“ Tôi , tôi là vì có một vài thứ cần mình tự nắm lấy nên vẫn là nên trở về ” anh cuối cùng cũng nói nhưng không nói rõ đó là gì .
“ Hừm , vậy được rồi anh đi đi tôi sắp phải tiếp một vị khách quan trọng không rảnh để tiếp chuyện với anh ” cô quay lưng đi cất đóng đồ trên tay .
Nghe cô nói nhưng gương mặt anh vẫn thản nhiên như không có gì nhẹ nhàng đi vào trong kéo ghế ngồi xuống cầm những tầm hình được phát hoạ mẫu lên từ từ xem .
Cô quay sang nhìn anh với anh mắt đầy khó hiểu : “ Anh muốn làm gì hả Kun ? Tôi nói anh không hiểu sao , cần tôi phải nhắc lại không hả ” cô dùng giọng khó chịu để nhắc nhở anh nhưng có vẻ như anh không để ý lắm .
“ Ơ này , cô , tôi nói không phải chứ cô ấy nói với cô là có khách hàng đến chả lẻ cô ấy không nói với cô tên khách hàng sao ? ” anh làm vẻ mặt đầy oan ức mà nói với cô .
“ Hờ , chẳng lẻ anh là vị khách đó sao ? ” cô dùng vẻ mặt đầy khinh thường nhìn anh mà nói .
“ Đương nhiên rồi , là tôi chứ còn ai , chả phải cô ấy đã nói với tôi sẻ tới sao ” anh vẫn dữ vẻ mặt đó để nói chuyện với cô .
Cô nhìn anh với ánh mắt đầy kinh ngạc : “ Anh nghỉ anh nói vậy tôi sẻ tin sao , được rồi đừng đùa nữa về đi ” .
Không trả lời cô anh vội rút điện thoại ra nhấn vào một dãy số : “ Châu Lam chị nói với cô ấy là có khách đến , nhưng chị không nói vị khách đó là em sao , cô ấy không muốn tiếp em này chị mau đến đây xử lý đi ” .
Nghe anh nói chuyện cô liền quay qua nhìn anh với vẻ mặt khó chịu định nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại cô vang lên khi nhìn thấy tên cô liền bắt máy : “ Chị Châu em nghe ạ ” .
“ Tuyết Vy vì sao cậu ấy đến rồi mà cô lại không muốn tiếp cậu ấy vậy , chẳng lẻ còn phải đợi tôi đến đó giúp cô sao ? ” chị Châu tuy không phải mắng cô nhưng với giọng điệu của chị là đang nhắc nhở cô phải biết chừng mực .
“ Được em biết rồi ạ giờ em sẻ cùng anh ta thảo luận ” cô nhìn anh với vẻ mặt khó chịu nhưng cũng không quên đáp lại chị Châu .
“ Xong việc gặp tôi ở quán cà phê đối diện ” chị Châu rầu rĩ hẹn cô .
“ Được ạ ”.
Nói xong cô quay qua lấy tập tranh đã được chuẩn bị ra đi lại phía giá vẽ cả quá trình làm cô chả thèm để tâm đến anh , còn anh thì vẫn đứng yên một chỗ nhìn cô như người đàn ông lần đầu biết yêu .
“ Sao hả còn phải đợi tôi lại dìu dắt anh đến chỗ ngồi sao thưa anh ” giọng cô đanh thép cất lời .
“ Được , được tôi tự giác đến cô đừng tức giận nữa ” anh liền nhẹ nhàng trấn tĩnh cô .
Sau khi anh ngồi xuống cô liền đẩy tập tranh ra trước mặt anh rồi lạnh giọng nói : “ Lựa đi ” nói xong cô liền cầm bản màu lên vẽ từng nét lên bước tranh trước mắt .
“ Ý tôi không phải cái này ” anh liền đẩy lại tập tranh về phía cô .
Lúc anh cô quay sang nhìn anh , ánh mắt khó chịu của cô hiện rõ khiến anh phải hoảng hốt giải thích : “ Tôi là muốn có những bức tranh giống cô đang vẽ đấy ” miệng anh nói tay anh chỉ về phía bức tranh : “ Tôi là muốn trang trí lại nhà mình chứi tôi không muốn vẽ trực tiếp lên tường tôi không thích ” anh loay hoay giải thích một hồi nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cô liền lập tức im bặt đi .
“ Hiểu rồi , muốn vẽ gì ” anh nói rồi không thèm để ý tới anh tiếp tục vẽ .
“ Gì cũng được , tuỳ ý cô ” anh vừa cười vừa nói .
“ KUN ” cô hét lên thật to : “ anh có thể nghiêm túc không con người trước kia của anh đâu sao bây giờ anh lại thay đổi nhiều đến như vậy hả ? Hôm nay anh tới đây rốt cuộc là muốn thuê tôi vẽ tranh hay là muốn chọc tức tôi , nếu đến đây chỉ vì muốn chọc tức tôi thì lập tức biến đi , đừng nghỉ anh bỏ ra số tiền lớn thì muốn làm gì thì làm tôi có thể huỷ bỏ nó ngay lập tức đó anh tin không hả ” anh xả một tràng vào mặt anh , khiến anh không kịp phản ứng .
“ Tôi , tôi , tôi thật sự xin lỗi cô được rồi tôi sẻ nói ra yêu cầu của mình về những bức tranh.
Vì nhà của tôi có tone chủ đạo là đen và xám nên tôi cần nhữnh bức tranh có tone màu sáng nhưng là những màu nhạt như bầu trời chẳng hạn.
Tôi chỉ cần vài bức tranh không cần nhiều cô có thể vẽ tuỳ theo ý mình không cần quá sức.
Được rồi chỉ vậy thôi , còn bây giờ tôi xin phép về trước cô cứ tiếp tục công việc của mình đi ” nói rồi anh đứng dậy quay lưng rời đi đến trước cửa anh đột nhiên dừng bước quay lại nhìn bóng lưng của cô rồi nhẹ nhàng nói : “ Hi Tuấn , tên tôi là Hi Tuấn , người tên Kun đã chết rồi , chết rất lâu rồi ” nói rồi anh đi thẳng một mạch ra khỏi cửa .
Lúc này cô mới giật thót anh vừa nói gì chứ chết , chết gì chứ tại sao lại như vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với anh ấy chỉ vài tháng không gặp anh như một con người khác hoàn toàn vậy.
Không còn vẻ điềm tĩnh của lúc ban đầu nữa anh bây giờ như một người xa lạ với cô vậy rốt cuộc là tại sao.
Sau khi cô về nước chuyện gì đã xảy ra cô suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được.