Tàn Độc Lương Duyên


Giang Hân Yên nói câu “Được rồi”, sau đó nói với người phục vụ: “Tạm thời cứ như vậy, nếu một lát nữa có thêm yêu cầu gì thì tôi lại nói sau, cảm ơn.

“Không cần khách sáo, bữa ăn của ngài sẽ lập tức tới ngay.

Người phục vụ nói một câu rồi đi xuống.

Hai chân thon dài của Hạ Vũ Hào xếp lên nhau, thân trên hơi hướng về phía trước, không có ý muốn ở lại lâu thêm nữa.

“Trước kia em chỉ nghe có người nói nhà hàng thức ăn Nhật này không tệ nhưng vẫn chưa tới ăn bao giờ.” Cho dù là ngồi ở trên xe lăn, Giang Hân Yên vẫn tạo nhã đến mức lôi kéo sự chú ý của người khác: “Anh Vũ Hào nhìn thấy nhà hàng này liền nói đi vào, trước kia đã từng ăn ở nhà hàng này rồi sao?”
Hạ Vũ Hào nâng mắt nhìn cô ta một cái, nhếch môi: “Chưa từng, chỉ là nhà hàng này cách gần nhất, tiết kiệm thời gian” “Xem ra công ty rất bận rộn, anh Vũ Hào nên chú ý sức khỏe nhiều hơn.

Bàn tay đặt trên đùi của Giang Hân Yên hơi nằm chặt, cười nói: “Công việc tuy quan trọng, cũng không quan trọng bằng sức khỏe”
Hạ Vũ Hào mỉm cười: “Công ty cũng không bận đến như vậy, chỉ là không muốn vì một chút chuyện mà chậm trễ thời gian thôi, lãng phí thời gian lại còn ảnh hưởng tâm trạng, không đáng.

Sau khi Giang Hân Yên cong môi xong rồi, ánh mắt lóe lên, đáy mắt có một tia sáng khó hiểu, đến lúc này mới thật sự không nói thêm gì nữa.

Trôi qua không bao lâu người phục vụ đã mang những thứ mà Giang Hân Yên đã gọi trước đó lên.

“Sashimi rất tươi, anh Vũ Hào nếm thử đi” Giang Hân Yên dùng đũa chung gắp một lát sashimi đặt vào trong đĩa trước mặt Hạ Vũ Hào.

Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn lát sashimi rồi thu lại ánh mắt, không cử động cũng không nói chuyện.

Giang Hân Yên đã yên lặng ăn được một lúc rồi, sau đó rút ra một tờ khăn giấy lau khóe miệng: “Nghe nói rạng sáng một hai giờ Hướng Thu Vân xảy ra chuyện, anh Vũ Hào bận rộn chuyện của cô ấy cả một đêm không ngủ, cho nên có quầng thâm mắt sao?” “Đúng là một đêm không ngủ.

Hạ Vũ Hào đổi lại vị trí của hai chân: “Nhưng nguyên nhân cũng không hoàn toàn là do cô ấy”
Ánh mắt Giang Hân Yên lập lòe, đáy mắt hiện lên một ít màu trầm tối, cười hỏi: “Ngoại trừ vì chuyện của Hướng Thu Vân thì còn có chuyện khác cần anh phải xử lý suốt đêm sao?” “A.

Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng: “Một ngày tôi ăn mấy bữa cơm, đã ăn những cái gì, đi toilet mấy lần, có phải là cô cũng muốn biết hay không?” “Chỉ là em quan tâm anh Vũ Hào, cũng không có ý gì khác, nếu anh không thích em hỏi những chuyện này thì em không hỏi là được rồi.” Giang Hân Yên tự giễu mà cười cười, sau đó nói: “Thật ra hôm nay em tới tìm anh là vì chuyện của ông ngoại em.

Khuỷu tay Hạ Vũ Hào chống ở trên bàn, khóe mắt hơi nhưởng lên một chút: “Hửm?” “Chuyện của ông ngoại em, anh...!Hẳn là cũng nghe nói rồi nhỉ?” Đây thật sự không phải là chuyện gì tốt cho cam, Giang Hân Yên hơi cụp mắt, sắc mặt không dao động nhưng hai vành tai nhỏ đã hồng thấu rồi.

Hạ Vũ Hào gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn một chút: “Chưa từng nghe qua, tôi không có nhiều bạn bè giống như cô, tùy tiện nghe nói là đã có thể nghe được hành tung của người khác và một ít chuyện linh tinh”
Khuôn mặt của Giang Hân Yên lập tức đỏ rực lên, hiếm khi thấy được cô ta chật vật lạ thường, cầm chiếc đũa gắp một lát sashimi, nửa phút sau sắc mặt mới khôi phục lại như bình thường.

Cô ta nuốt xuống thứ ở trong miệng, nói: “Chuyện của ông ngoại em ồn ào lớn đến như vậy, còn liên quan tới Club Mộng Hương, anh Vũ Hào thật sự không nghe nói sao?” “Club Mộng Hương chỉ là một công ty nhỏ đến không thể nhỏ hơn trực thuộc Tập đoàn Hạ Thiên, không thể có chuyện bên trong phát sinh những việc nhỏ như hạt mè cũng phải để tôi xử lý.” Hạ Vũ Hào nói.

Giang Hân Yên cắn cắn môi, hàng mày cực kỳ mảnh nhíu lại: “Club Mộng Hương có một cô gái tên là Lâm Tuyết Nghi, cô ta vì leo lên người ông ngoại em mà bỏ thuốc, hiện giờ đang mang thai đứa con của ông ngoại em, em muốn người này trong tay anh Vũ Hào” “Thật ra tôi có một chút ấn tượng với người tên Lâm Tuyết Nghi này, nếu như tôi nhớ không lầm, cô ta hai mươi tuổi, mà ông ngoại của cô sắp 70 tuổi...!Cô ta bỏ thuốc ông ngoại của cô?” Hạ Vũ Hào đặt hai tay lên đầu gối, thân thể hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi.

Giang Hân Yên siết chặt lòng bàn tay, cười nói: “Hẳn là thế, ông ngoại em vẫn luôn không quá quan tâm đến một người con gái bán sắc” “Nếu không quan tâm, tại sao còn muốn người này ở trong tay tôi làm gì?” Hạ Vũ Hào cười khẽ một tiếng, hỏi.

Giang Hân Yên nghẹn họng.

“Nếu là nhân viên trong Club Mộng Hương của tôi, lại gây ra loại chuyện trái pháp luật như bỏ thuốc này, không bằng đưa cô ta đến Cục Cảnh sát, để cho cảnh sát tới xử lý chuyện này đi.

Nếu chuyện cô ta bỏ thuốc là thật, cần phải ngồi tù, tôi tuyệt đối không thiên vị” Hạ Vũ Hào nói.

Giang Hân Yên lại càng thêm nghẹn họng, nhất thời không nói được lời nào, chỉ là sắc mặt thay đổi, hiếm thấy được cáu kỉnh và chật vật.

Hạ Vũ Hào thả lỏng chân, khuỷu tay chống trên bàn, hơi nghiêng người về phía trước: “Cô thấy thế nào, Hàn Yên?” Anh cười nhạo một tiếng: “Giải quyết thế này công bằng chưa?” “Đây cũng không xem là chuyện gì lớn, hơn nữa ông ngoại em còn là nhân vật của công chúng, vẫn không nên tới Cục Cảnh sát để xử lý, tránh việc bị một vài tên phóng viên vô lương tâm biết được rồi vì tùy tiện mua vui mà tung ra những tin tức không đúng sự thật” Giang Hân Yên gượng cười.

“Không sao cả.

Hạ Vũ Hào tạm thời không thấy được sự chật vật của cô ta, nghiêm mặt nói: “Có tên tuổi của nhà họ Hạ, nhà họ Giang còn cả nhà họ Lâm, không có một tên phóng viên nào đủ can đảm dám làm loạn đến mức đưa những tin tức không đúng sự thật để tùy tiện mua vui”
Anh dừng một chút, nhìn Giang Hân Yên đầy ẩn ý.

“Nhưng nếu là sự thật, có thể có đưa tin hay không, sẽ có bao nhiêu người đưa tin, đúng là khó nói.”
Trầm mặc.

Ba người người phục vụ đi lên, đặt tôm và sushi lên bàn, nói một câu “Món ăn đã sẵn sàng” rồi sau đó yên lặng lui xuống.

Người giúp việc nữ câu nệ mà ngồi ở bên cạnh Giang Hân Yên, nghe chuyện cả nửa ngày mà vẫn mơ mơ màng màng, hiện giờ hai người đều không hé răng, cô ta bị kẹp ở bên trong lại có chút đứng ngồi không yên.

Cô ta đứng dậy đứng ở phía sau Giang Hân Yên, lúc này mới cảm thấy ổn hơn một chút nhưng vẫn trong phạm vi Hạ Vũ Hào quan sát chăm chú, lại cảm thấy cũng không ổn đến thế.

Hai người không chút tiếng động giằng co một lát, cuối cùng vẫn là Giang Hân Yên đánh vỡ sự trầm mặc: “Nhà họ Lâm rất coi trọng huyết thống, mặc kệ là cô Lâm Tuyết Nghi dùng cách gì để có mang đứa con của ông ngoại em thì đó rốt cuộc vẫn là huyết thống của nhà họ Lâm, mong anh Vũ Hào thông cảm để cho em đưa cô ta đi đi." “Cô muốn đưa Lâm Tuyết Nghi đi cũng không phải là không thể” Hạ Vũ Hào nói: “Trong quá trình chữa chân cho Hướng Thu Vân, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ sai lầm nào xảy ra bởi vì cô.”
Giang Hân Yên sửng sốt một chút, chua xót nói: “Giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý hiển nhiên nhất trên đời.

Cô ta cúi đầu nhìn chân của chính mình: “Hai năm trước Hưởng Thu Vân không thể lấy được mạng của em nhưng đã làm gãy một chân của em, hiện giờ anh lại nói phải cho Hướng Thu Vân chữa chân, anh không cảm thấy quá mức không công bằng với em sao?"
Người giúp việc nữ đi theo bên cạnh Giang Hân Yên đã nhiều năm, nghe những lời này cũng cảm thấy khó thở: “Tổng Giám đốc Hạ, hai nhà Hạ, Giang quan hệ thân thiết, ngài vì một tên tội phạm giết người mà làm như vậy, quả là quá đáng.” “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, phải trái đúng sai của năm đó, hai bên chúng ta đều hai năm rõ mười.” Hạ Vũ Hào mím môi, nói: “Hơn nữa, lại thêm một thời gian, cô lại có thể một lần nữa đứng lên, không khác gì người bình thường.

Anh nghĩ tới gậy ông đập lưng ông, ghi chép lại lời nói của Hân Yên làm chứng cứ nhưng cô ta nói chuyện rất cẩn thận, chưa bao giờ trực tiếp cho thấy tai nạn xe cộ năm đó là do cô ta thiết kế.

“Nhưng cuối cùng thì em không thể nhảy múa được nữa!” Giang Hân Yên thu lại ý cười nơi khóe miệng, gắn từng chữ: “Xin lỗi anh Vũ Hào, cho dù em có rộng lượng, cũng không cách nào không chút động lòng đối với việc chữa chân cho Hướng Thu Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui