Tận cùng nỗi nhớ

"Em sợ anh đang không tiện..."  
 
Ví dụ như nhỡ đâu anh đang cởi quần áo thì sao.  
 
Đàn Mạt ôm chú cún tai to đi theo anh vào phòng ngủ, lên giường ngửa đầu ngã xuống, Tạ Kỳ Thâm ở một bên nhìn: "Hôm nay thật ra rất tự giác nha."  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đàn Mạt ý thức được mình trắng trợn chiếm giường anh, còn tưởng rằng anh không vui, vội vàng ngồi dậy: "Nếu không chúng ta đổi lại, tối nay anh ngủ trên giường, em ngủ trên sô pha?"  
 
"Thứ nhất, em ngoan ngoãn nằm ngủ một mình." 
 
"Thứ hai, tôi lên giường nằm ngủ với em."  
 
Tạ Kỳ Thâm: "Chỉ có hai lựa chọn này thôi, em chọn cái nào?"  
 
Ngay sau đó, Đàn Mạt ôm gấu bông, nhanh chóng nằm xuống đắp chăn, đầu vùi vào trong chăn: "Vất vả cho anh phải ngủ trên sô pha rồi, anh giúp em tắt đèn nha, chúc ngủ ngon, cảm ơn."  
 
Người đàn ông thấy một loạt các động tác của cô, thầm cười.  
 
Đồ ngốc!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, Đàn Mạt cảm nhận được phòng tối đi, cô kéo chăn xuống, trong tầm nhìn mờ mịt mông lung, Tạ Kỳ Thâm đã ngồi xuống sô pha.  
 
Đàn Mạt chợt nhớ tới chuyện Dương Hạ Lan nói với cô tối nay, nhẹ giọng mở miệng gọi anh: "Tạ Kỳ Thâm."  
 
"Ừm."  
 
"Anh là tổng tài bá đạo hả?"  
 
“...... Cái gì cơ.” 
 
Đàn Mạt lặng lẽ nói: "Em nghe mẹ anh nói anh bị bệnh dạ dày, tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết không phải là bị bệnh dạ dày sao?"  
 
Người đàn ông trên ghế sô pha bất đắc dĩ: "Ít xem mấy cái tiểu thuyết vô bổ kia đi."  
 
"Hứ, anh mặc kệ em."  
 
Đàn Mạt rút lại đề tài: "Bây giờ dạ dày của anh thế nào rồi? Em không biết anh bị bệnh dạ dày, tại bình thường trông anh rất tốt. " 
 
“Chỉ cần ăn cơm đúng giờ sẽ không có chuyện gì, lúc đau uống chút thuốc là được."  
 
"Anh phải coi trọng thân thể của mình một chút, đau dạ dày không phải là bệnh nhẹ đâu."  
 
Tạ Kỳ Thâm lên tiếng đồng ý.  

 
Đàn Mạt nâng má nhìn về phía anh: "Tạ Kỳ Thâm. Em nghe mẹ anh nói, mấy năm nay anh ở nước ngoài rất vất vả." 
 
Anh thản nhiên đáp: "Cũng không đến nỗi."  
 
"Lúc khó khăn nhất, lúc đau khổ nhất có phải là khi anh mới ra nước ngoài không? Em có thể tưởng tượng được một người đàn ông một mình làm việc chăm chỉ ở một đất nước khác, lúc đầu chắc chắn sẽ gặp khó khăn." 
 
“Không phải khi đó."  
 
Đàn Mạt ngạc nhiên: "Hả?" 
 
Người đàn ông nghiêng tầm mắt nhìn về một chỗ, ánh mắt mờ mịt: "Là lúc không thể về nước."  
 
Không phải là lúc anh lần lượt vấp ngã khi bị người ta xa lánh, không phải là lúc anh chua xót khi phải ăn mấy món thức ăn nhanh, cũng không phải là lúc anh bởi vì không trả được tiền thuê nhà mà bị người ta đuổi ra ngoài lang thang trên đường.  
 
Quãng thời gian khó khăn nhất đau khổ nhất, là không thể trở về nước, không thể nhìn thấy cô.  
 
Đây là việc mà anh không thể chịu đựng được so với tất cả những việc còn lại.  
 
Đàn Mạt không rõ tại sao, cho rằng là anh nhớ nước, cười với anh: "Không sao hết, hiện tại anh đã về nước rồi, cuộc sống khổ cực đã qua rồi."  
 
Tạ Kỳ Thâm nhìn về phía cô, đáy mắt lộ vẻ sâu sắc: "Ừm, đã qua rồi."  
 
Một cốc trà sữa khiến Đàn Mạt khó ngủ cả đêm, mãi đến hơn 3 giờ mới ngủ.  
 
Ngày hôm sau là cuối tuần, Tạ Kỳ Thâm không cần tới tập đoàn, Đàn Mạt cùng Dương Hạ Lan đi dạo trong thành phố, thuận tiện mua thêm vài đồ tết.  
 
Gần tết, đường phố được trang trí đèn lồng đỏ, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt.  
 
Tuy nói thành phố Lệ cũng là quê hương của Dương Hạ Lan, nhưng mấy năm không trở về, đi dạo khắp nơi thấy rất nhiều nơi đều đã đổi mới, làm cho người ta không nhận ra nổi.  
 
Đi vào trung tâm mua sắm, Đàn Mạt và Dương Hạ Lan đi dạo cửa hàng quần áo, chọn quần áo mới, người đàn ông phụ trách quẹt thẻ đi phía sau, tay cầm điện thoại xử lý công việc, Ôn Thành thì đi theo một bên xách đồ.  
 
Dương Hạ Lan oán giận với Đàn Mạt: "A Thâm không thích đi dạo phố nhất, mỗi lần kéo nó đi dạo phố như thể muốn mạng nó vậy, nhưng lúc trả tiền lại nhanh gọn hơn bất cứ ai, bởi vì nó hận không thể khiến mẹ mua sắm xong sớm một chút."  
 
Đàn Mạt cười: "Vậy hôm nay anh ấy thật sự khổ rồi. Bởi vì hôm nay mẹ ở đây mà.“
 
Dương Hạ Lan nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đi lên, giả vờ tức giận: "Con thật sự rất bận rộn nhỉ, cuối năm rồi mà chuyện cần xử lí còn nhiều như vậy, cũng may có Mạt Mạt ở đây đi cùng mẹ."  
 
Tạ Kỳ Thâm khóa điện thoại di động nhìn bà, bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ và Mạt Mạt tùy tiện mua thế nào cũng được, con trả tiền, còn những thứ khác con phải xin lỗi mẹ rồi."
 
Dương Hạ Lan cười: "Quên đi, không trông chờ gì ở con..."  
 
Toàn bộ hành trình Tạ Kỳ Thâm giống như một cái máy ATM di động, chỉ là trên đường ba người đi ngang qua có một tiệm kẹo hồ lô, Đàn Mạt khi còn bé thích ăn kẹo hồ lô nhất không khỏi nhìn thêm vài lần.  

 
Cô tiếp tục đi về phía trước, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chuỗi hồ lô đường, giọng người đàn ông vang lên: "Cầm lấy."  
 
Đàn Mạt nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm, hơi sững sờ: "Làm sao anh biết em muốn ăn kẹo hồ lô?"  
 
Giọng điệu của anh không mặn không nhạt: "Từ trước đã biết rồi."  
 
Hồi cấp ba, có lần anh đi mua sắm đồ Tết cùng cô, nghe cô thuận miệng nhắc tới.  
 
Dương Hạ Lan ở một bên nở nụ cười: "Quả nhiên a, tuy rằng đang xử lý công việc, nhưng trong lòng đều để ý đến Mạt Mạt."  
 
Hai gò má Đàn Mạt ửng đỏ, cắn kẹo hồ lô, hương vị so với mật còn ngọt hơn.  
 
Tạ Kỳ Thâm cùng mẹ chồng nàng dâu đi dạo nửa ngày, sau đó nhận được thông báo, buổi chiều phải đến tập đoàn xử lý chút chuyện.  
 
Dương Hạ Lan bảo anh cứ đi giải quyết công việc đi, Tạ Kỳ Thâm để lại một tấm thẻ ở chỗ Đàn Mạt, bảo hai người tự mình quẹt: "Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi."  
 
Đàn Mạt gật gật đầu: "Được, anh đi làm đi.” 
 
Người đàn ông rời đi trước, Đàn Mạt và Dương Hạ Lan tiếp tục đi dạo phố.  
 
Buổi chiều, ở một cửa hàng quần áo, Dương Hạ Lan đi thử quần áo, Đàn Mạt ngồi trên sô pha chờ, chợt nhận được điện thoại của mẹ: "Mạt Mạt, tối nay là sinh nhật bà nội, trong nhà tổ chức thọ yến, làm tiệc ở khách sạn Trang Lan, sáu giờ rưỡi phải đến."  
 
Bà nội trên danh nghĩa Đàn Mạt, cũng là lão phu nhân Đàn gia, Túc Phương Vân.  
 
Đàn Mạt gần đây chỉ lo quan tâm tới Dương Hạ Lan, đều quên mất sinh nhật của lão thái thái Đàn gia: "Được, con biết rồi. "
 
“Đúng rồi, gọi cả Kỳ Sâm nữa, các con cùng đi đi."  
 
"Buổi chiều anh ấy có cuộc họp, không biết có rảnh hay không..."  
 
"Vậy con hỏi nó một chút đi."  
 
"Vâng ạ."  
 
Sau khi cúp điện thoại, Đàn Mạt lấy điện thoại di động ra, hỏi Tạ Kỳ Thâm một câu: "Anh ở tập đoàn họp đến khi nào vậy?” 
 
Dương Hạ Lan mua quần áo xong đi tới, vừa mới nhìn thấy Đàn Mạt gọi điện thoại: "Làm sao vậy, là điện thoại của A Thâm à?" 
 
“Không phải, là mẹ con bảo con tối nay nhớ tham gia thọ yến của bà nội con, mẹ,  thật xin lỗi mẹ, vốn đã đồng ý tối nay cùng mẹ đi ăn lẩu, có thể phải để ngày khác mất rồi.”Đàn Mạt áy náy nói.  
 
Dương Hạ Lan cười vỗ vỗ cánh tay cô: "Cái này có là gì đâu, lẩu có thể hôm khác lại ăn, không cần gấp."  

 
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, Đàn Mạt nhìn cửa hàng bốn phía: "Con còn chưa mua quà chúc mừng cho bà nội, hiện tại phải nhanh chóng đi mua một cái mới được. " 
 
“Không sao, mẹ có thể giúp con tham khảo." 
 
"Được ạ."  
 
......  
 
Vì thế Đàn Mạt được Dương Hạ Lan hộ tống, chọn một chiếc khăn lụa giới hạn của một thương hiệu xa xỉ nào đó, sau đó Dương Hạ Lan lại bỏ tiền ra mua thêm mấy phần quà chúc mừng nữa.  
 
Vốn Đàn Mạt không muốn nhận, nhưng Dương Hạ Lan nói mấy phần khác coi như là tâm ý của Tạ Kỳ Thâm và bà, dù sao hiện tại cô và Tạ Kỳ Thâm cũng đã kết hôn rồi, Đàn Mạt liền nhận lấy.  
 
Chạng vạng, Đàn Viễn Chu gọi điện thoại cho cô: "Mạt Mạt, biết tối nay phải đi tham gia thọ yến của bà nội không?"  
 
"Biết."  
 
"Vậy Tạ Kỳ Thâm có đi cùng cháu không?"  
 
"Anh ấy không biết có rảnh hay không, hẳn là vẫn đang ở tập đoàn."  
 
"Vậy cháu đang ở đâu?"  
 
Đàn Mạt nói địa chỉ, Đàn Viễn Chu nói vừa vặn ở gần đây, có thể tới đây đón cô cùng nhau đi đến khách sạn.  
 
Sau đó Đàn Mạt đưa Dương Hạ Lan đến bãi đỗ xe trước: "Mẹ, vậy mẹ về nhà trước nhé, con ở đây chờ chú con, chú ấy đến đón con đi tới thọ yến."  
 
"Được, vậy mẹ sẽ trở về trước."  
 
Sau khi Dương Hạ Lan rời đi, Đàn Mạt đi đến ven đường trước cửa trung tâm thương mại.  
 
Ngửa đầu nhìn lại, trời buổi sáng còn nắng bây giờ trở nên xám xịt, nặng nề treo trên đỉnh đầu, giống như sắp mưa.  
 
Không bao lâu sau, Bugatti Veyron của Đàn Viễn Chu tới, chở Đàn Mạt đi tới thọ yến.  
 
Trên đường đi, Đàn Mạt mới nhận được tin nhắn của Tạ Kỳ Thâm: "Tối nay còn có một cuộc họp nữa, có lẽ muộn mới về.” 
 
Đàn Viễn Chu ở một bên lái xe, cũng vừa vặn nhắc tới Tạ Kỳ Thâm: "Tối nay cậu ta có rảnh không? Có muốn hỏi không?" 
 
“Anh ấy đang bận, thôi coi như không đến được đi.” 
 
Thật ra Tạ Kỳ Thâm có đi hay không cũng không sao. Vì anh đang bận, nên cô sẽ không hỏi anh nữa.
 
Giờ này đang là giờ cao điểm buổi tối, xe ở trung tâm thành phố tắc nghẽn nửa giờ mới đến đích, chỉ là cũng may là bọn họ đến sớm, phải một lúc nữa thọ yến mới bắt đầu.  
 
Đàn Mạt đi theo Đàn Viễn Chu vào khách sạn, đi thang máy lên tầng tổ chức thọ yến.  
 
Trong phòng tiệc, nguy nga lộng lẫy, trang trí xa hoa, lấy màu đỏ làm chủ đạo, vừa nhìn đã biết là cảnh lão nhân gia thích.  
 
Đàn Viễn Chu nhìn vòng quanh cũng không thấy lão thái thái, hỏi nhân viên phục vụ, đối phương nói lão thái thái đang ở phòng khách nói chuyện phiếm cùng thân thích.
 

Đàn Mạt cùng Đàn Viễn Chu đi tới, bên trong truyền ra tiếng nói cười đùa.  
 
Nhìn vào trong, lão thái thái Túc Phương Vân ngồi ở giữa sô pha, tóc mai trắng, mặc một chiếc áo khoác màu tím cao quý tinh xảo, Đàn Chi Uyển ở một bên đang khoác tay bà, nói nói cười cười, bên cạnh còn có bố Đàn và mẹ Đàn, còn có mấy người họ hàng rất quen thuộc.  
 
Cửa bị đẩy ra, mấy người bên trong nhao nhao nhìn bọn họ.  
 
Nhìn thấy Đàn Viễn Chu cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng khi mấy họ hàng nhìn thấy Đàn Mạt phía sau anh, đáy mắt liền xẹt qua một con đường vi diệu.  
 
Cô gái nhỏ hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu đỏ rượu, tôn lên làn da mịn màng trắng như tuyết, mái tóc đen mềm mại khoác lên vai, đôi mắt long lanh, như búp bê sứ trưng trong lọ thủy tinh.  
 
Quả nhiên là có khí chất thiên kim tiểu thư, thậm chí so với con gái Đàn gia chính hiệu càng thêm xinh đẹp.  
 
Trong lúc nhất thời, giọng nói cười đùa đều ngừng vài phần.  
 
Đàn Chi Uyển nhìn về phía Đàn Mạt, sắc mặt hơi lạnh, kéo cánh tay lão thái thái càng chặt hơn.  
 
Mẹ Đàn nhìn thấy hai người, cười vội vàng chào hỏi: "Viễn Chu cùng Mạt Mạt tới rồi, mau vào đi, hai đứa tình cờ gặp nhau hả?"  
 
Đàn Viễn Chu đi vào: "Ừm, em vừa mới đi đón Mạt Mạt tới.” 
 
Đàn Viễn Chu đi tới trước mặt lão thái thái, đặt quà lên bàn trà, cười đến mức cà lơ phất phơ: "Mẹ, chúc mừng sinh nhật, con đến giờ này chắc không tính là muộn chứ?"  
 
Túc Phương Vân yêu thương đứa con trai nhỏ này của mình nhất, cười lẩm bẩm một câu: "Không thấy con đầu tiên, còn không phải là đến muộn sao?"  
 
"Mẹ, hiểu lầm thôi, con đây không phải là đi đón cháu gái của mẹ sao?"  
 
Họ hàng ở một bên cười cười: "Đã lâu không gặp Mạt Mạt?"  
 
Đàn Mạt mỉm cười chào hỏi bọn họ, cuối cùng nhìn về phía Túc Phương Vân đang nhìn về phía bàn trà, chủ động nhu thuận gọi: "Bà nội…" 
 
Vài giây sau, Túc Phương Vân khép khăn choàng lại, ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt thâm thúy, thản nhiên mở miệng: "Tới rồi?"  
 
Đàn Mạt nghe được giọng điệu của Túc Phương Vân, cảm nhận được ánh mắt xung quanh vây quanh lấy cô. Cô sửng sốt một chút, trong lòng khẽ thắt lại, ôn nhu khẽ cười với Túc Phương Vân: "Vâng, bà nội, chúc bà sinh nhật vui vẻ."  
 
Đàn Mạt đặt hộp quà trong tay lên bàn, dịu dàng nói: "Đây là quà mừng thọ chuẩn bị cho bà nội, chúc bà nội sức khỏe dồi dào, phúc như Đông Hải."  
 
Mấy người họ hàng bên cạnh nhao nhao tiến lại gần, nhìn thấy thương hiệu hộp quà, thán phục một câu đắt tiền: "Món quà này cũng không rẻ đâu..."  
 
Bố Đàn chú ý tới, ngạc nhiên: "Mạt Mạt, con còn đang đi học, mua nhiều thứ quý giá như vậy làm gì?"  
 
"Không có, đây là chuẩn bị cho bà nội..."  
 
Túc Phương Vân liếc mắt hộp quà, mở miệng: "Mạt Mạt nhà chúng ta hôm nay thật sự là không giống như mọi khi."  
 
Bà nhìn về phía Đàn Mạt, lạnh nhạt cười: "Gả vào nhà họ Tạ rồi nên về nhà cũng nở mày nở mặt rồi sao?"  
 
Lời nói của Túc Phương Vân như băng rơi xuống mặt đất, lập tức làm cho không khí trở nên lạnh lẽo.  
 
Đàn Mạt nghe vậy, sắc mặt cứng đờ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận