Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm

"Tô Hồng…"

Tô Văn cắn chặt răng, trưng ra bộ mặt một người chị thấu tình đạt lý. "Chị biết cậu giận cha để cậu lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, nhưng cậu cũng phải biết, thân phận của cậu trên thực tế cũng không vẻ vang lắm, dù bản thân cậu không cảm thấy hổ thẹn với chính mình, nhưng chỉ cần cậu ở trong nhà này một ngày, những lời đồn đãi nhảm nhí sẽ càng truyền bá rộng thêm một ngày nữa."

Tô Hồng bị cô ta làm bộ mặt nhân từ đá đểu, trên mặt lại cười khổ "Chị, chị bây giờ trong miệng nói không nhận tôi, thì tôi cũng biết đi nơi nào tìm chứng cứ. Trên người tôi chảy dòng máu của Tô gia, không thể trộm, cũng chẳng phải cướp, đây chính là nhà tôi, tại sao tôi phải rời bỏ nhà mình mà ra ngoài ở. Hơn nữa, nơi tôi sinh hoạt mười mấy năm đã không còn nữa rồi, hiện tại tôi có thể đi đâu chứ!"

"Cậu lúc này ở đây giả vờ đáng thương vô tội cái gì chứ, bộ dáng ra vẻ bên cạnh Nhan tổng tại buổi tiệc đêm hôm trước, bây giờ đâu rồi?

Trầm Văn Tĩnh mở miệng gào to, Tô Hồng vừa nghe liền biết, khẳng định là Tô Văn đã ở sau lưng thì thầm to nhỏ với bà ấy, nhất thời cười gằn không ngớt.

"Sao tôi lại không biết, có ai ở dạ tiệc của tôi ra vẻ ta đây thế?"

Một giọng nói cười ngạo mạn vang lên truyền vào từ phía ngoài cửa, trong phòng mọi người đều sững sờ, Nhan Ngọc Minh sao lại đến đây rồi!

"Lão gia, phu nhân, Nhan tiên sinh mới vừa tới đây, tôi không kịp thông báo cho hai người…"

Quản gia cảm thấy trong phòng khách toàn mùi thuốc sung, run rẩy lên tiếng giải thích.


Nhan Ngọc Minh đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt ngoại lai xinh đẹp như thiên thần, anh tuấn, phi phàm, dáng dấp lịch lãm của con người đã trải qua nhiều sóng gió, anh hơi cúi người nhìn chằm chằm vào Tô Văn trong nháy mắt, mang theo cảm tưởng như ma vương đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.

"Rốt cuộc ai là người đã nhìn thấy có người ở dạ yến của tôi dương oai diễu võ thế?"

"Tô Văn á khẩu không trả lời được, trong đáy lòng bốc lên một hồi hoảng sợ, cô run rẩy hạ môi, gắng gượng nở nụ cười máy móc nói: "Người trong nhà thuận miệng nói chuyện với nhau một chút thôi, Tô Hồng dường như cùng ngài có quan hệ đặc biệt tốt."

Trên người Nhan Ngọc Minh khoác áo dạ màu đen, bỏ tay vào túi như cười như không hơi tiếp:

"Cho nên?"

Cho nên?

Cho nên?!

Ông chủ lớn họ Nhan dẫn theo một đám người mặc đồ đen phía sau đến đây, hỏi cho nên???

Thân hình hắn vốn cao gầy khí thế lại bức người, giờ phút này đột nhiên làm người khác nhớ đến có phải đã từng có người nói, họ Nhan ở hắc đạo nhất định cũng rất có thế lực. Vì lý do này mà hôm nay hắn đến đây xét nhà sao?

Nhận thấy chuyện này không phải là không có khả năng, Tô Án cùng Trầm Văn Tĩnh xém chút nữa trợn trắng mắt mà quỳ đi qua.

Tô Hồng cũng không nghĩ đến nhân vật lớn này lại nể tình mình đến thế, điệu bộ này, sao lại có cảm giác như đến xét nhà…

"Cho nên, tôi rất cao hứng"

Tô Văn uể oải nói, trong lòng biến hóa cùng cực.

Cô còn có thể nói gì nữa đây. Chẳng lẽ là nói hai người tên cẩu nam nam này, đến cùng là đã có gian tình gì à!


Nhan Ngọc Minh dường như vô cùng hài lòng, lúc này mới tỏ ra dáng vẻ bạn cũ gặp lại hướng về phía cha Tô Hồng cười nhạt: "Tô tổng, vẫn không có cơ hội tự đến chúc mừng ông rồi."

Tô Án run run rẩy rẩy nói: "A?"

"Chúc mừng ông lại có thêm một cậu con trai quý tử"

Tô Án:…

Trầm Văn Tĩnh:…

Tô Văn:…

Tô Hồng:… Lão đại ơi, ngài đến đây lần này dựa trên tiền đề đó sao!!!

Làm Tô Hồng và cả ba người này đều kinh sợ đến khi hồi hồn thì đối phương đã trao cho cậu một ánh mắt.

Nói cười nhàn nhạt, hết sức ngạo mạn.

Tô Hồng nhịn đi cảm giác kích động muốn quỳ xuống, miễn cưỡng đáp lại bằng một nụ cười lễ phép.


Người này đang thực hiện lời hứa hẹn ngày đó tại bệnh viện!

May là sau đó Nhan Ngọc Minh đã chuyển đề tài, khách khí ngồi xuống một chỗ nói về mấy chuyện làm ăn gần đây của Dung thành, cuối cùng cũng kéo sự sợ hãi của Tô Hồng và cha cậu xuống, bầu không khí bớt đi căng thẳng.

Tô Văn cùng Trầm Văn Tĩnh đứng ở một bên cũng không được lại ngồi cũng không xong, luôn cảm thấy ánh mắt Nhan Ngọc Minh hôm nay có phần không đúng, khí thế lại hung mãn.

Tô Hồng ngược lại sau khi trở về phòng lại cảm thấy yên tâm thoải mái. Thương nhân mà, nếu như dễ dàng có được lợi ích, ai mà lại không dao động chứ? Cậu hứa hẹn sẽ bồi thường thoả đáng cho Nhan Ngọc Minh, như vậy đương nhiên Nhan Ngọc Minh sẽ không từ chối món ngon dâng đến tận miệng này đi.

Lại nói đến người cha đẻ kia, nếu không phải đại ca mất rồi, chắc cũng sẽ không đem mình về nhà mà kế vị, hơn nữa bên ngoài nói bóng nói gió, Tô Án cũng chưa từng ra mặt giúp cậu giải quyết xử lý lần nào, ngay cả một câu giải thích cùng không mở miệng.

Nói cho cùng, cũng chỉ là một người làm ăn, muốn nói chân tình, cả cái nhà này không thể tin một ai.

"Ha, đàn ông"

Tô Hồng đứng tại cửa sổ trong phòng gió lùa vào lạnh lẽo, nở một nụ cười nhạo báng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận