Tần Ca



Lấy lời hứa giới thiệu Ngu Cơ thật sự cho Hạng Vũ làm điều kiện, Phù Tô rốt cuộc cũng có được sự tha thứ tạm thời của đối phương, bất quá chuyện lần này cũng làm hắn phát hiện kỳ thật Hạng Vũ cũng không trung hậu thành thật như mình tưởng tượng.

Đầu xuân bước đi, đầu thu trở về, Phù Tô bọn họ rong chơi bên ngoài hơn nửa năm, bởi trước khi xuất phát Doanh Chính đã an bài thoả đáng cho nên chuyện trên triều đình trong suốt mấy tháng hắn không có ở đó vẫn vận tác như thường, không hề chậm trễ .

Xét thấy Hạng Vũ thân phận tương đối đặc thù không thể theo bọn họ vào cung, Doanh Chính tạm thời để hắn vào ở Mông phủ. Thứ nhất nếu có quyết định gì thì có thể nhắn qua Mông Nghị, thứ hai cũng thuận tiện chiếu cố, vẫn tốt hơn ở lại trạm dịch, khách *** bên ngoài nhiều lắm.

Dàn xếo xong xuôi Hạng Vũ, lại lần nữa bảo chứng mình vừa về đến cung là sẽ lập tức an bài chuyện mai mối, Phù Tô lúc này mới phất tay cáo biệt huynh đệ kết nghĩa, leo lên xe ngựa cùng Doanh Chính cha hồi cung.

Thấy nhi tử một đường đều nhăn nhó mặt mày, Doanh Chính khó có được một chút hảo tâm liền chủ động gánh vác trách nhiệm mà làm một phụ thân tốt nên làm, hỏi: “Hạng Vũ không phải là đã đáp ứng tha thứ ngươi rồi sao, sao vẫn còn mất hứng?”

Thở dài, Phù Tô cúi đầu một chút cũng không có hứng thú nói: “Là ‘tạm thời’ tha thứ,  có tha thứ thật hay không thì còn phải xem biểu hiện tiếp theo của ta. Lần này ta bù Dao Nương vào, vậy lần sau ta phải bù cái gì nữa?Phiền a…” Càng nghĩ càng phiền muộn, Phù Tô quát to một tiếng ôm đầu lăn lăn trong xe: “Ta lúc đó để làm chi phải giả nữ nhân lừa hắn a…”

Doanh Chính vốn định mượn cớ an ủi để nói móc châm chọc Phù Tô vài câu, vậy mà chưa đợi hắn mở miệng đã nghe nhi tử chính miệng nói ra chuyện mình phẫn nữ nhân, bởi vậy lập tức sầm mặt xuống, lạnh giọng hỏi: “Ngươi từng giả nữ nhân, lúc nào?”

“Mấy năm trước lúc theo quân thảo phạt Sở quốc, lúc đó bởi vì thích khách…” Nói được phân nửa, Phù Tô đang nằm ẹp trên ván xe đột nhiên nhớ ra hai chuyện ‘nữ trang’ với ‘thích khách’ cha hắn căn bản là không biết, mà mình cũng chưa từng nói.

Bất quá thật đáng tiếc, Phù Tô giác ngộ được rõ ràng là quá muộn, bởi vì Doanh Chính cha đã nghe được thanh thanh sở sở, làm cho hắn ngay cả cơ hội nguỵ biện cũng không có.

Hai tay chắp thành chữ thập giơ cao lên đỉnh đầu, Phù Tô liên tục xoa xoa cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi! Cha, ta biết sai rồi, ngươi đại nhân đại lượng tha thứ ta đi! Đó chỉ là một…ngoài ý muốn nho nhỏ nên ta mới quên nói cho ngươi! Cha…” Len lén lé mắt liếc nhìn Doanh Chính cha vẫn đang trầm mặc không nói lời nào.

“Gặp thích khách là chuyện nhỏ?Gặp thích khách là chuyện nhỏ sao?” Nhéo tai Phù Tô Doanh Chính hét lớn: “Ngươi còn nói đây là chuyện nhỏ sao?”

Mỗi nhéo tai đã rất khó làm Doanh Chính phát tiết được lửa giận trong lòng. Phát sinh chuyện lớn như vậy mình thế nhưng lại hoàn toàn khôgn biết gì cả, điều này làm Doanh Chính thập phần tức giận, càng thêm hối hận lúc đó vì bận tâm mặt mũi của Phù Tô trong quân mà rút thị vệ về.

“Ai u…đứt…đứt rồi…đã nói là vì một chút thương cũng không có cho nên mới không để ở trong lòng! Để làm chi cứ nhéo tai ta, nếu như biến thành thỏ thì làm sao bây giờ?” Cứu vớt cái tai lần nào cũng vô tội chịu liên luỵ của mình, Phù Tô trốn ra xa xa, vẻ mặt đề phòng phòng bị cha hắn.

Thấy hai cái tai của Phù Tô đã hồng hồng, Doanh Chính quyết định trước buông tha đợi buổi tối lại cẩn thận tính sổ với cái trên không biết tốt xấu này, xem hắn có còn dám gạt mình chuyện gì nữa hay không: “Vậy còn nam phẫn nữ trang là chuyện gì xảy ra, hử?” Doanh Chính tiếp tục đề tài tiếp theo.

Con ngươi xoay loạn đường nhìn bay tứ tung, giữa lúc Phù Tô đang cân nhắc phải làm sao để có lệ qua cửa lần này, chợt nghe thấy Doanh Chính cha rất tận lực ho khan một tiếng , nhất thời sợ đến rùng mình một cái, lập tức mở miệng giải thích: “Thì chính là lúc từ Sở quốc quay về Tần, để tránh cho lại gặp thích khách , cho nên chúng ta mới…”

Phù Tô kể lại sự tình từ đầu đến cuối cho Doanh Chính nghe một lần, bất quá trong quá trình kể hắn cũng không nói mình sở dĩ giả dạng làm nữ nhân là do bị Mông Hồng cùng Vương Ly hãm hại. Tuy rằng đến nay vẫn vô cùng khinh bỉ hành vi của bọn họ, nhưng loại chuyện bán đứng huynh đệ sau lưng này Phù Tô hắn chẳng thèm đi làm.

Muốn làm cũng phải thiêu một hắc oa cho thật lớn bắt bọn họ cõng luôn, chứ chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi này cũng vô ích, lại còn tỏ vẻ mình ưa đâm thọc, quá mất thân phận.

Nghe xong lời giải thích của Phù Tô Doanh Chính không nói gì, chỉ một mực nhìn chằm chằm nhi tử của mình, nhìn mãi đến lúc đối phương sắp tìm một chỗ co rụt thân lại mới mở miệng: “Buổi tối ngươi thành thành thật thật đợi trong phòng ngủ cho ta, đừng có cố gắng chặn cửa mật đạo lại, nếu không hậu quả cũng không phải ngươi muốn thấy, biết không?” Cảnh cáo xong, Doanh Chính không nhìn cái bộ dạng khóc không ra nước mắt kia của Phù Tô nữa, nhắm mắt lại chờ xe ngựa chạy nhanh vào hoàng cung.

Ai u…chết chắc rồi!

Phù Tô kéo kéo tóc hận không thể giết chết mình luôn cho xong hết mọi chuyện, nói không chừng ít nhất thì như vậy sẽ không phải chịu khổ.



Khác với những người khác vì được trở lại hoàng cung mà nhảy nhót, bởi vì buổi tối sắp gặp xui xẻo lớn nên Phù Tô sĩ khí rất thấp, ngay cả lúc về tẩm điện cảu mình nhận được lời hỏi han của mọi người cũng không khoác lác nhiều như mọi khi.

Vừa về đến phòng ngủ hắn liền sai người nấu nước trải giường cộng thêm soạn cơm nước, Phù Tô sâu sắc cảm thấy giờ này chỉ có ăn no rồi đi ngủ thì buổi tối mới có tinh thần cùng thể lực bắt đầu sự nghiệp cách mạng, tiến hành chiến tranh cách mạng.

Hất bay giầy trên chân , cởi phăng y phục trên thân, Phù Tô chân trần ngồi trên giường nói với Hàn Phồn: “Mang người ra ngoài canh chừng, vô luận ai đến cũng nói ta ngủ rồi, dù có là người của tẩm cung bên kia cũng nói như vậy”

“Đã biết, nô lập tức đi” Hàn Phồn khom thắt lưng chuẩn bị ra khỏi phòng.

“Chờ một chút” Đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng Phù Tô vội vàng gọi người laij: “Quy củ cũ, lễ đến thì thu người đến không gặp”

Phù Tô thập phần tự hiểu giá trị bản thân, biết nguỵ ‘đông cung’ (một cách gọi thái tử)  là mình đây vừa về chắc chắn sẽ dẫn đến đủ loại chủ tử trong cung đến bái phỏng hỏi thăm tin tức lão đại.

Đến lúc đó nói hay không cũng là một chuyện làm người khó xử.

Không nói chính là đắc tội một đám người, nói tuy chỉ phải tội một người, nhưng một người này còn đáng sợ hơn cả một đám kia.

Mà Phù Tô thì không muốn đắc tội một đám cũng không muốn đắc tội một người đáng sợ nhất đó, vì vậy hắn chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp như vậy: đóng cửa không gặp.

Thừa lúc Hàn Phồn ra ngoài canh chừng còn Dao Nương thì đang trải giường chiếu, Phù Tô chắp tay sau mông đi tới đi lui trong phòng suy tư về việc phải làm thế nào để nối được Hạng Vũ với Dao Nương lại một chỗ, để mình cũng làm ‘Cupid’ một phen: “Dao Nương…” Người nào đó trong lòng rất bất an thử gọi.

Trải xong đệm chăn vỗ mềm gối đầu, Dao Nương lật một kiện áo ngủ của Phù Tô ra rồi mới xoay người cười nói: “Điện hạ, giường chiếu đã được rồi, là tắm rửa trước hay dùng bữa trước?”

“Ăn trước, ăn no mới có khí lực tắm”

“Đã biết, nô tỳ lập tức đi giục bọn họ nhanh dâng bữa lên”

Nghĩ đến mình còn đang được ‘chờ xét hiệu quả’ ở chỗ Hạng Vũ, Phù Tô quyết định nhanh nhanh giải quyết chuyện hai người này đi, cuôi cùng có thành công hay không là ở bọn họ, nhưng chuyện gì hắn có thể làm vẫn là nên làm nhanh một chút: “Dao Nương ngươi có còn nhớ ta đã từng nói với ngươi về đại ca kết bái của ta không ?” Đợi Dao Nương từ bên ngoài trở về Phù Tô hỏi.

Hắn nghĩ trước nên thử thăm dò, nếu như Dao Nương đối với Hạng Vũ một điểm hảo cảm cũng không có lại nghĩ biện pháp khác.

Câu hỏi của Phù Tô làm Dao Nương thoáng sửng sốt, tiếp đó gật đầu hỏi lại: “Điện hạ nói chính là vị Hạng đại hiệp trung hậu kia?”

“Đúng đúng đúng, chính là vị Hạng đại hiệp trung hậu đó!” Phù Tô gật đầu chạy lên kéo Dao Nương đến cạnh bàn ngồi xuống: “Ngươi cảm thấy hắn thế nào?”

Thế nào? Dao Nương nhìn Phù Tô đầy mặt cấp bách chẳng hiểu hắn đây là vì sao, bất quá vẫn nói rằng: “Nghe miêu tả của bệ hạ về vị huynh trưởng này của người, nô tỳ nghĩ hắn hẳn là một người không sai, rất săn sóc, rất biết chiếu cố người khác. Điện hạ vì sao lại hỏi như vậy?”

Xác đinh Dao Nương đối với Hạng Vũ không phải quá phản cảm, Phù Tô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, dây dưa kéo dài mới không phải phong cách làm việc của hắn: “Phụ hoàng từ đầu vẫn luôn thưởng thức đại ca ta, cho nên muốn cho hắn đảm nhiệm một chức vụ quan trọng. Lần này xuất cung chúng ta giữa đường đụng phải một con đại bạch xà siêu siêu cấp lớn, ta cũng suýt nữa chôn thân trong miệng nó, may nhờ có Vũ ca không để ý sinh tử của bản thân xông lên cứu ta ra…”

Thêm mắm thêm muối kể lại chuyện mình bị một kẻ tên là Lưu Bang đẩy ra làm đệm như thế nào, rồi lại được Vũ ca của hắn cứu khỏi suýt chầu trời như thế nào, trung gian tuy có thêm chút màu sắc văn học, nhưng ít nhiều không quá thoát ly thực tế, thần thoại hoá Hạng Vũ lên.

Từ lúc Lưu Bang xong đời, Từ Phúc cũng đã xác định đế tinh đột nhiên mọc thêm ra đã triệt để biến mất không thấy nữa, buổi tối lúc dỗ giấc ngủ Phù Tô thường nghĩ vị Hán Cao Tổ đại danh đỉnh đỉnh kia có phải là chết có chút nghẹn khuất hay không. Nhưng lại nghĩ nếu như hiện tại người này không nghẹn khuất vậy thì tương lai nghẹn khuất khẳng định là mình, lúc này mới có cảm giác Lưu bang cũng coi như là chết có ý nghĩa.

Vô luận là nữ nhân thời đại nào thì cũng đều có anh hùng tình kết, trong lòng cũng luôn có một huyễn tưởng không lớn không nhỏ như vậy, Dao Nương đương nhiên cũng không ngoại lệ, mà Phù Tô đánh chính là chủ ý này. Hắn cũng không tin bằng cái lưỡi không xương của mình còn không thể kể đến Hạng Vũ nở hoa tưng bừng, người gặp người thích, có thể làm Dao Nương có chút ý tứ.

Lúc Dao Nương nghe xong Phù Tô giảng thuật lại những chuyện phát sinh dọc đường đi quả thực đúng như đối phương sở liệu trong lòng cũng có một chút suy nghĩ , dù sao anh hùng người người yêu, huống chi còn là anh hùng đã cứu chủ tử của mình.

Thấy thời cơ đã không sai biệt lắm, chăn đệm cũng đã đủ Phù Tô rốt cuộc bắt đầu nói vào mấu chốt: “Dao nương lời tiếp theo ta muốn nói không phải mệnh lệnh, mà là kiến nghị, nếu như ngươi thấy có thể thì gật đầu đồng ý, không thích thì thôi”

Thanh thanh yết hầu Phù Tô trịnh trọng nói với Dao Nương: “Theo quy định trong cung, tỳ nữ bán mình vào cung như ngươi nếu trước năm hai mươi sáu tuổi không được chủ tử chỉ hôn cho phép xuất cung thì cả đời sẽ phải chết già trong cung này. Trong lòng ta ngươi cùng Hàn Phồn không phải hạ nhân mà là bằng hữu, là thân nhân. Hàn Phồn là nội quan chỉ có thể ở trong cung, nhưng ngươi thì khác, cho nên ta muốn cho ngươi xuất cung sống cuộc sống của chính mình”

Thấy Dao Nương vẻ mặt kích động lắc đầu muốn quỳ xuống Phù Tô vội vã cản người, hắn sợ nhất chính là một màn quỳ gối khóc nói không đi, muốn cả đời hầu hạ gì gì đó: “Đại ca ta là nam nhân tốt thế gian khó có được, hàm hậu thành thật lại nghe lời, quan trọng nhất là sợ thê tử, tuyệt đối sẽ không chân trong chân ngoài lượm cái gì mà thiếp thị vào cửa, điểm này ngươi hoàn toàn có thể tham khảo Mông Nghị”

Mông Nghị trong lòng nữ tử hoàng cung rất có nhân duyên, đương nhiên đây toàn bộ là kết quả của việc Phù Tô viết ái tình của hắn cùng Ngọc Thấu thành tiểu thuyết truyền lưu khắp chốn.

Thấy Dao Nương vẫn bất vi sở động một lòng muốn ở lại trong cung chiếu cố mình, cuối cùng Phù Tô chỉ có thể trái lương tâm nói: “Ngươi nếu như thực lo lắng cho ta, muốn ở lại bên cạnh giúp đỡ, vậy thì càng nên tự mình đi nhìn thử đại ca ta một cái. Có chuyện gì trở về lại nói, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ngươi theo ta xuất cung đến Mông phủ”

Mềm không được thì cứng, vô luận thế nào Phù Tô cũng phải để cho Dao Nương cùng Hạng Vũ gặp nhau một lần, cho dù là phải dùng đến lời nói dối thiện ý.

“Dạ nô tỳ đã biết” Thấy không có đường quay đầu Dao Nương cũng chỉ có thể đáp ứng, nàng biết Phù Tô là vì tốt cho mình, nhưng nàng càng nhớ kỹ chuyện mình đã từng đáp ứng hoàng hậu, bởi vậy Dao Nương quyết định lại nghĩ biện pháp khác.



Nơm nớp lo sợ cuộn mấy tầng chăn, Phù Tô cả đêm không dám nhắm mắt tỉnh rồi ngủ ngủ rồi tỉnh, chỉ sợ Doanh Chính chơi một màn tập kích bất ngờ.

Thế nhưng thẳng đến lúc gà gọi thái dương chui ra rồi vẫn không thấy lấy một bóng người

Rất rõ ràng Doanh Chính cha đây là chơi trò tâm lý chiến, dự định trước ‘tiều tuỵ’ phòng tuyến tâm lý của Phù Tô rút sạch tinh thần lực của hắn, sau đó mới bắt lấy muốn làm gì thì làm.

Không chút tinh thần rửa mặt ăn cơm xong, Phù Tô mang Dao Nương xuất cung chạy thẳng đến Mông phủ giới thiệu cho Hạng Vũ, thừa lúc hai người làm quen lẫn nhau thì rút lui về phòng khách ngủ bù một trận. Mà khi một trận này kéo dài thẳng đến vãn thiện mới chấm dứt thì Dao Nương cùng Hạng vũ sớm đã trao xong tín vật, chỉ còn chờ hắn thả người xuất cung hoàn thành mộng đẹp.

Sự tình thuận lợi đến nỗi làm cho Phù Tô như lọt vào trong sương mù, nhìn mà không hiểu, bỗng nhiên có cảm giác chuyện này có chút quá mức tuỳ tiện, sao mà mới đó đã định xong rồi?

Vì vậy trên đường hồi cung Phù Tô lại lần nữa khuyên Dao Nương phải thận trọng đối với chung thân đại sự của mình, ngàn vạn lần đừng để phải hối hận, dù sao hôn nhân là chuyện cả đời không có cửa để nghĩ lại, vậy mà Dao Nương vẫn một bộ quyết tâm chắc chắn muốn gả cho Hạng Vũ.

Vốn tưởng rằng mình còn phải phí một phen võ mồm mới có thể làm cho sự tình thuận lợi, Phù Tô rất buồn bực, bởi vậy truy vấn hai người đến tột cùng trong lúc mình ngủ đã nói cái gì, không nghĩ đến Dao Nương lại ngậm chặt miệng không đáp, thậm chí hôm sau hắn cố ý xuất cung hỏi Hạng Vũ người này cũng một chữ không chịu nhả ra.

Điều này làm Phù Tô đột nhiên minh bạch hai câu nói, một là ‘nữ đại bất trung lưu’, hai là ‘nam nhân chung quy vẫn có một mặt dị tính’, mà chuyện của hai người cũng cứ như vậy được quyết định xong.

Lấy địa vị của Phù Tô hiện nay chỉ cần một câu nói là đã có thể trong thời gian nhanh nhất chuẩn bị cho Dao Nương một phần đồ cưới thật phong cảnh, tuy rằng hắn vẫn nghĩ hai người này có chút quá xung động.

Mười ngày sau là ngày hoàng đạo cho chuyện cưới hỏi, vì vậy hôm đó Dao Nương được rạng rỡ gả ra ngoài.

Ngại vì nàng thân ở trong cung không có nhà mẹ đẻ mà Hạng Vũ lại ở tạm Mông phủ, cho nên cuối cùng quyết định kiệu hoa trước đứng ở cửa cung, Dao Nương mặc hỉ phục được Hàn Phồn cõng ra, sau đó đội ngũ đón dâu trực tiếp chạy về phủ Mông tướng quân, đương nhiên cùng đi còn có thánh chỉ của Doanh Chính bổ nhiệm Hạng Vũ làm Giám Sát Sử

Vốn Phù Tô còn muốn tự mình cõng Dao Nương một đường ra đến cửa cung, thế nhưng ngại vì thân phận chênh lệch chỉ có thể chấp nhận từ bỏ dưới sự ngăn cản của mọi người, đi theo sau đội ngũ đến Mông phủ uống rượu mừng.

“Đại ca đã vừa lòng?” Lợi dụng thời gian rảnh Phù Tô kéo Hạng Vũ hỏi: “Đại ca giờ đã tha thứ cho tiểu đệ sao?”

“Không, ngươi làm chuyện này như vậy với ta, ta sao có thể chỉ như thế là đã tha thứ cho ngươi được?” Muốn Hạng Vũ đơn giản tha thứ cho Phù Tô là không có khả năng: “Trừ phi…”

“Nói, trừ phi cái gì? Đệ đệ ta trực tiếp làm luôn một thể”chỉ cần có thể nhận được sự tha thứ Phù Tô cái gì cũng làm.

Bởi Hạng Vũ ở Hàm Dương không có bằng hữu, cho nên người đến tham gia hỉ yến cũng không nhiều, ngoại trừ chủ nhân của Mông phủ thì chính là thị vệ, cùng nga nội thị trong cung Phù Tô, bởi vậy cũng không cần Hạng Vũ phải đi bắt chuyện kính rượu.

Hạng Vũ nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy thành kính của Phù Tô trước mắt một hồi, cười nói: “Chúng ta năm ngày sau liền khởi hành, bao giờ mới về cũng nói không chính xác, cho nên…ngày ta đi hi vọng ngươi có thể đến tiễn ta…”

Đây gọi gì là yêu cầu? Phù Tô vô cùng kinh ngạc về ý tứ trong lời Hạng Vũ. Hắn với Dao Nương cùng đi khắp thiên hạ trảm tham quan vì dân chờ lệnh, mình đương nhiên là phải đi tiễn rồi.

Giữa lúc Phù Tô đang không giải thích được lại nghe Hạng Vũ nói ra lời làm hắn tinh thần tan vỡ: “Ngày đó…vi huynh hi vọng hiền đệ lại phẫn nữ tử một lần” Hạng Vũ nói rất nghiêm túc tuyệt không giống như đang đùa giỡn.



Năm ngày sau tiệc tân hôn, Hạng Vũ cùng Dao Nương thu thập xong hành lý chuẩn bị khởi hành, Phù Tô cũng sáng sớm đã chạy đến tiễn đưa, dặn dò mấy lời bảo trọng thân thể , thuận buồm xuôi gió.

Mà Phù Tô cũng thật sự mặc nữ trang, trang phục mĩ lệ dị thường, để làm Hạng Vũ tha thứ cho mình hắn thà bỏ qua một chút mặt mũi của nam nhân.

Ngồi trên xe ngựa quay đầu lại nhìn một mạt sắc vàng cực bắt mắt trên đỉnh núi xa xa, Hạng Vũ thật lâu vẫn không nói gì.

Ghì chặt dây cương, Dao Nương cũng xoay người liếc lại nhìn đỉnh núi, cuối cùng giục ngựa đi đến bên cạnh Hạng Vũ: “Thực sự cứ như vậy mà đi, Không nói rõ với điện hạ?” Nàng cười hỏi.

“Ngươi nghĩ ta nên nói rõ sao?Nói thì có lẽ sẽ không còn được nghe hắn gọi ta là ‘Vũ ca’ nữa, thà cứ như thế này thanh thanh bạch bạch làm huynh đệ cả đời vẫn tốt hơn nhiều, không có khúc mắc”

Thấy Dao Nương không có vẻ để ý chút nào, Hạng Vũ không biết mình có nên thấy may mắn vì nương tử rất rộng rãi hay không: “Ngươi không để ý?”

“Vì sao phải để ý? Điện hạ chính là một người có thể làm cho người ta phải yêu mến từ tận đáy lòng như thế, trong lòng thiếp thân điện hạ vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất, phu quân sao…tạm thời thứ hai!”

Phần tự tin, tiêu sái cùng độc lập này của Dao Nương chính là điều Hạng Vũ thưởng thức, chỉ có người như vậy mới có thể cùng mình dắt tay giang hồ.

Hạng Vũ rất rõ ràng người nào là để tương huề một đời bạch đầu giai lão, mà người nào thì chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng chờ khi tuổi già mượn ra hoài niệm.

“Nương tử, vi phu nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, tuyệt sẽ không để ngươi phải chịu khổ, đời này Hạng Vũ sẽ không nuốt lời”

“Vậy thiếp thân phải cảm tạ phu quân trước rồi, bất quá thiếp thân vẫn muốn biết phu quân đến tột cùng là từ lúc nào thì biết về thân phận của điện hạ?” Dao Nương thay Phù Tô hỏi ra vấn đề mà hắn từ đầu vẫn luôn nghi hoặc không giải thích được cũng nghĩ mãi không ra.

“Tân Trịnh”

Phù Tô sẽ không biết một năm trước sau khi từ biệt Hạng Vũ cũng không lập tức xoay người quay về Hội Kê, mà là vì lo lắng mới một đường theo đuôi Phù Tô vào tận Tân Trịnh, lại còn ở trong tửu quán vô tình nghe được đối thoại của Doanh Chín, Vương Bí cùng Mông Điềm, cũng thấy được một màn mất mặt của Phù Tô lúc bị người khiêng đi



Cho đến lúc hai điểm nhỏ ở nơi xa tiêu thất khỏi đường nhìn, Phù Tô mới dừng việc vẫy vẫy cái khăn vàng trong tay lại. Đấm đấm cánh tay đã mỏi nhừ, Phù Tô nhổ cây trâm kiểu nữ trên đầu xuống hơi có cảm giác mất mát, trong lòng có chút không muốn lại có chút hối hận, nghĩ vẫn là nên cho Hạng Vũ một chức quan ở kinh thành.

Như vậy thì mình có thể tuỳ thời gặp được hai người bọn họn, chứ không phải như hiện tại không biết lần sau gặp lại là lúc nào, nghĩ đến đây Phù Tô nặng nề thở dài một hơi.

Lúc hắn xoay người chuẩn bị lên xe ngựa thay một thân nữ trang này ra thì thình lình nghe thấy một thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên, sợ đến nỗi Phù Tô lại một lần nữa run bắn gan ruột.

Hắn hoài nghi gan của mình mà còn tiếp tục run như vậy vài lần nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ rớt mất tiêu luôn.

“Thực sự là nghĩ không ra Tô nhi nữ trang lại xinh đẹp như vậy, trách không được trước khi đi Hạng Vũ kia còn muốn nhìn thêm một lần. Ngươi nói so với chúng ta lén lút như vậy, không bằng ngươi trước giả chết, sau đó phẫn nữ trang tiến cung làm phi có được hay không?”

“Vẫn là thôi đi, như vậy quả thực quá cẩu huyết cộng thêm thiên lôi cuồn cuộn!” Phù Tô run run nói với Doanh Chính cha chẳng biết xuất hiện từ bao giờ.



Ngồi trên ghế mây tự chế trong sân, Doanh Chính cùng Phù Tô hai phụ tử vừa ngâm chân vừa ăn một loại trái cây tên là nho được Diêu Cố (bạn thương nhân đã giúp quân Tần đánh Nguỵ cứu Long Dương Quân về) mang về từ Tây vực, thuận tiện ngắm nhìn không trung đỏ rực thành một mảnh nơi chân trời.

“Cha”

“Cái gì?”

“Tuy rằng hai ta tuổi tác chênh lệch rõ ràng, nhưng ngươi tuyệt đối không thể chết quá sớm bỏ lại ta một mình. Cho nên từ hôm nay trở đi ngươi phải bắt đầu coi trọng dưỡng sinh, nhất định phải mệnh dài trăm tuổi, ít xem tấu giản nhiều nhiều vận động” Phù Tô vươn tay nắm chặt ống tay áo Doanh Chính , viền mắt có chút đỏ lên.

Nắm lại tay nhi tử Doanh Chính thề thốt: “Được, ta nhất định sẽ không sớm bỏ lại Tô nhi”

“Một lời đã định!”

“Một lời đã định!”

“Vậy từ hôm nay trở đi ngươi liền cấm dục, túng dục thương thân nhất cũng làm người ta nhanh già nhất”

Cảm động trên mặt trong nháy mắt biến thành nguy hiểm, Doanh Chính nhìn chằm chằm vẻ mặt chăm chú của nhi tử, đưa tay lên bóp một cái lên khuôn mặt thịt thịt của hắn, nói: “Đây mới là mục đích thực sự của ngươi? Nằm mơ a!”

Bị người vạch trần âm mưu, Phù Tô chỉ có thể xấu hổ cười ngây ngô, bởi vì hắn thực sự đúng là nghĩ như vậy

Tiểu trúc bên hồ không có người ngoài, vì vậy Doanh Chính vươn người sang, uy hiếp bấm một cái lên ‘tiểu huynh đệ’ của Phù Tô nói: “Lập tức cởi sạch leo lên giường chờ ta, nếu không…chúng ta lại nghiêm túc nói một chút chuyện tiến cung làm phi. Còn không mau nhanh đi!”

Thấy nhi tử bưng chậu nước rửa chân luống cuống chạy không thấy bóng dáng, Doanh Chính thu thân thể về nằm dài ra, vẻ mặt thích ý cầm lấy một chuỗi nho bắt đầu ăn tiếp, còn thầm hối hận đã không sớm bảo Diêu Cổ đi thăm dò vùng Tây vực


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui