Tận cùng nỗi nhớ

Ngày Tết nguyên đán được nghỉ trong ba ngày, Đàn Mạt ở trong biệt thự, rất nhàn nhã. 
 
Vào ngày cuối cùng, cô đã thực hiện lời hứa muộn màng của mình là nấu một bữa trưa thịnh soạn cho Tạ Kỳ Thâm.
 
Quá trình nấu nướng diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ một việc. Tiếng vang cực lớn khi chiên đồ trong chảo dầu dọa cô giật mình sợ hãi, còn khiến người đàn ông đang xử lý công việc trong phòng làm việc ở tầng một chạy đến, lập tức đưa cô ra khỏi bếp, hỏi cô có sao không. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô xấu hổ vô cùng: “Sao anh lại tới đây...” 
 
“Em nói xem?” Tạ Kỳ Thâm trêu chọc: “Chỉ là nấu ăn mà thôi, không cần phải làm ảnh hưởng đến an toàn tính mạng của mình chứ, đúng không?”
 
“...” 
 
“Em chỉ muốn chiên một miếng tempura, có lẽ không khống chế được nhiệt độ đúng mức...” 
 
“Tôi còn tưởng rằng em đang nghiên cứu bom trong nhà bếp nữa đấy, tiếng động lớn đến như vậy.” 
 
Đàn Mạt: “...” 
 
Nhưng may mắn là sau khi sự cố nhỏ này qua đi, các phân đoạn tiếp theo cô làm rất thuận lợi, tựa như cá gặp nước, cũng không quá mất mặt. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi tối, Đàn Mạt và Kỷ Thư gọi điện, cô kể chuyện xấu hổ của mình cho cô ấy nghe, đối phương thở dài: “Tạ Kỳ Thâm tội nghiệp thật, phải làm chuột bạch thử món ăn của cậu, tội nghiệp anh ấy quá.” 
 
Đàn Mạt xấu hổ, mặt nhăn thành một quả bóng nhỏ: “Chuột bạch gì chứ, tớ nấu ăn tệ đến như vậy sao?!” 
 
“Tớ không biết, nhưng hàng triệu người hâm mộ của trên mạng của cậu chắc đều đã rõ như ban ngày rồi.” 
 
“… Im miệng.” 
 
“Nếu cậu không phục, vậy thì đi hỏi anh Tạ Kỳ Thâm, người đã đích thân thưởng thức món ăn của cậu đánh giá thử xem?” 
 
“Anh ấy…”
 
Đàn Mạt nghĩ đến dáng vẻ anh nếm xong món cô làm vào buổi trưa hôm đó, cô như cười như không nói: “Ừm, ngon hơn tớ tưởng tượng, thậm chí còn có thể ăn được.”
 
Kỷ Thư nghe thế thì bật cười: “Cũng là một đánh giá tốt đó ha ha ha ha...”
 
Đàn Mạt khóc hu hu.
 
Cuộc đời không còn gì lưu luyến nữa rồi.
 
Về khoản nấu nướng, cô vẫn là một tay gà mờ nhưng cô lại rất thích nấu.
 
Buổi tối sau khi gọi điện thoại xong, Đàn Mạt tắm rửa sạch sẽ, đi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu đi đến bếp.
 
Đã lâu rồi không livestream, Đàn Mạt nghĩ đến công việc của mình, định sẽ làm vài món tráng miệng cho mọi người, cùng nhau tán gẫu. Dù sao cô cũng quá bận rộn, cứ cho bọn họ leo cây mãi.
 
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, cô mở nguyên liệu, cong môi rồi vẫy tay về phía máy ảnh:
 
“Chào buổi tối mọi người ~ Đã lâu không gặp.”
 
Người hâm mộ nhanh chóng đổ vào trong phòng livestream:
 
[Chào buổi tối Mạt Mạt!]
 
[Đến rồi đến rồi, không ngờ lúc tôi còn sống được đến ngày con bồ câu chuyên thất hẹn này lên livestream rồi [đầu chó]]
 
[Chào buổi tối vợ ơi!]

 
Đàn Mạt mỉm cười với mọi người: “Hôm nay, tôi sẽ livestream một lát. Tình cờ gần đây tôi có thấy một chiếc bánh chiffon vani cũng khá ngon. Tối nay tôi sẽ thử làm món này cho mọi người.”
 
[Nhà bếp: Đêm hôm rồi mà còn không thể thoát khỏi móng vuốt của cô nữa sao?]
 
[Tôi mong chờ quá, nhưng mong đợi cái gì thì tôi không nói đâu ha ha ha]
 
[Mạt Mạt ổn định lên nhé, tôi xem trọng cô! Hy vọng cô phát huy ổn định ha ha ha]
 
Đàn Mạt không biết nên cười hay nên khóc: “Mọi người là fan giả mạo đúng không...”
 
Cô vừa làm bánh và trò chuyện với mọi người, một lúc sau bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
 
Cô khuấy trứng trong bát, khẽ đảo mắt, sau đó thấy Tạ Kỳ Thâm đi vào trong hành lang, trên tay còn cầm theo áo khoác ngoài, thấm đẫm sương gió bên ngoài, ánh mắt thanh mát như ngọc.
 
Tối nay anh phải tạm thời ra ngoài tham gia một bữa tiệc xã giao.
 
Nghĩ rằng người này còn khinh thường món ăn cô làm, Đàn Mạt ghi thù thu hồi ánh mắt lại, coi anh như không khí.
 
Ai ngờ, cô đang nói chuyện với người hâm mộ thì từ khóe mắt liếc thấy người đàn ông đi ngang qua cửa bếp kiểu mở, rót một cốc nước rồi tùy tiện ngồi trên ghế chân cao của bàn ăn, ngẩng đầu uống rượu, yết hầu chuyển động, tư thế ngay ngắn và lạnh lùng, có thể kết hợp hoàn hảo giữa sự dịu dàng và lười biếng.
 
? ? Anh chàng này đang có ý gì đây?
 
Thấy anh không có ý định rời đi, cả người Đàn Mạt càng mất tự nhiên, cô nói với mọi người mình vào nhà vệ sinh trước, rồi tắt âm thanh livestream, chạy đến trước mặt anh:
 
“Tạ Kỳ Thâm, anh ngồi ở đây làm gì?!”
 
Người đàn ông rũ mắt xuống nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Đây là nhà của tôi, tôi ngồi có chỗ nào không được?”
 
“...”
 
“Nhưng em đang livestream, anh, anh ngồi ở chỗ này...” Đàn Mạt xấu hổ lầm bầm: “Không lẽ anh muốn học nghề của em sao?”
 
Tạ Kỳ Thâm hơi nhướng mày: “Học cái gì? Học tay nghề nổ nhà bếp của em sao?”
 
“Em… em đêm nay không hề bị thất bại nhé!”
 
“……”
 
Tạ Kỳ Thâm mỉm cười. 
 
Cô hằng học trừng mắt nhìn anh, tiếp tục livestream, quay lại đã thấy anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, cô cũng xem như anh không tồn tại.
 
Cô trò chuyện với khán giả, một lúc sau, cô đã nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt của phòng livestream: 
 
[[Top 1] Người dùng “C” đã vào phòng livestream] 
 
Đây chính là đại ca thường vào phòng livestream của cô, Đàn Mạt biết gần đây anh ta rất bận, không ngờ hôm nay lại đến. 
 
Trong phòng livestream xuất hiện mấy hiệu ứng C tặng quà đặc biệt, nhẹ nhàng một phát vài nghìn nhân dân tệ, lập tức xuất hiện đầy màn hình, nhiều fan tinh ý nhận ra: 
 
[Đại ca đến rồi ah ah ah, hoan nghênh hoan nghênh.]
 
[Lâu rồi không gặp đại ca, wow, chào buổi tối!] 
 
C: [Chào buổi tối.]
 
Đàn Mạt tươi cười trước ống kính: “Hoan nghênh, đã lâu không gặp, đại ca.” 

 
C: [Vừa kết thúc cuộc họp.]
 
Đàn Mạt trở lại sau khi cho đế bánh vào lò nướng, mới để ý thấy trong phòng livestream, người hâm mộ đang kể lại cho đại ca nghe sống động như thật về hiện trường thất bại của cô trong khoảng thời gian này. 
 
... Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ như thế bị một ông bố nhìn mình một cách đầy hoài nghi. 
 
Dù sao từ lúc đại ca biết cô cho tới bây giờ cô vẫn chưa chuyển từ một cô nhóc thành một đầu bếp, cũng không hiểu vì sao đại ca vẫn còn chưa chạy, chẳng lẽ là do khẩu vị đặc biệt sao?? 
 
Đàn Mạt tiếp tục đánh kem, một lúc sau C nhắn tin riêng cho cô: 
 
[Có kem dính trên mũi.]
 
Cô ngẩng đầu nhìn lên đúng lúc nhìn thấy tin nhắn, ngạc nhiên vô cùng. Không phải lúc nãy máy ảnh của cô đang hướng vào cái bát sao, đã vô tình quay được cô rồi à.
 
Cô đeo găng tay thấy bất tiện, nên cô tắt tiếng, vội vàng đi tìm Tạ Kỳ Thâm: “Trên mũi của em có dính kem không?”
 
Người đàn ông nhìn dáng vẻ ngây thơ và mềm mại của cô, khẽ cười một tiếng, lấy khăn giấy, kéo cô đến trước mặt mình rồi lau cho cô, thấp giọng nói:
 
“Tại sao lại ngốc đến thế?”
 
Trái tim Đàn Mạt loạn nhịp: “Anh mới ngốc đấy...”
 
“Được rồi.”
 
Đàn Mạt lại chạy “bạch bạch bạch” tới trước ống kính, người đàn ông đặt điện thoại xuống, dựa vào lưng ghế cao nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười rất rõ ràng.
 
Lại thêm một tiếng nữa, Đàn Mạt đã làm xong bánh kem nên tắt livestream.
 
Sợ buổi tối tăng cân, cô cất bánh vào tủ lạnh đợi mai đem đi tiêu hủy.
 
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, cô bước ra phòng khách, Tạ Kỳ Thâm đã ở đó được một lúc rồi, sau đó đi ra phòng khách làm việc.
 
“Không phải anh nói tối nay sẽ đi xã giao về muộn sao? Còn khá sớm mà.”
 
Người đàn ông đang chậm rãi thao tác trên máy tính: “Không phải ai đó đã quy định thời gian cấm cửa sao? Tôi phải về sớm chứ.”
 
“Không phải... em chỉ nói đùa thôi, có được không? Em không thèm quan tâm khi nào anh quay về đâu.”
 
Cô lên lầu: “Em đi nghỉ ngơi đây, tạm biệt.”
 
“Ừm.”
 
Đàn Mạt bước lên lầu, Tạ Kỳ Thâm ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại tiếp tục làm việc.
 
-
 
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán kết thúc, buổi sáng, mặt trời vừa ló dạng, không có mây.
 
Đối mặt với mặt trời mọc, tám giờ, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng ở lối vào của tòa nhà Cao Sáng.
 
Tạ Kỳ Thâm ra khỏi xe và đi vào tòa nhà.

Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm nghị không nói cười tuỳ tiện, thoạt nhìn toát lên khí chất xa lánh, khó gần. 
 

Những nhân viên xung quanh khi nhìn thấy anh cũng đồng loạt gật đầu chào. 
 
Sau khi lên đến tầng cao nhất, những người từ văn phòng giám đốc mang đến rất nhiều tài liệu khác nhau, vừa nói với anh về sắp xếp lịch trình của ngày hôm nay. 
 
Người đàn ông bước vào văn phòng, ngồi vào bàn làm việc xử lý tài liệu, Ôn Thành hỏi: “Tổng giám đốc Tạ, anh muốn uống gì?”
 
Tạ Kỳ Thâm không nhìn lên: “Như cũ.” 
 
“Được.” 
 
Một lúc sau, Ôn Thành bưng một ly cà phê đen tới, Tạ Kỳ Thâm xem thị trường chứng khoán sáng nay, một lúc sau có người gõ cửa.
 
“Mời vào.” 
 
Cửa mở, một đôi bố con bước vào. 
 
Người già là chú thứ hai đã lâu không gặp Tạ Văn Khang, Tạ Kỳ Thâm ngước lên nhìn ông ta và lên tiếng: “Chú hai.” 
 
“Này, A Thâm, tình cờ chú đến sớm nên dẫn Tạ Thiệu đến ngồi chơi.” 
 
Người thanh niên đi theo bên cạnh Tạ Văn Khang cong môi với Tạ Kỳ Thâm: “A Thâm.” 
 
Tạ Thiệu là con trai của Tạ Văn Khang, hơn Tạ Kỳ Thâm hai tuổi, tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, hiện đang làm phó giám đốc bộ phận tài chính của công ty. 
 
Tạ Kỳ Thâm ngẩng đầu nhìn anh ta, đáp lại, Tạ Thiệu bước tới bàn làm việc: “A Thâm, em đã ăn sáng chưa? Anh có mang cho em một ít.” 
 
“Không, tôi đã ăn rồi, anh có thể tùy ý ngồi.”
 
Tạ Thiệu dừng một chút, mỉm cười rồi đem bữa sáng đặt lên trên bàn cà phê, đưa mắt đánh giá văn phòng chủ tịch, Tạ Văn Khang ở bên cạnh nở nụ cười: “Kỳ Thâm, hiện tại cháu đang điều hành Cao Sáng, Tạ Thiệu cũng ở đây, bình thường hai anh em họ nhớ nói chuyện với nhau nhiều hơn. Mối quan hệ giữa hai đứa rất thân thiết mà.”
 
Tạ Thiệu nở nụ cười ấm áp: “Đúng rồi đó, A Thâm, bây giờ em đã kết hôn rồi mà, khi nào có thời gian em có thể dẫn em dâu đến nhà của anh ăn cơm.”
 
Không thể nhìn ra cảm xúc của Tạ Kỳ Thâm: “Ừm.”
 
Tạ Văn Khang hỏi Tạ Kỳ Thâm về một số công việc và phát hiện ra một số vấn đề. Tạ Kỳ Thâm nói rằng đợi lát nữa đến cuộc họp thường kỳ buổi sáng sẽ thảo luận, Tạ Văn Khang gật đầu rồi nói: “Vậy chúng ta đi xuống lầu trước đây.”
 
“Vâng.”
 
Điện thoại của Tạ Kỳ Thâm đổ chuông, anh nhấc máy.
 
Đây là một thương hiệu nội thất cao cấp, bởi vì cô gái nhỏ cảm thấy chiếc ghế sô pha trong phòng khách trên tầng hai quá cứng, hai ngày trước cô tiện miệng chê ngồi không thoải mái nên anh định mua một chiếc khác.
 
Đối phương hỏi hôm nay bao giờ mới giao ghế sô pha đến được, người đàn ông nói: “Đừng sớm quá, sau mười giờ giao đến bên tôi sẽ thanh toán nốt lần cuối, sau đó anh thuận tiện hỏi vợ tôi xem trong nhà có đồ đạc gì cần phải thay không, giới thiệu cho cô ấy một chút.”
 
“Được rồi, anh Tạ.”
 
Tạ Kỳ Thâm cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên thấy Tạ Thiệu đang đi ra cửa và vẫn chưa rời đi.
 
“Còn chuyện gì nữa sao?”
 
Tạ Thiệu thu hồi sự ngạc nhiên trong mắt, mỉm cười: “Không sao, chỉ là thấy tình cảm của em với em dâu tốt thật đấy, vậy anh đi trước đây.”
 
Tạ Thiệu bước ra khỏi văn phòng và đi vào thang máy với Tạ Văn Khang.
 
Tạ Thiệu bật cười, cảm thán: “A Thâm vẫn giống như trước kia, tính cách lãnh đạm lạnh nhạt.”
 
“Tính cách của A Thâm chính là như thế. Con người không tệ. Sau này anh em họ hai đứa nói với nhau nhiều hơn đi nhé.”
 
“Ừm.”
 
Tạ Thiệu nhìn quanh, đáy mắt mang theo ý cười: “Con sẽ làm vậy.”
 
Tạ Văn Khang cười theo:
 
“Mục tiêu tiếp theo của bố là hỗ trợ Kỳ Thâm thật tốt và để thằng bé ngồi vững vào vị trí chủ tịch.”
 
-
 

Bởi vì buổi sáng Đàn Mạt không có tiết, cô ngủ đến khi mặt trời chiếu đến tận mông.
 
Sau khi tắm rửa xong, cô bước ra khỏi phòng ngủ và phát hiện trong biệt thự chỉ còn lại duy nhất một mình mình như mọi khi.
 
Tạ Kỳ Thâm rất nỗ lực vì sự nghiệp, thường xuyên đi ra ngoài đến công ty từ rất sớm, so với anh, nhìn lại bản thân mình mỗi ngày đều sống như một con cá muối, cô có chút xấu hổ.
 
Cô nhìn thấy tin nhắn Tạ Kỳ Thâm mới gửi đến trên điện thoại di động, nói rằng lát nữa sẽ có người mang đồ gia dụng mới đến.
 
Quả nhiên vào lúc 10 giờ 30 phút có người gõ cửa, thay bộ sô pha mới trên lầu hai, hỏi Đàn Mạt cần bổ sung thêm đồ đạc gì mới nữa không: “Tổng giám đốc Tạ nói, mọi thứ đều tùy theo sở thích của cô.”
 
Đàn Mạt sửng sốt một chút, nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu, tất cả đều tương đối hoàn chỉnh rồi.”
 
Cô cũng không phải là người kén chọn như vậy.
 
Sau khi tiễn nhân viên của thương hiệu đồ nội thất đi, Đàn Mạt xuống nhà dùng bữa sáng đơn giản, sau đó cô dành cả buổi chiều để chỉnh sửa video nấu ăn cho Tạ Kỳ Thâm vào ngày mùng 1 Tết Nguyên Đán rồi đăng lên mạng.
 
Cô nghĩ rằng nếu như đã nấu ăn rồi thì tư liệu này không dùng cũng uổng, tất nhiên trong video cô không quay Tạ Kỳ Thâm, cũng không đề cập đến anh.
 
Vào buổi tối, sau khi đăng tải đoạn video lên, với lượng fan của cô nhanh chóng đã có 5.000 người xem cùng lúc, rất nhiều bình luận đã xuất hiện:
 
[Ha ha ha, tôi làm món tempura chiên này cũng giống vậy, tôi cũng rất sợ chiên đồ ăn.]
 
[Quả nhiên, sự thất bại của Mạt Mạt tuy đến muộn nhưng cũng sẽ đến ha ha ha haha.]
 
[Này, video up lên là đã chuyển đến ngôi nhà mới chưa nhỉ? Lần livestream trước tôi đã cảm nhận được rồi.]
 
[Làm nhiều như vậy một mình có thể ăn hết được sao? Bao tử của con gái lớn đến như vậy à? Có chút hoài nghi đấy nhé.]
 
[Ăn không hết có thể để dành cho bữa sau, bao tử của con gái lớn một chút thì đã sao chứ? Hở ra là chê giả, đã đủ chưa vậy.]
 
Đàn Mạt nhìn thấy dòng bình luận này liền toát mồ hôi.
 
Quả thật cô đã nấu rất nhiều, bởi vì đây là nấu cho hai người...
 
Cô trả lời dòng bình luận đó: [Vâng, tôi đã chuyển đến một nơi ở mới, sau này quay video sẽ rộng rãi hơn rồi ~]
 
Nếu cô và Tạ Kỳ Thâm kết hôn bình thường, cô sẽ trực tiếp công bố chuyện này, nhưng mối quan hệ giữa hai người khá đặc biệt, cô nghĩ rằng mình nên giấu sự tồn tại của Tạ Kỳ Thâm trước, sau này có cơ hồi rồi hẵng nói.
 
Cô thoát khỏi diễn đàn, đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường đã chỉ sáu giờ.
 
Cô đã đói đến mức bụng kêu cồn cào, định đi nấu ăn, nhưng cô chợt nghĩ đến Tạ Kỳ Thâm.
 
Trước đây có lần anh về vào buổi tối, cô chỉ làm bữa tối cho một người, cuối cùng đối phương chỉ đành ăn chay, rõ ràng đã thể hiện cô rất nhẫn tâm...
 
Hay là hỏi anh xem anh có quay về ăn tối không?
 
Cô vì lòng tốt có thể làm nhiều hơn một chút cho anh, dù sao thì hôm nay người nào đó còn mua đồ đạc mới.
 
Lấy điện thoại di động ra, Đàn Mạt bấm vào hộp thoại “chủ tịch bá đạo nhiều tiền số một vũ trụ”, gõ: [Khi nào anh về, tối nay có về biệt thự ăn tối không?]
 
Sau khi gửi tin nhắn, cô cảm thấy rất tinh tế.
 
Sao trông giống như cô là cô vợ bé bỏng ngoan ngoãn ở nhà chờ chồng về thế nhỉ...
 
Cô vào bếp rửa bát, đối phương có vẻ rất bận, mười phút sau mới đáp lại: [Em định nấu cơm à?]
 
“...”
 
Cái gì, cô nấu ăn khiến cho anh sợ hãi đến vậy sao?
 
Cô còn chưa kịp trả lời thì sau đó người đàn ông đã lạnh lùng vô cùng gửi tới vài chữ: [Không cần làm phần tôi, tôi sẽ về trễ.]
 
……Ồ.
 
Sao cũng được, như vậy thì cô còn đỡ bận rộn hơn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận