Tần Cảnh Ký

Năm thứ nhất sau khi kết hôn, Doãn Thiên Dã 23 tuổi, Tần Cảnh 20 tuổi.

Doãn gia là tứ đại đồng đường, cứ đến lễ tết, cả nhà Doãn Thiên Dã đều sum họp ở nhà ông nội, đến cả cô bảy đời cậu họ tám đời cũng đến.

Đặc biệt là tết Nguyên đán lại càng như vậy.

Đối với dâu mới về một năm như Tần Cảnh, về chuyện này, vô cùng đau khổ.

Cô vẫn biết phải bày ra một hình tượng dịu dàng khéo léo, đi theo sau Doãn Thiên Dã, vừa bước từng bước vừa nói "Chào chú Ba", "Chào cô Tư", "Doãn Tâm muội muội", "Doãn Kỳ ca ca"...

Trong đầu phải cấp tốc ghi nhớ các khuôn mặt, thường xuyên qua lại, đến rồi đi, từ ông bà lão chín mươi mấy tuổi đến đứa bé sơ sinh còn khóc oe oe, tất cả cũng xém một trăm người, cô làm thế nào mà nhớ kỹ được.

Đương nhiên, quay người đi, đã quên ngay.

Bất quá, cho dù là quên, cũng không sao, bất cứ lúc nào thấy không nhớ được, liền vội vàng kéo Khiêu Khiêu và Đường Đường ra làm lá chắn.

Hai tiểu bảo bảo nộn nộn, tròng mắt đen xoay tròn, còn rất thích cười, ai nhìn cũng yêu.

Thế là người kia sẽ ngay lập tức bỏ qua chuyện Tần Cảnh còn chưa chào hỏi nhắc đến tên mình, ngược lại bắt đầu trêu chọc Khiêu Khiêu Đường Đường:

"Bảo bảo ngoan nha, chú là chú Sáu." A đây là chú Sáu chồng cô Sáu.

"Baby ngoan, dì là dì nhỏ." Đây chính là tiểu biểu muội.

Doãn Thiên Dã vốn đang nói chuyện với mấy anh em họ vui quên trời đất, vừa dời mắt nhìn quanh, theo thói quen tìm trong đám đông bóng hình Tần Cảnh, vừa nhìn, mi tâm liền nhíu lại.

Tại sao mọi người lại đứng xếp hàng đi bóp bóp xoa xoa mặt của con trai con gái bảo bối của anh vậy?

Mấu chốt là con hồ ly Tần Cảnh kia rất nghiêm trang như là nhân viên quản lý vườn thú, cười híp mắt đón khách, chỉ kém không dọn bàn ngồi một bên cộp cộp bán vé đếm tiền thôi!

Doãn Thiên Dã bước tới, ầm ầm: "Mấy người kia, bỏ tay ra, đừng có bóp méo mặt Đường Đường!"

Doãn gia đường muội kháng nghị: "Anh trai và cô đều sờ lâu lắm rồi, em mới được chạm vào một tí! Anh, em muốn chơi với Khiêu Khiêu Đường Đường một tí thôi!"

Doãn Thiên Dã đẩy cô ra: "Muốn chơi tự mà sinh!" Lời còn chưa dứt, đã bị cô em họ cho ăn một trận đấm đá kết hợp.

Doãn Thiên Dã lại nhìn Tần Cảnh, người nọ trong tay tiền lì xì đã là một tập dày, anh đi tới, nhéo một cái trên lưng cô: "Mất mặt thật, chỉ toàn lừa gạt tiền lì xì của trẻ con, em nghĩ là sau này dùng hết được sao?"

Tần Cảnh sợ nhột, cười khanh khách mà lui sang một bên.

Cho đến khi ăn cơm tất niên, vì thật sự là có nhiều rất người, các ông ngồi một bên, các bà ngồi một bên, còn một khu thanh niên, thêm mấy bàn chỉ toàn trẻ nhỏ.

Việc sắp xếp này, đến lượt Doãn Thiên Dã, thì xảy ra vấn đề.

Anh không nhìn thấy Tần Cảnh, ăn không ngon a! Thế là, vừa liều mạng đưa mắt nhìn quanh hai bên trái phải Tần Cảnh, còn như trẻ con giữ chỗ bên cạnh, ý là, này này này, em mau ra đây, ông xã em giành được cho em một chỗ này! Thông minh không?

Tần Cảnh thấy người trong nhà đều chia khu riêng biệt ngồi, cô làm sao mà dám làm khác được! Tất nhiên không đi.

Doãn Thiên Dã vẫn ném cho cô ánh mắt sắc lẻm, Tần Cảnh đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh mà bơ đẹp. Nhưng mà Doãn Tâm ngồi cạnh Tần Cảnh vui vẻ, cười giòn tan: "Chị dâu à, chị mà không đi sang, anh Thiên Dã đảm bảo hôm nay ăn tất niên không an tâm được!"

Cả nhà cười rộn lên.

Ông nội cũng cười: "Đúng rồi, vợ chồng mới cưới thôi mà, Cảnh nhi qua đây ngồi. Mọi người, muốn ngồi ra sao thì ngồi!"

Ngay lập tức mọi người hỗn loạn đổi chỗ.

Tần Cảnh đỏ mặt đến trích được máu, xấu hổ đến bên cạnh Doãn Thiên Dã, đá anh một phát, lại bị anh thân mật kéo vào trong ngực.

Ăn xong cơm tất niên, mọi người chơi đùa nói chuyện phiếm.

Tần Cảnh một mình vào gian phòng con, ngắm nhìn Khiêu Khiêu Đường Đường đang ngủ say, bất tri bất giác, cười ngây ngô; bất tri bất giác, nước mắt chảy ra.

Nghe tiếng có người đẩy cửa bước vào, Tần Cảnh vội vàng quay đầu, lau khô nước mắt.

Quay lại nhìn, lại là Doãn Thiên Dã.

Anh đi tới, nghiêng người nhìn hai đứa bé kháu khỉnh trong nôi, ngón tay chắc chắn đụng nhẹ một cái trên gò má mềm mềm của chúng nó, trong lòng thật yên tĩnh. Chỉ là, vừa ngước lên, liền phát hiện, có cái gì đó không ổn.

Anh quay mặt của cô lại, trên lông mi vẫn còn vết ẩm ướt, ánh mắt né tránh lại ủy khuất.

Anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô, hỏi: "Làm sao vậy?"

Cô rũ mắt xuống, lông mi chớp chớp, nhưng chỉ im lặng, không nói lời nào.

Advertisement / Quảng cáo

"Có phải nhớ bố mẹ không?" Anh hỏi cô, trong mắt đầy thương tiếc. Đúng vậy, trừ bỏ không nói đến những chuyện đã trải qua ở nơi đó, cô kì thật vẫn chỉ là đứa bé.

Cô vẫn không nói chuyện, nhưng rõ ràng, cái miệng nhỏ ủy khuất cong lên, trong mắt nước tràn đầy lấp lánh.

Anh dắt cô đứng lên: "Đi, chúng ta về nhà!"

Tần Cảnh kinh ngạc ngẩn đầu, mắt còn ướt nhẹp: "Về nhà? Bây giờ?"

"Ừ!" Anh cầm áo khoác của cô lên, phủ lên người cô.

"Nhưng mà, nhưng mà nếu bị phát hiện, liệu có ổn không?" Con dâu mới về ăn tết nhà chồng lần đầu tiên, đêm ba mươi chạy về nhà mẹ đẻ, loại chuyện này thế nào cũng không thể chấp nhận được a!

Doãn Thiên Dã quấn khăn cho cô, nở nụ cười tai họa: "Không phải lo, anh sẽ nói là anh tự chủ quá kém, kéo em đi thuê phòng rồi!"

Tần Cảnh dở khóc dở cười, đấm anh một cái, tay nhỏ bé lại bị anh nắm vào tay mình, nắm tay nhau đi thẳng qua cửa sau trốn chạy.

Đêm giao thừa, trên đường không một bóng người, xe cộ cũng không có, trời đất an tĩnh chỉ có hai người họ, chỉ có nền trời xanh đen như mực, trong thành phố thật yên lặng, còn có pháo họa rực rỡ đầy trời.

Đêm trong thành phố, chưa từng đẹp như thế.

Tần Cảnh ngồi ở ghế phụ lái, đột nhiên cảm thấy, anh và cô, cư như thế, đi trên một con đường vắng lặng mà rực rỡ, chỉ cần có anh ở bên, có đi, đi mãi, cũng không hối tiếc.

Năm thứ hai sau khi cưới, Doãn Thiên Dã 24 tuổi, Tần Cảnh 21 tuổi

Đi chơi ở sòng bạc Macao, thực ra từ lâu đã bị loại khỏi danh sách trò tiêu khiển của Doãn Thiên Dã.

Nhưng mà, Việt Trạch đột nhiên có ý muốn đi Macao, còn kéo Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh cùng đi chơi.

Doãn Thiên Dã không nghĩ ngợi gì cự tuyệt, nhưng là, vợ yêu của anh nghe Việt Trạch nói "Kỹ thuật này của anh mà không đi đập phá sòng bạc, thật là đáng tiếc", lập tức hăng hái bừng bừng, nháo lên phải đi.

Doãn Thiên Dã nhìn Tần Cảnh đủ mười giây, cuối cùng vẫn không thể nhìn ra nổi mặt người nào đó dày hơn cả tường thành có tí ti nào đỏ lên không.

Anh bi phẫn, nghĩ, trời ơi, nào có bà vợ nào giật dây cho chồng đi đánh bạc không hả!

Tần Cảnh cô ấy thật không có chỗ nào gọi là vợ hiền cả!

Nghĩ đến sau này việc làm đàn ông tốt nhị thấp tứ hiếu hoàn toàn phải dựa vào anh tự giác làm, xung quanh cũng không bị bà xã trói ép buộc, Doãn Thiên Dã cảm thấy chỗ nào đó không thoải mái, thông tục mà nói, chính là ngứa chân ngứa tay!

Không đi! Người nào đó rất khí phách!

Bà xã vì vậy làm nũng đủ kiểu mềm rắn, cộng thêm phục vụ ân cần trên giường, Doãn Thiên Dã được thỏa mãn cực điểm xong, lập tức vui sướng mang theo bà xã với hai bảo bối đi Macao.Việt Trạch nói như thế là có căn cứ.

Doãn Thiên Dã mà nghiêm túc chăm chú, khả năng ghi nhớ cực tốt, chơi bài nhớ số ghi điểm dễ dàng như trở bàn tay; trừ cái đó ra, anh tính nhẩm vừa nhanh vừa chuẩn, khả năng tính toán xác suất hay tính thẻ jeton đều dễ như ăn kẹo.

Cho nên, bất kể là chơi cái gì, anh đều sẽ thắng, hơn nữa còn thắng vô cùng oanh liệt.

Mà Tần Cảnh chủ yếu chỉ có nhiệm vụ là, ngồi cạnh ông xã, đếm tiền.

Mỗi lần Doãn Thiên Dã đẩy tới một đống thẻ jeton, Tần Cảnh mắt sáng lên, kích động hưng phấn lẩm nhẩm: "Nha, tiền sữa bột cho Khiêu Khiêu Đường Đường!" "Nha, tiền đi học cho Khiêu Khiêu Đường Đường!" "Nha, tiền đám cưới cho Khiêu Khiêu Đường Đường!"

Cứ mỗi lẫn như thế, Doãn Thiên Dã thật chỉ muốn hôn cô chặn hết mấy câu lảm nhảm đó.

Người nọ lải nhải như bà hàng nước, ai không biết còn tưởng chúng ta đúng là uyên ương số khổ, phải dựa vào đánh bạc kiếm tiền nuôi con!

Nhưng mà, nhìn cô nhào lên bàn ôm một đống đồng jeton như trẻ con tranh đồ chơi, vô cùng vui vẻ cọ cọ cọ, anh lại lơ đãng cong lên khóe môi, ai, chẳng ai nghĩ đến đâu, loại trò chơi không có tính khiêu chiến thế này, lại vui thú đến thế cơ chứ?

Chỉ là, sau này, ra khỏi đó thì xảy ra chuyện nho nhỏ.

Nghê Già đi cùng bọn họ hình như với sòng bạc VIP không có hứng thú, ngược lại muốn đi thách đấu sòng bạc tư nhân cao cấp, Việt Trạch cũng không phản đối.

Tần Cảnh nổi lên tò mò, thế là, kéo Doãn Thiên Dã cùng đi.

Sòng bạc tư nhân các cửa đặt lớn không tưởng nổi, áp lực tâm lý cũng không phải người bình thường chịu đựng được.

Tần Cảnh ngồi cạnh Doãn Thiên Dã, nghe đám người trước mặt báo tiền đặt cược, khẩn trưởng đến mức lòng bàn chân toát mồ hôi lạnh, cô có chút hối hận đã tới.

Cho dù khi Doãn Thiên Dã lấy 5% Thịnh Hạ ra đặt cược dáng vể vô cùng tự tin, cũng không thể loại trừ cảm giác thấp thỏm trong lòng. Nếu như, thua, vậy là do cô làm hại a a!

Nhưng đã ngồi xuống rồi, không thể thối lui, nếu không, mang tiếng là nhát gan nhu nhược tự lật long, so với mất tiền còn mất tự trọng hơn.

Doãn Thiên Dã dường như nhìn thấu lo lắng của cô, cười cười, vuốt ve mặt cô: "Lucky Star của anh ở đây mà, sẽ không thua đâu." Vừa nói, tay chỉ chỉ má mình.

Tần Cảnh ngoan ngoãn tiến tới, in lên đó một cái lucky kiss.

Có lẽ là vì anh xưa nay chưa từng thua ở sòng bạc, cũng có thể là cô đúng là ngôi sao may mắn của anh, Doãn Thiên Dã đã thắng được 20% cổ phần Tôn thị.

Chẳng qua là, một ván cuối cùng, khi đó khoản cược được tùy ý chọn, người bên kia bỗng nhiên chỉ Tần Cảnh nói: "Đây là lucky star giúp anh không thua một ván đêm nay sao? Nếu như tôi thắng, tôi cũng muốn được tiểu thư này tặng lucky kiss."

Tần Cảnh sững sờ, thầm nghĩ chắc người kia không biết cô kết hôn rồi, cũng không để chuyện này trong lòng. Hơn nữa, nếu chỉ là đánh cược một cái hôn, áo lực cũng nhiều lắm.

Nhưng chính là cái yêu cầu này, Doãn Thiên Dã không nghĩ ngợi gì cự tuyệt.

Mà đổi lại điều kiện cự tuyệt là, tất cả những gì thắng được khi nãy, đều trả lại.

Tần Cảnh nghẹn họng nhìn trân trối, 20% Tôn thị đó, nhiều đến mức nào a! Hơn nữa, lúc Doãn Thiên Dã đánh cuộc, đều tự tin tuyệt đối mà! Làm sao vậy?

Cô còn chưa phản ứng kịp, đã thình lình bị Doãn Thiên Dã kéo ra ngoài.

Tần Cảnh một đường đều đau lòng không thôi, đến tận khi vào thang máy, mới khổ sở nói: "Thiên Dã, thật xin lỗi, đều là bởi vì..." Chữ "em" đằng sau còn chưa nói, đã bị đặt ngón trỏ bên môi ngăn lại.

"Không hề, mấy thứ đó, vốn cũng không phải là của anh, thua cũng không tiếc! Nhưng mà em," ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, "Là của riêng anh, không ai được chạm vào!"

Tần Cảnh chậm rãi dựa vào ngực anh, buồn bực hờn dỗi: "Thiên Dã!"

"Ừ?" Anh tựa trán trên trán cô, ngón tay thon dài đùa bỡn mái tóc như tơ.

"Em thấy, cái này, khó chơi lắm." Cô thì thào, có chút nghẹn ngào, "Em không bao giờ muốn chơi nữa!"

Anh mỉm cười: "Tốt, anh đồng ý với em, không bao giờ chơi nữa!"

_________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: về sự kiện sòng bạc trong "Hắc nữ phụ, Lục trà biểu, Bạch liên hoa" sẽ viết kĩ hơn, còn một vài chi tiết chưa nói rõ, khà khà

(Hắc nữ phụ Lục trà biểu Bạch liên hoa là truyện nói về Nghê Già, ai muốn mình mang về làm nào? =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui