Một lúc sau, Trần Hàng thuộc khu nhiếp ảnh cũng đến. Trần Hàng vừa đến đã kéo theo cả một đống hành lý, mấy người đứng dậy chào hỏi anh ta, Trần Hàng cười: “Chào mọi người, tôi là nhiếp ảnh gia của các bạn, gọi tôi là Tiểu Trần là được.”
Mọi người đều cười: “Được lắm Tiểu Trần, mấy ngày tới nhớ chụp ảnh cẩn thận đấy, chụp không đẹp mang anh ra hỏi tội…”
Trần Hàng cười đẩy gọng kính: “Không dám, không dám, lần này tôi giữ chức nhiếp ảnh gia nghiệp dư, chụp vài tấm ảnh đẹp cho mọi người.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Như anh mà còn nghiệp dư hả, anh muốn nhiếp ảnh gia của chương trình chúng ta thất nghiệp à ha ha ha…”
Mọi người nói cười trêu đùa, năm người nhanh chóng quen nhau.
Sau khi các blogger đến đông đủ, mọi người liền bắt đầu dùng bữa, họ nhận được tin là Vu Kỳ Nhiên chiều nay sẽ trực tiếp lên núi tập hợp với bọn họ, bởi vì anh ta vẫn còn việc khác, không đến ăn cơm với họ được.
Thế là năm người vừa ăn vừa trò chuyện, ăn xong thì cả đoàn người kéo nhau lên núi.
Núi An Huệ nằm ở miền đông nam của đất nước, môi trường cực tốt, hình dáng đặc biệt. Trước kia những người sống trên núi đa phần là dân tộc thiểu số có hoàn cảnh khó khăn, bây giờ nơi này được khai thác thành thắng cảnh du lịch, văn hóa, đặc sản và phong tục bản địa cũng từng bước phát triển.
Thế nên lần này chương trình ghi hình cũng có hợp tác với chính quyền địa phương, tuyên truyền quảng bá cho núi An Huệ, kích thích nền kinh tế bản địa phát triển.
Lên đến đỉnh núi, đoàn người đến chỗ ở trước, nơi ở là một căn biệt thự bản địa nằm trên đỉnh núi, hoàn cảnh không sánh bằng khách sạn cao cấp, nhưng ở nơi này thì đã là một chỗ không tồi rồi, mỗi người được ở một phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cất hành lý xong, hai rưỡi chiều, mọi người tập hợp ở địa điểm quay phim.
Vốn dĩ kế hoạch là ba giờ bắt đầu quay, mọi người đều chuẩn bị xong hết rồi, phía Vu Kỳ Nhiên lại đột nhiên thông báo là chụp tạp chí trễ, bây giờ vẫn đang trên đường đến, phải lùi lại một lúc.
Thế là thời gian bấm máy bị lùi lại.
Ánh nắng chiều trên núi An Huệ khá gắt, mọi người đành phải đứng đợi dưới bóng cây.
Bánh Ú Việt Quất quạt tay phe phẩy, cười cảm thán: “Đây là lần đầu tiên tôi quay chương trình với ngôi sao, vẫn chưa quen chút nào.”
Thố Thố ở bên cạnh nói đùa: “Vui lắm hả?”
“Haizz, vất vả quá, tôi không chống nổi ánh nắng gay gắt này ha ha.”
Những người ở xung quanh nghe thấy vậy đều cười nhạt, cần hiểu gì đều hiểu.
Đàn Mạt đứng một bên, chờ đợi trong buồn chán, một lúc sau, cô nhận được tin nhắn của Tạ Kỳ Thâm: [Bấm máy chưa?]
Đàn Mạt thấy tin nhắn, tiếng lòng trỗi dậy, phồng đôi má trắng như gạo nếp, trả lời: [Chưa mà, vẫn đang đợi ngôi sao lớn.]
Tạ Kỳ Thâm: [Ngôi sao?]
Đàn Mạt: [Một ngôi sao nam, tên là Vu Kỳ Nhiên, bởi vì có việc nên vẫn chưa đến, bọn em đang đợi anh ta.]
Tuy Đàn Mạt cảm thấy Vu Kỳ Nhiên cũng đẹp trai, nhưng so với Tạ Kỳ Thâm thì chỉ tính là đàn em thôi. Mà nói chứ, nếu người nào đó tiến vào giới giải trí, nhan sắc đó chắn chắn sẽ đứng top 1 về số lượng fans nữ, thực sự quá trêu ong ghẹo bướm.
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, nói: [Không sao, anh nói chuyện với em.]
Đôi mắt Đàn Mạt cong cong, kể cho anh nghe chuyện hôm nay ăn cơm với mấy blogger khác: [Hôm nay em thấy một món tráng miệng trên bàn ăn là chocolate hình quả anh đào, trông đẹp lắm, làm em muốn ăn anh đào vào mùa đông quá đi mất.]
Đầu bên kia, Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, cười bảo: [Quả nhiên không xa nổi việc ăn mà.]
Đàn Mạt không vui: [Blogger ẩm thực đương nhiên phải ngày ngày ăn uống rồi, em đang xem khi trở về có thể làm thử không…”
Đàn Mạt ríu ra ríu rít như một chú chim sẻ nhỏ, cô nói rất nhiều, nếu đổi thành người khác, cô sẽ ngại chia sẻ những chuyện vặt vãnh này, nhưng cô kể ra lại phát hiện Tạ Kỳ Thâm đọc rất nghiêm túc, trả lời cũng rất nghiêm túc.
Một lúc sau, Đàn Mạt không muốn quấy rầy anh nữa: [Anh mau đi làm việc đi, bây giờ anh không có gì làm à?]
Tạ Kỳ Thâm: [Đang trong giờ nghỉ giữa cuộc họp.]
Đàn Mạt mỉm cười, lúm đồng tiền hiện lên: [Vậy anh làm việc đi, bên chỗ em chắc người ta cũng sắp đến rồi.]
Một lúc sau, người đàn ông gửi tin nhắn đến: [Ừm, anh hơi đau tay.]
Đàn Mạt kinh ngạc: [Sao vậy? Anh trẹo tay à?]
Tạ Kỳ Thâm: [hình ảnh].
Tạ Kỳ Thâm: [Tối qua bị mèo cắn.]
Đàn Mạt đang lo lắng, mở ảnh ra xem thì thấy trên cổ tay phải của người đàn ông trong ảnh có một dấu răng mờ.
Tạ Kỳ Thâm: [Trên vai cũng có dấu răng, trên lưng cũng có vết cào.]
Tạ Kỳ Thâm: [Em nói xem anh phải bắt đền thế nào đây?]
Giọng người đàn ông dường như hóa thành dòng âm thanh trầm thấp chậm rãi vuốt ve vành tai cô.
Ký ức ướt át tràn vào đầu, sáng sớm nay cô mơ mơ màng màng, không biết là lần thứ mấy suýt nữa đi quá giới hạn với Tạ Kỳ Thâm. Chợt nhận ra hình như đây là hành vi của mình, mèo con lập tức vừa xấu hổ vừa lúng túng.
Gương mặt cô nóng bừng, lặng lẽ gõ chữ trong điện thoại, trả lời anh: [Còn lâu mới đền, trên người em cũng bị anh giở trò đó…]
Không ngờ rằng, lời này quá nũng nịu, khiến cuộc trò chuyện càng trở nên mờ ám hơn.
Đầu bên kia, người đàn ông thấy tin nhắn, bụng dạ cồn cào dễ dàng bị kích động, anh nhúc nhích yết hầu, cuối cùng nói: [Ừm, về cho anh xem tan hết dấu chưa.]
Đàn Mạt nhìn tin nhắn, nhớ tới tối hôm qua anh ấn cô trong lòng, cởi quần áo ra, hai má nóng rực.
Hu hu, ai bảo Tạ Kỳ Thâm không có hứng thú với phương diện kia chứ… Nhân lúc cô uống say đã lưu manh như vậy…
Cô xấu hổ không thèm để ý đến anh nữa, khóa màn hình lại.
Một lúc sau, gần ba rưỡi, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chạy lên núi, ngôi sao nam nổi tiếng cuối cùng cũng tới.
Cửa sau xe bị đẩy ra, Vu Kỳ Nhiên mặc áo trắng quần đen tinh xảo đi xuống, vai rộng chân dài, thon gầy cao thẳng. Anh ta đi về phía họ, một nữ trợ lý đi theo che ô ở bên cạnh. Đúng là rất cao rất đẹp, trẻ trung ngời ngời.
Mấy người bên đạo diễn nhìn thấy anh ta, cười lên đón. Vu Kỳ Nhiên hờ hững đáp lại, đôi mắt sau cặp kính đen rất lạnh nhạt, dường như chẳng thích thú gì.
Anh ta đến rồi trang điểm lại thêm năm phút, chỉnh sửa tạo hình xong xuôi, cuối cùng tất cả máy quay vào vị trí, sáu vị khách mời đứng trước ống kính, chính thức ghi hình.
Ban đầu, sáu người đi theo trình tự, giới thiệu lại bản thân một lần nữa.
Khi đến lượt Vu Kỳ Nhiên, người đàn ông đã bỏ kính đen xuống, cười dịu dàng trước ống kính: “Chào mọi người, tôi là Vu Kỳ Nhiên, rất vui có thể tham gia chương trình “Một lòng xuất phát”, tuyên truyền về con người và phong tục trên núi An Huệ. Bản thân tôi cũng là một đứa trẻ được sinh ra trên núi, cuộc sống hồi nhỏ cực kỳ vất vả, thế nên tôi cũng rất muốn giúp cho nhiều người hiểu về họ hơn.”
Vu Kỳ Nhiên kể lại vài chuyện tội nghiệp hồi nhỏ, khiến mọi người đau lòng.
Sau khi làm quen, mọi người được trưởng thôn và bí thư của thôn An Huệ trên núi An Huệ hướng dẫn, đầu tiên là đưa họ đi dạo quanh thôn, ngắm nghía kiến trúc của thôn.
Mọi người vừa đi vừa trao đổi với trưởng thôn, Vu Kỳ Nhiên đi cùng, dường như không hề hứng thú với những thứ này, vẻ mặt khôi phục sự lạnh nhạt.
Đến trước một cái giếng múc nước, trưởng thôn giới thiệu cho mọi người nguồn gốc của cái giếng này: “Mọi người có thể xem rồi lên múc một gáo nước.”
Đàn Mạt đứng ngay đầu tiên, ống kính vừa mới quay sang, cô đang định đi lên, bên cạnh chợt truyền đến giọng nói của Vu Kỳ Nhiên: “Tôi có thể thử không? Tôi thấy hay quá.”
“Được chứ…”
Đàn Mạt nghe vậy, đương nhiên lùi về sau một bước. Vu Kỳ Nhiên đi lên giữa đoàn người, giơ tay chuẩn bị múc nước. Nữ trợ lý ở bên cạnh lập tức nói với người quay phim: “Phiền anh đứng ở phía bên phải của Kỳ Nhiên có được không? Sườn mặt bên phải của cậu ấy ăn ảnh hơn.”
Người quay phim lúng túng: “Không có gì, tôi chủ yếu quay cái giếng nước này thôi.”
Trợ lý cười nhạt: “Phiền anh quay cả Kỳ Nhiên vào nhé, anh nhất định phải quay động tác của người múc nước chứ.”
“Được…”
Vu Kỳ Nhiên bắt đầu múc nước, giữa chừng, trợ lý không hài lòng với biểu cảm của anh ta, lại nói: “Phiền mọi người quay lại một lần có được không?”
Mấy khách mời xung quanh đều ngây người.
Đây là đến để chụp tạp chí à?
Quay lại thêm mấy lần nữa, mắt thấy thời gian bị kéo dài quá lâu, MIMI ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, cười mở lời: “Hay là để Hoa Nhài thử xem, mọi người đều có thể thử mà.”
Nữ trợ lý cười với đạo diễn: “Thật ngại quá, cái này chung quy sẽ phải chiếu lên, chúng tôi muốn cẩn thận một chút.”
Đạo diễn cười khan, tỏ vẻ không sao.
MIMI âm thầm trợn trắng mắt, cười nói với Đàn Mạt: “Không có gì, chờ bọn họ làm xong trước vậy.”
Cô quả thật không để ý cái này, hơn nữa cũng chỉ là múc nước mà thôi, có người muốn thể hiện trước ống kính, cô không quan tâm.
Cuối cùng Vu Kỳ Nhiên cũng múc nước xong. Bởi vì đã mất quá nhiều thời gian, theo lịch trình, họ đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Tham quan thêm mấy địa điểm khác, suốt cả hành trình, người lộ mặt nhiều nhất đương nhiên là người có địa vị lớn nhất – Vu Kỳ Nhiên. Có điều mọi người cũng phối hợp với anh ta, bề ngoài vẫn chung đụng yên ổn, nhưng suy nghĩ sau lưng thì không thể biết được.
…
Thời gian một buổi chiều nhanh chóng trôi đi.
Hơn sáu giờ tối, hành trình quay phim hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Buổi tối, ăn cơm xong, không còn sắp xếp nào khác, mọi người có thể hoạt động tự do, có người đi dạo chợ đêm, có người thì đi xem hội chùa gần đó.
MIMI hỏi cô: “Hoa Nhài, có muốn đi hội chùa cùng bọn tôi không?”
Thố Thố và Bánh Ú Việt Quất ở bên cạnh cũng hỏi: “Đúng đấy Hoa Nhài, cùng nhau đi nhé?”
Trải qua một ngày tiếp xúc, mọi người đều rất thích cô, tính cách cô gái nhỏ rất tốt, làm việc cũng rất ổn định.
Nhưng mà Đàn Mạt đã mệt cả một ngày rồi, tối hôm qua cô uống say, không ngủ ngon giấc, bây giờ thực sự không muốn nhúc nhích nữa, đành cười nói: “Hôm nay mệt quá, tôi muốn về nghỉ ngơi trước.”
“Được, không sao, vậy cô về trước đi…”
Mọi người cũng không ép cô ở lại.
Đàn Mạt quay về chỗ nghỉ, trở về phòng mình, cô ngẩng đầu ngã xuống giường, cuối cùng cũng có thời gian lấy điện thoại ra.
Trong điện thoại có mấy tin nhắn của Tạ Kỳ Thâm.
Bởi vì chiều nay cô phải quay phim, không thể nhắn tin, thế nên đến tối Tạ Kỳ Thâm mới hỏi cô ăn xong chưa, cùng với lúc nào kết thúc ghi hình, dáng vẻ dường như rất nôn nóng.
Đàn Mạt đọc tin nhắn, không nhịn được lặng lẽ mỉm cười.
Người này sao lại nhớ cô như thế…
Đang nghĩ, màn hình hiện lên là có người gọi đến, giống như thần giao cách cảm, trùng hợp chính là cuộc gọi của Tạ Kỳ Thâm.
Cô ngẩn người, nghe máy, người đàn ông ở đầu bên kia đang tăng ca trong tập đoàn, thấy cuộc gọi được kết nối thì bỏ bút xuống: “Mạt Mạt, ghi hình xong rồi à?”
Đàn Mạt ừm: “Xong rồi, em vừa về chỗ ở, mới đọc tin nhắn của anh.”
Tạ Kỳ Thâm đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, dịu dàng hỏi tình hình quay phim lúc chiều của cô, Đàn Mạt trả lời anh, rồi đầu bên kia hỏi: “Em ăn cơm tối no chưa? Có quen với mùi vị ở bên đó không?”
“Người ở đây ăn cay, em không ăn được, lát nữa em sẽ ăn thêm bánh mì.”
“Bây giờ đói không?”
Đàn Mạt lẩm bẩm: “Hơi hơi.”
Tạ Kỳ Thâm cười: “Em gửi định vị cho anh, khoảng nửa tiếng nữa em xuống dưới, anh bảo người đưa đồ lên núi cho em.”
“Hả? Đồ gì cơ?”
“Lát nữa em sẽ biết thôi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đàn Mạt ngờ vực gửi địa chỉ cho Tạ Kỳ Thâm.
Mạng lưới quan hệ của người này sao lại rộng như vậy, ở núi An Huệ cũng có người…
Nửa tiếng sau, Đàn Mạt nhận được tin nhắn của Tạ Kỳ Thâm, nói là đồ đến rồi, bảo cô xuống dưới.
Cùng lúc này, ngôi sao lớn Vu Kỳ Nhiên từ bên ngoài trở về, trông thấy chiếc xe thương vụ đỗ ở trước cửa, một người đàn ông mặc Âu phục đi giày da đứng bên cạnh xe, trong tay xách mấy túi đồ.
Nữ quản lý nhìn thấy cảnh này, ánh mắt sáng lên: “Tôi bảo Tiểu Trương nhờ người mua đồ cho cậu nhanh như vậy đã đưa lên đây rồi à? Để tôi qua lấy.”
Người quản lý đi tới, nhìn người đàn ông, chìa tay ra: “Đưa đồ cho tôi đi, cảm ơn.”
Người đàn ông sửng sốt, nữ quản lý cụp mắt, nhìn đồ trong túi: “Không phải tôi chỉ bảo Tiểu Trương nhờ cậu mua cho Kỳ Nhiên ít đồ dùng hàng ngày thôi sao? Cậu mua nhiều vậy.”
Nữ quản lý đang định lấy đi, ai ngờ người đàn ông ngăn lại: “Ngại quá, cô nhận nhầm người rồi, toàn bộ những thứ này là của cô Đàn.”
“Hả?”
Đúng lúc này, Đàn Mạt từ trên tầng đi xuống. Trông thấy người đàn ông đứng trước xe thương vụ, cô thoáng ngẩn ra, sau đó đi tới, người đàn ông so sánh với ảnh được gửi đến, hỏi: “Xin hỏi là cô Đàn phải không?”
“Đúng vậy.”
“Đây là đồ tổng giám đốc Tạ bảo tôi đưa cho cô.”
Đàn Mạt cảm ơn và nhận lấy, nữ quản lý ở bên cạnh xấu hổ vội vã rời đi, lòng hơi kinh ngạc.
Tổng giám đốc Tạ gì cơ?
Lại còn đưa cho cô ta nhiều đồ như vậy?
Cuối cùng, Đàn Mạt xách toàn bộ đống đồ trở về phòng.
Đặt đồ xuống đất, cô ngồi xuống mở chúng ra xem, bị đống đồ ở bên trong làm cho kinh ngạc.
Có rất nhiều bánh quy ngày thường cô thích ăn và thức ăn chín để lấp bụng, ngoài ra còn có thuốc cảm, thuốc hạ sốt, nhiệt kế, túi giữ ấm, khăn quàng cổ, thuốc trị thương, băng cá nhân, sạc dự phòng, vân vân,... đủ mọi thứ trên đời. Toàn bộ đều là đồ dùng sinh hoạt tỉ mỉ đến mức không thể tỉ mỉ hơn nữa, có những thứ còn là thứ hôm nay cô quên mang theo nhưng lại đang cần.
Không ngờ những thứ này lại được Tạ Kỳ Thâm dặn dò mang tới một cách vô cùng cẩn thận.
Đàn Mạt xem một cái túi khác, mở ra nhìn, phát hiện bên trong là một hộp anh đào lớn trái mùa.
Hôm nay cô nói đại một câu là muốn ăn anh đào, không ngờ anh lại đặt ở trong lòng…
Đàn Mạt nhìn những thứ này, gọi điện thoại cho Tạ Kỳ Thâm, đầu bên kia nghe máy: “Nhận được đồ rồi chứ?”
“Em nhận được rồi.” Cô ngây người một lúc, “Sao anh mua nhiều thứ thế, lại còn có cả anh đào…”
“Không biết chỗ em còn thiếu những gì, anh sợ em không tiện, lúc chiều liền bảo người đi mua ít đồ.”
Người đàn ông nhếch môi: “Không phải em muốn ăn anh đào sao? Thế nên anh bèn bảo người đi mua, em không ăn hết thì có thể chia cho mọi người trong chương trình.”
Đàn Mạt nghe vậy, xoa đầu mũi cay xè: “Cảm ơn…”
Anh cười bất đắc dĩ: “Đừng khách sáo với anh như vậy, nhé?”
Đàn Mạt rung động cõi lòng, nghĩ đến một chuyện, hỏi anh: “Hôm nay em nói chuyện điện thoại với Kỷ Thư rồi. Cậu ấy nói là tối hôm qua anh đi tìm cậu ấy để tìm hiểu về chuyện của em, sao anh đột nhiên lại đi tìm cậu ấy?”
Đầu bên kia ngừng trong giây lát: “Bởi vì dì trong nhà gọi điện cho anh, lúc đó anh mới biết là em đã làm bánh sinh nhật cho anh.”
Đàn Mạt kinh ngạc.
Thì ra là vì bánh sinh nhật…
Giọng người đàn ông rất thấp, ngập tràn sự áy náy: “Chiếc bánh kem ấy hôm nay anh mở tủ lạnh ra nhìn thấy rồi, làm rất đáng yêu. Anh muốn ăn nó, nhưng mà ăn vào mới phát hiện ra là hỏng rồi.”
Đàn Mạt nhăn mặt: “Anh bị ngốc à, để nhiều ngày như thế đương nhiên là không thể ăn được nữa rồi, một cái bánh kem mà thôi, sau này vẫn có thể làm lại mà.”
Anh thấp giọng hỏi cô: “Vậy có thể bù lại sinh nhật không?”
Đàn Mạt không nhịn được cười, kiêu ngạo hừ khẽ: “Không phải hôm ấy nhóm bạn học của anh đã tổ chức sinh nhật cho anh rồi sao?”
“Em và những người khác có thể giống nhau được ư?”
Đàn Mạt đè khoé môi xuống: “Dù sao thì anh cũng ăn bánh sinh nhật rồi, chắc chắn cũng ước rồi, coi như thôi đi.”
Tạ Kỳ Thâm cười bất đắc dĩ, đáy lòng ngập tràn sự dịu dàng: “Hôm đó anh chưa ăn bánh sinh nhật, nhưng đúng là đã ước rồi.”
“Anh ước gì vậy?”
Mấy giây sau, Đàn Mạt nghe thấy chất giọng nhẹ nhàng của người đàn ông như mang theo dòng điện truyền tới:
“Anh ước… được yêu đương với Đàn Mạt.”