên lưng ngựa Phù Tô nghĩ thế nào cũng không rõ, hắn đâu hiểu được sự khẩn trương lúc này trong lòng Doanh Chính.

Doanh Chính sở dĩ ngay từ đầu đã biểu hiện tức giận như thế, thậm chí không để cho Phù Tô có một cơ hội nói lời giải thích, chính là vì sợ nhi tử chất vấn mình. Cho nên hắn phải chiếm khí tràng trước, dùng khí thế của mình chấn hách được đối phương, cố gắng làm mơ hồ mọi chuyện.

Bất quá vừa rồi ở khách *** Phù Tô không cự tuyệt hắn hôn môi việc này làm Doanh Chính rất kích động cùng hài lòng. Dọc theo đường đi càng ôm tâm tình mừng thầm, trộm nghĩ đối phương có phải cũng tiếp nhận mình, tiếp nhận phần tình cảm kinh hãi thế tục này hay không.

Mắt thấy cha hắn cưỡi ngựa vào khu dân cư Phù Tô liền đoán người nọ là muốn đem mình đến chỗ bọn họ hiện đang đặt chân, mà nơi đó tám chín phần mười là nơi ở của mỹ nhân nương hắn, lúc này nếu không nghĩ biện pháp thì thật là không còn kịp nữa.

Hài tử bỏ nhà trốn đi ở thời đại nào cũng đều là một chuyện cực lớn, hạ tràng thế nào dùng ngón chân nghĩ cũng biết. Sẽ côn bảng hầu hạ, sẽ nước mắt tiến công, một người ngược thân, một người ngược tâm, người nào cũng sẽ cho ngươi hưởng đủ.

Phù Tô cũng không muốn vừa trở lại đã bị ngược thân rồi bị ngược tâm, huống chi khả năng phát sinh loại tình huống này còn cực cao.

Nhếch chân, ngóc đầu, Phù Tô nhằm hướng Doanh Chính cha đang cưỡi ngựa phía trước gọi: “Cha, ta ở ngoài mấy ngày nay ngươi không biết ta nghĩ đến ngươi nhiều như thế nào! Buổi tối nằm mơ luôn luôn thấy ngươi, muốn hỏi ngươi vì sao không tới tìm ta, ta ở ngoài thành Hàm Dương đợi bảy ngày, thế nhưng ngươi một chút cũng không lo lắng ta, cũng không nói đến tìm ta…Muốn hỏi ngươi có phải là không cần ta nữa hay không…” Nửa thật nửa giả, Phù Tô nói rất phiến tình rất đầu nhập, thậm chí cảm độngluôn chính minh.

Kháo, lão tử thực sự là quá có thiên phú, tuyệt đối không thua kém Tống Nhiễm, có lẽ dấn thân vào màn ảnh rộng cũng có thể thành một tiểu kim nhân, tiểu kim hoa, tiểu kim mã đủ thứ kim kim gì đó.

Nghĩ nghĩ Phù Tô một mình cười ngu, đầy đầu óc đều là tràng cảnh mình đứng dưới ánh đèn nhận phần thưởng phát biểu cảm nghĩ, cho nên ngay cả Doanh Chính cha gọi hắn cũng không nghe thấy.

Một câu nói, một việc làm nếu có thể cảm động chính mình, vậy thì khẳng định cũng có thể cảm động người khác, cho nên những lời vừa rồi của Phù Tô đã làm Doanh Chính cảm động, nhưng hắn lại không nắm chặt cơ hội khó có được này, bởi vì hắn thất thần.

Dừng ngựa, Doanh Chính xoay người đang muốn ‘vẻ mặt ôn hoà’ với Phù Tô, ai biết lại nhìn thấy người này tươi cười khúc khích rõ ràng không yên lòng. Bởi vậy lòng áy náy mới sinh ra của Doanh Chính cha nhất thời tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả tro bụi cũng không lưu lại.

Doanh Chính nghĩ mình đúng là một kẻ ngu si, cư nhiên lại tin chuyện ma quỷ, tin tưởng nhi tử thực sự bị ủy khuất, cái rắm, tất cả đều là rắm! Đối với người như thế này thì không thể tử tế, không thể có cái gì mà lòng nhân từ: “Hảo, hảo, hảo! Ngươi thật đúng là tiến bộ!” Ba chữ ‘hảo’ đủ để biểu đạt tâm tình hiện tại của Doanh Chính.

Cái gì?

Cố gắng phục hồi tinh thần Phù Tô mở to đôi mắt tràn ngập vô tội chớp a chớp, dưới ánh nhìn chằm chằm băng lãnh của cha hắn lúc này mới nhớ tới mình thất thần ngay tại thời khắc mấu chốt: “Cha…ta là đang suy nghĩ…ta… Ngươi lại tha thứ cho ta một lần đi!” Hai tay giao nhau làm ra vẻ thành kính không gì sánh được.

Phù Tô biết lúc này hắn muốn sống chỉ còn một con đường, đó chính là dũng cảm thừa nhận sai lầm, thẳng thắn thành khẩn! Không nên lại động chủ ý gì nữa.

Chỉ tiếc đạo lý đơn giản như vậy Phù Tô lý giải được thật sự là quá muộn, hôm nay cho dù hắn có chủ động dâng lên ‘bông hoa nhỏ’ của mình thì cũng chưa chắc đã có thể bình phục lửa giận trong lòng Doanh Chính cha.

“Cha…tha ta lần này đi…”

“Ngươi nghĩ có thể sao?”

“Vì sao không thể! Ta…Ta…Ta cùng không truy cứu ngươi hai lần ‘ý đồ’…quấy rối ta…” Thốt lên lời này làm Phù Tô ngẩn người, rốt cuộc nhớ ra mình mới là người phải phát giận. Lập tức trượt từ trên lưng ngụa xuống, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng trên mặt đất trừng về Doanh Chính đang ngồi trên ngựa đã trở nên mất tự nhiên: “Nói! Vì sao ngươi hôn ta?” Thấy sau giờ ngọ ngõ nhỏ không ai ra vào Phù Tô lúc này mới dám chất vấn.

Ngẩng cao đầu, tuy rằng lòng có chút bất an cùng xấu hổ, nhưng Doanh Chính cũng không muốn cho người khác nhìn ra sự quẫn bách của hắn, vì vậy lẽ thẳng khí hùng hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Sống một đống năm mới nghênh đón mùa xuân Doanh Chính hiếm có mà phát ngốc, cư nhiên cùng với Phù Tô vốn về mặt tình cảm có chút thiên nhiên ngốc đứng ở đầu ngõ thảo luận loại vấn đề ‘không thể lôi ra ánh sáng’ này, hai người ai cũng không phát giác này có bao nhiêu lỗi thời.

“Ta…Ta…Ta…Ta là nam!” ‘Ta’ cả buổi, Phù Tô cuối cùng chỉ phun ra được mấy chữ ‘Ta là nam’.

Bình thường trong tình huống này nói thế nào cũng nên là đương sự xấu hổ cùng giận dữ đỏ mặt, chỉ vào đối phương mắng ‘Ta là nhi tử ngươi, ngươi như vậy chính là loạn luân!’, Doanh Chính cũng đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác. Vậy mà nhi tử này của hắn căn bản không ra bài theo ý, nhăn nhó nửa ngày rồi nhảy ra được một câu như thế, nhất thời làm Doanh Chính cười khổ không biết làm sao. Vấn đề nhi tử của hắn quan tâm vĩnh viễn không giống người bình thường.

Bất quá như vậy cũng giúp Doanh Chính đoán nhi tử Phù Tô có phải là có thể tiếp thu phần tình cảm lưu luyến kinh hãi thế tục, tràn ngập bụi gai, bất dung thế đạo này hay không.

Xoay người xuống ngựa, Doanh Chính một túm đè Phù Tô vào sát chân tường, mở hai tay vây hắn lại ở giữa, cúi đầu ‘hung hăng’ hôn lên: “Nam nhân cũng tốt, nhi tử cũng được, ta đều không quan tâm, ta chỉ biết Doanh Chính ta thích nhi tử của mình, lại càng sẽ không vì thế tục mà buông tay.” Thanh âm ám ách nói xong, Doanh Chính vươn tay nâng cái cằm mở lớn của Phù Tô khép lại giúp hắn: “Có lời gì muốn nói không, chỉ cho ngươi một cơ hội này.”

“Kỳ thực…Ta…Ta cũng với cha…có chút gì đó…” Đỏ mặt cúi đầu, Phù Tô dùng chân vẽ vẽ dưới đất, không phát hiện trên mặt Doanh Chính lộ ra biểu tình kinh hỉ cùng kích động mang theo không thể tin: “Ta lúc đó còn nghĩ mình có phải là biến thái hay không…Cứ nghĩ đến ánh mắt ngươi nhìn ta có cái gì đó, sợ đến nỗi ta mấy đêm cũng không ngủ ngon…”

Sáu nước thống nhất, thu cả thiên hạ vào túi so ra đều kém nghe được mấy lời hàm hàm hồ hồ này của nhi tử. Lúc này Doanh Chính cảm giác lòng mình như được cái gì đó mà hắn cũng không biết lấp đầy, có thỏa mãn, có may mắn, có vui sướng, có kích động, có rất nhiều rất nhiều điều mà hắn trước đây không hề biết.

“Tô nhi…Ngươi nói là thật…” Hai tay nắm chặt vai người trước mắt Doanh Chính kích động hỏi.

“Ân!” Gật đầu, mặt Phù Tô trở nên đỏ bừng. Tuy rằng bình thường cải gì cũng dám nói dám làm, nhưng về phương diện này (vô luận thể xác hay là tinh thần) đều thuần khiết không gì sánh được.

“Ngươi có biết nếu như bị người phát hiện chúng ta…thì đó là…”

“Nếu thế…vậy hay là thôi đi!” Phù Tô sợ chết vừa nghĩ đến hạ tràng sau khi bị người biết lập tức phản bội không hề lưu luyến. Mà khi hắn thấy bộ dạng muốn thịt luôn mình của cha hắn thì lập tức thức thời đổi giọng, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì ta cẩn thận một chút, nghe nói yêu đương vụng trộm cũng rất kích thích!”

Đây đều là cái loạn thất bát tao gì! Doanh Chính hận không thể giết chết luôn người trước mắt, nghiêm túc không gì sánh được nói: “Ngươi đứng đắn một chút cho ta, đừng giả ngu!”

Phù Tô cắn cắn môi, cúi đầu không nhìn Doanh Chính, nhưng cũng rất nghiêm túc hồi đáp: “Kỳ thực ta muốn nói là hai chúng ta chưa từng thích ai, có lẽ là thời gian sống nương tựa lẫn nhau quá dài mới như vậy. Nếu không chúng ta trước hết cứ thuận theo như vậy mà phát triển thì sao? Chuyện sau này thì sau này hẵng nói, chúng ta trước…nói chuyện yêu đương…”

“Nói chuyện yêu đương? Là ý gì?” Doanh Chính nghi hoặc hỏi.

“Nói chuyện yêu đương chính là…nắm nắm tay…hôn hôn môi…”

Tay sao, từ đầu vẫn luôn nắm, chẳng nghĩa lý gì. Hôn môi thì thật ra còn được, chỉ bất quá…“Hết rồi?” Không nghe được phần mình quan tâm nhất, Doanh Chính nhịn không được hỏi.

“Hết rồi, còn gì nữa?” Gãi gãi tổ chim Phù Tô buồn bực lắc đầu.

“Ngươi nói xem!” Doanh Chính nghiến răng nghiến lợi.

Thật không biết!

Phù Tô vẫn lắc đầu, trong tiềm thức hắn tuyệt không suy nghĩ vấn đề này, bởi vì trực giác nói cho hắn biết việc này hắn tuyệt đối chiếm không được một điểm tiện nghi.

Nghiến răng, Doanh Chính khom thắt lưng xuống bên tai Phù Tô nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là giường chiếu vui vầy, phu thê chi thực…”

Ta phi, còn cá nước thân mật nữa chứ gì! “Nếu như cha nguyện ý hi sinh một chút thì nhi tử không ngại cân nhắc.”

Phỉ nhổ kiêm miệt thị nhìn Phù Tô, Doanh Chính thập phần chẳng đáng khẽ hừ một tiếng, ý nói ngươi mơ mộng hão huyền.

Vươn tay sờ sờ mông mình, nhớ lại bộ dạng mấy tiểu thụ bị bạo cúc hoa trong tiểu thuyết miêu tả Phù Tô toàn thân như điện giật. Một đẩy đẩy Doanh Chính ra, bước nhanh vào trong ngõ nhỏ, mặc kệ Doanh Chính cha gọi thế nào hắn cũng không đứng lại.

“Nói a, lúc nào?” Doanh Chính đuổi theo không buông không tha truy vấn.

Bị ép đến sắp hỏng mất, Phù Tô rốt cục chịu không được chi phải có lệ nói: “Để xem tâm tình!”

“Xem tâm tình gì?”

“Tâm tình tốt!”

Thấy Phù Tô một bộ dạng xấu hổ quẫn bách Doanh Chính nở nụ cười: “Tô nhi…Tô nhi…Tô nhi!” Hướng về người càng đi càng nhanh gọi.

Dừng bước, xoay người, Phù Tô tức giận hỏi: “Cái gì nữa?”

Chỉ vào ngõ nhỏ phía trước, Doanh Chính vẻ mặt vô tội nói: “Không có việc gì, chỉ là muốn nói với ngươi ngõ nhỏ phía trước kia mới đúng, ngươi đi nhầm rồi.”

………

Phiền Ly mang Cơ Uyển đi đạp thanh, thân là thị nữ Lục Ngạc đương nhiên theo cùng, mà Hàn Phi gần đây linh cảm sáng tác nảy mầm thì đã về chỗ bí mật của mình, ở trong đại thư phòng ngăn cách với thế sự múa bút thành văn. Bởi vậy lúc Doanh Chính mỹ tư tư lôi kéo Phù Tô bởi vì nhất thời xúc động nóng đầu mà làm chủ quyền triệt để mất sạch, đang hối hận đến đau ruột trở lại nơi ở thì nơi đó im ắng, một người cũng không có.

Sợ hạ nhân lắm miệng cho nên từ sau khi ở lại Tân Trịnh định cư Phiền Ly bọn họ không thuê người hầu, mọi chuyện đều tự động thủ làm, thế cho nên hiện tại Phù Tô muốn tắm cũng tìm không được một người biết nhóm lửa.

Doanh Chính có thể chẻ củi, Phù Tô có thể nấu nước, nhưng hai người bọn họ đều không biết dùng bếp lò.

Nói sao thì cũng đã một tháng không tắm, Phù Tô nghĩ cũng không hơn kém một hồi, nhưng chuyện này trong mắt Doanh Chính có chứng khiết phích ưa sạch sẽ quả thực thiên lý khó dung. Vì vậy cũng mặc kệ nhi tử phản kháng hắn trực tiếp kéo người đến cạnh giếng, vừa hay khí trời nhập thu rất oi bức, tắm nước lạnh thư giải toàn thân.

“Cởi y phục!” Doanh Chính hết nhịn nổi.

Nắm chặt vạt áo Phù Tô thề sống chết không cởi, bởi vì hắn thấy rất thẹn thùng. Mặc dù hai người bọn họ đã thản thành tương kiến (nhìn thân lõa thể) mười bảy năm, cùng tắm chung một hồ, cùng lăn chung một giường: “Ban ngày…ban mặt…Ta cũng không phải người tùy tiện…”

Lấy tay lau trên mặt một vòng Doanh Chính nhấc thùng gỗ đựng nước hất thẳng vào người vẫn còn uốn éo nhăn nhó đằng kia: “Cởi hay không?” Nhìn người nào đó đã ướt đẫm hỏi.

“Ngươi…Ngươi…Ngươi cầm thú…Ngươi vô sỉ…” Bị ướt kêu oa oa Phù Tô tức giận đến toàn thân run lên.

Không buồn phản ứng lại với người đang kêu la, Doanh Chính tiến lên cũng không quản y phục mình có thể bị làm ẩm ướt hay không, lao sang nhi tử cởi y phục cho hắn, thế nhưng cởi cởi liền cởi ra vấn đề.

Nhìn thân thể không tráng nhưng rắn chắc trước mắt, Doanh Chính nhất thời khô nóng khó nhịn: “Tô nhi…” Kéo vào trong lòng, cắn vành tai, bắt đầu giở trò.

“Ân…” Bị người cắn vành tai mẫn cảm, Phù Tô ngây thơ lập tức mềm nhũn thân thể, cả người treo trên thân Doanh Chính cha, mặc hắn ôm mình ngồi bên cạnh giếng lột sạch sẽ.

Mà khi một cái ‘ma trảo vạn ác’ vươn về hướng một đóa ‘hoa nhỏ kiều nộn thì Phù Tô vẫn bị người lừa gạt lập tức giật mình tỉnh lại, hoảng sợ nhìn ‘cây củ cải nghiệp chướng’ cha hắn giấu dưới y phục nhưng đã ngẩng đầu lên đầy sung mãn.

Thật giống như Doanh Chính vẫn luôn biết phải nói sao để lừa đến gạt đi nhi tử Phù Tô, Phù Tô cũng biết phải làm thế nào để ghê tởm chết Doanh Chính, cha mình.

Nương theo nước trên thân Phù Tô lấy tay chà chà, chỉ vào viên bùn đất trên mặt nghiêm túc nói: “Rất bẩn!”

Nhìn thứ gì đó trên thân Phù Tô Doanh Chính sắc mặt trắng nhợt, cái gì kích tình cũng đều biến mất hết, chỉ còn một cỗ nước chua từ dạ dày trở mình nhào lên.

Thành công đả kích thế lực tà ác, Phù Tô đắc ý cực kỳ. Ngâm nga ‘*** từ lãng khúc’ hắn thối lui đến một bên Doanh Chính bắt đầu tắm, nhưng lại quên tắm vẫn luôn luôn có lúc tắm xong.

Ngồi trên băng ghế nhỏ vừa rửa chân vừa hưởng thụ đãi ngộ gội đầu Doanh Chính cha ban cho, Phù Tô trong lòng dị thường đắc ý.

Chải mở tóc quấn lấy nhau thành một ổ, lúc này Doanh Chính hận không thể cạo sạch cái đầu lộn xộn của Phù Tô đi: “Ngươi làm khất cái rồi biến thành cái bộ dạng quỷ này đây!” Giật mạnh một mớ tóc thực sự không gỡ được, thấy Phù Tô đau đến nước mắt như bão táp, Doanh Chính trong lòng sảng khoái vô cùng: “Nói, mấy ngày nay ngươi qua thế nào?”

“Không nói!” Ôm da đầu Phù Tô bướng bỉnh đáp lại.

“Nói hay không?” Doanh Chính giật nhẹ mớ tóc trong tay.

“Chết cũng không nói!” Phù Tô ngang nhiên trả lời.

“Ngươi đừng hối hận!” Ôm người vào hẳn trong lòng, Doanh Chính nắm lấy ‘cây củ cải’ của Phù Tô nhéo nhéo: “Nghĩ đi đã rồi hẵng quyết định nói hay không!”

Một năm cũng khó được nam nhân một lần Phù Tô vẻ mặt thấy chết không sờn: “Giỏi thì ngươi biến ta thành thái giám đi!”

Nghiến răng, Doanh Chính ném người sang một bên, nhắm mông Phù Tô đánh một cái: “Quay sang bên kia nâng người lên!” Chỉ chỉ giếng nước.

Nâng lên? Trong đầu hiện ra một hình ảnh cực không hài hòa, bị làm nhòe tung tóe, Phù Tô lập tức xấu hổ đỏ mặt. Trước đây không cảm thấy, hiện tại vừa nghĩ đến đã thấy từ này tràn ngập ám muội.

Nhìn nhi tử toàn thân đỏ rực xấu hổ cúi đầu Doanh Chính liền thấy dở khóc dở cười: “Chà lưng, hay là ngươi muốn làm gì? Hả, Tô nhi?” Trêu đùa.

“Ta mới không nghĩ lung tung!” Đẩy Doanh Chính ra, Phù Tô lập tức chạy đến cạnh giếng mà trong lòng vẫn lo lắng. Dù sao cha hắn thật là một cầm thú, mà lộ hoa nhỏ ra ngoài ngay trước mắt cầm thú tuyệt đối bằng với tự dâng lên cho người tàn phá. Vì vậy Phù Tô cầm lấy y phục trên mặt đất quấn quanh thắt lưng, lúc này mới buông tâm.

Mỹ cảnh bị che khuất Doanh Chính bĩu môi, không có động lực đi lên có lệ chà xát lưng cho Phù Tô.

“Mạnh một chút, ngươi gãi ngứa a!” Phù Tô quay đầu hờn giận trừng Doanh Chính.

“Đã biết, vịn chắc vào!” Vắt khô khăn vải trong tay Doanh Chính ngoan kính chà Phù Tô một cái từ thắt lưng cho đến đầu vai, suýt nữa chà cho người đang bận nhìn trời không có chỗ tựa vào luôn trong giếng.

Hai tay cố sức đỡ miệng giếng để ngừa mình ngã vào, toát một thân mồ hôi lạnh Phù Tô lết lết trở về từng chút một. Lúc hai chân rốt cuộc rơi xuống đất rồi mới phát giác sau lưng mình nóng rừng rực…như là thiếu một tầng da…

“Khụ khụ…” Ho khan hai tiếng Doanh Chính xấu hổ nhìn bộ mặt ủy khuất của nhi tử: “Ta…không phải cố ý…” Nói xạo.

~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui