Những ngày qua túc trực bên cô , có những việc anh rất luống cuống nhưng vẫn quyết định tự làm mỗi lần thay đồ giúp cô nhìn thấy vết sẹo trên eo cô tim anh cứ đâu thắt lại .
Lại một đêm nữa trôi qua cuối cùng cô cũng tỉnh lại nhưng bàn tay nhỏ của cô như đang bị một vật nặng gì đó ghì lại cô nghiên người qua thì thấy anh đang nắm chặt tay cô.
Gương mặt cô không khỏi ngạc nhiên , nhìn sơ qua thì vẫn là bộ đồ đó có thể nói từ ngày hôm đó anh vẫn chưa về nhà mà luôn ở cạnh cô.
Cô nhẹ nhàng rút tay về rồi bật dậy nhìn xuống người thì phát hiện đồ đã được thay không khỏi kinh ngạc.
Đang bối rối thì đột nhiên giọng anh khàn khàn cất lên .
“ Mẹ , đừng …..
đừng bỏ con lại ” anh nức nở cất lên làm cô không biết làm thế nào nhìn cặp mày đang châu lại của anh cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ đột nhiên thấy nước mắt của anh rơi xuống không kiềm lòng được mà đưa tay lâu cho anh .
Hành động đó cũng làm anh giật mình tỉnh dậy vội lâu nước mắt trên mặt mình rồi nhìn cô .
“ Tỉnh rồi , đói không ? ” giọng nhẹ nhàng ân cần mà hỏi cô .
“ Tôi không …..
” chưa kịp nói hết câu chiếc bụng của cô liền không kiềm được mà kêu lên : “ Ừm thì có một chút ” .
“ Ừm ” anh ừm một cái rồi quay lưng rời đi .
Nghe được tiếng rời đi của anh cô cũng rời giường cô không biết mình ngủ được bao lâu rồi nhưng bây giờ cô không thể nằm thêm được nữa.
Cô sau khi làm vệ sinh xong thì cũng loay hoay một hồi cũng không biết phải làm gì , vào tủ lạnh xem thì một chút đồ ăn cũng chả có tựa lưng vào tủ lạnh thở dài một hơi đang chán nản thì đột nhiên tiếng cửa kêu lên cánh cửa cũng theo đó mà mở ra.
Anh bước vào cởi giày để gọn một bên sau đó đi thẳng vào bếp mở tủ lấy tô chuẩn bị đồ ăn cho cô mỗi hành động như thể rất quen thuộc cả quá trình anh không hề để ý đến gương mặt kinh ngạc đến khủng hoảng kia của cô .
“ Được rồi mau ăn đi kẻo nguội ” bưng tô cháo nóng đặt qua bàn rồi nhẹ nhàng nhắc nhở cô .
Cô cũng không nói gì lập tức ngồi vào ăn anh thì đi ra phòng khách ngồi trầm ngâm.
Sau khi ăn được một lúc như nhớ ra gì đó cô vội cất giọng hỏi .
“ Tôi…tôi ngủ được bao lâu rồi thế ? ” .
“ Ba ngày ” .
“ Anh giúp tôi thay đồ sao ? ” .
“ Ừm ” .
“ Anh vẫn luôn ở đây ? ” .
“ Ừm ” .
“ Chỉ có anh thôi không có người khác đúng chứ ” .
“ Ừm ” .
Sau khi xác nhận cô có chút bất ngờ cũng có chút an tâm.
Sau khi cô ăn xong không đợi cô nói anh lập tức rời đi trước khi đi anh chỉ dặn cô qua loa .
“ Nhớ giữ gìn sức khoẻ ”.
Kể từ ngày hôm đó cô không còn gặp lại anh hay thấy anh nữa cứ như vậy mà bốn tháng trôi qua .
“ Haizzz những ngày tháng êm đềm này trôi qua thật nhanh ” cô vươn vai nói .
Đột nhiên điện thoại vang lên , cô bắt máy bên đầu dây một giọng nói gắp gáp cất lên .
“ Chào cô chúng tôi gọi tới từ bệnh viện thành phố , cô có phải người nhà của anh Nguyễn Lê Minh không , anh ấy hiện tại đang bị thương rất nặng chúng tôi cần người kí giấy xác nhận để ……” không đợi bên đầu dây nói hết cô lập tức đáp lời .
“ Tôi lập tức đến ngay ” nói xong cô vội vã chạy ra khỏi nhà lao nhanh đến bệnh viện .
“ Cô cho tôi hỏi bệnh nhân Lê Minh như thế nào rồi ” .
“ À cô là người nhà của anh ấy sao , cô mau ký vào tờ giấy này để chúng tôi còn phẫu thuật cho anh ấy kịp thời ” .
Cô lập tức ký rồi được ý tá dẫn đến phòng cấp cứu lúc này mấy cô ý tá mới để ý đến chân cô.
Khi nảy nghe xong điện thoại cô không để ý mà chạy chân đất đến nên chân cô bây giờ đang chảy máu một cô y tá tiến tới .
“ Chúng tôi đưa cô đi sơ cứu vết thương nhé ” .
“ Tôi không sao ” .
“ Vây được ” cô ý tá đáp rồi cũng rời đi .
Dương Thừa Tuấn mình đầy máu hớt hải chạy đến .
“ Anh…anh bị làm sao vậy ? ” .
“ Không phải máu của tôi , là của thiếu gia ” .
“ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mau nói tôi nghe ” .
Dương Thừa Tuấn không thể giấu nữa mà kể toàn bộ cho cô nghe .
“ Hai tháng trước , thiếu gia tìm đến bọn đã từng làm cô bị thương ở trong tù anh ấy cảnh cáo một trong số đó anh ấy trực tiếp diệt khẩu không may là một trong số đó có tên trốn thoát , sáng nay khi tôi đang giúp anh ấy xử lý vài chuyện thì không may anh ấy bị đám người đó tấn công tôi không trở tay kịp anh ấy bị bắn bởi một tên đeo mặt nạ , vết thương bị đâm kia là tên lúc trước trong tù hành hung cô ” nói tới đây anh nghẹn ngào không thể cất lời nữa .
Cô lúc này nước mắt đầm từ lúc nào không hay chỉ biết ngồi đó trong vô vọng đó là lý do mà bốn tháng qua anh không làm phiền đến cô .