Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!


"A-alo ạ! ?"-Thanh Nhã nhấc máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói giận dữ của bác Khương:
"Con làm gì mà bây giờ chưa về hả!?
"C-con chút nữa về! "-Thanh Nhã nhỏ giọng.

"Chút là bao giờ!?Cả nhà đang lo cho con đấy?Cả gia đình bên chú Lạc cũng lo đấy?"-Bác Khương tức giận nói.

"Con mệt rồi! "
Nói rồi cô tắt máy.

"Em làm như thế thì cô chú Khương lo lắm đấy!?"-Ninh Khải nói.

"Em muốn đi uống 1 chút! Đi với em nhé?"-Thanh Nhã nhìn anh.

"Em! "
Nói rồi Ninh Khải cũng thở dài rồi đưa cô tới 1 quán bar nhỏ ở trung tâm thành phố.

Vào trong quán,anh và cô ngồi ở quầy bar,Thanh Nhã định kêu 1 chai Whisky nhưng Ninh Khải đã ngăn cô lại.

"Em là con gái,uống rượu này không tốt!"
"Ơ nhưng! -"
"Cho tôi 1 Bottega Gold"-Ninh Khải nói với nhân viên.

Uống xong,Thanh Nhã mặt đỏ bừng.


"Em say rồi,anh đưa em về nhà nhé?"-Ninh Khải nói với cô.

"Ưm~Không chịu đâu! ~"
"Sao thế?"
"M-muốn ở cùng anh! ~"
Nói rồi cô gục xuống vai anh.

Ninh Khải thở dài,tính tiền rồi đưa cô ra xe.

"Khuya rồi,anh chở em về nhé?"
"Không~"-Thanh Nhã nũng nịu.

Nói rồi,Thanh Nhã chồm lên người Ninh Khải.

"Th-Thanh Nhã,em say rồi"
Ninh Khải đẩy nhẹ người Thanh Nhã ra.

"Em-em muốn ở cùng anh! "-Thanh Nhã nói nhỏ.

Ninh Khải cũng hết cách với cô.

Đặt Thanh Nhã ngồi lại ghế rồi chở về nhà cô.

"Mười hai giờ đêm rồi,sao dạo này em toàn đi chơi muộn thế hả?"-Ninh Khải quay sang hỏi cô.

Thanh Nhã dường như không nghe thấy.

"Haizzzz! "
Rồi bỗng nhiên,Thanh Nhã ngồi bật dậy ôm lấy Ninh Khải.

"Th-Thanh Nhã! "-Ninh Khải bất ngờ.

Ninh Khải đẩy cô ra nhưng cô đã ôm lấy cổ anh.

"Thanh Nhã,chúng ta không nên làm vậy đâu!"
"Nhưng em thật sự thích anh mà"-Thanh Nhã nói.

"Em còn bé lắm!Chưa hiểu được-"
Ninh Khải chưa nói dứt câu thì Thanh Nhã đã quát to:
"Em không còn bé nữa!!"
Nói rồi Thanh Nhã bất ngờ hôn lên môi của Ninh Khải khiến anh không kịp phản ứng.

"T-Th! -"
Ninh Khải không nói được lời nào.

Rồi anh đẩy cô ra làm cô va đầu vào cửa xe.


"A!"
"Chúng ta không thể làm như vậy được!Từ nay về sau đừng như thế nữa"-Ninh Khải chỉnh lại quần áo.

"Vâng! Em xin lỗi! "-Thanh Nhã cúi mặt.

Về tới nhà,Thanh Nhã chào tạm biệt anh rồi đi lên phòng.

Cô rưng rưng nước mắt,tình cảm cô dành cho anh là thật mà?Sao anh lại coi nó như lời nói đùa vậy?
Bên phòng Ninh Khải,anh đang lướt Facebook thì có tin nhắn từ Băng Nghi nhắn đến:
"Mấy nay bận quá không nhắn tin với không gặp anh được,nhớ quá đi~"
"Ừm,công việc của anh mấy nay cũng nhiều"-Ninh Khải nhắn lại.

"Mà giờ này sao anh chưa ngủ?"
"Vừa đưa Thanh Nhã về nhà,chuẩn bị tắm"
"Có chuyện gì với con bé sao?"
"Cũng không có gì to tát đâu.

Mà sao em chưa ngủ?"
"Em vừa làm xong 1 dự án,rảnh tay nên nhắn cho anh"
"Thôi em ngủ sớm đi"
"Vâng,anh ngủ ngon"
"Em cũng vậy nhé"
Nói rồi Ninh khải tắt điện thoại,đi vào phòng tắm.

Làn nước ấm áp khiến cho anh nhớ tới nụ hôn của Thanh Nhã,giọng nói ngọt ngào và dịu dàng của cô làm mặt anh đỏ ửng.

"Nhưng em thật sự thích anh mà"
Nhớ tới lời nói ấy của Thanh Nhã,dòng suy nghĩ trong anh chợt khựng lại.

"Tch! "
Ninh Khải cau mày rồi đi ra phòng ngủ.


Thanh Nhã thì đang bấm điện thoại,bỗng tin nhắn từ Tĩnh Dương gửi tới.

"Khuya rồi mà cô chưa ngủ sao?"
"Chưa,tôi hơi khó ngủ chút.

Sao anh chưa ngủ?"
"Tôi đang làm bài luận cho ngày mai.

Mai cô có đi học không?"
"Có,có gì sao?"
"Không ngại thì mai tôi đưa có tới trường nhé?"
Thanh Nhã như khựng lại.

"Ninh Khải có giận mình không! ?"-Thanh Nhã thầm nghĩ.

Nghĩ ngợi 1 lúc thì cô cũng đồng ý.

"Vậy cô mau đi ngủ đi,muộn lắm rồi"-Tĩnh Dương nhắn.

"Ừm,anh cũng ngủ đi"
Đồng hồ điểm mười hai giờ rưỡi,cô mau chóng tắt điện thoại rồi đi ngủ.

Nước mắt bỗng chốc rơi trên gương mặt của cô.

"Thầy! đã bao giờ thích em chưa vậy! ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận