Tận Cùng Đau Đớn


Sáng hôm sau khi đến lớp học Tuyết Vy nghe nói lớp học vẽ đã được bán cho một người đàn ông trẻ tuổi , giàu có nhưng không một ai biết rõ danh tính của anh ta là ai.

Khi đang vui vẽ trò chuyện thì một cô gái đến thông báo .
“ Tuyết Vy em sang đây một lát ” người quản lý kêu cô .
“ Chị Châu có việc gì vậy ạ ”.
“ Ừ tôi đến đưa giấy tờ cho cô ” .
“ Đã xong hết rồi ạ ” .
“ Đúng vậy đã xong hết rồi , cô sẽ bay vào cuối tuần này hãy chuẩn bị thật kỹ càng đó ” chị Châu nhìn cô vui vẻ nói .
“ Vâng em cảm ơn chị ” .
“ Cô là một người rất có năng khiếu đó , tôi làm ở đây đã lâu nhưng ít có trường hợp vừa làm đã được tính nhiệm nhiều như cô đâu ” chị Châu dừng một lát rồi nắm tay cô lại nói : “ Vì vậy cô phải thật thành công mà trở về nhé Tuyết Vy ” .
“ Vâng ạ , em sẽ không để mọi người thất vọng ” .
Tối hôm đó cô về nói với ông bà của mình về việc mình sẽ đi nước ngoài để tham gia thi vẽ cả hai vừa vui mừng vừa lo cho đứa cháu gái nhưng cũng không ngăn cô vì đó là sở thích của cô .
Chớp mắt cũng đã tới ngày cô đi , cô được các đồng nghiệp tới tiễn đi ai cùng đều vui mừng chúc cô may mắn chỉ có Trân Trân từ đầu đến cuối đều ủ rủ vì người bạn duy nhất hiểu mình sắp phải đi.

Cô thấy vậy liền nắm tay Trân Trân an ủi cô .
“ Đừng lo mình nhất định sẻ kiếm thật nhiều tiền sau đó về dẫn cậu đi ăn no nê ” .

“ Cậu nói thiệt chứ ” nhắc tới đồ ăn Trân Trân không khỏi cảm kích .
“ Đương nhiên rồi ” cô nháy mắt với Trân Trân .
“ Mà Trân Trân này cậu ở đây nhớ tìm giúp mình một căn hộ nhỏ sau khi về mình muốn chuyển ra ngoài sống ” cô nghẹn giọng nói .
“ Có việc gì sao Tuyết Vy ” Trân Trân liền hỏi cô .
“ Được rồi , được rồi hai người có thể nhắn tin ho nhau mà đừng làm trễ chuyến bay chứ ” chị Châu vội lên tiếng cắt ngang hai người họ .
“ Em biết rồi ạ ” cô nhìn chị Châu nói rồi lại quay sang Trân Trân : “ Được rồi nhớ giúp mình , mình sẽ giải thích với cậu sau ” .
Nói rồi cô vẫy tay chào tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng đi vào trong cùng người hướng dẫn kiêm phiên dịch của cô.

Từ thành phố X bay sang nước P mất mười tiếng khi cô đến nới thì trời đã tối.

Chiếc bụng nhỏ của cô bắt đầu không chịu được mà sôi lên liên tục , người hướng dẫn thấy vậy nhìn cô nhẹ nhàng cười rồi sau đó đưa cô tới một quán ăn nhỏ phía bên ngoài.

Sau khi ăn no nê cả hai cùng nhau đi mua ít đồ để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới .
Cô vốn muốn đi một mình nhưng anh lại đề nghị sẽ đi cùng cô để giúp cô xách đồ , sau khi hai người rời khỏi cửa hàng thì cũng đã muộn nhưng cô vẫn chưa muốn về nên đã nói với anh .
“ Anh về nghỉ ngơi trước đi tôi muốn tản bộ quanh đây một chút ” cô nói xong liền mỉm cười với anh .
“ Được tôi về khách sạn trước , có việc gì nhớ gọi cho tôi ” anh gật đầu nhẹ rồi đáp .
“ Được ” cô nói .
Cô đi một lúc lâu thì dừng chân nghỉ ở một tháp nước nhỏ gần đó thì tiếng của một chiếc xe hơi thể thao gầm lên một số nhân viên của khách sạn chạy ra chào đón rất nồng nhiệt .
“ Cậu thích không Lê Minh ” Hàn Ẩn hỏi .
“ Không ” anh không một chút tâm trạng trả lời .
Hàn Ẩn thấy vậy cũng không nói gì thêm anh chỉ bĩu môi vẻ mặt buồn bã từ từ chạy xa vào bên trong .
Anh đang nghiên đầu ra ngoài cửa số , ánh mắt đụng trúng thân hình mảnh mai đó của cô , vừa nhìn anh vừa cảm nhận được người phụ nữ đó rất quen.

Khi chiếc xe vừa khuất tầm nhìn anh vội lắc đầu vài cái để định thần lại .
“ Cậu sao vậy cứ như vừa thấy ma ” Hàn Ẩn nhìn vào chiếc gương nhỏ thấy vẻ mặt của anh liền hỏi .
“ Không sao , tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi ” anh nói .
“ Tôi đi lấy phòng cho cậu ” Hàn Ẩn nói xong liền rời khỏi xe .
Một lúc lâu sau anh cũng xuống xe nhìn về phía tháp nước lúc này tháp nước đã tắt đèn người phụ nữ khi nảy cũng đã rời đi anh thở dài một hơi rồi nhanh chóng đến chỗ Hàn Ẩn .
Về phòng của mình anh ngã lưng trên chiếc giường rồi nghĩ về những gì vừa rồi .
“ Chết tiệt sao lại nghĩ đến cô ta chứ ” cứ như vậy anh trằn trọc cả một đêm không ngủ .

Sáng hôm sau anh đi gặp đối tác bỏ lại một mình Hàn Ẩn ở cuộc thi vẽ .
“ Cô chuẩn bị hết rồi chứ ” người phiên dịch hỏi cô .
“ Ừm tôi đã chuẩn bị hết rồi ” cô đáp .
“ Được vậy chút cô may mắn nhé ” anh lại nói .
Cô chỉ mỉm cười gật đầu với anh rồi nhận tấm thẻ người tham gia rồi tiến vào vị trí ngồi.

Khi nghe tiếng bắt đầu những nét vẽ đầu tiên của cô được vẽ xuống.

Cô chọn những màu trầm tối để vẽ cho bức tranh , đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng cô không biết mình đang vẽ gì lên bức tranh nhưng tim cô lúc này truyền đến những cơn đau nhói một cảm giác khó chịu cứ dân lên trong cô.

Người phiên dịch thấy vậy liền đến bên cạnh cô nhưng cô cứ đâm đầu vẽ mà không biết một chút gì .
“ Tuyết Vy , Tuyết Vy cô sao vậy ” anh gọi cô nhưng thấy cô không một chút phản ứng .
Anh liền nắm hai bả vai cô xoay về phía anh : “ Cô ổn chứ , vẫn tiếp tục được chứ ” .
Lúc này anh mới để ý đến hai hàng nước mắt cô kìm ném của cô đang rơi xuống .
“ Thời gian sắp kết thúc các thí sinh nhanh chóng hoàn thành bài thi của mình trong vòng hai mươi phút nữa nhé ” lúc này người dẫn chương trình đột nhiên lên tiếng làm cả hai người cùng giật mình .
“ Cô cố giữ bình tĩnh hoàn thành bài vẽ được không ? ” anh vội hỏi cô .
“ Được , anh ra ngoài trước đi ” cô hít thở một hơi rồi trả lời anh .
“ Được ” nói xong anh nhanh chóng ra ngoài .
Khi người dẫn chương trình hô kết thúc cũng là lúc cô hoàn thành bức tranh.

Cô dường như không còn một chút sức lực nào người phiên dịch của cô thấy vậy liền đi tới đỡ cô ra ngoài.


Đã hai ngày đi cùng nhau nhưng cô vẫn chưa biết anh .
“ Anh đi với tôi cũng đã hai ngày rồi tôi vẫn chưa biết tên anh ” cô nhẹ nhàng nói .
“ Kun , cứ gọi tôi là Kun được rồi ” anh vừa đỡ cô vừa nói .
“ Chút nữa sau khi công bố kết quả , những bức tranh đẹp nhất sẽ được đưa vào buổi triển lãm đấu giá ngày mai ” anh đỡ cô ngồi xuống rồi tiếp tục nói .
“ Thật sao ” cô đầy sự ngạc nhiên .
“ Ừm đúng vậy , bây giờ cô ngồi đây chờ tôi , tôi đi mua nước cho cô được chứ ” anh nói .
“ Được , cảm ơn anh ” cô đáp .
Hơn một tiếng sau cuối cùng kết quả cũng được công bố bức tranh của cô giành được giải nhất hoàn toàn .
Trên đường đưa cô về khách sạn Kun không khỏi tò mò hỏi cô .
“ Bức tranh đó , cô có thể cho tôi biết ý nghĩa của nó không ? ” anh dè chừng nhìn cô qua tấm kính nhỏ hỏi .
Cô cười như không trả lời anh : “ Đó là sự bi thương đau đớn của tôi , tôi đem hết những đau đớn đó gửi vào bức tranh xem như giải toả nỗi lòng ” .
Thấy cô như vậy anh cũng không hỏi gì thêm cả quãng đường cô chỉ nhắm mắt tựa đầu vào ghế vẻ mặt mệt mỏi của cô cũng lộ rõ ra vì vậy nên anh cũng im lặng để cô nghỉ ngơi.

Về đến khách sạn anh tạm biệt cô rồi quay về phòng mình ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận