Tận cùng nỗi nhớ

Tạ Kỳ Thâm đi vào trong.
 
Căn phòng đột nhiên chìm vào sự yên tĩnh.
 
Đàn Viễn Chu ho khẽ vài tiếng, quay đầu nhìn Đàn Mạt, lúng túng giải thích: “À, lúc nãy sau khi chú nhận được điện thoại của cháu thì đã gọi cho A Thâm, cậu ta biết cháu bị ướt mưa, nói là muốn qua đây đón cháu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đàn Mạt nâng mắt, giao nhau với tầm mắt phóng ra từ đáy mắt của Tạ Kỳ Thâm.
 
Trong sự im lắng, bầu không khí giống như bề mặt hồ nước sóng yên biển lặng, chỉ cần một chút gió là có thể rạch ra sóng to gió lớn.
 
Bầu không khí như mây đen dần trở nên nặng nề, Đàn Viễn Chu lúng túng đến không chỗ nào lánh thân, mau chóng mở miệng: “Mạt Mạt, chú đi pha thuốc cảm cho cháu, hai người nói chuyện trước nhé.”
 
Anh ta rất nhanh đã đi ra ngoài, còn thuận tiện đóng luôn cửa phòng.
 
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
 
Đàn Mạt nhìn Tạ Kỳ Thâm.
 
Người đàn ông mặc áo len màu nâu, bên ngoài khoác áo khoác kiểu dài màu đen, quần đen bao bọc lấy đôi chân thon dài của người đàn ông, đuôi tóc đen ướt đẫm nhỏ nước mưa xuống, chảy xuống giữa mày, tròng mắt như một hồ nước sâu, dưới ánh đèn trông còn đen láy trầm lạnh hơn nhiệt độ của màn mưa bên ngoài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Tạ Kỳ Thâm đang nhìn qua, giống như đốm lửa lan lên người cô, cổ họng Đàn Mạt nghẹn lại, rời mắt đi, rũ đầu xuống, vài giây sau, phía sau vang lên tiếng đàn ông trầm khàn khô khốc:
 
“Có lạnh không, sao lại bị mắc mưa.”
 
Cổ họng Đàn Mạt như bị bông gòn chặn lại, vài giây sau mới đáp lại như một cái máy:
 
“Không sao, đúng lúc không mang theo dù.”
 
Tạ Kỳ Thâm khàn giọng nói: “Không phải tôi đã gửi tin nhắn cho em rồi sao? Bảo em ở nhà đợi tôi, tôi qua đó đón em mà.”
 
Đàn Mạt vào đến nhà Đàn Viễn Chu mới nhìn thấy tin nhắn: “Không cần anh đón em, anh có thể bận rộn với việc xã giao của mình.”
 
“Có phải em giận vì hôm nay tôi bận quá không?”
 
“…Anh nghĩ nhiều rồi.” Vành mắt Đàn Mạt hơi ướt: “Anh có bận hay không cũng không liên quan đến em, em chỉ là không quen việc làm gì cũng phải nói với anh thôi.”
 
Đang chìm trong cảm xúc nên lời nói của Đàn Mạt mang theo đầy gai nhọn, cô đã cố gắng đèn nén sự chua xót dưới đáy lòng nhưng nó vẫn lan lên đến cổ họng cô.
 
Cô không chịu được nữa, đứng dậy muốn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tạ Kỳ Thâm, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
 

Lòng bàn tay của người đàn ông nóng bỏng, hơi run rẩy.
 
Tạ Kỳ Thâm cụp mắt nhìn cô, đáy mắt vương chút tơ máu, cổ họng thốt ra mấy chữ trầm khàn:
 
“Những lời em vừa nói với chú út của em… là nghiêm túc sao?”
 
Hàng mi dài của Đàn Mạt rung lên, mấy giây sau thì bình tĩnh lên tiếng: “Có vấn đề gì sao?”
 
Cô vừa dứt lời, cơ thể của Tạ Kỳ Thâm đã xoay chuyển, đè cô lên tường.
 
Đàn Mạt ngẩn ra, sau lưng hơi đau, muốn giãy thoát: “Tạ Kỳ Thâm anh buông tay ra…”
 
Người đàn ông cụp mắt, nhìn thẳng vào cô, ánh sáng đáy mắt vỡ vụn:
 
“Ở trong mắt của em, liên hôn hai năm là dùng để đạt được lợi ích sao?”
 
“Đàn Mạt, em có trái tim không?”
 
Cô không có trái tim…
 
Đàn Mạt khẽ cười một tiếng, vành mắt đè nén sự chua xót, nâng mắt nhìn anh:
 
“Đúng vậy… Em chính là như vậy, thế nào, em có nói sai sao? Trong mắt của anh, liên hôn không phải là có ý nghĩa như vậy sao?
 
Tạ Kỳ Thâm nhếch khóe môi: “Vì vậy em cảm thấy tôi vì lợi ích nên mới cưới em?”
 
“Tạ Kỳ Thâm, đây là do anh nói, sau khi kết hôn hai tập đoàn có thể tiến hành hợp tác toàn diện, anh về nước không phải là vì để tiếp quản Cao Sáng, để Cao Sáng phát triển nên mới kết hôn với em sao? Hết hai năm chúng ta sẽ chia tay, đối với hai bên đều là sự giải thoát không phải sao?”
 
Tạ Kỳ Thâm cười một tiếng: “Giải thoát? Kết hôn với tôi khiến em bức bối vậy sao? Nếu đã khó xử như vậy, lúc đầu sao em lại phải đồng ý?”
 
Đàn Mạt rời mắt đi, kìm nén nước mắt, biến tất cả lời nói thật thành những lời nói dối:
 
“Em chỉ là vì lợi ích của tập đoàn Vân Thông mà thôi, hơn nữa anh cho em nhiều tiền như vậy, có ai mà không đồng ý chứ?”
 
Cô vừa dứt lời, bàn tay đang nắm lấy tay cô của Tạ Kỳ Thâm từ từ buông ra.
 
Trong phòng động nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng cạch cạch của kim đồng hồ trên tường đang di chuyển.
 
Im lặng vài giây, giống như đã trôi qua mấy thế kỷ.
 
Tạ Kỳ Thâm cụp mắt nhìn về phía Đàn Mạt đang tỏ vẻ lạnh lùng, ánh sáng trong mắt tối đi, mở miệng:
 

“Đàn Mạt, em đã có được thứ em muốn rồi, nếu kết hôn với tôi khiến em đau khổ như vậy, tôi sẽ không ép buộc em tiếp tục nữa.”
 
Đàn Mạt nghe vậy, tầm mắt bỗng chốc bị hơi nước khiến cho mơ hồ.
 
Một lúc lâu sau, cô hé môi một cách khó khăn:
 
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta đều đã có được thứ mình muốn rồi, quan hệ liên hôn này cũng không cần phải tồn tại nữa.”
 
Tạ Kỳ Thâm im lặng nhìn chằm chằm cô, vành mắt đỏ bừng.
 
Anh nở nụ cười tự giễu: “Tôi hiểu rồi.”
 
Mấy giây sau, anh mở miệng nói: “Giống như những gì tôi nói ngay từ ban đầu, những thứ đã cho em tôi sẽ không lấy lại, hợp tác của tập đoàn hai nhà cũng sẽ không thay đổi, như vậy em đã hài lòng chưa?”
 
Nước mắt ở khoé mắt của Đàn Mạt không tiếng động rơi xuống, cố gắng kìm nén tiếng nghẹn ngào:
 
“Em sao cũng được, anh sắp xếp nhanh nhất có thể là được.”
 
Đàn Mạt đẩy anh ra, cầm túi xách, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đi ra đến huyền quan, Đàn Viễn Chu đang lo lắng đứng ngoài phòng khách nhìn thấy cảnh tượng này, ngẩn ra: “Mạt Mạt…”
 
Anh ta đi qua nhanh như bay: “Bên ngoài vẫn đang mưa, cháu đi đâu vậy?”
 
Anh ta muốn cản cô lại, Đàn Mạt lắc lắc đầu: “Chú út, cháu về trước đây…”
 
Đàn Mạt gạt tay anh ta ra rồi đi ra ngoài, Đàn Viễn Chu ngơ ngác, quay đầu nhìn Tạ Kỳ Thâm đang bước nhanh ra, đáy mắt nặng nề của người đàn ông mang theo sự lo lắng không thể tan chảy.
 
Đàn Viễn Chu không biết hai người đã nói gì mà ầm ĩ thành như vậy, vội nói: “Thôi cậu đừng đuổi theo nữa, để tôi đi xem, đừng lo lắng.”
 
Đàn Viễn Chu cầm dù đi ra khỏi nhà.
 
Đàn Mạt xuống lầu, đi ra khỏi toà nhà, nước mưa đập thẳng lên mặt cô, hoàn toàn trộn lẫn vào trong những giọt nước mắt mà cô không thể kìm chế được nữa.
 
Chưa đi được vài bước, phía sau đã truyền đến giọng nói của Đàn Viễn Chu:
 
“Đàn Mạt!”
 
Bước chân của Đàn Mạt không dừng lại, vài giây sau, cơ thể cô bị kéo lại, Đàn Viễn Chu cau mày nhìn cô: “Vừa mới cho cháu uống canh gừng, muốn uổng hết công sức à?”
 
Từ nhỏ đến lớn, Đàn Mạt vẫn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, giống như dù có bất kỳ cảm xúc gì cô cũng sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài, tối nay là lần đầu tiên Đàn Viễn Chu nhìn thấy dáng vẻ nổi loạn và bướng bỉnh này của cô.

 
Đàn Mạt khóc không thành tiếng, Đàn Viễn Chu thấy vậy, đưa tay phủ lên đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng:
 
“Chú không bảo cháu theo chú về, cháu muốn đi đâu, chú đưa cháu đi.”
 

 
Bên ngoài, bầu trời đầy mưa như được vẩy mực, cả thành phố Lệ giống như chìm vào sự hỗn độn tối tăm.
 
Đàn Mạt được Đàn Viễn Chu đưa lên xe.
 
Đàn Viễn Chu đưa cô đến một khách sạn năm sao gần đó, thuê một phòng hành chính.
 
Đi vào phòng, Đàn Viễn Chu giúp cô đẩy vali hành lý mà cô đem từ biệt thự ra vào trong, nói với cô: “Cháu không muốn về nhà, vậy tối nay nghỉ ngơi ở đây đi, cũng có thể ở thêm vài ngày. Khách sạn này có cổ phần của chú, cháu cần gì có thể liên hệ với khách sạn.”
 
Đàn Mạt đi theo Đàn Viễn Chu vào phòng khách, anh ta lấy khăn tắm cho cô trước: “Một lát cháu đi tắm đi, chú đã cho người đưa thuốc đến đây, tối nay cháu hãy uống thuốc cảm vào, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ bị cảm.”
 
Cảm xúc của Đàn Mạt hơi dịu đi, nhẹ giọng nói: “Chú út, cháu xin lỗi, tối nay gây thêm phiền phức cho chú rồi.”
 
“Tối nay rốt cuộc cháu và A Thâm đã nói gì thế? Cãi nhau à?”
 
Đàn Mạt không nói gì.
 
Đàn Viễn Chu thấy vậy, chỉ đành nói: “Không sao, chắc chắn là A Thâm chọc giận cháu rồi, Mạt Mạt cháu đừng không vui, trở về chú nhất định sẽ giúp cháu dạy dỗ cậu ta.”
 
Đàn Mạt khẽ lắc đầu: “Anh ấy không làm sai cả, chú đừng tìm anh ấy… Tụi cháu chỉ là nói thẳng nhiều chuyện với nhau thôi.”
 
Đàn Viễn Chu nhìn thấy cảm xúc xuống thấp của cô gái nhỏ, sợ lại chọc cô khóc, không truy hỏi nữa: “Được rồi, chú không tìm cậu ta, tối nay cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, bình tĩnh lại cảm xúc, có gì ngày mai giải quyết tiếp. Hãy nhớ kỹ, điện thoại phải luôn mở cho chú, đừng để chú không liên lạc được với cháu.”
 
Đàn Mạt gật đầu.
 
Cô lau tóc, Đàn Viễn Chu lấy điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Tạ Kỳ Thâm, trả lời:
 
[Tôi đưa con bé đến khách sạn rồi, cậu khoan hãy qua đây, để nó bình tĩnh lại đã.]
 
Nửa tiếng sau, trợ lý của Đàn Viễn Chu đưa thuốc lên đây, người đàn ông lại đặt cho cô vài món ăn nóng, giám sát cô ăn xong đồ ăn rồi uống thuốc.
 
Trước khi rời đi, Đàn Viễn Chu đi đến huyền quan, quay đầu nhìn Đàn Mạt đang ôm gối thành một khối, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta thở dài một tiếng, chỉ đành đè hết những lời muốn nói xuống, yên lặng rời đi.
 

 
Cơn mưa bên ngoài đã dần dừng lại.
 
Sắc trời lại càng nặng nề hơn.
 
Gần mười giờ, Đàn Viễn Chu quay trở lại chung cư của mình lần nữa.
 
Mở cửa ra đi vào, anh ta nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đang ngồi một mình trên ghế dài quay ra phía cửa sổ sát đất trong phòng khách.

 
Đàn Viễn Chu đi qua, nhìn thấy trong tẩu thuốc trên bàn trà có thêm năm sáu đầu thuốc, người đàn ông cụp mắt, đầu ngón tay vẫn còn kẹp điếu thuốc, gương mặt thanh lạnh bị khói trắng bao phủ, cơ thể bị bao trùm trong sự đè nén, đáy mắt u ám khó hiểu.
 
Đàn Viễn Chu rất ít khi nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm hút thuốc nhiều đến như vậy, cho dù trước kia ở nước ngoài kinh doanh gặp khó khăn, anh cũng rất ít khi chán nản và suy sụp như thế này.
 
Cảm xúc chôn sâu nhất dưới đáy lòng anh, đương nhiên chỉ có thể liên quan đến cô gái đó.
 
Đàn Viễn Chu thấy anh cứ ngồi một mình như vậy không nói gì, nhếch môi trêu chọc: “Hai người không hổ là vợ chồng, đến lúc buồn chán cũng có thần thái y như nhau.”
 
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy thì nhìn anh ta, Đàn Viễn Chu ngồi xuống đối diện anh, cũng châm một điếu thuốc: “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, tôi vừa đưa con bé đến khách sạn ED rồi, để nó tối nay nghỉ ngơi ở đó đi.”
 
Tạ Kỳ Thâm hé môi, giọng nói trầm khàn vang lên mấy chữ: “Người cô ấy có chỗ nào không khoẻ không, lúc nãy có phải lại dầm mưa không.”
 
“Ồ, quan tâm như vậy, sao lúc nãy còn chọc cho con bé khóc thành như vậy?”
 
Đàn Viễn Chu cười nhạo: “Rốt cuộc tối nay cậu đã nói gì với Mạt Mạt thế? Sao lại ầm ĩ thành như vậy?”
 
Rèm mắt người đàn ông rũ xuống, thốt ra từ trong cổ họng:
 
“Bọn tôi chuẩn bị giải trừ quan hệ liên hôn rồi.”
 
Đàn Viễn Chu kinh ngạc: “Giải trừ quan hệ liên hôn? Hai người muốn ly hôn? Cậu nỡ sao?”
 
Sự cố chấp và tình cảm của Tạ Kỳ Thâm đối với Đàn Mạt, mấy năm nay Đàn Viễn Chu đều nhìn thấy hết, nếu không thì trong mấy năm ở nước ngoài, sao người này lại không dính líu gì đến chuyện tình cảm, từ chối tất cả tình cảm của những người khác phái, bởi vì từ đầu đến cuối trong lòng anh chỉ chứa một mình Đàn Mạt, không nhìn thấy được người nào khác nữa.
 
Nếu Tạ Kỳ Thâm có thể buông bỏ không thích Đàn Mạt nữa, có lẽ là lúc anh chết đi.
 
Tạ Kỳ Thâm dập tắt đầu thuốc, khổ sở nhếch môi:
 
“Nếu cô ấy đã chưa từng động lòng với tôi, tôi cần gì phải dùng cuộc liên hôn này để buộc cô ấy bên người chứ.”
 
“Nhưng lỡ như con bé có động lòng với cậu thì sao?”
 
Nếu như cô động lòng…
 
Tạ Kỳ Thâm im lặng.
 
Nếu cô thật sự động lòng với anh, tối nay sao cô lại nói những lời như vậy chứ?
 
Đàn Viễn Chu nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, lúc nãy tôi có gọi điện thoại cho anh tôi, tối nay trong nhà xảy ra chút chuyện.”
 
Tạ Kỳ Thâm nâng mắt lên nhìn anh ta.
 
“Đó là… anh tôi và chị dâu tôi không biết nghe được tin đồn từ đâu, nói là gần đây cậu với cô tiểu thư nhà họ Tống của Khoa học công nghệ FG rất thân thiết, cậu cũng hiểu con người anh tôi, rất để ý đến lợi ích, sợ tình cảm của hai người không ổn định sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác của tập đoàn hai nhà, nên đã tìm Đàn Mạt nói chuyện, bảo Đàn Mạt coi chừng cậu… cậu ngoại tình.”
 
“…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận