Trân Trân vừa đi vừa khóc không biết đã đi trong bao lâu khi cô cố lấy lại bình tĩnh thì đã thấy tới dãy hành lang của phòng bệnh.
Cô lập tức gọi điện cho một người .
“ Ba , ba ơi ” cô khóc nấc lên trong điện thoại .
“ Trân Trân con làm sao vậy ? ” .
“ Con không sao ” cô vẫn khóc nhưng không biết nên nói gì .
“ Vậy sao con lại khóc , mau nói cho ba biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ” .
Cô lấy tay lâu đi hai hàng nước mắt hít một hơi lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói .
“ Ba giúp con điều tra một người ” .
“ Được là ai con mau nói đi ” .
“ Tuyết Vy là Tuyết Vy ba giúp con điều tra mọi thông tin về cô ấy ” .
“ Được bà sẽ cho người điều tra ” .
“ Cảm ơn ba ” .
“ Được rồi giờ thì nói cho ba biết ai làm con gái ba khóc , là cô Tuyết Vy này sao ” .
“ Không phải con chỉ là đau lòng cho cô ấy , cô ấy là người bị hại ” .
“ Ồ hoá ra là vậy , được rồi con yên tâm ba sẽ điều tra rõ giúp con ” .
“ Được ạ ” .
“ Được rồi nghỉ ngơi đi , nếu mệt mỏi hãy trở về đây cả nhà luôn chờ con ” .
“ Con biết rồi ạ , ba nhớ chăm sóc tốt cho mẹ ” .
“ Ừm , tạm biệt con ” .
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ngôi trầm ngâm một lúc cô quyết định đi mua một chút đồ cho Tuyết Vy.
Thật ra chỉ có cô mới biết công ty và lớp học vẽ đều là của cô , cô được ba cô tặng nó vào năm sinh nhật thứ mười chín của mình .
“ Bác tài cho cháu đến căn nhà số 41 vùng ngoại ô thành phố đi ạ ” khi cô tỉnh lại thì trời đã sụp tối không biết từ lúc nào cô không thay đồ mà trực tiếp chạy xuống bắt xe để đi .
“ Cô gái , sắc mặt cô không tốt vẫn là nên quay lại bệnh viện đi ” bác tài xế lo lắng bảo .
“ Không sao bác đừng lo cháu khoẻ lắm ” cô đáp .
“ Được , nhưng nếu có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy ” .
“ Vâng ạ ” .
Bây giờ cô còn quan tâm đến việc mình bệnh hay không bệnh sao , làm sao có thể chứ.
Việc cô quan tâm bây giờ chỉ có thể là lấy lại được tro cốt của mẹ cô thôi .
“ Chủ tịch , tiểu thư rời bệnh viện rồi có lẻ đang trên đường đến đây ” .
“ Đi chuẩn bị một chút đi ” .
“ Vâng ạ ” .
Dương Thừa Tuấn lui ra ngoài anh liền nở một nụ cười đặc trưng đầy quỷ dị sau đó cầm bao thuốc châm một điếu ngồi trên sofa nhìn vào chiếc đồng hồ đối diện .
“ Đêm nay tôi sẻ cho cô biết , bước vào địa ngục thì không thể quay đầu đến thiên đàng được ” .
Lúc này Trân Trân cũng quay trở lại bệnh viện trên tay cô túi lớn túi nhỏ đi vào phòng thấy không có đèn cô cất giọng nói .
“ Chắc là còn ngủ ” .
Cô loay hoay một hồi khi mở đèn lên chỉ thấy một đốm máu nhỏ trên ga giường còn chiếc giường thì trống không cô hoảng hốt đến tột độ cô vứt hết đống đồ trên tay xuống lập tức đi tìm.
Cô chạy đến quay tiếp tân đầu tiên .
“ Cô ý tá cô cho tôi hỏi bệnh nhân của phòng đặc biệt phía kia cô thấy cô ấy đâu không ” Trân Trân giọng run rẩy mà hỏi .
“ Cô ấy không phải ở trong đó sao , từ lúc cấp cứu xong đến bây giờ cô ấy chưa hề rời khỏi phòng , vả lại cô ấy còn đang truyền nước ” .
“ Cậu ấy không có trong phòng , bình nước đang truyền vẫn còn hơn nửa bình ” .
“ Được rồi tôi sẻ liên hệ với phòng bảo vệ cô đợi tôi một chút ” .
“ Cô mau mau giúp tôi ” .
“ Mời cô theo tôi để kiểm tra camera ” .
Hai người tới khu vực bảo an để kiểm tra sau một hồi xem đi xem lại vẫn không thấy cô Trân Trân càng trở nên hoảng loạn lập tức chạy đi tìm hết mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm được.
Cuối cùng là đi đâu được chứ Trân Trân không biết phải làm sao chỉ đành quay về phòng bệnh chờ đợi tin tức .
Tám giờ hơn chiếc taxi cuối cùng cũng tới căn biệt thự.
Căn biệt thư như ma ám này nhìn vô ai cũng phải sợ.
Yên Cảnh là như vậy nó lạnh lẽo như chủ của nó vậy không một chút hơi người chỉ toát ra là sự lạnh lẽo như âm trì địa ngục.
Cô biết rõ địa chỉ nơi này như vậy là vì nhiều năm trước cô đã có dịp đến đây vài lần.
Đầu tiên là vào năm cô mười một tuổi cô đến đây cùng ba và chị gái cô , lần thứ hai là cùng chị gái cô đến để lấy giấy tờ , lần cuối cùng cô cũng không nhớ rõ đến để làm gì .
Lúc này cô đứng trước căn biệt thự không khỏi run rẩy , vì đi vôi nên cô chỉ mặt bộ đồ bệnh nhân bình thường chân mang đôi dép xỏ ngón của bệnh viện nên cô cảm thấy rất lạnh cộng thêm bây giờ thân thể cô đang rất yếu ớt căn bản không thể làm gì ngoài việc gắn gượng.
Xung quanh biệt thư Yên Cảnh vốn là núi và cây càng khiến cô lạnh thấu vào xương .
“ Chủ tịch , tiểu thư tới rồi ạ ” .
“ Đưa cô ta vào đây ” .
Cô đang loay hoay không biết làm thế nào thì cách cửa đột nhiên mở ra khiến cô giật mình.
Một người phụ nữ còn đang mặt áo tập dề bước tới .
“Tiểu thư mời cô theo tôi ” .
“ Vâng ạ ” .
Người phụ nữ đi trước cô vài bước.
Đến cửa chính cô bước nhanh hơn một chút để mở cánh cửa .
“ Tiểu thư mời cô đến phòng khách lớn ạ ” .
“ Tôi biết rồi cảm ơn ” .
Căn nhà vốn dĩ đã lạnh lẽo bây giờ cô càng cảm nhận được sự lạnh lẽo hơn vì nó tối đen như mực đến một ánh đền cũng không mở cô đi theo hướng người phụ nữ chỉ đến phòng khách lớn .
“ Đến rồi sao , tốt lắm ” .
Âm thanh cất lên cô mới biết người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa ở hướng nào.
Căn nhà vốn theo gam màu tối rất khó để nhìn thấy được nhưng người đàn ông lại diện lên mình một bộ đồ đen lại khiến cô càng khó thấy anh ta hơn ..