Tận cùng nỗi nhớ

Địa vị của Túc Phương Vân là cao nhất trong nhà họ Đàn, lời nói của bà ấy có trọng lượng nhất, ngày thường đám con cháu đều rất kính sợ bà ấy, không ai dám chống đối. 
 
Giờ phút này cô gái nhỏ đang đứng giữa câu chuyện nghe thấy vậy, hai hàng mi dài khẽ run rẩy.
 
Bầu không khí trong phút chốc lập tức trở nên gượng gạo, bố Đàn ở bên cạnh có hơi hoảng, vội vàng lái sang nói đùa chuyện khác:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy, cho dù Mạt Mạt có kết hôn hay không cũng đều là cháu gái của mẹ mà, nó tặng quà cho mẹ cũng là nó có lòng hiếu thảo.”
 
Mẹ Đàn ở một bên tiến lên nắm lấy vai của con gái, cười nói với Túc Phương Vân: “Đúng vậy đó mẹ, mẹ xem những món quà này tốt biết bao, chắc chắn là do Mạt Mạt đã có lòng chuẩn bị, Mạt Mạt, con còn mua cho bà nội một chiếc khăn lụa à? Chiếc khăn lụa này thật đẹp.”
 
Mạt Mạt khẽ gật đầu: “Những món đồ khác đều là do Tạ Kỳ Thâm và mẹ anh ấy chuẩn bị, bảo con đem tới cho bà nội.”
 
Bố Đàn cười cười: “Mẹ, mẹ xem, đây cũng là một phần tấm lòng của nhà họ Tạ.”
 
Túc Phương Vân liếc nhìn một cái: “Mẹ nhìn ra được, Mạt Mạt chắc hẳn có lòng chuẩn bị, nếu không có lòng cũng không chuẩn bị nổi nhiều quà tặng tốt như vậy.”
 
“Đúng vậy đúng vậy…”
 
Bà cụ dời tầm mắt sang Đàn Mạt, cười nói:
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cũng như vậy, nếu không có lòng chuẩn bị, cháu cũng không gả vào nhà họ Tạ nổi, phải không?”
 
Mặc dù trên gương mặt của bà cụ nở nụ cười, nhưng trong lời nói lại đầy châm chọc, hoàn toàn phá tan đi bầu không khí trong phòng khách mới vừa dịu đi vừa rồi.
 
Đàn Chi Uyển ở bên cạnh cười thầm một tiếng.
 
Bố Đàn mẹ Đàn đều ngây người.
 
Đàn Viễn Chu liếc nhìn sắc mặt cô gái nhỏ đang sững sờ bên cạnh, anh ta cau mày sau đó kéo cô ra sau lưng, bày ra bộ dáng bảo vệ cô: “Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì đây?”
 
Thấy vậy Túc Phương Vân lập tức cau mày: “Thái độ này của con là thế nào? Uyển Uyển cũng là cháu của con, còn là cháu gái ruột, sao lúc con bé tủi thân lại không thấy con che chở như vậy?”
 
“Chi Uyển tủi thân cái gì chứ?”
 
Đàn Chi Uyển kéo lấy cánh tay của Túc Phương Vân, khẽ lắc đầu: “Bà nội đừng nói nữa, là do Mạt Mạt ưu tú hơn cháu, cho nên nhà họ Tạ mới chọn em ấy, ngay cả chú út cũng che chở cho em ấy.”
 
Túc Phương Vân đau lòng không thôi: “Nói bậy, ai nói Uyển Uyển nhà chúng ta kém hơn người khác chứ?”
 
Từ trước đến nay Đàn Viễn Chu luôn biết rõ tính cách của Đàn Chi Uyển, anh ta không hề để ý mà cười nhạo nói: “Mẹ, chuyện này có liên quan gì đến việc con che chở bảo vệ ai? Mẹ chĩa mũi giáo sang Mạt Mạt làm cái gì?”
 
“Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như không phải nó tốn tâm tư giành giật với chị gái nó, sao có thể là nó gả vào nhà họ Tạ được?”
 
Túc Phương Vân đối diện với ánh mắt của Đàn Mạt, cười lạnh một tiếng: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lanh lợi, quả nhiên sau khi lớn lớn lên cũng biết được thứ gì tốt cần phải nắm giữ, đúng thật là hao tâm tổn sức mà.”
 
Bố Đàn ở bên cạnh không nghe nổi nữa, ánh mắt ông cũng trở nên suy sụp hẳn đi: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi! Nhà họ Tạ bên kia ngay từ đầu đã chọn Mạt Mạt, với lại bây giờ cũng đã thúc đẩy quan hệ thông gia giữa nhà họ Đàn và nhà họ Tạ rồi, với chúng ta mà nói là chuyện tốt mà.”

 
Túc Phương Vân sững sờ: “… Nhà họ Tạ bên kia trước đó đã chọn rồi?”
 
“Đúng vậy, có thể là do tình cảm qua lại trước đó của Mạt Mạt và Kỳ Thâm. Hơn nữa cũng không phải là Mạt Mạt thể hiện ra tâm tư muốn gả đi, Mạt Mạt là đứa trẻ thế nào mẹ còn không rõ sao?”
 
Thực ra Túc Phương Vân cũng không phải là thật sự ghét Đàn Mạt, đứa nhỏ này ngoan ngoãn hiếu thuận, Túc Phương Vân từ nhỏ đã nhìn cô lớn lên, nhưng bà ấy chắc chắn sẽ càng yêu thương Đàn Chi Uyển, đứa nhỏ mà khó khăn lắm mới tìm được trở về.
 
Suy cho cùng Đàn Chi Uyển mới thật sự là cốt nhục của nhà họ Đàn của họ, Đàn Mạt dù có tốt đến thế nào, cũng chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi, không thể coi là người nhà họ Đàn thật sự được. 
 
Hôm nay sau khi Đàn Chi Uyển gặp bà ấy thì đã nói một cách tủi thân rằng mình không được nhà họ Đàn thích, chuyện nhà họ Tạ chọn Mạt Mạt với tư cách là con dâu, mơ hồ ám chỉ rằng Đàn Mạt giở thủ đoạn ở sau lưng, Túc Phương Vân nghĩ đến một cô gái được họ nhận nuôi lại có thể hao tốn tâm tư gả vào nhà giàu sang, thì lập tức tức giận muốn ra mặt thay cho cháu gái ruột.
 
Bố Đàn: “Mẹ, lời đồn nhảm nhí thế này mẹ nghe ai nói lung tung vậy? Uyển Uyển, là con nói với bà nội những lời này sao?”
 
Đàn Chi Uyển ngây người vì chột dạ, Túc Phương Vân ở bên cạnh liên lên tiếng: “Con không cần biết là mẹ nghe từ đâu, mẹ chỉ không hy vọng người mà nhà họ Đàn chúng ta cực khổ nuôi dưỡng đến lớn như vậy, đến cuối cùng lại tính kế chị gái, quên đi gốc gác của mình.”
 
Đàn Viễn Chu trầm mặt nhíu mày, thực sự là nghe không lọt tai nữa, anh ta muốn phản bác, nhưng cánh tay lại bị cô gái nhỏ giữ chặt, cô nhẹ nhàng lắc đầu.
 
Túc Phương Vân nhíu mày, quan sát Đàn Mạt.
 
“Cháu thật sự không nghĩ như vậy?”
 
Đàn Mạt cảm giác được ánh mắt của những người họ hàng xung quanh đều đang dừng lại trên người cô, đang quan sát đánh giá cô.
 
Giờ phút này cô giống như đang đứng trên đài xét xử, phạm vào cái tội ác tày trời nào đó vậy.
 
Nhưng rõ ràng là cô chưa từng làm chuyện  gì.
 
Cô cẩn thận dè dặt sống như thể đi trên lớp băng mỏng trong nhà họ Đàn, trong lòng cô luôn biết ơn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn bị coi như người ngoài, động một tí lại bị người khác gán cho cái tội ngấp nghé cuộc sống giàu sang.
 
Đôi mắt ảm đạm khẽ cụp xuống, cô mím cánh môi mỏng, cất giọng nghẹn ngào: 
“Cháu chưa từng nghĩ đến sẽ cướp đi thứ gì của chị.”
 
“Mẹ, con cũng đang tìm kiếm đối tượng cho Uyển Uyển đây, chắc chắn sẽ không để Uyển Uyển tủi thân đâu.” Bố Đàn dỗ ngọt Túc Phương Vân: “Hai đứa Mạt Mạt và Uyển Uyển đều là cháu gái bảo bối của mẹ mà.”
 
Túc Phương Vân thu lại vẻ mặt trang nghiêm vừa rồi, giọng điệu chậm rãi nói với Đàn Mạt: 
 
“Chuyện ngày hôm nay là bà đã hiểu lầm, hiện giờ bà đã già rồi, suy nghĩ có hơi độc đoán, nói chuyện khó nghe, mấy đứa con cháu cũng đừng để trong lòng. Mạt Mạt, sau này cháu gả vào nhà họ Tạ rồi thì phải chung sống với người ta cho thật tốt.”
 
Đàn Mạt cụp mắt xuống: “… Vâng.” Bên cạnh có họ hàng cười khuyên nhủ: “Túc Vân, hôm nay là sinh nhật của bà, đừng có rầu rĩ nữa.”
 
“Tôi không có rầu rĩ, tâm trạng của tôi rất tốt đó.”
 
Đúng lúc này có phục vụ tới nói rằng có khách khứa đang tới, Túc Phương Vân lập tức đứng dậy, được Đàn Chi Uyển đi ở đằng trước đỡ lấy đi ra bên ngoài, bố Đàn và mẹ Đàn cũng đi theo phía sau.
 
Đàn Viễn Chu nhìn về phía Đàn Mạt, cất giọng nhẹ nhàng an ủi: “Không sao chứ? Những lời bà nội nói cháu đừng để trong lòng, tính cách của bà ấy như vậy.”
 
Đàn Mạt giấu đi sự chua xót ở đáy mắt, khẽ nhướng mày: “Không sao.”

 
Ngày hôm nay là tiệc sinh nhật của bà cụ, dù cô có thế nào cũng sẽ không đi so đo với một bà cụ.
 
Càng huống hồ, đúng như những lời Túc Phương Vân nói, nhà họ Đàn có ơn dưỡng dục với cô, cả đời này cô cũng không thể nào báo đáp hết được.
 
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.”
 
Đàn Viễn Chu dẫn cô đi ra bên ngoài, cảm xúc của Túc Phương Vân chuyển biến rất nhanh, nhìn thấy Đàn Mạt còn toát lên ý cười, giống như đây chỉ là một câu chuyện gió thoảng mây bay vậy, bà ấy nói cho qua thì cho qua, nếu như Đàn Mạt còn để nó trong lòng, chẳng khác nào nói rằng cô là một đứa cháu không hiểu chuyện.
 
Đang chiêu đãi khách khứa thì bố Đàn hỏi Đàn Mạt: “À đúng rồi, Kỳ Thâm đâu, sao hôm nay nó không đến cùng với con?”
 
“Hôm nay anh ấy bận việc ở Tập đoàn.”
 
Có vị khách tiến lên nắm lấy tay Túc Phương Vân, mừng thọ bà ấy vài câu, sau đó chuyển sự chú ý đến Đàn Mạt đang đứng bên cạnh bà ấy: 
 
“Ấy, đây là Mạt Mạt phải không? Tôi còn nhớ hình như khoảng thời gian trước đây con bé là người kết hôn với CEO tập đoàn Cao Sáng thì phải?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Chúc mừng, hai gia đình các người kết làm thông gia, à mà sao không thấy cậu nhà họ Tạ thế?” 
 
Bố Đàn mỉm cười sau đó thở dài: “Không đúng dịp, tối hôm nay cậu ấy không có thời gian, ở Tập đoàn có việc bận…”
 
Trong lúc đang nói, trước cửa buổi tiệc truyền đến tiếng động ồn ào nhốn nháo, được sự chào đón cung kính của phục vụ, bóng dáng cao quý trưởng thành đập vào trong tầm mắt…
 
Người đàn ông thân hình cao lớn, áo khoác ngoài chỉnh tề khiêm tốn, mặt mũi sắc nét với vẻ lạnh lùng như băng tuyết, vừa đi vào đã trở thành tâm điểm chú ý  của tất cả mọi người.
 
“Đây chẳng phải là Tổng giám đốc Tạ của Tập đoàn Cao Sáng sao, sao anh ta tới đây?”
 
“Cậu không biết sao, cô con gái nhà họ Đàn trước đây đã liên hôn với anh ta, bây giờ anh ta chính là con rể nhà họ Đàn…”
 
Tiếng bàn tán vang lên, Đàn Mạt và những người bên cạnh thấy Tạ Kỳ Thâm đến đột ngột thì đều ngây người sững sờ.
 
Dưới ánh mắt của mọi người, Tạ Kỳ Thâm đi đến trước mặt của bọn họ, cất giọng nhẹ nhàng chào hỏi, sau đó bảo Ôn Thành đưa đến mấy phần quà tặng, anh mừng thọ Túc Phương Vân: “Xin lỗi bà nội, cháu đến trễ.”
 
Túc Phương Vân nói cho cùng vẫn vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng sức mạnh của nhà họ Tạ, bà cụ cười vô cùng nhã nhặn:
 
“Kỳ Thâm đến rồi à, bà không ngờ đến cháu có thể đến tham gia tiệc mừng thọ của bà già này.”
 
“Bà nội khách sáo rồi, bây giờ cháu và Mạt Mạt đã kết hôn, đương nhiên là phải đến.”
 
Bố Đàn nhìn về phía Đàn Mạt: “Mạt Mạt, không phải con nói là tối hôm nay Kỳ Thâm không có thời gian sao?”
 
Đàn Mạt lúng túng không biết nên giải thích như thế nào, sau đó bả vai cô được nắm giữ, từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói nhàn nhạt mang đầy ý cười của người đàn ông: 

 
“Không có, hôm nay con thực sự có nói với Mạt Mạt là ở Tập đoàn có chút việc bận, nhưng vừa nãy mọi chuyện đã xử lý xong, con lập tức chạy tới đây.”
 
Túc Phương Vân nhìn thấy thái độ của Tạ Kỳ Thâm đối với Mạt Mạt, không ngờ tới tình cảm của hai đứa lại tốt như vậy, thật sự không giống như là Đàn Mạt chủ động thân cận vào, thật sự là bà ấy đã hiểu lầm rồi.
 
Đàn Chi Uyển ở một bên cũng sắc mặt u ám, mọi người nói chuyện vài câu, sau đó bố Đàn bảo Đàn Mạt dẫn Tạ Kỳ Thâm đi đến ngồi vào bàn chủ nhà.
 
Hai người đi về phía trước, Đàn Mạt cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy vai cô buông xuống, ý cười trên mặt người đàn ông cũng dần tan đi.
 
Cô có hơi ngạc nhiên: “Sao tối hôm nay anh lại tới đây…” 
 
Ánh mắt Tạ Kỳ Thâm sâu thẳm híp lại, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào cô: 
“Nếu như tôi không biết, em sẽ không định nói với tôi luôn sao? Bố mẹ em bảo em gọi tôi, em cũng không định gọi?”
 
Lúc chạng vạng anh ở Tập đoàn gọi điện thoại cho Dương Hạ Lan, hỏi hai người đi mua sắm như thế nào thì mới biết được tối hôm nay Đàn Mạt phải đi đến tham dự tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Đàn.
 
Sợ cô ở nhà họ Đàn sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh lập tức buông xuống hết mọi việc trong tay, vội vàng chạy tới đây, không ngờ được Mạt Mạt hoàn toàn không hề muốn gọi anh tới.
 
Đàn Mạt sững sờ: “Bởi vì em nghĩ anh đang bận việc, cho nên mới không nói…”
 
Hơn nữa nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra trong phòng khách, cô không muốn để anh xuất hiện trong những trường hợp tế nhị như vậy.
 
“Là vì tôi bận sao? Em đây là hờ hững với tôi, hay là em cảm thấy quan hệ của chúng ta không quan trọng?”
 
Tại sao mà từ lúc kết hôn cho đến bây giờ, cuộc sống của cô dường như đều không cần anh tham dự vào? Ở trong lòng cô, chẳng lẽ từ trước đến nay anh chỉ là một người ngoài sao?
 
Tạ Kỳ Thâm lạnh lùng nhìn sang hướng khác, đến cuối cùng anh cũng không hỏi ra câu hỏi này.
 
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của anh, những lời muốn giải thích của Đàn Mạt như nghẹn lại, cô không biết mình nên nói điều gì.
 
Hai người ngồi yên ở chỗ của mình, có một vài vị khách chú ý tới Tạ Kỳ Thâm, nhao nhao đi đến chào hỏi, trên mặt người đàn ông vẫn giữ vẻ dịu dàng, ngồi ở bên cạnh Đàn Mạt, khiến cho mọi người đều cảm khái rằng tình cảm hôn nhân của bọn họ rất tốt.
 
Bảy giờ tối, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.
 
Nghi thức cắt bánh kem, chúc rượu, từng bước đều được tiến hành theo trình tự.
 
Cả buổi Đàn Mạt đều yên tĩnh, cô không nói nhiều giống như một tấm phông nền vậy.
 

 
Chín giờ hơn, tiệc mừng thọ cuối cùng cũng gần kết thúc.
 
Các khách khứa đều lần lượt ra về, Tạ Kỳ Thâm nhận được một cuộc gọi của Tập đoàn, anh nói với Đàn Mạt: “Tôi đi nghe điện thoại.”
 
“Vâng.”
 
Anh đi sang một bên nghe điện thoại, Đàn Mạt ngồi tại chỗ đợi anh, ở phía trước bố Đàn nói với Túc Phương Vân: “Mẹ, cả nhà chúng ta lên sân khấu, chụp một bức ảnh cả nhà nhé?”
 
“Đúng vậy, cả nhà chúng ta đã lâu không chụp ảnh rồi.” Mẹ Đàn gọi người chụp ảnh tới.
 
Túc Phương Vân mỉm cười gật đầu: “Đúng là đã lâu không chụp ảnh rồi.”
 
Vì thế nên bà cụ được Đàn Viễn Chu đỡ lên sân khấu, Đàn Chi Uyển đứng một bên, bố Đàn và mẹ Đàn cũng đi lên, mỗi người một trái một phải đứng bên cạnh Túc Phương Vân, sau đó còn quay đầu lại nhìn về phía Đàn Mạt đang còn đứng ở bên dưới: “Mạt Mạt, mau đi lên đây đi chứ?”
 

Đàn Mạt đáp lại một tiếng, sau đó đi lên.
 
Đi đến bên cạnh bọn họ, Đàn Chi Uyển âm thầm đẩy cô một cái, trừng mắt lạnh lùng nhìn cô, sau đó cất giọng nói chỉ đủ hai người có thể nghe được: “Cô đứng ngoài rìa đi, cô không biết thân phận của mình là gì sao?”
 
Đàn Mạt khẽ loạng choạng, đáy mắt có chút chấn động.
 
Sau đó Đàn Chi Uyển chen vào giữa bố Đàn và Túc Phương Vân, nắm lấy bàn tay của bà cụ: “Cháu muốn nắm tay bà nội.”
 
Túc Phương Vân mỉm cười níu tay cô ta lại: “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn giống hệt một đứa con nít…”
 
Cả gia đình đứng ngay ngắn, từ trái qua phải là Đàn Mạt, mẹ Đàn, Túc Phương Vân, Đàn Chi Uyển, bố Đàn và Đàn Viễn Chu.
 
Thợ chụp ảnh đứng dưới sân khấu hô to: “Nhìn sang bên này, ba hai một…” 
 
Đàn Mạt nhìn về hướng máy ảnh, cố gắng cong khóe môi mỉm cười.
 
Sau khi chụp ảnh xong, Đàn Chi Uyển kéo tay bố mẹ và Túc Phương Vân nói cười vui vẻ đi xuống sân khấu, Đàn Mạt đi theo ở sau cùng, ánh mắt cô rũ xuống, cố gắng kìm nén những chua xót trong lòng,
 
Vào lúc này Tạ Kỳ Thâm đã nói chuyện điện thoại xong quay trở lại bên cạnh Đàn Mạt, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, bố Đàn nhìn về phía hai người, cười nói: “Cũng muộn rồi, Mạt Mạt, con và Kỳ Thâm về trước đi?”
 
Đàn Mạt nhàn nhạt gật đầu: “Vâng ạ, bố mẹ, bà nội, con xin phép về trước ạ.”
 
Tạ Kỳ Thâm nói lời tạm biệt với người nhà họ Đàn, Túc Phương Vân cười bảo anh khi Tết đến nhớ qua nhà cũ ăn cơm tất niên, anh đồng ý.
 
Cuối cùng, Đàn Mạt đi theo Tạ Kỳ Thâm rời khỏi sảnh bữa tiệc.
 
Đi vào trong thang máy, giờ phút này trong lúc không có người ngoài ở đây, nụ cười trên gương mặt của Đàn Mạt cũng không chống đỡ được nữa, cô cúi mặt xuống, cảm giác chua xót vẫn còn quanh quẩn trong đầu.
 
Vài giây sau, giọng nói của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Có lạnh không?”
 
Đàn Mạt không muốn ngẩng đầu để anh nhìn ra được cảm xúc khác lạ của mình, cô vẫn cúi đầu không nhìn anh: “Không lạnh.”
 
Người đàn ông thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô đối với mình, anh cũng không nói thêm lời nào nữa.
 
Trên xe trở về.
 
Trong hàng ghế sau, hai người mỗi người ngồi một bên.
 
Đàn Mạt cố gắng xoa dịu cảm xúc, quay đầu nhìn thấy đường căng quai hàm của người đàn ông đang rất chặt, vẻ mặt lạnh lùng im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
 
Cả buổi tối hôm nay, anh đều như vậy. Đàn Mạt cảm thấy tính cách của Tạ Kỳ Thâm dường như không phải là khó đoán đến như vậy. Chí ít là giờ phút này, cô có thể cảm giác được rằng tâm trạng của anh hình như không được tốt cho lắm. Cô không biết như thế nào cho nên mới lên tiếng định nói chuyện với anh:
 
“Tạ Kỳ Thâm, cảm ơn anh, hôm nay đã tốn kém mua cho bà nội em nhiều quà như vậy…”
 
Khuôn mặt Tạ Kỳ Thâm lạnh hơn mấy độ, cánh môi mỏng khẽ đáp lại: “Đàn Mạt, em khách sao với tôi như vậy sao?”
 
Người đàn ông thấy cô không trả lời được, ánh mắt nhìn về phía trước, nửa khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối, giọng điệu lạnh lùng xa cách: 
 
“Trên danh nghĩa tôi là chồng em, tiệc mừng thọ của bà nội em tôi vốn dĩ cũng cần phải bày tỏ chút gì đó, em cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”
 
Đàn Mạt nghe vậy, trong phút chốc, lòng cô đau đớn như có kim châm vào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận