Tàn Độc Lương Duyên


Diện mạo và khí chất của hai người đều rất nổi bật, lúc này lôi kéo nhau như vậy khiến cho nhân viên phục vụ và một vài người khách đều nhìn sang đây.

“Ngồi, ngồi, ngồi xuống nào, ngồi xuống hằng...!khu khụ, hẵng nói tiếp!” Chung Khánh Hiên cười đến chảy cả nước mắt, anh ta tháo mắt kính xuống rồi lau khoé mắt, sau đó đeo lại và chỉ vào chỗ ngồi.

Hạ Vũ Hào chưa từng bị người ta cười nhạo như vậy, anh đứng yên đó muốn rời đi, nhưng cuối cùng cau mày lại và ngồi xuống.

Chung Khánh Hiền ngồi xuống theo và cười nói rằng: “Vũ Hào, cậu hỏi tôi câu này là nghiêm túc phải không?” “Loại người như cậu cũng có thể trở thành một kim bài luật sư đúng là chuyện kỳ tích.” Hạ Vũ Hào liếc nhìn anh ta, sắc mặt vẫn như trước – nếu đôi tai của anh không đỏ.

Chung Khánh Hiện chậc một tiếng rồi ngã người ra sau dựa vào lưng ghế, nói như một anh lớn vậy: “Thái độ cầu xin giúp đỡ này của cậu khiến cho người ta rất khó chịu đấy.

Như vậy đi, cậu kêu tôi một tiếng anh hai thì tôi sẽ nói..”
Nhìn thấy Hạ Vũ Hào đứng dậy rời đi thì anh lập tức đứng lên giữ người lại, nhận sai: “Tôi kêu ngài là anh hai, như vậy đã được chưa?” “Được.

Hạ Vũ Hào ngồi xuống lần nữa và gõ nhẹ lên mặt bàn, nói với anh ta: “Kêu đi” “” Chung Khánh Hiên thực sự không muốn kêu, nhưng để thoả mãn lòng tám chuyện của mình thì anh ta vẫn miễn cưỡng kêu lên một tiếng anh hai.

Đôi chân thon dài của Hạ Vũ Hào xếp vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, lạnh nhạt nói: “Nói nhỏ quá, không nghe rõ."
Chung Khánh Hiên hít một hơi thật sâu: “Anh hai!” Giọng nói rất lớn khiến cho rất nhiều người nhìn sang “Lần này đã nghe thấy rồi chứ?” Chung Khánh Hiên hơi đây.

chán nản và bất lực nói.

Hạ Vũ Hào khẽ gật đầu.

“Tôi đúng là nói năng không suy nghĩ, tự đào một cái hố lớn cho mình!” Chung Khánh Hiên khẽ thở dài, sau đó họ khan một tiếng, kìm nén cơn kích động và hỏi: “Tại sao đột nhiên lại hỏi tôi vấn đề này? Có phải cậu nhận ra mình đã thích Hướng Thu Vân không?"
Hạch cổ của Hạ Vũ Hào nhúc nhích, quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh ta: “Là tôi đang hỏi cậu mà” “.” Chung Khánh Hiên không tận dụng được cơ hội gì cả, chỉ có thể đi theo tiết tấu của Hạ Vũ Hào: “Nói một cách đơn giản, thích một người chính là muốn trói cô ấy dưới mí mắt của mình, có thể nhìn thấy cô ấy mỗi phút mỗi giây”
Hạ Vũ Hào mím môi, cầm cái ly lên uống một ngụm cà phê, không nếm ra được nhiều mùi vị lắm.

“Không thể chấp nhận được cô ấy bị người ta bắt nạt, khi người ta bắt nạt cô ấy, lúc nào cũng không nhịn được muốn giúp cô ấy dạy dỗ người khác một trận.” Chung Khánh Hiện đẩy mắt kính: “Nếu người khác bắt nạt cô nhóc nhỏ nhà tôi thì tôi chắc chắn sẽ bắt nạt lại.

Hạ Vũ Hào nhướng mi lên nhìn anh ta, lại cầm ly lên nhấp một ngụm.

Cà phê lần này có chút đẳng nhưng cũng hơi thơm, không thể nói ra được rốt cuộc là đẳng nhiều hơn hay là thơm nhiều hơn.

“Nói như thế thì quá rắc rối rồi” Chung Khánh Hiện ngừng lời nói lại và hỏi anh: “Cậu nghĩ xem, nếu Hướng Thu Vân muốn kết hôn với người đàn ông khác, chẳng hạn như Giang Minh Thắng thì cậu có thể chấp nhận không?”
Hạ Vũ Hào cau mày, đặt chiếc ly xuống và đặt tay xuống bàn, gõ từng cái.

“Chuyện này có chút rắc rối rồi” Chung Khánh Hiện liếc nhìn cái tay đang gõ trên bàn của anh, trên miệng thì nói có vẻ tiếc nuối nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Lúc trước người ta thích cậu thì cậu không biết trân trọng, bây giờ theo tôi thấy...!chậc, nếu cậu muốn theo đuổi Hướng Thu Vân thì khó lắm!”
Mùi vị cà phê còn sót lại trong miệng dường như càng đắng hơn, Hạ Vũ Hào rũ mắt xuống, hạch cổ chuyển động, sau đó đứng dậy và nói: “Tôi đi trước.

“Vũ Hào, cậu khoan đi đã, tôi còn chuyện muốn hỏi cậu đấy!” Chung Khánh Hiện vừa uống một ngụm cà phê thì phải nhanh chóng nuốt xuống, hét lên sau lưng Hạ Vũ Hào.

Hạ Vũ Hào ngừng bước và quay lại nhìn anh ta, nhếch miệng: “Tôi cũng nói là muốn trả lời.” “Hạ Vũ Hào, mẹ nó!” Chung Khánh Hiên tháo gọng kính vàng xuống và tức giận ném xuống bàn.

“Tức giận sẽ dễ trở nên xấu xí đấy” Hạ Vũ Hào nói: “Tạm biệt”
Sau khi nói xong thì anh trực tiếp rời khỏi tiệm cà phê, để lại một mình Chung Khánh Hiện đang chán nản ở đấy.

Cuối tháng Mười, thời tiết vẫn chưa lạnh lắm.

Bầu trời rất trong xanh và không có một áng mây nào cả.

Bằng lái xe của Hạ Vũ Hào đã bị thu hồi nên anh không có lái xe ra ngoài.

Anh phớt lờ những người phụ nữ đang xì xào bàn tán và chụp ảnh của anh, đi dọc theo ven đường, anh thậm chí cũng không biết mình muốn đi đâu.

“Anh Vũ Hào?” Một chiếc Mercedes Benz đã chậm rãi đi theo sau anh một lúc lâu rồi dừng lại.

Hạ Vũ Hào ngừng bước và quay lại nhìn.

Người lái xe là Giang Minh Thắng, Tống Như ngồi ở chỗ ghế lái phụ, còn Giang Hân Yên thì ngồi ở hàng ghế sau đang nghiêng người ra ngoài cửa sổ gọi anh.

“Đúng là anh à, anh Vũ Hào.” Giang Hân Yên mỉm cười: “Em thấy anh mãi đi trên đường, còn tưởng nhận nhầm người đấy”
Hạ Vũ Hào cười khẽ một tiếng: “Tôi lại muốn cô nhận nhầm đấy” “Anh Vũ Hào đúng là thích nói đùa mà” Giang Hàn Yên cười híp mắt, ân cần nói: “Bác sĩ Lục chữa trị chân cho Hướng Thu Vân như thế nào rồi? Có thể phục hồi lại giống như người bình thường không?"
Sau khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào thì sắc mặt của Giang
Minh Thắng vẫn không tốt lắm, cũng không nói lời nào với anh.

Nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Giang Hàn Yên thì cơ thể anh ta khế chuyển động, nhìn sang Hạ Vũ Hào và chờ đợi câu trả lời.

Sắc mặt của Tổng Như tái xanh khi nhìn thấy hành động này của anh ta.

Chẳng qua là Hạ Vũ Hào cũng ở đây nên cô ta chỉ nặng nề hừm một tiếng, để Giang Minh Thằng không quá khó xử.

Trong đáy mắt của Hạ Vũ Hào loé lên tia mỉa mai, lạnh nhạt nói: “Cô cũng từng gặp bác sĩ Lục và nói với anh ta rằng tôi bảo anh ta điều trị chân cho cô, chẳng lẽ không hỏi liệu anh ta có thể chữa lành chân cho Hướng Thu Vân hay không à?” “Anh Vũ Hào đã hiểu nhầm em rồi” Giang Hàn Yên thở dài và nói: “Mẹ em nghe nói bác sĩ Lục y thuật cao siêu nên mới tìm anh ta để chữa trị chân cho em, có lẽ sợ anh ta không đồng ý nên mới nhắc đến tên của anh.

“Còn về phần Hướng Thu Vân thì anh cũng biết rồi, mẹ em không quan tâm đến Hướng Thu Vân như em nên mới không hỏi bác sĩ Lục về bệnh tình của Hướng Thu Vân
Hạ Vũ Hào phủi những nếp nhăn trên bộ đồ vest do anh bước đi: “Dì Lâm chỉ thuận miệng nhắc đến tên của tôi thôi cũng có thể khiến cho bác sĩ Lục cảm thấy tôi đang đe doạ anh ta, cũng lợi hại thật nhỉ” “Không phải do mẹ em lợi hại, chắc do bác sĩ Lục đã hiểu sai rồi.” Giang Hân Yên đầy ẩn ý nói: “Bác sĩ Lục có y thuật cao siêu và kiến thức sâu rộng, nhưng khi khám bệnh thì lại có một số yêu cầu đặc biệt đối với bệnh nhân.

Nói cách khác, anh ta luôn có nhiều yêu cầu đối với những người có địa vị"
Nói một cách ẩn ý là Lục Thanh Sơn có tâm lý đổ kỵ người giàu, anh ta nói những điều này với Hạ Vũ Hào chính là muốn vu khống mẹ Giang người giàu có này.

"Ừm.

Cho dù là ai đi nữa thì bác sĩ Lục cũng sẽ đổi xử bình đẳng, và anh ta có danh tiếng rất tốt trong miệng của các bác sĩ và bệnh nhân.

Hạ Vũ Hào nói.

Nụ cười trên mặt của Giang Hân Yên khế cứng đờ lại khi anh cố tình hiểu sai ý, anh nói tiếp: “Xét từ những lời bàn tán và đánh giá của bác sĩ Lục thì anh ta không thể cộ tình nói dì Lâm cái gì cả, có lẽ do dì Lâm quá hùng hổ doạ người giống như mọi khi nên khiến cho bác sĩ Lục hiểu nhầm.

Giang Hân Yên cười và bất lực nói: “Cũng không phải là hùng hổ doạ người, chỉ là mẹ em thẳng tính, có gì nói đó, không quá hiểu về mối quan hệ giữa người với người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui