Tận cùng nỗi nhớ

*Từ chương này 2 người đã nhận ra tình cảm của nhau nên sẽ thay đổi xưng hô của nhân vật. 
 
Sắc trời buông xuống, bầu trời trắng xanh còn sót lại vài tia nắng chiều cuối cùng, ánh đèn neon lập lòe trùm lên cành cây bên đường, rọi xuống mặt đất tranh tối tranh sáng.
 
Ở tầng dưới của tòa cao ốc nằm trong trung tâm thành phố Lệ, trong một quán cà phê, tiếng nhạc cổ điển du dương chậm rãi, bầu không khí ngập tràn mùi hạt cà phê đang xay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sáu giờ tối, cánh cửa lớn bị đẩy ra.
 
Kỷ Thư vừa nhận được điện thoại của Tạ Kỳ Thâm, đầu bên kia dường như vô cùng cấp bánh, cô đành bỏ công việc trong tay xuống, lập tức tới đây.
 
Cô đảo mắt nhìn quanh, sau đó trông thấy người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa da trong góc phòng.
 
Anh mặc Âu phục, toát lên khí chất chững chạc và nghiêm túc. Ánh đèn lập lòe từ ngoài phòng chiếu nghiêng vào, thắp sáng một bên sườn mặt góc cạnh tuấn tú của người đàn ông, mang đến cảm giác áp bức mạnh mẽ, mặt mày anh tuấn không gì sánh được.
 
Kỷ Thư quay đầu nhìn nơi cách đó không xa, mấy cô gái đang lén lút nhìn anh, xì xào bàn tán, vẻ mặt lộ ra sự say mê.
 
Kỷ Thư cảm thán, bất kể là quá khứ hay hiện tại, Tạ Kỳ Thâm vẫn khiến người ta chú ý như thế, chẳng trách Đàn Mạt thường xuyên ghen tuông không rõ lý do.
 
Cô đi tới, nhoẻn cười: “Hi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỷ Thư ngồi xuống chỗ đối diện anh, Tạ Kỳ Thâm trông thấy cô, ra hiệu phục vụ đi tới, nói với Kỷ Thư: “Cô xem muốn uống gì.”
 
“Cho tôi một ly Latte là được, cảm ơn.”
 
Nhân viên phục vụ rời đi, Kỷ Thư nhìn Tạ Kỳ Thâm: “Ngại quá, vừa nãy phải ở công ty xử lý chút việc, anh đợi lâu chưa?”
 
Người đàn ông ôn hòa nói: “Không sao, cảm ơn cô đã bớt thời gian đến gặp tôi một chuyến.”
 
“Thật ra tôi đang đợi điện thoại của anh, muốn xem xem khi nào thì anh sẽ phát hiện ra sự bất thường.”
 
“Cái gì?”
 
Kỷ Thư cười nhạt, không trả lời: “Tối nay tôi đến đây chủ yếu là vì bạn thân của tôi, nhìn cậu ấy mấy ngày qua buồn đến mức đó, tôi đau lòng chết đi được, thế nên muốn đến nói đôi lời thay cậu ấy.”
 
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, trái tim co rút: “Mấy ngày vừa rồi cô ấy… vẫn ổn chứ?”
 
“Anh nghĩ sao? Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy buồn đến mức đó.”
 
“… Tôi tưởng cô ấy vốn không thèm để ý.”

 
“Không để ý anh à?”
 
“Anh cảm thấy Đàn Mạt không thích anh?” Kỷ Thư nói thẳng.
 
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, Kỷ Thư mím chặt môi, khẽ cười một tiếng: “Đàn Mạt không thích anh, đây là chuyện buồn cười nhất tôi từng được nghe trong đời.”
 
Kỷ Thư nói dứt lời, trông thấy ánh mắt anh hiện lên sự chấn động, vừa bất lực vừa kinh ngạc: “Anh thật sự không biết hả? Mạt Mạt ngụy trang giỏi thật đấy.”
 
Tạ Kỳ Thâm ngây người, giọng khàn đặc: “… Tôi không biết.”
 
Kỷ Thư thở dài: “Tôi đoán với tính cách của Đàn Mạt, nếu tôi không nói thay cậu ấy, có lẽ cả đời này cậu ấy cũng không dám nói cho anh biết cậu ấy thích anh đến nhường nào. Tuần trước tôi đến nhà cậu ấy, chính miệng cậu ấy đã nói với tôi, nhưng cậu ấy sợ anh không thích cậu ấy, cậu ấy sợ anh đối xử tốt với cậu ấy chỉ vì xuất phát từ sự quan tâm, thế nên cậu ấy không dám làm rõ, sợ sẽ thất vọng.”
 
Tạ Kỳ Thâm nghe cô nói, trong đầu chỉ còn một mảnh trống rỗng.
 
“Không phải trong điện thoại anh đã hỏi tôi chuyện thứ năm tuần trước sao? Sáng thứ năm tuần trước, tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy đang chuẩn bị bữa tối và bánh kem. Một mình cậu ấy bận rộn suốt cả ngày, để làm một bữa hải sản, tay cũng bị cua kẹp chảy cả máu, nhưng cậu ấy vẫn vô cùng vui vẻ, bởi vì đó là tiệc sinh nhật chuẩn bị cho anh. Anh không nhớ ngày hôm đó, nhưng cậu ấy lại nhớ rõ hơn anh nhiều.”
 
Kỷ Thư cảm thấy trái tim đắng ngắt: “Cậu ấy rất chờ mong vào việc tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng tối hôm ấy anh lại đi tụ tập với bạn học. Đàn Mạt biết việc tụ tập với bạn học cũng rất quan trọng với anh, thế nên một mình cậu ấy chịu đựng sự thất vọng và buồn bã. Sau đó, tối hôm ấy, tôi đưa Đàn Mạt ra ngoài giải sầu, cậu ấy tình cờ thấy anh và nhóm bạn học kết thúc buổi tụ tập, đang nói cười vui vẻ. Bọn họ đã tổ chức sinh nhật cho anh, thế nên cậu ấy cảm thấy những gì cậu ấy đã chuẩn bị cho anh có lẽ đã không còn ý nghĩa gì với anh nữa.”
 
“Tối hôm ấy cô ấy cũng ở đó? Tôi hoàn toàn không nhìn thấy cô ấy.”
 
“Cậu ấy đương nhiên không dám đi lên đánh tiếng với anh, bởi vì khi đó người đang đứng bên cạnh anh là Tống Nhiên Hạ, anh biết con bé ngốc nghếch ấy ghen tị với Tống Nhiên Hạ thế nào không?”
 
Kỷ Thư nói: “Đàn Mạt nói hồi sắp tốt nghiệp cấp ba có một lần các anh tổ chức liên hoan tại biệt thự, chính tai cậu ấy đã nghe thấy anh nói với người khác là anh đã thích một người từ rất lâu rồi. Đàn Mạt nghĩ người đó chính là Tống Nhiên Hạ, thế nên cậu ấy vẫn luôn cho rằng anh có tình cảm với Tống Nhiên Hạ. Trong buổi tụ tập bạn học hôm ấy, Tống Nhiên Hạ trở về nước, trong lòng Đàn Mạt rất khủng hoảng, cậu ấy cảm thấy bản thân mình không sánh bằng Tống Nhiên Hạ.”
 
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, nhúc nhích yết hầu: “Tôi chưa bao giờ so sánh cô ấy với bất cứ ai.”
 
Trong lòng anh, Đàn Mạt chính là người tốt nhất, cô không cần phải so sánh với bất cứ ai cả.
 
“Tuy anh không so sánh, nhưng đối với Đàn Mạt mà nói, thích một người thì sẽ lo lắng, sợ hãi và tự ti như vậy đấy. Chắc là anh không biết, từ khi kết hôn với anh, có vài cô nàng nhà giàu trong giới thường ở sau lưng chỉ trỏ về cậu ấy, cảm thấy cậu ấy lấy anh là trèo cao, cho rằng anh không coi trọng cậu ấy.”
 
Kỷ Thư thấy cay mũi, không nhịn được kể nỗi ấm ức ra thay cho Đàn Mạt: “Còn cả hôm cậu ấy đi tham gia tiệc cưới của bạn học của anh nữa. Cậu ấy nghe thấy có người bàn tán rằng anh và cậu ấy chỉ là liên hôn thương mại, không có tình cảm, bây giờ Tống Nhiên Hạ về nước rồi, chưa biết chừng anh sẽ thích Tống Nhiên Hạ, sau đó ly hôn với cậu ấy. Anh thử đứng vào vị trí của Đàn Mạt xem, cậu ấy nghe thấy những lời này sẽ buồn bã cỡ nào?”
 
“Hơn nữa tối hôm ấy về nhà ăn cơm, bố mẹ cậu ấy cũng lấy chuyện này ra kích thích cậu ấy, giống như cả thế giới đều cho rằng giữa cậu ấy và Tống Nhiên Hạ, anh sẽ chọn Tống Nhiên Hạ vậy. Cậu ấy quá khó chịu, thế nên mới nói với bố mẹ về việc hai người đã ký hợp đồng hôn nhân trong hai năm, muốn giả vờ như không để ý chuyện này.”
 
Kỷ Thư buông tiếng thở dài: “Anh biết không, tối hôm ấy sau khi chủ động đưa ra việc hủy bỏ hợp đồng với anh, cậu ấy về nhà khóc đến mức cả người đều run lẩy bẩy. Cậu ấy đã nói trái với lòng mình, sao cậu ấy lại muốn ly hôn với anh chứ.”
 
Tạ Kỳ Thâm nghe thế, trái tim giống như bị dao đâm mạnh.
 
Tối hôm ấy anh nóng đầu, không hỏi cô kỹ càng hơn, chưa gì đã hiểu lầm cô…

 
Kỷ Thư nhìn Tạ Kỳ Thâm: “Thật ra… anh cũng rất thích Đàn Mạt, đúng không?”
 
Người đàn ông im lặng mấy giấy, mở miệng với giọng nói khàn đặc: “Đàn Mạt nói năm đó ở biệt thự nghe thấy tôi nói là tôi thích một người từ rất lâu rồi.”
 
“Người đó chính là cô ấy.”
 
Kỷ Thư kinh ngạc: “Vậy là từ ngày xưa anh đã…”
 
“Đúng vậy, từ hồi đó tôi đã thích cô ấy rồi, cho đến tận bây giờ.”
 
Kỷ Thư cũng chấn động.
 
“Thật ra tôi đã mơ hồ cảm nhận được, lần đó anh biết tin cậu ấy đến núi Khắc Ô tìm ông tôi, anh liền lập tức chạy tới. Nhưng Đàn Mạt chưa bao giờ dám chắc chắn về tình cảm của anh, thế nên tôi cũng hoài nghi có phải là tôi đã phán đoán sai rồi hay không. Vả lại anh chỉ ký hợp đồng kết hôn hai năm, thế nên cho dù tình cảm của anh dành cho cậu ấy có rõ ràng đến mấy, không nghe thấy chính miệng anh nói ra, lý trí của cậu ấy luôn bảo với cậu ấy là đừng mơ tưởng.”
 
Kỷ Thư sốt ruột thay anh: “Hai người đều thích nhau, sao tối hôm ấy có thể cãi vã đến mức muốn ly hôn cơ chứ? Chỉ cần có một bên bằng lòng nói thật thì đâu đến nỗi như thế này.”
 
Tạ Kỳ Thâm cụp mắt: “Xin lỗi, là vấn đề của tôi, tôi không nói là vì không dám xác định tình cảm của cô ấy, sợ dọa đến cô ấy, cô ấy sẽ chạy trốn.”
 
Anh làm việc gì cũng muốn chắc chắn, bất cứ chuyện gì cũng phải làm theo kế hoạch, không ngờ rằng đã để lỡ mất cơ hội tốt nhất.
 
“Tạ Kỳ Thâm, tôi rất sẵn lòng giúp anh, bởi vì lần đó ông tôi đi lạc anh đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều, thế nên tôi hy vọng anh và Mạt Mạt sẽ hạnh phúc. Thật ra đứng ở góc độ của anh và Đàn Mạt thì cả hai người đều không sai, hai người đều quá thích đối phương nên mới có những nỗi băn khoăn riêng như vậy. Nhưng cứ tiếp tục thế này thì hai người sẽ bỏ lỡ nhau thật đấy.”
 
Lời của Kỷ Thư giống như chiếc búa gõ vào đầu Tạ Kỳ Thâm.
 
Đáy mắt người đàn ông khô khốc, nói tiếng cảm ơn, ngước mắt nhìn Kỷ Thư, khàn giọng nói: “Có thể phiền cô giúp tôi một việc không?”
 
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
 

 
Học kỳ mới phải đến điểm danh trong hai ngày, hôm nay là ngày thứ hai, hơn tám giờ sáng, Đàn Mạt tho dọn đồ đạc xong bèn xuất phát đến trường.
 
Là sinh viên năm tư, lại còn là học kỳ cuối cùng của năm tư, những việc họ cần làm khi vào học kỳ mới trừ liên quan đến tốt nghiệp ra thì những cái khác cũng không nhiều, đương nhiên đại hội thường kỳ của học kỳ mới là điều không thể thiếu được.
 
Buổi chiều, sau khi đại hội kết thúc, không còn kế hoạch tập thể nào nữa, mọi người bèn tách nhau ra bận việc của riêng mình.
 
Đàn Mạt về ký túc xá với bạn cùng phòng, bắn đầu thu dọn vị trí của mình, Thường Nguyệt thấy Đàn Mạt cất quần áo vào tủ, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc: “Ơ, Mạt Mạt, học kỳ sau cậu không sống ở chung cư bên ngoài nữa à? Hay là muốn quay về ký túc xá ở?”

 
Đàn Mạt ngừng động tác trong tay, cụp mắt: “Tớ tạm thời ở lại ký túc xá một thời gian, căn hộ trước kia tớ đã trả rồi, bây giờ tớ đang tìm chỗ mới.”
 
Thường Nguyệt buồn bã gục đầu xuống: “Vậy à, tớ còn tưởng cậu muốn ở ký túc xá với tớ cơ.”
 
“Nếu cậu muốn thì tớ có thể thường xuyên về đây với cậu.”
 
“Thế thì tốt quá, he he.”
 
Thường Nguyệt lấy mấy túi đồ ăn vặt mà mình mang tới từ ra lần lượt chia cho các bạn cùng phòng, khi đặt vào bàn của Đàn Mạt, cô để ý thấy Đàn Mạt đang nhét quần áo và đồ dùng hàng ngày vào trong một chiếc vali khác.
 
“Sao cậu không lấy đồ ra mà còn nhét vào trong vậy?” Thường Nguyệt thắc mắc.
 
“Ngày mai tớ phải đến núi An Huệ quay một chương trình, một tuần sau mới trở về.”
 
Chương trình của kênh D đã đặt sẵn vé máy bay cho cô vào chín giờ sáng mai, cô cũng đã xin nghỉ với thầy hướng dẫn rồi.
 
Dù sao mấy ngày qua cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cũng muốn rời khỏi thành phố Lệ, đến nơi khác để giải sầu, có lẽ có thể dịch chuyển sự chú ý.
 
Thường Nguyệt tìm hiểu về chương trình này một phen, cảm thấy rất đáng chờ mong: “Hạnh phúc quá đi mất, được đi chơi miễn phí, ến lúc chương trình lên sóng tớ nhất định phải xem mới được he he. Thế tối nay bốn người phòng chúng ta ra ngoài ăn nhé? Lâu lắm rồi tụi mình không đi ăn với nhau, hai người họ mấy ngày nữa là cũng phải đi thực tập rồi, trong phòng lại chỉ còn mỗi mình tớ thôi.”
 
Đàn Mạt gật đầu: “Ừ, vậy tối nay tớ mời mọi người ăn cơm, cậu nói với hai cậu ấy đi.”
 
Đàn Mạt nghĩ chỉ còn học kỳ cuối cùng này nữa thôi, mọi người phải thường xuyên tụ tập mới được.
 
“Được thôi, để tớ đi bảo.”
 
Thường Nguyệt đi hỏi hai người bạn cùng phòng còn lại, bọn họ cũng đồng ý.
 
Thế là bốn người ở ký túc xá dọn dẹp đồ đạc cho đến khi trời tối, hơn sáu giờ tối, nhóm bọn họ xuống dưới và ra khỏi ký túc xá.
 
Mặt trời đã lặn xuống núi, chân trời chuyển dần từ xanh sang đen, nhiệt độ của thành phố Lệ giảm xuống rất nhiều. Hôm nay Đàn Mạt mặc áo len và váy ngắn, trông hơi phong phanh. Một cơn gió lạnh ấp tới, cô vô thức khép chặt chiếc áo khoác dệt kim của mình, nhưng vẫn cảm thấy cơn lạnh thấu xương đang len lỏi qua từng sợi len, đi sâu vào xương cốt.
 
Đàn Mạt ngẩng đầu, trông thấy trên con đường vườn trường ở phía trước, một đôi tình nhân đang đi bên nhau.
 
Nam sinh nhanh chóng cởi áo khoác ra choàng lên người nữ sinh, hai người nhìn nhau, vô cùng ngọt ngào.
 
Ký ức vô thức quay trở về vườn hoa sau nhà ngày hôm ấy, cũng tầm chạng vạng tối thế này, Tạ Kỳ Thâm khoác áo choàng lên cho cô, mỉm cười ôm cô đang đỏ mặt ở trong lòng, cụp mắt nhìn cô: “Sao vậy, cứ nhìn thấy tôi là trốn?”
 
Ký ức ngọt ngào tựa như mới ngày hôm qua, nhưng trong chớp mắt đã là vật đổi sao dời.
 
Nỗi cay đắng chẳng thể che đậy lại lần nữa lan ra khắp lồng ngực.
 
Đàn Mạt khép chặt áo khoác của mình, rũ đôi mắt ngập nước.
 
Sao lại nhớ đến anh rồi…

 
Ba bạn cùng phòng còn lại cười cười nói nói, quay đầu thấy Đàn Mạt căn bản không nghe nói gì, dường như không để ý thấy họ đã dừng lại, tiếp tục một mình đi về phía trước, gương mặt trắng nõn ảm đạm không một sắc sáng.
 
Ba người thắc mắc: “Cậu ấy sao vậy? Có tâm sự à?”
 
“Tớ cảm thấy hôm nay Đàn Mạt cứ buồn bã âu sầu mãi, hình như tâm trạng đang rất tệ.”
 
“Liệu có phải là đã xảy ra mâu thuẫn với người nhà không, hay là cậu ấy quay video xảy ra vấn đề gì? Chi bằng đi hỏi cậu ấy thử xem?”
 
“Thôi đừng hỏi, tính Mạt Mạt thế nào cậu còn không biết à, cậu ấy muốn nói thì sẽ tự nói, đừng ép cậu ấy…”
 
Mười phút sau, bốn người đi đến cổng trường, bắt xe buýt đến con phố sinh viên nằm ở gần đó.
 
Tìm đến một quán cá nướng, bốn người vào trong phòng riêng, nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, Đàn Mạt cho mọi người chọn thoải mái, không cần khách sáo.
 
Một lúc sau, cá nướng thơm ngào ngạt lên bàn, bốc hơi nóng nghi ngút, ăn trong ngày đông cực kỳ ấm bụng.
 
Bốn người vừa ăn vừa nói, Đàn Mạt yên tĩnh ngồi ăn, hồi lâu sau bất chợt mở điện thoại ra, lướt thấy một bài đăng trong vòng bạn bè, đến từ Tống Nhiên Hạ.
 
Trong ảnh, Tống Nhiên Hạ mặc một chiếc váy màu sâm banh xinh đẹp, bối cảnh là một nhà hàng Tây tinh tế. Dưới ống kính, Tống Nhiên Hạ bê chiếc bánh kem sinh nhật bằng hai tay, nở nụ cười rạng rỡ.
 
Dòng chữ đính kèm là: [Về nước rồi, điều ước lớn nhất của năm nay là mong mình gặp được đúng người, không để thời gian hoài phí, cùng nhau sống đến bạc đầu.]
 
Ánh mắt Đàn Mạt dừng lại ở bài đăng này, trong đầu không khống chế được hiện lên một suy nghĩ.
 
Tối nay, người đón sinh nhật với chị ta là Tạ Kỳ Thâm ư?
 
Người mà chị ta chờ mong, liệu có phải là anh không…
 
Những suy nghĩ vô cớ xẹt qua, cuối cùng, Đàn Mạt khóa màn hình điện thoại lại, chớp đôi mắt chua xót.
 
Bây giờ bất kể Tạ Kỳ Thâm thế nào thì cũng không liên quan gì đến cô nữa rồi.
 
Cô để ý để làm gì chứ.
 
Một lúc sau, nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, bưng một món mới vào, Đàn Mạt đột nhiên nói với nhân viên phục vụ: “Phiền bạn cho mình hai chai bia, cảm ơn.”
 
Ba người bây cạnh sững sờ: “Mạt Mạt, cậu muốn uống rượu á?”
 
“Ừm… đột nhiên muốn uống.”
 
Ba người thấy cô khăng khăng muốn uống, cũng không ngăn lại, một người bạn cùng phòng khác bèn nói là sẽ uống cùng cô.
 
Bia được mang lên rất nhanh, Đàn Mạt mở chai bia ra, bạn cùng phòng đang định cụng ly với cô, nhưng Đàn Mạt đã trực tiếp ngẩng đầu uống mấy ngụm, chẳng mấy chốc đã hết gần nửa chai bia.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận