Tận cùng nỗi nhớ

Qua mấy lượt rượu, tiệc cưới cũng đi đến hồi kết.
 
Tạ Kỳ Thâm và Đàn Mạt trở vào bên trong, tiễn mấy vị khách rời khỏi sảnh tiệc, cuối cùng người đàn ông đi đến bên cạnh mẹ Đàn: “Mẹ, nơi này gần xong rồi, mẹ về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay mẹ cũng bận cả ngày rồi.”
 
Mẹ Đàn nhìn anh, cười nói: “Ừ, con cũng vất vả rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bà nhìn ra tiệc cưới hôm nay được Tạ Kỳ Thâm tổ chức rất chu đáo và trang trọng, mặc kệ tình cảm của hai đứa trẻ là thế nào, anh quả thật đã rất có lòng.
 
“Sau này có thời gian thì các con nhớ thường xuyên về nhà ăn cơm nhé. Hôm nay Mạt Mạt còn nhắc đi nhắc lại với mẹ là muốn ăn thịt bò muối. Không phải nó đang làm blogger ẩm thực gì đó à, trước kia tìm mẹ để học, nói là mãi vẫn không làm ra được mùi vị như của mẹ, khiến mẹ nghĩ đã không có thiên phú như thế còn làm blogger cái gì nữa.” Mẹ Đàn cười.
 
Tạ Kỳ Thâm nghĩ đến khung cảnh ấy, khóe môi cong lên: “Chắc là cô ấy thích mẹ nấu cho cô ấy.”
 
Mẹ Đàn mỉm cười: “Kỳ Thâm, có việc này mẹ muốn nhờ con.”
 
“Mẹ nói đi ạ.”
 
“Mặc dù hai đứa là liên hôn thương nghiệp, nhưng mẹ vẫn hy vọng con có thể đối xử tốt với Mạt Mạt.”
 
Mẹ Đàn cười khổ: “Đứa bé này bề ngoài thì có vẻ hoạt bát sáng sủa, nhưng nội tâm rất nhạy cảm, không thích giãi bày cảm xúc, từ nhỏ đến lớn gặp ấm ức gì cũng giấu ở trong lòng. Mẹ chỉ mong con bé sau này có thể vui vẻ. Cho dù… dù con không yêu con bé, thì cũng xin con hãy đối xử tốt với con bé, được không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Kỳ Thâm im lặng, đôi mắt đen gợn sóng, nhìn bà: “Mẹ yên tâm, con sẽ.”
 
Mẹ Đàn gật đầu: “Giờ cũng muộn rồi, xong việc thì con đưa Mạt Mạt về phòng đi.”
 
“Vâng.”
 
Sau khi Tạ Kỳ Thâm đi, mẹ Trương ngày thường vẫn luôn quan tâm lo liệu mọi việc đi đến bên cạnh mẹ Đàn, thủ thỉ bên tai: “Bà chủ, tôi cảm thấy cậu Tạ đối xử với Mạt Mạt rất tốt.”
 
Mẹ Đàn thu lại ý cười: “Ở trước mặt tôi, cho dù cậu ta không muốn đối xử tốt với Đàn Mạt thì cũng phải diễn một chút chứ.”
 
“Nhưng tôi cảm thấy thằng bé này ngày xưa không tệ mà…”
 
“Bà cũng nói là ngày xưa, ai biết ngày nay cậu ta thay đổi thế nào? Huống chi hiện tại cậu ta có quyền có tiền, ai biết đời sống cá nhân của cậu ta trước đây thế nào.” Mẹ Đàn vẫn cứ canh cánh trong lòng, “Vả lại tôi nghe người ta nói cậu ta có lòng dạ rất sâu. Bà thấy chưa, đứng trước lợi ích, cậu ta căn bản không để ý đến chuyện hôn nhân, nói kết hôn là kết hôn. Mạt Mạt đơn thuần như vậy, căn bản không phải là đối thủ của cậu ta.”
 
Chưa biết chừng sau khi kết hôn hai người sẽ mệnh ai nấy sống, Đàn Mạt chỉ là một người vợ trên danh nghĩa, sẽ chẳng là gì với Tạ Kỳ Thâm cả.
 
Sau cánh cửa nhà giàu, tiền bạc và quyền thế rất dễ khiến người ta lạc lối.
 
Mẹ Trương không nói nổi thành lời, mẹ Đàn thở dài: “Mong cậu ta có thể làm được như những gì lúc nãy đã đồng ý với tôi.”
 

 
Sáng sớm chủ nhật, du thuyền quay về bờ biển, kết thúc hành trình ngắn ngủi mà lãng mạn này.
 
Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm cùng một đoàn người cũng xuất phát quay về thành phố Lệ.
 
Trên đường, trong không gian phía sau của chiếc xe chỉ có Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm, bầu không khí yên tĩnh một cách lạ lùng.
 
Đàn Mạt đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa, không dám nói gì, nhớ đến tối hôm qua là lại hơi đỏ mặt.
 
Mặc dù hai người đã ký thỏa thuận kết hôn, nhưng trong mắt bố mẹ, làm gì có chuyện vợ chồng lại ngủ riêng vào đêm tân hôn, thế nên họ đã sắp xếp cho hai người ở chung một phòng.
 
Tối hôm qua khi Tạ Kỳ Thâm vẫn đang tiếp đãi khách khứa, cô đã về phòng ngủ trước, chính là căn phòng ba mặt giáp biển và lớn nhất trên du thuyền.
 
Phòng ngủ đương nhiên được trang trí vô cùng lãng mạn và ngọt ngào, Đàn Mạt đi vào, hai má lập tức đỏ bừng vì chiếc khăn trải giường bằng lụa màu đỏ thẫm. Cô đưa mắt nhìn quanh, đầu giường cũng không biết được ai dặn dò, có đặt mấy hộp bao cao su, trong đầu cô oành cái nổ tung, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chạy trốn.
 
Nhưng cô không trốn được, Đàn Mạt đành ngồi trên ghế sofa, vốn muốn đợi người nào đó quay lại rồi bàn bạc xem nên làm thế nào, nhưng cô thực sự không chống nổi cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi mất.
 
Sau đó, trong ký ức mơ hồ, cô cảm thấy có hai cánh tay mạnh mẽ của một người đàn ông bế ngang cô lên, đặt cô xuống giường.
 
Cô buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, rồi sau đó nữa, cô mơ hồ cảm thấy mình đã tựa vào lồng ngực nóng hổi của một người, tiếng vải vóc sột soạt bị cởi ra vang lên bên tai.
 
Ban đầu cô tưởng là mơ, ai ngờ ngày hôm sau thức dậy, cô phát hiện quần áo trên người mình đã thay đổi, đầu óc lập tức trống rỗng.
 

Vậy tức là Tạ Kỳ Thâm đã thay quần áo cho cô ư…
 
Hu hu hu vậy cũng quá là…
 
Đàn Mạt xấu hổ không tưởng tượng nổi, cũng ngại không dám mở miệng truy hỏi, dù sao hỏi kiểu gì cũng rất xấu hổ.
 
Nhưng trừ việc này ra, người đàn ông dường như không làm gì khác.
 
Tối hôm qua cô ngủ say như chết, cũng không biết anh ngủ ở đâu, lúc cô tỉnh dậy thì bên cạnh không có ai cả.
 
Đàn Mạt thở phào một hơi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, để cho mặt mũi bớt nóng đi.
 
Hồi lâu sau, một giọng nam lạnh nhạt bỗng truyền vào tai: “Đàn Mạt, em còn lùi về phía cửa nữa, tôi sẽ tưởng là tôi đã bắt cóc em lên xe đấy.”
 
“…”
 
Đàn Mạt lặng lẽ ngồi thẳng người dậy, đảo mắt len lén liếc anh: “Làm gì?”
 
“Mấy ngày nữa người chụp ảnh trong tiệc cưới sẽ liên lạc với em, đến lúc đó em nhớ chọn lấy vài tấm.”
 
“Ừm.”
 
“Chiều nay em có rảnh không?”
 
“Sao vậy?”
 
“Làm thủ tục bàn giao tài sản.”
 
Cô sững người, gật đầu: “Được.”
 
Đàn Mạt nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh, dường như tối hôm qua không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, cô cũng không uốn éo nữa, ném chuyện tối hôm qua ra sau đầu.
 
Không phải chỉ là thay đồ thôi sao, cũng có gì to tát đâu…
 
Cô cũng đã trông thấy dáng vẻ để trần thân trên của anh rồi, nhưng mà đó là lúc đi bơi…
 
Trên đường về thành phố Lệ, tình hình giao thông thuận lợi.
 
Quan hệ thông gia giữa hai nhà Đàn – Tạ cũng hoàn toàn được xác định.
 
Đến chiều, Tạ Kỳ Thâm đưa Đàn Mạt đi làm thủ tục bàn giao tài sản, làm tròn lời hứa trong thỏa thuận kết hôn lúc đầu, chuyển tài sản cho cô.
 
Trước mặt luật sư, hai người ký tên vào thỏa thuận.
 
Đàn Mạt nhìn một đống giấy tờ chuyển giao tài sản, cảm thấy số dư tài khoản ngân hàng của mình như hiện lên trong đầu, giây phút này đây, đằng sau dãy số ấy đang điên cuồng tăng thêm mấy số không.
 
Một, mười, trăm, nghìn, triệu, trăm triệu,…
 
Tức là cô không cẩn thận kết hôn một cái, mở mắt ra đã trở thành tỷ phú rồi ư?
 
Ký tên vào các loại giấy tờ xong, luật sư rời đi, Đàn Mạt vẫn chưa hoàn hồn.
 
Nói đi cũng phải nói lại, ai nhìn thấy nhiều tiền như thế mà không hoa mắt chóng mặt chứ.
 
Không phải mọi người đều nói Tạ Kỳ Thâm ở trên thương trường là người chỉ quan tâm đến lợi ích thôi sao? Làm gì có nhà tư bản nào vô duyên vô cớ đưa tiền vào túi người khác như thế?!
 
Tạ Kỳ Thâm nhìn dáng vẻ mê man của cô, cười khẽ: “Sao vậy? Trong mắt giờ chỉ thấy tiền nên không thoát ra được à?”
 
Đàn Mạt lẩm bẩm: “Sao em cảm thấy anh đã biến từ nhà tư bản thành nhà từ thiện rồi nhỉ…”
 
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, đè khóe môi xuống: “Không được à?”
 
“Tạ Kỳ Thâm, nếu anh mà làm thế này ở trên thương trường thì tuyệt đối là một vụ mua bán cực kỳ lỗ vốn luôn đó. Anh lỗ to rồi!”
 
Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên gương mặt mềm mại và ngây ngô của cô gái nhỏ, đáy mắt hiện lên ý cười cực nhạt, thấp giọng mở miệng: “Không sao, không lỗ.”

 
Đàn Mạt không tài nào hiểu nổi.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là vì sau khi liên hôn anh sẽ có được nhiều lợi ích hơn nữa, bằng không anh có bị ngu mới làm như vậy.
 
Đàn Mạt nhìn đống tài liệu, một lúc sau thì nghe thấy Tạ Kỳ Thâm hỏi: “Đêm giao thừa ngày mai em có kế hoạch gì chưa?”
 
Đàn Mạt ngẩn người: “Sao vậy?”
 
Tạ Kỳ Thâm nhớ lại những gì Diệp Dao đã hỏi cô trong điện thoại mà anh nghe thấy mấy ngày trước, đáy mắt âm u: “Tôi hỏi vậy thôi.”
 
“Em vẫn chưa nghĩ ra.”
 
Mấy giây sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Em muốn ra ngoài với bạn của em?”
 
Đàn Mạt sửng sốt: “Bạn gì cơ?”
 
“Cậu bạn hôm nọ gọi điện cho em đó.”
 
Đàn Mạt lắc đầu: “Không mà, đêm giao thừa cũng có gì đặc biệt đâu, bên ngoài toàn người là người, còn không bằng ở nhà quay video.”
 
“Nếu không có kế hoạch gì thì tối mai tham gia một bữa tiệc với tôi nhé.”
 
“Tiệc? Em đi với anh á?”
 
Tạ Kỳ Thâm đưa mắt nhìn sang cô: “Đàn Mạt, bây giờ chúng ta kết hôn rồi, có vài trường hợp phải cùng nhau xuất hiện với thân phận vợ chồng, em hiểu không?”
 
Người đàn ông nói tối mai là buổi dạ tiệc đấu giá từ thiện do một thương hiệu trang sức tổ chức, có rất nhiều nhân vật của giới thượng lưu tham gia. Tạ Kỳ Thâm nhận được lời mời đặc biệt của bên đứng ra tổ chức, định đưa Đàn Mạt đi cùng, cũng coi như là lần đầu tiên sau khi kết hôn họ xuất hiện với thân phận vợ chồng.
 
Đàn Mạt chưa từng tham gia dạ tiệc kiểu đó, hỏi: “Vậy em cần chuẩn bị những gì, chủ yếu là em không biết đấu giá…”
 
Cô ngẩng đầu lấy tập giấy che mặt, khóc không ra nước mắt: “Ai bảo liên hôn nhẹ nhàng thoải mái chứ, hu hu hu, Tạ Kỳ Thâm, anh lừa em.”
 
Tạ Kỳ Thâm không nhịn được cười: “Căng thẳng vậy à? Còn có tôi mà.”
 
“Sáng sớm mai sẽ có người đến đưa lễ phục và trang điểm cho em, tối mai em cứ ở bên cạnh tôi là được, không cần em phải làm gì cả.” Anh dỗ cô.
 
Đàn Mạt khẽ lẩm bẩm: “Được rồi…”
 
Thôi vậy, tiệc tùng kiểu này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, ai bảo cô đã kết hôn với tổng giám đốc của tập đoàn Cao Sáng danh tiếng lẫy lừng chứ.
 
Tối hôm ấy, sau khi trở về biệt thự, Đàn Mạt tắm rửa xong thì vừa hay nhận được điện thoại của mẹ Đàn.
 
Mẹ Đàn trò chuyện với cô mấy câu, rồi hỏi: “Tối mai con rảnh không, hay là về nhà ăn cơm nhé?”
 
“Tối mai chắc là không được rồi ạ, Tạ Kỳ Thâm nói là muốn đưa con đi tham gia một buổi dạ tiệc gì đó.”
 
Mẹ Đàn vô cùng kinh ngạc: “Không sao, thế tụi con đi đi, hôm khác lại về nhà ăn cơm cũng không muộn.”
 
“Vâng, mẹ, hôm khác con về thăm mẹ.”
 
“Ừ.”
 
Trò chuyện xong, mẹ Đàn bảo cô đi nghỉ ngơi sớm, sau đó cúp máy. Bà ra phòng khách tìm bố Đàn, kể chuyện này lại, bố Đàn ngộ ra: “Chắc là buổi đấu giá từ thiện của Trang sức QM vào tối mai?”
 
Bố Đàn cũng nhận được thiệp mời, chỉ là có việc không thể tham gia được, tối mai ông định để Đàn Chi Uyển đi thay.
 
Bố Đàn bỏ kính xuống, cảm thán: “Kỳ Thâm thường xuyên đưa Mạt Mạt đến tham gia những hoạt động kiểu này cũng rất tốt, ít nhất bề ngoài là vợ chồng vui vẻ, người khác cũng không dễ nói lời ra lời vào.”
 
Mẹ Đàn gật đầu.
 


 
Ngày hôm sau, nhiệt độ giảm mạnh.
 
Sáng sớm, Tạ Kỳ Thâm đến tập đoàn, Đàn Mạt ngủ nướng, hơn mười giờ mới dậy.
 
Trong nhà có bật hệ thống sưởi ấm, cô xuống giường, bàn chân ngọc ngà thon nhỏ giẫm lên chiếc thảm nhung, mơ mơ màng màng đi vào nhà tắm, bỗng nhận được cuộc gọi của Kỷ Thư.
 
Đầu bên kia biết cô vừa mới dậy, không nhịn được cảm thán: “Ngưỡng mộ cuộc sống cô vợ nhà giàu của cậu thật đấy, tớ cũng rất muốn được ngủ đến lúc nào chán mới thôi.”
 
Đàn Mạt cạn lời: “Cô vợ nhà giàu cái nỗi gì, tại sáng nay tớ không phải đi học thôi.”
 
“Mặc kệ cậu phải đi học hay không, nói chuyện nghiêm chỉnh đây. Tối nay cậu có kế hoạch gì không? Nếu rảnh thì đi dự tiệc với tớ đi?”
 
“Đừng nói với tớ là dạ tiệc từ thiện gì đó nhé.”
 
“Ơ, sao cậu biết?”
 
“Tạ Kỳ Thâm muốn đưa tớ đi.”
 
“Ờ, cũng phải, dù sao bây giờ hai người cũng kết hôn rồi mà.” Bọn họ đều cùng một giới, tự nhiên sẽ có những chỗ xã giao giống nhau, Kỷ Thư cũng không kinh ngạc lắm, “Tớ nói cậu nghe, chồng cậu là tổng giám đốc mới nhậm chức của Cao Sáng, tuyệt đối là nhân vật cực kỳ quan trọng trong tối nay, hai người các cậu chắc chắn sẽ là trung tâm của sự chú ý.”
 
Đàn Mạt đau đầu: “Cậu đừng nói nữa, tớ đã căng thẳng lắm rồi.”
 
Cô không thích kiểu xã giao thế này một chút nào, huống chi bây giờ còn mang theo một thân phận mới.
 
Kỷ Thư cười: “Thả lỏng đi, tối nay tớ mà rảnh thì chưa biết chừng có thể đi tìm cậu đó.”
 
“Được, vậy tối nay gặp nhé.”
 
Vệ sinh cá nhân xong, Đàn Mạt xuống dưới nhà ăn sáng. Buổi sáng, cô bận việc của mình trước. Buổi chiều, người trang điểm và phụ trách trang phục đến nhà theo sự sắp xếp của Tạ Kỳ Thâm, giúp cô lên đồ và trang điểm.
 
Chập tối, màn đêm bắt đầu buông xuống.
 
Đàn Mạt thay váy xong, đứng trước gương quan sát, Tạ Kỳ Thâm gọi điện thoại tới, đầu bên kia dường như đang xử lý việc gì đó, thản nhiên nói với cô: “Tập đoàn vẫn còn vài việc chưa xử lý xong, tôi bảo Ôn Thành đón em đến địa điểm tổ chức trước, em đi trước đi.”
 
“Hả…”
 
Cô nhất thời thót tim.
 
Tạ Kỳ Thâm đang định cúp máy, cô vội vàng gọi anh lại: “Tạ Kỳ Thâm…”
 
“Hửm?”
 
Cô lí nhí: “Bao giờ anh mới đến vậy?”
 
Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, người đàn ông cười khẽ: “Đừng lo, tôi sẽ đến sớm thôi.”
 
“Được rồi.”
 
Một lúc sau, Ôn Thành đến biệt thự đón cô.
 
Chiếc xe chạy trong cơn gió lạnh, những bức tường ánh sáng từ những tòa cao ốc hào nhoáng phản chiếu màu sắc rực rỡ, đèn đóm lộng lẫy.
 
Nửa tiếng sau, Đàn Mạt dừng chân trước cửa của một khách sạn năm sao, nơi tổ chức buổi dạ tiệc tối nay. Sau khi mở cửa, Đàn Mạt nhấc làn váy xòe bồng bềnh bước xuống xe, cùng với Ôn Thành đi thang máy lên tầng.
 
Vốn dĩ Đàn Mạt có thể cầm thiệp mời đi vào buổi dạ tiệc trước, nhưng cô đắn đo một phen, nói với Ôn Thành: “Tôi không vào trước nữa, tôi đợi Tạ Kỳ Thâm ở cửa.”
 
“Được, vậy để tôi báo với tổng giám đốc Tạ một tiếng.”
 
Đàn Mạt gật đầu, đi sang một bên.
 
Cô gái mặc váy dài gợn sóng màu xanh lam bạc, chiếc váy là phiên bản giới hạn thuộc bộ sưu tập mùa đông của một thương hiệu thời trang xa xỉ, những hạt cườm đính trên làn váy giống như sóng biển dập dờn tạo ra dải ánh sáng rực rỡ như dòng sông Ngân, vòng eo nhỏ nhắn chừng như chỉ một bàn tay là nắm hết được, làn da dưới ánh đèn thậm chí trắng đến mức phát sáng. 
 
Cô đi đến trước cửa sổ sát đất ở cạnh lối vào của bữa tiệc, đôi mắt long lanh nhìn về phương xa, mang vẻ đẹp trong trẻo không nhuốm sự đời.
 
Vẻ đẹp của cô quá chói mắt, tự nhiên thu hút khách khứa qua lại không nhịn được dừng bước nhìn cô, thậm chí có người còn tiến lên bắt chuyện.
 
Thật lâu sau, Đàn Mạt đang ngẩn người nghĩ ngợi mông lung, đằng sau chợt có tiếng đàn ông vang lên: “Hi, xin hỏi có thể xưng hô thế nào với cô đây?”
 
Đàn Mạt quay đầu, trông thấy một người đàn ông trẻ mặc Âu phục màu rượu vang, tươi cười phóng túng. Cô thoáng ngẩn ra, lễ phép gật đầu: “Chào anh, tôi họ Đàn.”
 
Mẹ ơi, sao lại có thêm một người nữa rồi…
 
Trần An Thụy đã nghe đến nhà họ Đàn giàu có này, nhưng không chắc có liên quan gì với người trước mắt không, cậu ta đưa danh thiếp ra, cười phóng túng: “Làm quen nhé, tôi là Trần An Thụy.”
 

Đàn Mạt nhận tấm danh thiếp, phát hiện cậu ta là tổng giám đống của QM – bên tổ chức dạ tiệc tối nay.
 
Ánh mắt cậu ta lưu luyến trên gương mặt xinh đẹp và trẻ trung của cô, tò mò hỏi: “Xin hỏi cô bao nhiêu tuổi vậy?”
 
“Hả?”
 
“Trông cô rất trẻ, cô đi làm chưa?”
 
“Ngại quá, tôi vẫn đang học đại học.”
 
Trần An Thụy mỉm cười: “Trước đây chưa từng gặp cô, tối nay cô đến đây một mình sao?”
 
“Không phải, tôi đang đợi người.”
 
Đàn Mạt đắn đo một lúc, cuối cùng không nói ra tên của Tạ Kỳ Thâm.
 
Trần An Thụy đong đưa ánh mắt, hạ thấp giọng hỏi: “Có thể thêm phương thức liên lạc không? Tôi cảm thấy Trang sức QM của chúng tôi rất hợp với khí chất của cô, hôm nào đó cô có thể đến đặt hàng riêng.”
 
Đàn Mạt nhìn sang bên cạnh, vẫn chưa thấy Tạ Kỳ Thâm đâu, cô sợ bị hiểu lầm, vẫn uyển chuyển từ chối: “Được, khi nào cần tôi sẽ đi tìm hiểu xem.”
 
Ý của câu này là, cô không muốn đưa phương thức liên lạc của mình ra.
 
Trần An Thụy không ngờ người đẹp này lại lạnh lùng như vậy, ý cười càng thêm sâu, cậu ta vẫn phong độ nói: “Được, nếu cần thì liên lạc theo danh thiếp của tôi nhé.”
 
Cậu ta rời đi, Đàn Mạt nắm chặt tấm danh thiếp, sau đó buông lỏng ra.
 
Cùng lúc này.
 
Vừa qua bảy giờ, một chiếc Rolls Royce Phantom dừng trước cửa khách sạn.
 
Cửa sau được mở ra, gió lạnh ùa tới, đôi giày da đen giẫm xuống mặt đất, người đàn ông cao lớn thẳng tắp mặc Âu phục bước xuống xe.
 
Đi vào cánh cửa xoay, Tạ Kỳ Thâm đưa mắt nhìn phía trước, đôi mắt đen lạnh nhạt như sương, cặp chân được bọc trong bộ Âu phục vừa dài vừa thẳng.
 
Dù có khiêm nhường đến mấy thì cũng không thể che giấu nổi sự cao quý của mình.
 
Ôn Thành chờ ở đại sảnh nhìn thấy anh, nhanh chóng lên đón.
 
Sau khi đi vào thang máy, Tạ Kỳ Thâm giơ tay chỉnh cà vạt, đôi môi mỏng lạnh nhạt thốt ra mấy chữ: “Đàn Mạt ở trên tầng thế nào rồi?”
 
“Không có việc gì, bà chủ đang đợi anh, có điều… tôi thấy có vài người đàn ông đi lên bắt chuyện với bà chủ.”
 
Ôn Thành đánh bạo nói ra, trông thấy vẻ mặt boss nhà mình dần lạnh xuống, kéo căng khóe môi: “Bình thường.”
 
Ôn Thành cười khan vài tiếng, không dám nói gì nữa.
 
Cửa thang máy mở, Tạ Kỳ Thâm đi ra, chưa được mấy bước, Trần An Thụy đang tiếp khách ở đằng trước đã vội vã lên nghênh đón: “Tổng giám đốc Tạ, cuối cùng anh cũng tới rồi…”
 
Tạ Kỳ Thâm lạnh nhạt bắt tay với cậu ta, chế nhạo: “Không cần khách sáo thế đâu.”
 
“Anh nói gì vậy, tình cảm hồi bé chung trường có còn không đấy?” Trần An Thụy là công tử đào hoa nổi tiếng trong giới, là bạn hồi nhỏ của Tạ Kỳ Thâm, “Anh, chúng ta cũng đã mấy năm không gặp nhau rồi nhỉ? Tối nay anh chịu tham gia buổi tiệc này, đúng là nể mặt em quá.”
 
“Tổng giám đốc Trần khách sáo rồi.”
 
“Khách cái đầu anh…”
 
Trần An Thụy vừa cười nói vừa đi vào cửa với Tạ Kỳ Thâm, người phía sau đưa mắt nhìn quanh, lập tức chú ý đến Đàn Mạt đứng trước cửa sổ sát đất cách đó không xa.
 
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy màu xanh nước biển vừa trong trẻo vừa mộng mơ, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người.
 
Ánh mắt Tạ Kỳ Thâm dừng trên người cô, Trần An Thụy thấy vậy thì cũng nhìn sang, cười lấy làm lạ: “Ồ, anh, đây là lần đầu tiên em thấy có một cô gái thu hút được tầm mắt của anh đấy.”
 
Trần An Thụy khoác vai Tạ Kỳ Thâm, tám chuyện với anh: “Vừa nãy em ra bắt chuyện với cô ấy, muốn xin phương thức liên lạc, nhưng cô ấy lạnh lùng lắm, thẳng thừng từ chối em luôn. Cũng không biết cô ấy có lai lịch thế nào, không ngờ ngay cả em cũng không nể mặt…”
 
Tạ Kỳ Thâm nhìn sang Trần An Thụy, đôi mắt đen như đầm sâu, lạnh nhạt nói: “Cậu thấy cô ấy đẹp à?”
 
“Đẹp chứ, thế này mà còn không đẹp hả…”
 
Thế rồi, Tạ Kỳ Thâm nhìn về nơi cách đó không xa, cất tiếng: “Đàn Mạt.”
 
Đàn Mạt nghe tiếng quay đầu, trông thấy anh, cô thoáng ngẩn người rồi đi về phía anh.
 
Tạ Kỳ Thâm nghịch chiếc đồng hồ trên tay, quay sang nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Trần An Thụy, đôi môi mỏng lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Đương nhiên là đẹp rồi, bởi vì cô ấy là vợ của tôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận