Trần An Thụy nghe thế thì há hốc mồm, kinh ngạc đến nổi cằm muốn rơi xuống đất.
Vợ?!!
Đàn Mạt bước tới trước mặt Tạ Kỳ Thâm, người đàn ông cởi áo khoác, khoác lên người cô, ấm áp lên tiếng nói: “Có lạnh không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cũng ổn…”
Sau khi mặc áo khoác vào, Tạ Kỳ Thâm chậm rãi nói với Đàn Mạt: “Giới thiệu một chút, đây là tổng giám đốc Trần từ Trang Sức QM.”
Người đàn ông nhướng mắt, nhìn về phía Trần An Thụy, hờ hững nói: “Hay là, vừa rồi cậu ta đến gặp em để giới thiệu bản thân rồi à?”
Trần An Thụy không ngờ hai người bọn họ lại có quan hệ như thế này nữa, chân cậu ta mềm nhũn ra, xấu hổ đến mức suýt chút nữa không thể đứng vững: “Anh, hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi! Ban nãy em thật sự không biết đây là chị dâu. Chào chị dâu, chào chị dâu!”
Cậu ta vội vàng xin lỗi Tạ Kỳ Thâm: “Anh à, chuyện anh kết hôn là một chuyện lớn như vậy mà sao em lại không biết thế. Nếu em sớm biết, em đã mời chị dâu vào ngồi trước rồi......”
Nếu biết rằng Đàn Mạt là bà Tạ, cho dù có cho cậu ta mười cái gan cậu ta cũng không dám động đến cô!
Trần An Thụy cười nói: “Anh à, anh và chị dâu đứng cạnh nhau thật xứng đôi. Nhất định là một cặp trời sinh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Kỳ Thâm bất lực liếc nhìn cậu ta, nhưng anh cũng không thực tức giận: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa.”
Đang nói chuyện, ông lớn của các công ty khác nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm liền vội vàng tiến lên chào hỏi, có người chưa từng thấy Đàn Mạt liền nhìn về phía cô, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đây là…”
Tạ Kỳ Thâm ôm nhẹ Đàn Mạt, cười nói: “Vợ tôi.”
Có người biết chuyện liên hôn giữa hai nhà Đàn Tạ đều kinh ngạc: “Thì ra đây là nhị tiểu thư nhà họ Đàn. Tối nay cuối cùng tôi cũng đã được nhìn thấy người thật rồi. Thật là xinh đẹp...”
Hai má Đàn Mạt đã ửng hồng, cô vẫn duy trì nụ cười chào hỏi mọi người.
Sau một vài cuộc trò chuyện đơn giản, vẫn có người không ngừng tiến lên, muốn nói chuyện với Tạ Kỳ Thâm, người đàn ông biết cô gái nhỏ không thoải mái tình huống này nên nói thẳng: “Chúng tôi đi vào trước đây.”
Trần An Thụy ở một bên vội vàng gật đầu: “Anh, anh đưa chị dâu vào trong ngồi trước đi, chỗ ngồi đã sắp xếp xong rồi.”
Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Đàn Mạt đi theo Tạ Kỳ Thâm đến chiếc bàn tròn nhỏ ở giữa hàng ghế đầu rồi ngồi xuống.
Vị thế của khách được thể hiện rõ ràng từ chỗ ngồi một mình.
Sau đó, nhân viên phục vụ mang đồ uống đến, người đàn ông nói: “Lấy một ly đồ uống không cồn.”
“Vâng thưa ngài.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tạ Kỳ Thâm Thần đẩy ly đồ uống tinh khiết đến trước mặt Đàn Mạt: “Em uống cốc này đi.”
Giờ phút này chung quanh không có người ngoài, Đàn Mạt khó chịu nhỏ giọng oán trách anh ta: “Tại sao anh lại quản việc uống rượu của em.”
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu vang, hờ hững liếc nhìn cô: “Tôi không muốn tối này về đến nhà, em lại gõ cửa phòng ngủ của tôi rồi nói muốn nịnh bợ tôi.”
Đàn Mạt: “...”
Tức chết đi được, sao mà người này vẫn còn nhớ lịch sử đen tối của cô thế này!
Ôn Thành tiến đến nói nhỏ với Tạ Kỳ Thâm: “Tổng giám đốc Tạ, tổng giám đốc Từ ở tập đoàn Mộc Giản hỏi có thể xin năm phút của anh để nói chuyện với anh không?”
Mặc dù tối nay là buổi đấu giá, nhưng rất nhiều người muốn nhân dịp này để mở rộng mối quan hệ. Hơn nữa Tạ Kỳ Thâm ngày thường lịch trình bận rộn nên người thường sẽ không thể hẹn với anh được, vì vậy bọn họ muốn tranh thủ tối nay để móc nối quan hệ với anh.
Tạ Kỳ Thâm tùy tiện xoa nhẫn cưới, điềm nhiên lên tiếng: “Nói với anh ta rằng tôi không rảnh, hôm khác đi.”
“Được.”
Ôn Thành rời đi, Đàn Mạt nghe thấy lời nói vừa rồi liền quay đầu nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm: “Nếu anh có việc thì cứ đi giải quyết đi, em có thể ngồi ở đây một mình.”
Anh mím môi nhìn cô:
“Vậy thì ban nãy ai mong ngóng tôi xuất hiện?”
Đàn Mạt chột dạ sờ sờ mũi của mình: “Thì do là em không quen biết ai cả, nên hơi ngượng ngùng mà thôi...”
Ánh mắt của anh nhìn về phía sau: “Có người mà em biết đấy chứ.”
Đàn Mạt nghi ngờ quay đầu lại, nhận thấy Kỷ Thư vừa mới đến, đối phương đang mỉm cười vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô tới đó.
Hai mắt Đàn Mạt sáng lên, sau đó mỉm cười nhìn người đàn ông bên cạnh cô: “Kỷ Thư đến rồi, em đi tìm cô ấy, lát nữa sẽ quay lại sau nhé?”
“Ừm.”
Cô đứng dậy nhanh chóng rời đi, người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ không nhìn lại, bất lực nhấn vào ấn đường.
Anh thực sự hoàn toàn không có chỗ đứng trong trái tim cô.
Ở phía bên kia, Đàn Mạt và Kỷ Thư gặp nhau, Kỷ Thư vô cùng kinh ngạc, kéo cô ấy lại: “Mạt Mạt, chiếc váy này của cậu đẹp quá! Tuyệt đẹp luôn đấy! Đánh bại mấy nữ minh tinh mà hôm nay tớ vừa gặp! Mua lúc nào vậy? Vừa nhìn đã biết hàng cao cấp rồi.”
“Không phải tớ mua đâu, là Tạ Kỳ Thâm chuẩn bị cho tớ đấy...”
Kể cả bộ lễ phục trong tiệc cưới hôm đó, đều là do anh tìm người thiết kế.
“Ồ, người đàn ông này có khiếu thẩm mỹ khá tốt đấy, còn mua cho cậu một chiếc váy xinh xắn nữa, anh ấy khá cưng chiều cậu đấy.”
“Cậu đủ rồi……”
Kỷ Thư cười nắm lấy Đàn Mạt đi ra ngoài: “Đi thôi, đi dặm phấn lại với tớ nào.”
Hai người bạn thân vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào nhà vệ sinh, Kỷ Thư đi vào, Đàn Mạt đứng đợi ở cửa.
Cô đang cúi đầu nhìn xuống điện thoại thì bên cạnh vang lên một giọng nữ quen thuộc: “Đàn Mạt?”
Khi Đàn Mạt quay lại, cô nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc.
Đàn Chi Uyển.
Cô ta từ nhà vệ sinh bước ra, theo sau là Trần Ninh Ninh và một cô gái cũng chơi thân với bọn họ.
Đàn Mạt không ngạc nhiên khi nhìn thấy họ, nhưng Đàn Chi Uyển lại khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: “Không lẽ cô cũng tới đây để tham gia bữa tiệc từ thiện sao?”
Ở trong mắt cô ta, Đàn Mạt hoàn toàn không đủ tư cách xuất hiện ở một nơi long trọng như vậy.
Đàn Mạt nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Trần Ninh Ninh và một cô gái khác nhìn chằm chằm vào cách ăn mặc cực kỳ xinh đẹp hôm nay của Đàn Mạt, cười nhạo: “Chắc có người không biết rằng, yến tiệc tối nay không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, người tổ chức cũng chỉ gửi cho nhà họ Đàn một tấm thiệp mời mà thôi, là của Uyển Uyển, làm thế nào mà cô vào được thế?”
Đàn Mạt bình tĩnh nói: “Tôi không biết, Tạ Kỳ Thâm đưa tôi tới đây.”
Nghe vậy, sắc mặt của Đàn Chi Uyển hơi cứng lại. Kỷ Thư, người đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, từ nhà vệ sinh bước ra, nắm lấy tay Đàn Mạt, cười híp mắt với ba người họ:
“Mạt Mạt bây giờ là vợ của chủ tịch tập đoàn Cao Sáng, có đến đây cũng bình thường thôi nhỉ? Có người nào đó ghen tị rồi sao? Còn tưởng rằng mấy cô mới là chủ tổ chức nữa đấy, quản cũng nhiều việc thật đấy.”
Sắc mặt Trần Ninh Ninh trầm xuống: “Cô...”
Đàn Mạt không thèm để ý đến bọn họ, cô kéo Kỷ Thư muốn rời đi, nhưng Trần Ninh Ninh lại không vui: “Đàn Mạt, cô vội vã đi làm gì chứ, thật sự tưởng rằng mình đã trèo lên...”
Cô chưa kịp nói hết câu, Đàn Mạt đã lạnh lùng nhìn sang:
“Lần trước bị một cái tát còn chưa đủ đau sao?”
Trần Ninh Ninh nghẹn lời, biết Đàn Mạt sau khi bị người khác chọc giận có thể làm ra bất cứ điều gì. Cô ta giữ chặt cánh tay của Đàn Chi Uyển, vẻ mặt vô cùng khó coi nuốt nửa câu sau xuống cổ họng.
Đàn Mạt và Kỷ Thư rời đi, Đàn Chi Uyển cười khổ: “Tối nay Tạ Kỳ Thâm vậy mà lại đưa cô ta đến đây.”
Đưa Đàn Mạt đi theo vào một dịp công khai như vậy là một cách thừa nhận mối quan hệ vợ chồng của bọn họ với thế giới bên ngoài.
Trần Ninh Ninh an ủi cô ta: “Dù sao hai người bọn họ cũng đã kết hôn rồi mà, chuyện gì nên nể mặt thì cũng phải nể mặt, nhưng không cần đoán cũng biết bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng giả, liên hôn thì còn có thể có tình cảm gì cơ chứ.”
Đàn Chi Uyển hít một hơi thật sâu, cao ngạo nâng cằm lên.
Đúng vậy, cô ta muốn xem đêm nay bọn họ sẽ diễn kịch như thế nào trước mặt người ngoài, sẽ ngượng ngùng đến mức nào.
“Đi thôi, chúng ta trở về đi.”
Phía trước, Đàn Mạt và Kỷ Thư trở lại sảnh tiệc trước. Hai người tách ra, Đàn Mạt quay trở lại bàn tròn, ngồi xuống, cầm đồ uống lên uống cạn, cuối cùng mặt không chút biểu cảm đặt cái ly xuống.
Người đàn ông bên cạnh vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô đang cúi gằm mặt: “Gặp được bạn thân của mình vẫn không vui sao?”
Cô nhẹ lắc đầu: “Không phải...”
Tạ Kỳ Thâm đưa mắt sang chỗ khác, nhìn thấy Đàn Chi Uyển và những người khác từ phía sau đi tới, trong lòng như chợt hiểu ra điều gì đó: “Đã gặp phải Đàn Chi Uyển rồi à?”
Đàn Mạt không phủ nhận, đáy mắt của người đàn ông thật sâu, thấp giọng hỏi, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Bọn họ đã nói cái gì?”
Đàn Mạt nhếch khóe môi lên: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là chào hỏi nhau vậy thôi.”
Thật ra tâm trạng của cô cũng không bị ảnh hưởng quá, vừa rồi chỉ là cô có chút không thoải mái, nhưng lúc này ở bên Tạ Kỳ Thâm, trái tim cô đã bình tĩnh lại rồi.
Tạ Kỳ Thâm nghe xong thì im lặng không nói gì nữa, lúc này nhân viên mang đến một thứ: “Tổng giám đốc Tạ, đây là danh sách vật phẩm đấu giá và danh sách khách mời cho đêm nay.”
Người đàn ông đáp lại, dùng bàn tay thon dài cầm lấy, Đàn Mạt chú ý tới nhân viên chỉ đưa cho bàn bọn họ cái này.
Trong cuộc đấu giá, những người có thân phận đặc biệt sẽ là người đầu tiên nhìn thấy danh sách các vật phẩm đấu giá, bọn họ có thể lập kế hoạch đấu giá cho đêm nay.
Người đàn ông đưa danh sách cho Đàn Mạt: “Nhìn xem có thích gì không.”
Đàn Mạt hơi sửng sốt, mở ra xem, thấy vật phẩm đấu giá tối nay đều là trang sức đắt tiền có giá trị sưu tầm rất lớn, trong đó một phần là Trang Sức QM cung cấp, còn có một phần là do khách cung cấp. Tất cả các giao dịch tối nay đều được sử dụng để giúp đỡ trẻ em ở vùng núi nghèo khó.
Đồ trang sức đương nhiên có sức hấp dẫn với con gái, Đàn Mạt không khỏi động lòng, khi để ý đến giá tiền, cô lập tức ủ rủ: “Quên đi, cái giá này em đấu không nổi đâu.”
Người đàn ông cười nhẹ: “Em đấu giá không nổi?”
Đàn Mạt - người có tài sản hơn một trăm triệu - trả lời với đôi má ửng hồng: “Ừm...”
Chủ yếu là cô nghĩ rằng vì cô đang làm từ thiện, nên chỉ tiêu số tiền của mình mới có ý nghĩa.
Mặc dù cô làm food blogger cũng không thiếu tiền, nhưng việc tùy tiện đấu giá sản phẩm hơn cả triệu không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Tạ Kỳ Thâm nghe xong bèn cười nói với cô: “Tối nay chúng ta cầm biển số, nếu em thích thì cứ đấu giá, tôi trả tiền, em cứ xem là giúp tôi làm từ thiện, được không?”
... Nói như vậy hình như nghe có vẻ cũng rất có lý.
Đàn Mạt xem lại danh sách một lượt, có hai món đồ đấu giá mà cô rất thích, Tạ Kỳ Thâm biết nên chỉ vào một trong số đó: “Giá giao dịch cuối cùng của thứ này chắc là khoảng sáu triệu.”
“Làm sao anh biết?”
Tạ Kỳ Thâm đã tham gia nhiều cuộc đấu giá, ban nãy anh chỉ nhìn qua danh sách khách mời anh cũng có hiểu biết sơ lược về bọn họ, đại khái cũng biết được sở thích của những người có sức mua, cũng có thể đoán được vài phần giá trong tâm lý của bọn họ.
Sau khi nghe anh phân tích, Đàn Mạt không khỏi cảm thán. Cô không ngờ rằng một cuộc đấu giá đơn giản lại đòi hỏi nhiều nghiên cứu đến như vậy, cô hỏi anh: “Vậy ngân sách của anh cho tối nay là bao nhiêu? Đến lúc đó em sẽ... kiềm chế lại một chút.”
Tạ Kỳ Thâm khẽ mím môi, trả lại danh sách vật phẩm đấu giá cho cô: “Chút chuyện này em không cần phải lo lắng, chồng của em cũng không đến nỗi sau đêm nay sẽ phá sản đâu.”
Trái tim Đàn Mạt khẽ rung động, cô nhẹ nhàng đáp lại.
Đúng 7h30 tối, buổi dạ tiệc từ thiện bắt đầu.
Những người có mặt tối nay đều là những người doanh nhân giàu có và nổi tiếng, thậm chí còn có cả những ngôi sao trong làng giải trí. Những quan hệ lợi ích đằng sau rất phức tạp, đó là một con đường danh lợi đúng nghĩa.
Tuy nhiên, trong số đó, Tạ Kỳ Thâm và Đàn Mạt vẫn là những người khiến người ta phải chú ý nhất.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục thẳng tắp, tư thế ngồi nghiêm chỉnh lạnh lùng, mười ngón tay giao nhau tùy tiện đặt trên đôi chân dài đang bắt chéo lại, đường nét trắng trẻo lạnh lùng bị ánh đèn trên đầu cắt tạo ra góc cạnh rõ ràng, khí chất lạnh lùng.
Còn Đàn Mạt bên cạnh cũng xinh xắn không gì sánh được, làn da trắng nõn xinh đẹp, cái nhíu mày, một nụ cười lộ ra khí chất thiếu nữ.
Thực sự là một cặp đôi vợ chồng nhan sắc cao.