Tần Cảnh Ký

Khi Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh ra khỏi phòng tắm, hai người từ đầu đến chân đều ướt, còn nữa, môi Tần Cảnh rõ mồn một vừa đỏ vừa sưng.

Người đần độn cũng nhìn ra được hai người họ rốt cuộc ở trong phòng tắm làm gì.

Cho nên, Tô Mạn trầm mặc, cả nửa ngày, cũng không nói một lời.

Tần Cảnh càng ngại ngùng không dám nói chuyện, vẫn là Doãn Thiên Dã nói với Tô Mạn: "Anh sang phòng làm việc của Long Kỳ mượn mấy bộ quần áo, còn Tần Cảnh, nhờ em giúp cô ấy nhé!"

Tô Mạn gật gật đầu, Doãn Thiên Dã liền đi trước.

Tô Mạn sắc mặt hơi tái, lúng ta lúng túng chỉ một giá treo quần áo ở bên: "Nếu không thì, vẫn là cô tự mình chọn đi, tôi cũng không biết cô muốn mặc như thế nào!"

"Ân, cám ơn!" Tần Cảnh vò vò tóc ướt bên tai, đi chọn quần áo.

Trợ lý mới của Tô Mạn không cảm ứng được điều bất thường, vừa rất nhiệt tình gợi ý chọn bộ này kia cho Tần Cảnh, vừa tranh thủ nghe ngóng tin tức nóng hổi: "Vậy là, chị đúng là bạn gái Doãn Thiên Dã sao?"

Tần Cảnh nghĩ nghĩ chuyện vừa rồi phát sinh trong phòng tắm, gật đầu: "Ân!"

Trợ lý kêu lên sợ hãi, lại hỏi: "Thế anh ấy bình thường ở chung với chị, cũng là bộ dạng lạnh lùng muốn giết người như thế này à?"

Tần Cảnh nghĩ đến đủ các dạng xù lông nhím của Doãn Thiên Dã, lắc đầu: "Hoàn toàn tương phản đi!"

Trợ lý hoa si: "Oa, người ta vẫn nói con người có hai mặt, xa lạ và thân mật, thật muốn nhìn xem dạng kia của anh ấy là thế nào nha! Chị đúng là hạnh phúc mà!"

Tần Cảnh:... fan của Doãn Thiên Dã, bạn có muốn đổi chỗ với Tiếu Tiếu không?

Tần Cảnh chọn một chiếc áo dệt kim màu đỏ và quần bò, lại vào phòng tắm thay xong, khi ra thì trợ lý không ở đây nữa, chỉ có một mình Tô Mạn, sắc mặt không được tốt lắm ngồi cạnh bàn tròn bằng pha lê.

Doãn Thiên Dã còn chưa quay lại, Tần Cảnh dứt khoát cũng đi qua ngồi xuống, tự mình rót một cốc nước.

Tô Mạn đoán, vậy là quan hệ của Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã đã xác định, thì hẳn là nhiều sự tình cũng đã thông suốt rõ ràng. Nàng không khỏi thấp thỏm không an tâm, cho rằng cô muốn tìm nàng nói gì, cho nên, vẫn ra vẻ trấn định đợi, không ngờ Tần Cảnh chỉ là bình tĩnh uống nước, không có vẻ gì là muốn mở miệng.

Nàng càng thêm lo âu, một hồi lâu, mới có chút xấu hổ nói:

"Kỳ thật, trước phóng viên chụp được tôi đến nhà Thiên Dã, là vì tôi bịa chuyện nói bị tiêu chảy, muốn mượn toilet nhà anh ấy. Đương nhiên, phóng viên cũng là do tôi gọi đến từ trước."

Tần Cảnh vẫn là không có biểu cảm gì uống nước, không có nói tiếp.

Tô Mạn nhắm mắt, lại nói: "Hôm đó, chuyện tắm rửa trong nhà Thiên Dã đó, anh ấy kỳ thật cũng không biết. Là tôi chuẩn bị muốn rời khỏi đó, từ trong mắt kính trên cửa nhìn thấy cô ở bên ngoài do dự phát ngốc, mới chạy vào phòng tắm..."

Tần Cảnh kéo quai hàm, nhẹ nhàng nhíu mày: "Sau khi về nhà, tôi mới phục hồi bình tĩnh, Doãn Thiên Dã bình thường sẽ không cho người khác dùng chung phòng tắm." Đương nhiên, trừ tôi! Cô thầm nghĩ, lại nói, "Cho nên, anh ấy trước giờ không mang phụ nữ về nhà, càng sẽ không cho ngủ lại!"

"Hơn nữa, " Tần Cảnh nhìn nàng một cái, "Kể cả nếu như tôi không đoán ra, Thiên Dã cũng sẽ giải thích cho tôi!"

Vừa rồi, ở trong phòng tắm, Doãn Thiên Dã hỏi có có cái gì muốn hỏi không, chính là có ý này.

Nếu như cô có nghi ngờ, anh sẽ lập tức giải thích.

Nhưng, hạnh phúc chính là, cô rốt cục đã tỉnh táo rồi, cô chỉ cần tin tưởng Doãn Thiên Dã, còn lại hết thảy nghi ngờ, sẽ đều được giải quyết dễ dàng.

"Đúng a, anh ấy nhất định sẽ!" Tô Mạn đau khổ mà cười, có chút ghen tị, có chút bi thương, "Cho nên, anh ấy nhất định sẽ tra rõ ràng người đem tấm ảnh thoát y lần này cho truyền thông là ai, nhất định sẽ bảo vệ cô!"

Tần Cảnh đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa trên thành ly thủy tinh, thanh âm đạm mạc mà tỉnh táo: "Cô, là sợ anh ấy tra ra, người khởi xướng là cô sao?"

Tô Mạn kinh hãi giật mình: "Cô..."

"Không khó đoán đâu! Chuyện từ lâu như vậy, đến bây giờ mới bị vạch ra, như vậy, không phải là do phóng viên. Địa điểm là hầm để xe của Thịnh Hạ, máy quay an ninh tất nhiên có cam kết phải giữ bí mất, cho nên, chỉ có thể là hôm đó ở Thịnh Hạ có ai đó tận mắt nhìn thấy, sau đó mới đi tìm băng ghi hình. Lần này tuyên bố ra, lại bỏ bớt đoạn giữa mấu chốt Doãn Thiên Dã giúp tôi chỉnh lại áo lót, chỉ thừa lại chính tôi cởi quần áo, Doãn Thiên Dã giúp tôi mặc lại mà thôi. Mũi nhọn hướng thẳng vào tôi, lại che chở cho Doãn Thiên Dã, nghĩ như vậy, hình như chỉ còn cô là có khả năng nhất!"

Tô Mạn sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc trong khoảnh khắc, rốt cục tâm phục khẩu phục, thất bại cười cười, "A, tôi thật xấu phải không, làm ra bao nhiêu chuyện đến tôi cũng thấy là trơ trẽn, ngược lại các đẩy hai người lại với nhau! Không ngờ, cô tin tưởng anh ấy như vậy, phát sinh bao nhiêu chuyện, còn không hề quan tâm tới tìm anh ấy! Là tôi đã xem nhẹ cô rồi!"

Tần Cảnh cúi đầu, cười nhàn nhạt:

"Kỳ thật, cũng có lúc nghi ngờ đó chứ! Chỉ là cảm thấy, không giải thích rõ ràng, không hỏi rõ ràng, đã tiếp tục nghi ngờ như thế, cứ như vậy mà bỏ lỡ, có phải là đoạn tình cảm này buông như thế quá đáng tiếc không! Cho nên, nói sao chăng nữa cũng phải giáp mặt hỏi cho rõ ràng. Chính là, khi tâm buông lỏng, tự nhiên sẽ tương thông, đến khi gặp mặt, sẽ tự nhiên mà không hề chần chừ tin tưởng! Thật kỳ quái, đúng không!"

"Hôm đó nhìn thấy hai người trong bãi đỗ xe thân mật như vậy, tôi..." Tô Mạn thật sâu nhíu mày, thống khổ nhắm mắt lại, lời nói phía sau nói không được.

Tần Cảnh thấy thế, có chút hổ thẹn than thở: "Chuyện này thực ra tôi cũng có lỗi, cô đưa tôi danh thiếp, mà tận một tháng sau tôi mới đưa cho Doãn Thiên Dã!"

"Chậm trễ, hoặc giả có sớm hơn, cũng như vậy cả!" Trên mặt Tô Mạn là vẻ cô đơn không nói nên lời, "Anh ấy cũng không liên lạc cho tôi đâu, tận đến khi tôi nghe nói nam chính của "khoa ngoại" là anh ấy, mà biên kịch thì vừa hay là bạn tôi, cho nên... Không nghĩ đến sau khi về nước, lần đầu gặp mặt lại là khi đi diễn."

Điều này làm cho trong lòng Tần Cảnh ngũ vị tạp trần, vừa kiêu ngạo, lại sầu não, vừa hạnh phúc, lại xấu hổ.

Tần Cảnh nghĩ ngợi một hồi, rốt cục vẫn là hỏi Tô Mạn, về chuyện của tấm ảnh trong băng hình Turandot và dòng chữ "Em yêu anh" phía sau.

Advertisement / Quảng cáo

Tô Mạn nhớ lại chuyện cũ, tiêu điều lạnh lẽo cười cười: "Ngay từ đầu lúc có tấm ảnh đó, tôi và Doãn Thiên Dã vẫn là anh em thân thiết. Chẳng qua, về sau tôi thích anh ấy, muốn trở thành bạn gái anh ấy. Đau khổ theo đuổi rất lâu, còn tự cho là lãng mạn huy động lực lượng dư luận quần chúng, làm động đến cả trường, còn có tất cả du học sinh Trung Quốc, ai cũng tưởng chúng tôi là một đôi. Tôi còn nghĩ phương thức oanh oanh liệt liệt như thế sẽ làm cho anh ấy cảm động chứ! Không ngờ rằng, lại bức anh ấy phải thôi học giữa đường!"

"Anh ấy là người trong mắt không dung được một hạt cát, tôi lại không hiểu được điều đó. A, cắt đứt liên hệ nhiều năm như thế, hiện tại mất bao công sức ra vẻ như bạn bè mà có bắt đầu mới, không dễ dàng gì kéo lại một chút tình bạn cũ, chỉ sợ, đến lúc anh ấy phát hiện ra chuyện tôi lắm, thì đời này đến bạn bè cũng không làm được!"

Tô Mạn cúi đầu, nước mắt rơi xuống, "Tôi làm sao lại có thế khiến mình trở nên xấu xí thế này?"

Tần Cảnh lẳng lặng nhìn Tô Mạn khóc lóc mà vai run rẩy, đột nhiên liền nghĩ đến buổi tối hôm ấy, cô cũng tự mình vòng tay ôm mình, ngồi trong gian rửa tay rơi lệ mà bi thương, xấu hổ và tuyệt vọng.

Vì sao lại khiến mình trở nên xấu xí ư?

"Bởi vì yêu anh ấy, cho nên có tư tâm a!" Tần Cảnh thì thào tự nói.

Tô Mạn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, lại thấy Tần Cảnh miệng cười dịu dàng: "Kỳ thật, cũng là chuyện bình thường mà thôi, không phải sao?"

Tô Mạn ngẩn ra, lần nữa có cảm giác tỉnh ngộ và thoải mái ập đến, nửa buổi, nàng lúng túng quay đầu đi chỗ khác, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nỗ lực chớp hết nước trên khóe mắt.

Tần Cảnh đứng lên, nói: "Cám ơn cô cho mượn quần áo, tôi đi trước!"

Tuy rằng hai người công bằng nói chuyện rồi, nhưng dù sao cũng là cùng yêu một người, cho nên, cứ thế lúng túng và khó chịu mãi là không thể tránh được.

Bất quản ra sao, về sau vẫn là ít chạm mặt, sống bình an vô sự là được!

Tần Cảnh nghĩ như vậy, sắc mặt bình tĩnh mà đạm mạc đi đến phòng làm việc của Long Kỳ.

Sau khi tới, lại không nhìn thấy Doãn Thiên Dã, ngược lại là Long Kỳ ở chỗ ấy kích tình vạn trượng chơi game.

Tần Cảnh không lời nào nói nổi: "Khó lắm được cho nghỉ một ngày, vậy mà không nghỉ ngơi, chạy đến phòng làm việc chơi game sao? Người đại diện của cậu đâu không quản sao?"

Vừa nói xong, phát hiện trong góc khuất một người đàn ông bi thống không nói được gì ngẩng đầu, mắt ai oán, không phải Long Kỳ người đại diện thì là ai: "Cậu ta nói muốn ngủ một giấc, thoái thác mấy cái thông báo, kết quả..." Người đại diện nước mắt lưng tròng, "Tôi vốn không nên tin tưởng cậu ta!"

Tần Cảnh:...

"Đúng rồi, Doãn Thiên Dã không phải sang bên này mượn y phục của mấy anh sao?" Tần Cảnh nhìn xung quanh, "Thế nào không thấy bóng người vậy?"

Long Kỳ tay đang chơi trò chơi dừng lại, ngước mắt nhìn cô một cái, vô hạn hào hùng cười: "Anh ấy mở họp báo, chắc là về chị đó! Aww, hóa ra còn thực sự có người đàn ông lãng mạn có trách nhiệm như trong phim truyền hình vậy sao!"

Tần Cảnh giật mình.

Một bên người đại diện đột nhiên có khí lực, nhảy dựng lên chỉ Long Kỳ: "Cái loại ngưỡng mộ như thế là có ý gì hả? Cậu mà học anh ta tự hủy tiền đồ, tôi sẽ truy sát cậu đến chân trời góc biển!!!"

Long Kỳ khoát tay với anh ta, nở nụ cười như trẻ con tinh thần phấn chấn lại mê người: "Đừng kích động, đừng kích động!"

Tần Cảnh tuy rằng chấn kinh, nhưng cũng biết, việc gì Doãn Thiên Dã đã quyết định, sẽ không thay đổi. Hơn nữa, hoàn toàn ỷ lại cho anh giải quyết, loại cảm giác này, cũng rất không tệ.

Cô dứt khoát bình tĩnh ngồi xuống, an tâm đợi trận phong ba này kết thúc.

Long Kỳ còn nghĩ Tần Cảnh sẽ hỏi anh ta địa điểm là đâu, sau đó bất chấp đến ngăn cản Doãn Thiên Dã, nhất định sẽ thành phim tình cảm kinh thiên động địa.

Nhưng, cô chỉ phong đạm vân khinh lật xem tạp chí. Trên khuôn mặt thanh lệ, toàn bộ là bình tĩnh thong dong tín nhiệm cùng an tĩnh thản nhiên.

Long Kỳ mày tuấn khẽ nhếch, không thể không xem lại mà thở nhẹ một hơi: "Như vậy mà chung sống, quả nhiên thư thái a!"

Đến buổi tối hôm ấy, Doãn Thiên Dã quay phim, Tần Cảnh ngồi trên thảm trải sàn, một bên sắp hành lý của Doãn Thiên Dã, một bên xem tin tức giải trí đang tuyên bố về video.

Đoạn ngắn cắt ra rất đơn giản, chính là Doãn Thiên Dã nói, về Tô Mạn, tất cả là chuyện đồn thổi tầm phào, quan hệ chỉ dừng lại là bạn học cũ. Mà Tần Cảnh, mới thực sự là người anh yêu và trân trọng. Đối với vài tấm ảnh cởi quần cởi áo kia, Doãn Thiên Dã giải thích rất không biết sợ: "Kỳ thật, đoạn giữa đã có những tình tiết mấu chốt bị người nào đó tận lực bỏ bớt, có hứng thú các bạn truyền thông có thể tiếp tục đi đào móc!"

Cuối cùng, câu kết của anh rất muốn ăn đòn:

"Vô luận các vị chúc phúc hay không, chúng tôi vẫn rất hạnh phúc bên nhau!"

Ý tứ chính là, bất quản các ông các bà nói cái gì, we don"t give a damn!

(câu tiếng anh của chị Hy, Dip không liên quan)

Tần Cảnh lại cố ý lên mạng xem một chút, tuy rằng có một bộ phận nhỏ nghi ngờ Doãn Thiên Dã lăng nhăng, có một bộ phận nhỏ nữa kiên trì cho rằng Tần Cảnh là người thứ ba thủ đoạn cao siêu, nhưng đại bộ phận vẫn là hâm mộ với cảm động.

Dù sao, tin đồn với Tô Mạn, Doãn Thiên Dã trước giờ không quan tâm, mà việc của Tần Cảnh, buổi sáng mới tuôn ra, buổi chiều anh đã làm rùm beng rõ ràng đáp lại. Ai thật ai giả, người sáng suốt đều xem được ra.

Tần Cảnh cũng là một cô gái bình thường có lòng hư vinh và ôm ấp tình cảm lãng mạn, được người đàn ông thân thiết mà bảo vệ lại đúng lúc tất yếu đối với cả thế giới hào phóng thừa nhận, cô tâm tình thực là tốt đến trăm hoa đua nở, sáng lạn rực rỡ!

Ngày hôm sau tại studio, rất nhiều diễn viên và nhân viên công tác đều chúc mừng cô, Nghê Già cũng gửi tin nhắn, ngay cả Tần Chính cũng gọi điện thoại tới đây mắng cô một hồi, trách cô vẫn giấu giếm, cuối cùng mới lại thấm thía nói câu "Thực tốt!"

Duy nhất cảm thấy không tốt, chính là Tập Vi Lam.

Cô ta căn bản không có xuất hiện lại ở studio, tất cả mọi người đều chuẩn bị sắp xếp xong, khi Tần Cảnh cho rằng Tập Vi Lam lại đến muộn rồi, thì người đại diện tới, nói Tập Vi Lam trật chân, thêm nữa là gần đây cô chạy show quá mệt mỏi, thân thể thường có bệnh vặt, nghĩ qua nghĩ lại, quyết định rời khỏi ekip.

Tất cả những người ở đó đều giật mình, trừ Tần Cảnh.

Tập Vi Lam và Long Kỳ đều là minh tinh do ban tổ chức mời tới hợp tác, không nhận được thù lao, cũng không có hợp đồng hạn chế, cho nên, diễn viên nửa đường rời khỏi, cũng không có cách nào.

Lúc trước, có người dự thi cũng có ý kiến về vấn đề này, nhưng ban tổ chức nói, trong thực tế quá trình quay phim cũng sẽ như vậy, có thể có diễn viên chính vì nguyên nhân nào đó đột nhiên rời khỏi, cho nên, nếu như tình huống ngoài ý muốn như thế phát sinh, cũng coi như tập dượt cho thí sinh.

Tuy là nói như thế, nhưng nhân viên công tác ở đây vẫn là tức giận: tuy rằng không có hợp đồng cũng không có mất tiền, cũng không thể có kẻ bịp bợm như vậy a! Đây là một cuộc thi, thời gian thì cấp bách, nếu cô không theo được, thì lúc trước đừng có nhận lời!

Nhất thời, cả trường quay tiếng bàn tán, chửi rủa hết đợt này đến đợt khác.

Người đại diện của Tập Vi Lam mặt đỏ đến tận cổ, nhanh chóng tìm lý do chạy trốn.

Tần Cảnh trước đã nghĩ đến Tập Vi Lam có thể gây ra các tình huống đột phát, cho nên, cô không phải kinh ngạc lắm, còn ngược lại, cô thậm chí có chút mong đợi loại tình huống này.

Về bộ kịch bản thứ hai của Nghê Già, cô đã xem qua sơ thảo, thập phần rung động. Chính là, gần 3000 vạn đầu tư đã là hạn chế nhất. Tuy rằng tự cô cũng có tiền, nhưng là, đây là đang thi! Cho dù cô thực sự làm ra tác phẩm bom tấn nổi tiếng đấy, cũng sẽ vì không tuân thủ quy tắc mà bị người ta chỉ trích.

Mặt khác, hiện tại chỉ thừa lại bốn tháng rưỡi, tái trừ khứ hậu kỳ chế tác, căn bản liền không kịp.

Cho nên, bộ phim chiến tranh kia, cô chỉ có thể đợi lần sau quay vậy.

Nguyên nhân chính là như thế, cô mới ngay từ đầu đem tất cả tâm tư đều đặt vào "Bỏ lỡ một tình yêu", đối với mỗi một cảnh phim đều yêu cầu đến mức phải gọi là bới lông tìm vết.

Cho tới bây giờ, cô vẫn có lòng tin rất lớn vào bộ phim này, cũng hy vọng dựa vào phim này mà thành danh, tiến vào Thịnh Hạ. Nhưng đồng thời, nếu như bộ phim này làm được hoàn mỹ, thì đương nhiên vai nam nữ chính thậm chí vai phụ cũng có thể khiến người ta nói chuyện say sưa được.

Chính là, cô đối với Tập Vi Lam vẫn là có khúc mắc trong lòng.

Thứ nhất, phần nửa sau của phim, bảy năm sau nữ chính nội tâm cố chấp kiên định lại cứng cỏi, cô không cho là Tập Vi Lam có thể nắm chắc được ; thứ hai, cứ cho là Tập Vi Lam diễn thành công được, cô cũng không hi vọng đem một nhân vật phản diện lại khiêu chiến cực đại như thế giao cho Tập Vi Lam, một khi chiếu lên, phong quang vô hạn, có lẽ còn có thể làm nên bước ngoặt lớn cho sự nghiệp đang có xu hướng tắc nghẽn của Tập Vi Lam; thứ ba, cô không mong muốn, về sau mỗi khi nhắc tới tác phẩm đầu tay của mình, lại phải gắn chặt với cái tên Tập Vi Lam này.

Tần Cảnh cười nhạt, mình quả nhiên không lương thiện như vậy, cô tuy rằng sẽ không đi trêu chọc Tập Vi Lam, nhưng cũng càng thêm không mong muốn để cô ta dùng chính sức của mình làm tương lai cô ta trở nên càng tốt đẹp hơn.

Cho nên, cô kỳ thật là mong đợi loại kết quả này, vì vậy mà, đã sớm nghĩ hết đối sách.

Cô lặng im mỉm cười, vẫn chờ đến khi chung quanh tiếng bàn tán đều bình ổn, mới tự tin tràn đầy cong lên khóe môi: "Không quan trọng, vai nữ chính của chúng ta, đổi thành Toàn Mộ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui