“Kiến Minh, em sẽ rất vui nếu người đọc bức thư này là anh.Hai chúng ta quen biết nhau, đến nay cũng đã gần 18 năm.
Nhớ ngày ấy, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, khuôn mặt lem luốc, lén lút đằng sau vườn nhà em nhặt bóng.
Khi bị em phát hiện, anh còn hùng hồn tuyên bố:“ Tôi chỉ sang nhặt bóng, không có ý đồ gì, tốt nhất là em im lặng, em mà la lên tôi sẽ đánh em đấy”Đó là lời một thiếu niên 14t nên nói với 1 cô bé 10 tuổi sao, thật nực cười là lúc ấy em còn cảm thấy anh thật ngầu.Từ ngày đó, em cũng thường xuyên để ý đến nhà bên cạnh hơn, để ý xem hàng ngày anh làm những gì, để ý những sở thích của anh, thậm chí em còn nghe ngóng từ anh trai những thông tin về anh.
Cứ thế, anh trở thành một hình tượng hoàn mỹ biết bao trong mắt em: ưa nhìn, gia cảnh tốt, học vấn tốt, tính tình hơi kiêu ngạo nhưng cũng rất hấp dẫn.
Có lẽ, em cũng bắt đầu dành một chỗ trống rất rất lớn trong tim để cất giấu anh từ khi ấy.Em lặng thầm như thế 8 năm trời, mãi đến ngày em nhìn thấy anh hôn cô ấy.
Cô ấy xinh đẹp biết bao, so với em, quả thật là một trời một vực.
Em cảm thấy đâu đó nơi trái tim mình nhói lên, đau đớn, ngã quỵ.
Em quay mặt đi thật nhanh, cố xua đi trong đầu hình ảnh ấy, nhưng nước mắt không hiểu vì sao đã rơi xuống rồi, đáng buồn hơn, là cả tư cách để buồn em cũng không có.
Thì ra, đơn phương thất tình là cảm giác như vậy.Em nằm vùi trong phòng mấy ngày, ba mẹ và anh hai đều rất lo lắng.
Em không còn cảm thấy đồ ăn ngon miệng, em cũng thấy nhạt nhẽo vô vị với những bộ phim tình cảm mà trước giờ em vẫn hay xem.
Chắc bởi vì, em vĩnh viễn chẳng bao giờ được làm nữ chính.Nỗi đau nào rồi cũng sẽ có lúc nguôi ngoai, em đã từng nghĩ như vậy, đặc biệt là khi người ta không còn nhìn thấy nó hiển hiện trước mặt nữa.
Em tự đánh giá thấp tình cảm dành cho anh, em cứ nghĩ từ cô bé 10 tuổi đến thiếu nữ 18 tuổi là bởi em còn ngô nghê, thế giới chỉ xoay quanh 1 người con trai là anh.
Em lựa chọn đi đến thành phố khác để học đại học, 4 năm, em nghĩ, hẳn là sẽ quên thôi..