Tần Ca



Quốc sư người ta đã nói rồi thôi, phúc vận của đại hoàng tử có ảnh hưởng lớn đến phúc chỉ của Đại Tần đế quốc, trong vòng mười năm đừng nói thú thê ngay cả một thông phòng cũng không được có.

Lúc nghe Phù Tô có huyết quang taiương, có vài người cũng không cho là cái gì to tát, bọn hắn còn ước gì đại hoàng tử có chuyện luôn cho rồi. Thế nhưng vừa nghe thêm chỉ cần đại hoàng tử có chút chuyện là Đại Tần sẽ bị hủy vận thế thì lập tức vứt hết đủ loại phương pháp đã tính để cho Phù Tô gặp ‘huyết quang’, dù sao bọn hắn càng nhớ thương chính là vạn lý non sông này.

Cứ theo danh vọng trong dân gian của Từ Phúc thì lời hắn nói cực có phân lượng, mặc dù trong lòng có hoài nghi nhưng cũng không ai dám không tin, trong mắt mọi người Từ Phúc là phương sĩ đắc đạo đã sắp sửa đứng hàng tiên ban, lời hắn nói thà rằng cứ tin là có.

Thấy chúng thần phía dưới biểu tình khác nhau, nhưng nói chung rốt cuộc không ai nhắc lại chuyện Phù Tô thú thê nữa, Doanh Chính trong lòng rất thoải mái tuyên bố bãi triều.

Trong tiếng tề hô Doanh Chính đứng lên đi xuống dưới, thế nhưng vừa phóng ra một bước hắn đột nhiên nhớ đến nhi tử còn ngủ gật bên cạnh. Quay đầu nhìn qua quả nhiên thấy người nọ còn đang ngủ, vì vậy đi đến hung hăng đạp cho một cước. Thừa cơ triều thần dưới điện đều phục trên mặt đất không dám ngẩng đầu Doanh Chính một tay bịt miệng Phù Tô, nhắm đầu của hắn cuồng chọc.

“Ân…Ân…” Bị đau nhức giật mình tỉnh giấc Phù Tô quơ hai tay muốn chống lại, đến khi thấy mọi người quỳ rạp phía dưới mới nhớ ra mình còn đang ở trên triều thì lập tức thành thật lại, vừa mặc người chọc vừa một tay chỉ vào cái tay bịt miệng mình của Doanh Chính cha, một tay xoa xoa thật nhiều nơi bị người chọc đau của mình.

Đế vương chưa đi thì không ai có thể ngẩng đầu đứng dậy đi trước, chờ mãi vẫn không thấy được quân vương trên thượng tọa đi xuống, chúng đại thần đang quỳ trong lòng đều hiếu kỳ đánh giá nguyên nhân, nhưng ai cũng không dám ngẩng đầu nhìn một cái đến tột cùng là đang phát sinh chuyện gì.

Chọc xong lại đạp bù thêm hai cước Doanh Chính lúc này mới buông Phù Tô, ống tay áo vung lên tiêu sái mở miệng nói: “Tô nhi đi cùng trẫm.”

“Dạ, phụ hoàng.” Cúi đầu xoa cái đầu nổi đầy bao bao Phù Tô nghĩ cha đây là đang trả thù mình đêm qua chặn hắn ở cửa mật đạo không cho vào.

Đi theo sau mông cha ra khỏi đại điện, Phù Tô đang muốn khom người chuồn đi thì bị Doanh Chính phát hiện, tiếp đó liền bị người kéo vào ngự liễn.

Mành được cẩn thận thả xuống che bốn phía xe ngựa: “Khởi giá!” Theo tiếng hô của Triệu Cao xe chậm rãi khỏi hành.

Từ lúc bắt đầu lên xe, Phù Tô vừa một bên cọ rồi lại cọ nhìn Doanh Chính hắc hắc cười, vừa không ngừng chớp mắt bày ra thứ mình vẽ trên mí mắt cho Doanh Chính cha xem, nỗ lực làm hắn hài lòng.

Nhìn con mắt giả của Phù Tô Doanh Chính nhịn không được vươn tay nắm lấy ‘khuôn mặt nhỏ nhắn’ của người này xoa nắn rồi lại xoa nắn, sau lại còn giật áo Phù Tô ra mút đến cắn đi trên vai hắn, tay cũng vói vào giữa hai chân Phù Tô.

“Chờ…chờ…” Kéo cái tay đang xé dây lưng của mình, Phù Tô nỗ lực đánh văng móng vuốt của Doanh Chính cha, cuối cùng không thể nhịn được nữa bị bức nóng nảy trực tiếp nhắm cánh tay cha hắn cắn một ngụm.

“Tê…Ngươi là cẩu a!” Đẩy đầu Phù Tô ra, Doanh Chính trừng nhi tử đang nhe răng còn thiếu điều học cẩu sủa sủa kia, cố sức kéo người lên trên đùi mình đè xuống cẩn thận.

Đan ngón tay vào tóc Phù Tô vuốt ve từng lượt từng lượt: “Đêm qua không ngủ ngon?”

Nằm trên đùi Doanh Chính cứng còng một hồi xác định hắn thực sự không dự định làm gì, Phù Tô lúc này mới an tâm thả lỏng thân thể thu hồi răng nanh, nhắm mắt lại hưởng thụ sự hầu hạ của Doanh Chính cha: “Bàn có chút cứng, ngủ có chút mệt.”

“Ngủ mệt còn nhớ vẽ mắt trên mí, ân?” Nhéo nhéo cái mũi của Phù Tô Doanh Chính cười hỏi.

“Này còn không phải vì không có biện pháp sao, cha ngươi thực sự không biết con mắt này có bao nhiêu khó vẽ. Không chỉ trước khi khô không thể trợn mắt, còn phải lo lắng giữa chừng ra mồ hôi nhiễm mờ nét mực.” Bất quá trong lúc đợi mực khô còn có thể ngủ thiếp một hồi, Phù Tô đắc ý nghĩ.

Giúp nhi tử xoa xoa mớ bao bao bị chọc thũng Doanh Chính nói lại chuyện đã xảy ra sáng nay trên triều một lần, vừa nói vừa len lén chú ý thần tình của hắn. Phát hiện nhi tử nghe thấy mình đề bạt Lý Tư làm tể tướng cũng không có bất luận vẻ kinh ngạc gì, ngược lại còn làm kẻ khác nghĩ trong mắt hắn vị trí này đã sớm dành cho Lý Tư.

Nhưng đến lúc Phù Tô nghe Doanh Chính thuật lại xong chuyện về Từ Phúc với cái gì mà vận thế cùng phúc lợi, quả nhiên đúng như Doanh Chính dự liệu, hệt như con mèo bị đạp đuôi nhảy dựng lên, hô to gọi nhỏ muốn nhảy xuống xe tìm người liều mạng.

“Ta với Đại Tần mệnh mạch tương liên? Lời này hắn cũng nói ra được, quá không có đạo đức chức nghiệp!” vỗ vỗ ngực Phù Tô hít vào một hơi, ngồi xuống hạ giọng hỏi Doanh Chính: “Ngươi bảo hắn sao không nói ai được ta được cả thiên hạ luôn đi!” Lật tròng mắt một vòng, cố sức vỗ cái ghế dưới thân: “Hắn đây còn không phải đẩy ta vào hố lửa sao!”

Nhấc cái tay Phù Tô vừa cố sức đập ghế lên xoa rồi lại xoa, Doanh Chính nghi hoặc hỏi:

“Như vậy không phải rất tốt sao, đến lúc đó thì dù chuyện ngươi lo lắng có xảy ra, ngại về điểm này cũng không có người dám lấy tính mạng của ngươi.”

“Chặt tay chân cất vào bình cũng có thể sống, chỉ sợ đến lúc đó sống không bằng chết, muốn chết không được.” Nhớ đến mấy đam mỹ tiểu thuyết ngược thân rồi lại ngược tâm đời trước bị ép đọc, phàm là người có mạng có thể làm cho ‘vận mệnh quốc gia thiên hạ hưng thịnh’ thì đều không có kết quả tốt, mười người có năm thành cấm luyến, bốn bị lừa thân gạt tâm, còn dư một thì bị treo nửa cái mạng không ra chết không ra sống.

Nói tóm lại một câu, mạng như vậy còn không bằng tự mình sớm treo cổ, từ đâu về lại chỗ đó!

Mạng như vậy trốn còn không kịp ai ngu mà chủ động nhào đến, Phù Tô rất mất hứng nhắm lưng Doanh Chính cha chọc một cái, ác ngoan nhỏ giọng nói: “Bảo hắn đổi đi, tùy tiện cái nào cũng tốt hơn cái này.”

Thứ này có thể nói xong lại đổi sao?

Doanh Chính nhíu mày, hắn nghĩ Từ Phúc lý do này rất không sai, cực được lòng hắn, ngăn chặn tất cả hậu hoạn: “Đổi cái gì, muốn đổi cũng phải mười năm sau.”

Vừa nghe mười năm sau Phù Tô lập tức bắt đầu khẩn trương, vì sao lại không phải bảy, tám, chín năm mà là mười năm? Vì sao lại không phải mười một, mười hai năm mà hết lần này đến lần khác là mười năm? Mười năm sau có một ngày có thể thành ‘Sa Khâu chi biến’.

Tuy rằng Hồ Hợi đã chết, Triệu Cao hiện tại chỉ có thể đầu nhập về mình, không ai nhảy lên thì Lý Tư cũng sẽ không ngu xuẩn đi nhầm đường, Hạng Vũ cũng đã thành đại ca kết bái của mình, buông cừu hận đổi nghề đi hành hiệp trượng nghĩa, thế nhưng chưa đến trước mắt thì vĩnh viễn sẽ không có ai biết được giữa chừng có thể phát sinh biến cố gì.

Không được! Không được!

Càng nghĩ lòng càng thấy phiền, hất tay Doanh Chính đang nắm tay mình đi, Phù Tô cố sức giật tóc đột nhiên nhớ ra có một người hắn từ đầu vẫn chưa xử lý, mà cái người này…phải xử lý sạch sẽ, nếu không, hắn còn sống một ngày thì lại thêm một ngày còn tồn tại yếu tố bất an: “Tiểu thúc đâu?” Đã lâu không gặp Tử Anh, Phù Tô kéo Doanh Chính hỏi.

“Ra ngoài du lịch, làm gì?”

“Úy Liễu đâu?”

“Ở nhà.” Với ngành nghề như Úy Liễu, hắn với Tử Anh đều thuộc đoàn người đặc thù, có thể không lên triều, nhưng có thể tự do ra vào hoàng cung.

Việc này không thể gây ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa để Úy Liễu phái người đi làm mình cũng yên tâm: “Dừng xe! Dừng xe!” Chờ xe dừng lại Phù Tô nhảy vèo từ trên xuống, cởi đôi hài ‘chân vịt’ còn ngoắc ở đầu ngón chân ra ném vào ngự giá, tiếp đó lại cởi y phục rườm rà trên thân bớt đi hai kiện.

Bởi Phù Tô không thích mang ‘hài chân vịt’ nên lúc hắn vào triều thì luôn chuẩn bị thêm một đôi hài giản đơn, không có nhiều trang sức dư thừa như vậy. Cho nên Phù Tô vừa nhảy xuống cởi hài thì Triệu Cao đã vội vàng đưa hài chuẩn bị sẵn lên để hắn thay.

Nhận hài đi vào, Phù Tô vẫy tay với Doanh Chính nói: “Ta không đi nghị chính điện đâu, các ngươi tự nói với nhau mớ chính sự khô khan buồn chán đó đi, ta có việc phải làm.” Nói xong liền bò lên xe ngựa của riêng mình từ đầu vẫn luôn đi theo sau ngự giá của Doanh Chính.

“Ngươi muốn làm gì?” Doanh Chính xốc mành xe lên hỏi, cũng không phải hắn lo lắng Phù Tô làm chuyện gì nguy hiểm, bởi vì người này căn bản khôngcó gan đó. Doanh Chính bất quá là hiếu kỳ nhi tử vội vã như vậy là muốn đi làm cái gì, đi tìm Từ Phúc liều mạng? Nhìn thế nào cũng không giống.

“Bí mật!” Khoát khoát tay với Doanh Chính Phù Tô buông màn xe, thế nhưng lập tức lại vươn đầu ra nói với Doanh Chính còn chưa kịp thu thân thể vào: “Đừng để ta phát hiện ngươi phái người làm cái gì, hiểu được nga!”

Điểm điểm ngón tay Phù Tô thu hồi thân thể: “Hàn Phồn ngươi xuất cung đi tìm Úy Liễu tiến cung gặp ta.”

“Vậy sao? Nô lập tức đi.”

Người như Doanh Chính luôn tự ngạo, lòng tự trọng rất mạnh, chuyện gì chỉ cần gật đầu đáp ứng rồi thì tuyệt đối sẽ tuân thủ cũng như đi làm. Cho nên mặc dù hắn hiếu kỳ nguyên nhân Phù Tô vội vội vàng vàng chạy về chỗ ở lại gọi Úy Liễu tiến cung, thậm chí hiếu kỳ đến trong lòng ngứa ngáy, nhưng hắn vẫn thủ tín không hỏi, cũng không phái người đi thăm dò.

Buổi tối hôm nay Doanh Chính sớm đã đến chỗ Phù Tô, bất quá không phải từ mật đạo mà là đi bằng cửa chính. Lúc hắn vừa vào phòng liền nhìn thấy hai cái bàn còn chồng lên nhau ở góc tường, nhếch mép cực dương dương tự đắc.

Đêm đó hắn ngủ lại tẩm cung của Phù Tô, danh nghĩa là phụ tử hai người cần gấp bàn đại sự. Từ lúc trở về cung Doanh Chính cứ nghĩ có chút chuyện làm không thuận tiện bằng ở bên ngoài. Trong cung người đông, mắt nhiều, miệng lại tạp, chuyện lớn bằng cái rắm cũng có thể lan truyền. Hai người bọn họ ở chung lúc nào vết tích trên thân cùng với trên chăn trên giường cũng đều là vấn đề, một tia không cẩn thận là sẽ bị người truyền ra tin đồn.

Vì vậy màn đêm buông xuống Doanh Chính không ngủ được bận rộn suy tư con đường giải quyết linh quang chợt hiện, lập tức lay tỉnh Phù Tô đang ngủ thẳng ngáy khò khò bên cạnh. Có lúc Doanh Chính nghĩ cái người này đến tột cùng nghĩ thế nào về quan hệ giữa hai người bọn họ, nếu nói không khẩn trương sao còn biết phòng ngừa chu đáo suy nghĩ biện pháp, thế nhưng nói khẩn trương sao lại chẳng bao giờ thấy hắn xuất chút lực cho tương lai của hai người như vậy?

“Tỉnh tỉnh, mở mắt ra!” Lay đầu Phù Tô một chút thấy người này không phản ứng,Doanh Chính liền cười xấu xa vói tay vào trong áo hắn, dùng ngón tay ngắt một cái ngay trên trái anh đào nhỏ, quả nhiên liền đánh tỉnh được: “Ngươi nói ta còn chỗ nào thiếu sờ ngươi?” Doanh Chính ám muội liếm liếm tai nhi tử cười nói.

“Sờ nữa là chà xát ra bùn luôn!” Xách tay Doanh Chính từ trong quần áo mình ra Phù Tô túm chăn che kín thân lại, nghiêng qua hỏi: “Nói, chuyện gì cần nói ngay giờ này?”

Doanh Chính vươn tay bọc lấy Phù Tô, ôm sát vào trong lòng hỏi: “Ngươi nói chúng ta ở ngoài thành mua một gian nhà, thế nào?”

“Mua nhà? Một hoàng cung lớn như vậy còn chưa đủ…Chờ một chút… Ngươi sẽ không…là…” Nghiêng đầu nhìn Doanh Chính khóe miệng khóe mắt đều mang ý cười, Phù Tô bừng tỉnh đại ngộ: “Di ~ ngươi sẽ không là dự định mua gian nhà để…”

“Nói, ta mua nhà để làm gì?” Nâng nửa người dậy Doanh Chính cười hỏi.

“Ngươi mua nhà ta làm sao biết để làm gì?”

“Thật không biết?”

“Thật không biết.”

“Tô nhi, không biết vậy ngươi còn cười ‘tiện’ đến như thế làm cái gì?” Doanh Chính vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Phù Tô.

Sờ sờ mặt mình Phù Tô mói sẽ không thừa nhận mình cười đến rất gì gì đó, Phù Tô hắn thế nhưng làm người thanh thanh bạch bạch, từ trong ra ngoài đều thuần khiết không gì sánh được, hắn mới sẽ không cho rằng cha hắn mua nhà là để thuận tiện xuất cung ‘yêu đương vụng trộm’ đâu.

“Nào có, đó rõ ràng là tươi cười thiên chân khả ái, ‘tiện’ ở đâu? Nhất định là cha ngươi mắt có vấn đề, ngày mai nhanh gọi Hạ Vô Thả xem cho ngươi một chút. Có bệnh sớm chữa, nếu không bệnh nhỏ biến bệnh nặng thì không xong rồi.”

Biện pháp tốt nhất để kết thúc một chủ đề của Phù Tô chính là mở ra một chủ đề mới, cười thế nào không quan trọng, quan trọng là hắn minh bạch dụng ý cũng như tâm tư của mình lúc chuẩn bị nhà là được rồi: “Tô nhi muốn nhà của chúng ta như thế nào?”

Phù Tô nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc đáp: “Có sơn có thủy có sông, còn có một tiểu viện tử.”

“Có sơn có thủy?” Doanh Chính suy nghĩ một hồi, rất tự nhiên lại nghĩ đến ngự hoa viên của bọn họ.

Nhìn bộ dạng nhíu mày của Doanh Chính Phù Tô chỉ biết người này lại nghĩ đi hướng khác với mình, nước từ trên núi chảy xuống mà hắn muốn không phải lâm viên nhân tạo, mà là thiên nhiên: “Ở ngoài thành tìm nơi dựa vào sông núi, ở bên bờ dựng gian nhà trúc, ban ngày ngắm mặt trời mọc buổi tối xem mặt trời lặn, giữa đó buồn chán thì có thể câu cá. Trước viện có một sân, nuôi con cẩu giữ nhà, mỗi tháng chúng ta đi chỗ đó ở vài ngày nghỉ ngơi thả lỏng, thật tốt!”

“Là rất tốt.” Nghe Phù Tô huyên thuyên, trong đầu Doanh Chính hiện ra một màn mỹ cảnh, hắn cũng hướng tới có thể qua loại ngày đó: “Ngày mai ta liền sai người đi tìm một nơi như thế làm nhà trúc.” Ôm Phù Tô hôn một cái, Doanh Chính có chút nhịn không được muốn nhanh nhanh có một gian nhà chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Nhà, một thứ xa xôi đến nỗi làm Doanh Chính cũng đã quên đi hàm nghĩa thuần khiết của nó.

………

“Ân…Ân…A a a…Ân…Ha ha ha…”

Nghe tiếng kêu bên trong Hàn Phồn ở ngoài cửa gấp đến độ xoay quanh rồi lại không dám vào, hắn chỉ có thể ghé vào cửa cẩn thận hỏi: “Chủ tử người không sao chứ? Có cần thỉnh ngự y đến xem một cái hay không?”

“Đừng…đừng…ân ân….A a…Không cần…” Phù Tô cật lực trả lời đầy suy yếu: “Không có việc gì…Lập tức là tốt rồi…”

Siết chặt nắm tay, nghiến mạnh khớp hàm, Phù Tô vận đủ khí lực sở hữu hét lớn một tiếng: “A!!!!! Ha Một tiếng thở dài cuối cùng mơ hồ lộ ra thông ý không gì sánh được.

Hư thoát ngồi trên ‘bồn cầu’, thân dựa lưng ghế hai chân duỗi thẳng, lắc qua lắc lại lư hương bên cạnh Phù Tô rốt cuộc nếm đến trái đắng của việc chỉ ăn thịt không ăn rau xanh: táo bón.

Các nhà dinh dưỡng học đã nói cho chúng ta biết chỉ ăn thịt là sai, bổ sung những nguyên tố dinh dưỡng như vitamin trong rau dưa là cần thiết, bởi vậy Phù Tô tham ăn rốt cục vì cái miệng của hắn mà phải trả giá đại giới.

Ngồi đã tê rần hai cái đùi không động đậy được Phù Tô chơi đùa đủ lư hương xong lại bắt đầu loay hoay ‘giấy vệ sinh’ trong tay, một cái khăn tơ tằm.

Trời xanh a! Đất mẹ a! Phù Tô hắn dám dùng một trái tim bần trung nông mà thề, phàm chỉ cần có một tờ giấy thôi hắn sẽ không dùng thứ quý giá như thế chùi mông. Nếu không phải thực sự không tiếp thu được chuyện dùng phiến trúc cạo cạo, mười bảy năm nay hắn cũng sẽ không mỗi hai ngày đi tiện tiện xong trong lòng lại phải tồn tại cảm giác chịu tội như thế.

Phải biết rằng một khối khăn lụa hắn dùng khi đi xí sở cũng đủ cho một bách tính bình thường qua ba tháng ngày lành.

Bắt tay xếp ‘giấy vệ sinh’ thành con chuột rồi máy bay, rồi thuyền nhỏ, cuối cùng Phù Tô nhịn xuống cảm nhận mân mê cái mông cầm thứ quý muốn chết đó chùi chùi, chỉ là chùi gần xong hắn chợt thấy mặt trên khăn lụa có vết máu loang lổ, liên tục lau ba khối mới khô sạch sẽ.

Mông chảy máu nguyên nhân đại khái có mấy khả năng sau: một, ung thư, rất rõ ràng cái này không thể nào. Hai, trĩ sang, nhưng cái này cũng không có khả năng. Ba, bị củ cải bạo cúc hoa, cái này càng không thể, vì gần đây Doanh Chính cha vẫn luôn ăn chay.

Cho nên chỉ có nguyên nhân thứ tư hợp nhất ănkhớp nhất được thành lập, đó là hắn tiện tiện quá cố sức nứt vỡ luôn cúc hoa rồi.

“Báo ứng! Báo ứng!” Nhìn ba khối khăn nhiễm máu Phù Tô sắc mặt trắng bệch, trời xanh rốt cuộc đã vì sự xa xỉ của hắn mà giáng tội. Giờ khắc này Phù Tô thập phần muốn biết Doanh Chính cha so với chính mình càng thêm xa xỉ có tìmg bị nghiêm phạt như vậy hay không.

Khập khiễng cái chân còn đang tê dại, vểnh cái mông còn có chút đau đớn Phù Tô từ trong mao phòng ưu nhã đi ra, một đường đi rất cật lực.

Hạ triều đến tìm nhi tử dùng tảo thiện Doanh Chính vừa vào sân liền thấy Phù Tô lắc eo lết từng bước một. Không nhớ hôm qua mình có làm chuyện gì chăm chỉ như vậy, cho nên đối với bộ dạng rất giống bị người làm gì gì đó mà lại còn rất nghiêm trọng của nhi tử thấy vô cùng kỳ quái. Đi nhanh đến Doanh Chính vươn tay một cái ôm đỡ lấy người kia, thấy nhi tử sắc mặt tái nhợt vội vàng hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nói tóm lại cái mông chảy máu là một chuyện rất mất mặt, vì vậy Phù Tô vẫy lui người xung quanh xong còn nhỏ giọng xuống rồi mới nói: “Cái mông…chảy máu…”

“Cái mông chảy máu!” Vừa nghe cái mông của nhi tử, nguồn cội tính phúc của mình bị thương Doanh Chính bất giác kêu to.

“Suỵt! Suỵt!” Không liệu đến Doanh Chính sẽ lớn tiếng như vậy, Phù Tô đỏ mặt ngăn cản người này hô to gọi nhỏ.

“Suỵt cái gì! Gọi ngự y! Gọi ngự y!” Ôm ngang lấy người kia Doanh Chính khẩn trương hô to.

Cùng ngày, chuyện Đại Tần đế vương ôm đại hoàng tử vì táo bón mà cố sức quá mạnh dẫn đến nơi nào đó chảy máu hô to gọi ngự y bị truyền rộng khắp, khiến cho ai nấy đều biết rõ, thế cho nên mất hết mặt Phù Tô.

Ba chữ ‘Ta hận ngươi’ một lần nữa trở thành câu cửa miệng của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui