Tận cùng nỗi nhớ

“Quen mắt?” Kỷ Thư không hiểu: “Trước đây cậu từng gặp sao?”
 
Đàn Mạt lắc đầu: “Chưa từng gặp, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất quen…”
 
Chỉ là trong một lúc Đàn Mạt cũng nghĩ không thông tại sao lại có cảm giác này, cô thu lại suy nghĩ, khoác tay Kỷ Thư: “Không nghĩ nữa, đi thôi, chúng ta đi ăn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đi đi đi, tớ sắp đói chết rồi đây này…”
 
Hai người đi vào trong nhà hàng, vào phòng bao riêng đã đặt trước. Sau khi gọi món, Kỷ Thư nhìn Đàn Mạt ở đối diện đang chống cằm nhìn cô ấy gọi món mà mặt đầy ý cười, không kìm được mà trêu chọc: “Xem ra gần đây trạng thái của cậu không tệ nha, mặt trông rạng rỡ hẳn, quả nhiên là có tình yêu tưới tắm cho thì đúng là không giống.”
 
Cô gái nhỏ không nhịn được cong môi: “Thật sao, bản thân tớ cũng không cảm thấy…”
 
“Rất rõ ràng đó có được không? Nhớ đến lần trước tớ gặp cậu, trạng thái thất tình khi đó của cậu giống như trời sập xuống vậy, cả gương mặt khóc đến như cái bánh bao vậy, “Ôi Kỷ Thư, tớ rất khó chịu, tại sao tớ còn khó chịu hơn cả cái ngày anh ấy ra nước ngoài trước kia nữa, tớ rất thích Tạ Kỳ Thâm, nhưng tớ sắp phải ly hôn với anh ấy rồi hu hu hu”…”
 
Kỷ Thư bắt chước lại giọng điệu của cô, Đàn Mạt ngại ngùng mau chóng che mặt lại, không nhịn được cười: “Cậu đủ rồi đó, đừng có bắt chước nữa! Chỉ biết trêu chọc tớ, lúc đó tớ đúng là rất khó chịu mà.”
 
“Không sao, đau khổ đã qua, chỉ còn lại hạnh phúc thôi, Tạ Kỳ Thâm chắc chắn là hận không thể chiều cậu đến tận trời rồi.”
 
Đàn Mạt cười: “Vẫn chưa đến mức chiều đến tận trời, nhưng anh ấy thật sự đối với tớ rất tốt.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn không phải sao, dù sao cũng thích cậu nhiều năm như vậy.”
 
Kỷ Thư nghĩ đến một chuyện, đổi chủ đề: “Đúng rồi, cậu có nghe nói gần đây Đàn Chi Uyển thế nào rồi không?”
 
Đã một thời gian Đàn Mạt không nghe đến cái tên này rồi, cô hơi ngẩn ra: “Tớ không rõ lắm, sao vậy.”
 
“Không có gì, rất nhiều cô tiểu thư nhà giàu trong giới này đều đã biết chuyện cô ta bị bố cậu phạt, tớ nghe bọn họ nói, trước đây Đàn Chi Uyển thích nhất là cùng bạn bè đi mua túi xách mua giày dép mua đồ mắc tiền, xuất hiện ở khắp những nơi sang trọng, bây giờ thẻ ngân hàng của cô ta đã bị đóng băng, phải sống cuộc sống rất eo hẹp, cũng chỉ có tên bạn trai kia của cô ta là còn tiêu tiền cho cô ta.”
 
Sắc mặt Đàn Mạt hơi ngây ra.
 
Cô cũng không ngờ lần này bố Đàn lại tức giận lâu như vậy, có lẽ bây giờ Đàn Chi Uyển ghét cay ghét đắng cô rồi.
 
“Dù sao bây giờ Đàn Chi Uyển đã không còn chút nào dáng vẻ ngước mặt lên cao như trước kia nữa, rất nhiều người đều ở sau lưng cười nhạo cô ta, ai bảo trước kia cô ta cùng đám người Trần Ninh Ninh bàn tán về cậu, gieo nhân nào thì gặt quả đó thôi, bây giờ cuối cùng cô ta cũng được nếm thử mùi vị này rồi, thật là quá sung sướng.”
 
Kỷ Thư cười với Đàn Mạt: “Hơn nữa mọi người đều đã biết chuyện Tạ Kỳ Thâm cướp mất dự án hợp tác của Đàn Chi Uyển, bây giờ bọn họ đều đã hiểu rõ kết cục khi bắt nạt cậu rồi. Có hôm tớ nhìn thấy trong nhóm chat có vài cô gái móc mỉa cậu, tớ lập tức nhảy ra nói tớ là bạn thân của cậu, nếu bọn họ còn tiếp tục nói thì tớ sẽ chụp màn hình trò chuyện gửi cho Đàn Mạt, để Đàn Mạt nói với Tạ Kỳ Thâm, mấy người đó bị dọa đến sợ chết khiếp, vội vàng xin lỗi ha ha ha…”
 

Đàn Mạt cười, cùng lúc với sự bất lực là sự ấm áp dâng lên trong lòng.
 
Sau khi có Tạ Kỳ Thâm, anh thật sự đã trở thành núi dựa của cô.
 
“Vậy Đàn Chi Uyển có xin lỗi cậu không?” Kỷ Thư hỏi cô.
 
“Cậu cảm thấy với tính cách của chị ta thì việc này có khả năng sao?”
 
“Cũng phải…”
 
Sắc mặt Đàn Mạt bình thản: “Tớ không để tâm chị ta có xin lỗi hay không, tớ chỉ hy vọng chị ta hãy cách xa cuộc sống của tớ, đừng bao giờ đến làm phiền tớ nữa là được rồi.”
 
Cô chỉ muốn ở bên Tạ Kỳ Thâm một cách yên bình, không bị người ngoài ảnh hưởng.
 
“Đúng vậy, sống cuộc sống của mình cho tốt là đủ rồi! Cậu và Tạ Kỳ Thâm ngọt ngào chính là cú vả mạnh nhất vào mặt đám người đó!”
 
Đàn Mạt mỉm cười: “Đúng là vậy.”
 

 
Buổi tối, Đàn Mạt và Kỷ Thư đang ăn cơm, Đàn Mạt một mình chạy đi thanh toán trước.
 
Bởi vì trước đó Kỷ Thư đã giúp cô và Tạ Kỳ Thâm, nên cô vẫn luôn nhớ phải mời Kỷ Thư ăn cơm, sau khi Kỷ Thư biết được lý do, cũng yên tâm để cô trả tiền.
 
Sau khi ăn cơm xong, Kỷ Thư có việc vẫn chưa xử lý xong, phải về nhà tiếp tục tăng ca. Đàn Mạt gửi tin nhắn cho Tạ Kỳ Thâm, sau khi biết bữa tiệc xã giao của anh vẫn chưa kết thúc, cô bảo anh cứ yên tâm làm việc của mình, Kỷ Thư có thể đưa cô về nhà trước.
 
Sau khi về nhà, Đàn Mạt tắm rửa trước, sau đó ôm máy tính xách tay đến phòng khách xuống lầu một, vừa làm việc của mình vừa đợi Tạ Kỳ Thâm về.
 
Hơn chín giờ tối, ngoài cửa cuối cùng cũng có tiếng động.
 
“Anh về rồi à…”
 
Đàn Mạt đứng dậy đi qua, nhìn thấy cửa bị mở ra, Tạ Kỳ Thâm đi vào.
 
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen lịch thiệp, áo khoác tây trang cởi ra vắt lên cánh tay, cơ thể rắn chắc thon dài, đôi tròng mắt màu đen mang theo chút mệt mỏi, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy cô gái nhỏ cùng ánh đèn ấm áp trong nhà, sự dịu dàng dần che lấp.
 
“Đợi anh lâu lắm rồi à?”

 
Đàn Mạt bước qua đón, nhận lấy áo khoác trong tay anh, mỉm cười với anh:
 
“Không có, em đang chỉnh sửa video, hôm nay tổng giám đốc Tạ vất vả rồi.”
 
Tạ Kỳ Thâm cong môi, ôm lấy thắt lưng cô, cùng cô đi vào phòng khách.
 
Anh ngồi xuống sofa, Đàn Mạt đi múc một ly canh giải rượu ra, ngồi xuống bên cạnh anh: “Em sợ anh uống say, nên vừa nãy có nấu chút canh giải rượu cho anh, mặc dù nhìn anh không có say, nhưng cũng uống một chút đi, uống rượu vào chắc chắn dạ dày sẽ không thoải mái.”
 
Tạ Kỳ Thâm nhận lấy: “Đây là càng ngày càng trở thành người vợ đảm à?”
 
Đàn Mạt khẽ hừ: “Là anh được lợi rồi đấy…”
 
Tạ Kỳ Thâm cười, uống hết canh giải rượu. Đàn Mạt dựa lên đầu vai anh, ngửi thấy mùi thuốc lá: “Hôm nay anh hút thuốc à?”
 
“Không có, người khác hút.” Tạ Kỳ Thâm ngồi dậy dậy: “Đợi anh chút.”
 
“Sao vậy?”
 
“Anh đi thay quần áo.”
 
Người đàn ông biết cô gái nhỏ không thích mùi thuốc lá, nên đi lên lầu thay bộ đồ ở nhà rồi đi xuống. Thực ra anh không nghiện thuốc lá nặng, sau khi kết hôn với cô anh cũng đã cai rồi, chỉ là lần đó lúc cãi nhau, trong lòng anh thực sự quá khó chịu nên mới không kìm được mà phá lệ thôi.
 
Sau khi ngồi lại lên sofa, Tạ Kỳ Thâm lại ôm Đàn Mạt vào trong ngực, Đàn Mạt dựa lên đầu vai anh, cười:
 
“Bây giờ hết mùi rồi.”
 
Tạ Kỳ Thâm xoa xoa đầu cô: “Tối nay em và Kỷ Thư ăn cơm thế nào?”
 
“Rất ngon, ăn ở một quán Nhật có mùi vị không tệ.”
 
Người đàn ông cười: “Anh muốn hỏi em trò chuyện có vui không, quả nhiên là ham ăn, chỉ nhớ đến việc ăn.”
 
Đàn Mạt mỉm cười: “Đương nhiên là rất vui rồi, còn anh thì sao? Buổi xã giao tối nay có thuận lợi không?”
 
“Không có vấn đề gì, qua vài ngày nữa là có thể ký hợp đồng rồi, chỉ là xét về chi phí đầu tư để nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới, tiền vốn của tập đoàn vẫn chưa đủ, chỉ có thể từ từ thương lượng với nhà đầu tư mới.”

 
“Ừm, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, vừa đi vừa nhìn, từ từ thôi.”
 
Tạ Kỳ Thâm nghĩ đến gì đó, ôm chặt lấy cô, giọng điệu dịu dàng thêm chút dè dặt:
 
“Mạt Mạt, vào tháng năm này có lẽ anh sẽ hơi bận rộn, việc cải cách cần tiêu tốn nhiều thời gian và công sức của anh, có thể anh sẽ phải đi xã giao rất nhiều, cũng sẽ thường xuyên đi công tác, có lúc buổi tối sẽ không thể về ăn cơm với em, thậm chí cuối tuần cũng không có thời gian ở bên em, nên anh muốn nói trước với em một tiếng xin lỗi.”
 
Đàn Mạt ngơ ngác, vội trách anh: “Anh làm gì mà khách sáo như vậy, em cũng đâu có trách anh, bây giờ bố giao cho anh một việc lớn như vậy, anh bận rộn em có thể hiểu, em sẽ không suy nghĩ lung tung đâu, hơn nữa có việc gì chúng ta kịp thời trao đổi và bàn bạc với nhau là được rồi.”
 
Cô chu môi: “Thời gian này anh bận chút cũng không sao, đợi sản phẩm mới thuận lợi ra mắt rồi, đến lúc đó anh bù đắp cho em sau cũng được, ví dụ như đưa em đi du lịch tốt nghiệp gì đó.”
 
Đáy mắt người đàn ông thoáng qua ý cười: “Được, đến lúc đó sắp xếp thời gian, rồi đưa em đi tận hưởng thế giới hai người.”
 
Lúm đồng tiền của Đàn Mạt hiện ra, ôm lấy eo Tạ Kỳ Thâm, dịu dàng nhìn anh: “Nói chung là anh cứ yên tâm đi làm việc anh muốn làm đi, cho dù có thế nào em cũng sẽ mãi ở phía sau ủng hộ anh, cho dù không có ai đứng về phía anh, em cũng sẽ mãi mãi kiên định làm hậu thuẫn của anh.”
 
Tạ Kỳ Thâm nhìn vào mắt cô, cười: “Được.”
 
Nếu bọn họ đã kết hôn, trở thành vợ chồng của nhau, cho dù con đường tương lai là rải đầy hoa tươi hay là đầy chông gai, bọn họ cũng sẽ dìu dắt nhau, cùng nhau đối mặt.
 
Tạ Kỳ Thâm nâng cằm cô lên, theo nụ hôn là giọng nói dịu dàng như nước của anh:
 
“Có Mạt Mạt rồi, anh cũng không còn một mình nữa.”
 

 
Kim giờ chuyển động không ngừng bất kể ngày đêm, Cao Sáng giống như đang tiến hành một cuộc thi marathon bền bỉ.
 
Mỗi một ngày đều giống như từng phút giây vô cùng quý giá trên sân đấu, trước khi chưa đến điểm cuối cùng, tất cả mọi người đều không cách nào buông lỏng.
 
Đầu tháng tư, sau khi Tạ Văn Tông đi nghỉ phép nửa năm, Cao Sáng cuối cùng cũng thiết kế ra mẫu đầu tiên của AirPy 3.0.
 
Buổi sáng nào đó, giám đốc của bộ phận kỹ thuật Văn Hạo đem sản phẩm mới đến cho Tạ Kỳ Thâm xem qua.
 
Người đàn ông xem xong, sắc mặt vẫn nghiêm trọng như cũ:
 
“Mọi người vất vả rồi, nhưng AirPy 3.0 này vẫn chưa đạt được hiệu quả mà tôi mong muốn, vẫn còn kém xa.”
 
Dưới sự hợp tác với Vân Thông, thiết kế của phần cánh và tính năng của các bộ phận trong sản phẩm mới đều được nâng cao so với thế hệ 2.0 trước đó, mà lấy đời S6 của TOC làm chuẩn, thì mẫu mới này vẫn không cách nào vượt mặt được nó.
 
Vân Hạo lo âu nói: “Bây giờ kỹ thuật của chúng ta có hạn, giống như người mù sờ voi vậy, bây giờ chỉ có thể sờ được sáu bảy mươi phần trăm, rất nhiều kỹ thuật độc quyền đều nằm trong tay những nhãn hiệu máy bay không người lái của nước ngoài, bọn họ đã có dây chuyền sản xuất hoàn thiện, chúng ta chỉ mới là bước đầu, quả thật là khó khăn chồng chất.”
 
Buổi chiều, trong cuộc họp thường kỳ, Vân Hạo báo cáo tiến độ thiết kế sản phẩm mới, một hàng mẫu như vậy hiển nhiên đã gây nên sự bất mãn của rất nhiều người có mặt.
 

Người đầu tiên nhảy ra đương nhiên là Lý Tấn, ông ta cười lạnh một tiếng: “Từ đầu năm đến bây giờ, cải cách cũng đã được hai tháng rồi, tập đoàn đầu tư hàng trăm triệu vào, cuối cùng chỉ nghiên cứu ra một sản phẩm mới như vậy? Còn nói là phải lấy đời S6 của TOC làm chuẩn, mẫu này có thể so được với người ta sao?”
 
Người khác cũng nói: “Theo tôi thấy, cái này còn không bằng tiếp tục nhập khẩu linh kiện của nước ngoài, cần gì phải gấp gáp nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới của mình, với khả năng hiện tại của chúng ta vốn dĩ là không thể làm được, khoe khoang cái gì, tưởng là trẻ con qua nhà chơi sao.”
 
Vân Hạo tức tối phản bác: “Tổng giám đốc Trương, kỹ thuật của chúng ta đã đạt được bước đột phá lớn, sao lại giống như trẻ con qua nhà chơi được?”
 
“Bước đột phá lớn mà đột phá thành thế này à? Giám đốc Vân, con người tôi chỉ nhìn kết quả không nhìn quá trình, tôi chỉ thấy cải cách lâu vậy rồi, tập đoàn đầu tư vào một lượng lớn nhân lực, vật chất, và tiền tài, thời gian sản phẩm mới lên sàn lại vô cùng cấp bách, đây là kết quả mà bộ phận kỹ thuật các người đưa cho chúng tôi, xin hỏi kịp thời gian sao?”
 
“Theo tôi thấy, đời 3.0 đúng là nâng cấp hơn đời 2.0 rất nhiều, nhưng nếu muốn đạt đến chất lượng cao thì vẫn còn kém xa, chúng ta cần gì phải tự gây khó khăn cho bản thân mình như vậy chứ?”
 
“Đúng vậy.” Có người xoay đầu nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm, nói một cách khéo léo:
 
“Tổng giám đốc Tạ, với thực lực hiện tại của chúng ta, nghiên cứu ra AirPy 3.0 sợ là sẽ rất khó khiến người tiêu dùng hài lòng.”
 
Trong phòng họp, mọi người cùng nhau bàn luận, không ngừng tranh chấp.
 
Dung Tề nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, hỏi một cách cung kính: 
 
“Tổng giám đốc Tạ… bây giờ cháu dự định làm thế nào?”
 
Mọi người nghe vậy, lần lượt im lặng đi, xoay đầu nhìn về phía anh.
 
Tất cả mọi người đều đang mong đợi thái độ của anh.
 
Mấy giây su, Tạ Kỳ Thâm buông cây bút máy trong tay xuống, nhấc mí mắt lên nhìn về phía Vân Hạo, trong sự im lặng, anh bình thản mở miệng:
 
“Trong vòng một tháng thiết kế ra bản mẫu cuối cùng, anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”
 
Đây là lần đầu tiên Vân Hạo cảm thấy mờ mịt và không có tự tin, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu như biển rộng của Tạ Kỳ Thâm.
 
Dường như đã trải qua suy nghĩ dài đằng đẵng, cuối cùng Vân Hạo mở miệng:
 
“Nắm chắc khoảng… năm mươi phần trăm.”
 
Bút máy gõ nhẹ lên mặt bàn, giống như viên đá ném nhẹ lên mặt hồ.
 
Sau đó Tạ Kỳ Thâm đảo mắt nhìn về phía anh ta, giọng điệu bình tĩnh: “Được, vậy thì tiếp tục.”
 
Giống như một người đang ngồi trên bàn cược lại tăng thêm một mớ thẻ bài lần nữa.
 
Tạ Kỳ Thâm đứng dậy, gài nút áo khoác tây trang lại, đáy mắt không hề dao động: “Tan họp.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận