Và đúng thật, em đã quên, nhưng là em quên đi lòng tự trọng của mình.
Anh tìm đến em sau một lần tình cờ chạm mặt ở bữa tiệc kí kết hợp đồng của công ty em và anh, anh dung hợp đồng đó để đổi lấy 1 đêm của em.
Em đồng ý, không phải vì em cần hợp đồng, mà vì em hèn hạ yêu anh như vậy.
Vận mệnh cướp đi của em rất nhiều thứ, nhưng lại cho em một điều rất ý nghĩa: anh rất mê muội thân thể em.
Cứ như vây, em chấp nhận ở bên anh, làm người tình bí mật của anh.
Mà anh, cũng không hề biết em là cô bé hàng xóm năm nào, vốn dĩ, anh cũng chưa từng một lần nhìn đến em.Anh yêu cô ấy như vậy, sao lại còn muốn mờ ám với em? Đã bao lần, em rất muốn hỏi anh câu hỏi ấy, nhưng em lại sợ, sợ sau khi sự thật rõ ràng, em đến làm một người hèn mọn bên cạnh anh cũng không thể.
Thế là em im lặng tiếp tục duy trì thân phận tiểu tam.
Quả báo đến sớm, giấy không thể gói được lửa, cô ấy đã phát hiện.Hôm ấy là một ngày mưa tầm tã, anh đến tìm em với cơ thể đẫm nước, đầu tóc rũ rượi vì ướt, hơi thở mang mùi rượu nồng nặc.
Anh khóc, anh nói muốn cắt đứt mối quan hệ này, nhưng không phải khóc vì em, anh khóc vì cô ấy.
Anh nói cô ấy cắt cổ tay tự sát, may mà phát hiện kịp.
Em biết, đoạn tình cảm sai trái này, đã đến lúc nên dừng lại.
Em chỉ xin được sai một lần cuối cùng, được ở bên anh, thỏa mãn anh.
Như một lời chia tay dứt khoát, đêm đấy, anh đã thật nồng nhiệt gieo vào người em mầm mống của mình, mà em, cũng không nói với anh đó là em đã ngưng uống thuốc tránh thai được 1 tháng rồi.
Em ích kỷ, muốn giữ lại cho mình, một sự lưu luyến cuối cùng.
3 năm, vậy mà em đã vứt bỏ tôn nghiêm của mình 3 năm, em đã phá vỡ hạnh phúc của một người con gái khác.
Vậy mà ông trời cũng thật thương xót em, để em thật sự có thai.
Em nhờ đến mối quan hệ của anh trai, ra nước ngoài, bình an sinh con và nuôi nó khôn lớn..