Hướng Thu Vân ném đồ bệnh nhân lên trên giường, sau đó đi đến mép giường anh, gần như là mặt kề mặt với anh, châm chọc nói: “Mới nói ngoại trừ tôi rời khỏi anh, thì cái gì cũng thỏa mãn tôi, vậy mà đổi ý nhanh như vậy sao?"
Thái độ kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, thật ra có chút giống với cô trước kia.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở như phả vào nhau, trong mắt Hạ Vũ Hào in ảo ảnh của cô, đáy lòng dâng lên vài phần chua xót, đồng thời sự lạnh lùng trên người đã tiêu đi vài phần.
Đây là lần đầu tiên anh ý thức được, củ cải nhỏ luôn lẽo đẽo theo sau nói phải gả cho anh đã trưởng thành, hơn nữa lớn lên trông thật xinh đẹp.
Có điều, vết sẹo ở cuối mi mắt có hơi chói mắt.
Ánh mắt của anh làm Hướng Thu Vân cảm thấy không thoải mái, cô trào phúng nói: “Không nói chuyện thì..”
Cảm xúc ấm áp truyền đến từ đôi môi đã nuốt hết những lời cô sắp nói ra, con ngươi của cô co chặt lại, sững sờ mất một lúc.
Hạ Vũ Hào, mới vừa, lè lưỡi liếm cô?
Chát
Khi phản ứng được đã xảy ra chuyện gì, Hướng Thu Vân theo phản xạ tát Hạ Vũ Hào một cái, sầm mặt lùi về sau mấy bước.
Cô dùng sức lau cánh môi đã bị anh chạm vào, rồi nhìn anh chằm chằm.
“Xảy ra chuyện gì?” Lục Thanh Sơn nghe thấy tiếng động bên trong, đẩy cửa bước vào.
Hướng Thu Vân căm tức nhìn Hạ Vũ Hào, ngoại trừ sắc mặt không tốt thì nhìn thoáng qua cũng không có vấn đề gì.
Mà trên khuôn mặt anh tuấn của người phía sau đã hiện lên rõ dấu bàn tay, tiếng động vang dội vừa rồi hẳn là tiếng tát tai.
“Không có việc gì.” Vẻ mặt Hạ Vũ Hào hờ hững, nói: “Là bạn gái giận dỗi mà thôi”
Lục Thanh Sơn hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Hướng Thu Vân.
“Đi thôi” Hướng Thu Vân không nói gì nữa, sầm mặt xoa cánh môi rồi bước nhanh ra ngoài.
Lục Thanh Sơn đi theo phía sau cô cùng ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước thì đã bị Hạ Vũ Hào gọi lại: “Có lẽ bạn gái tôi nổi giận thì giọng điệu nói chuyện sẽ không tốt lắm, bác sĩ Lục bỏ qua cho.
“Tổng giám đốc Hạ yên tâm, con người tôi không có gì, chỉ được vài ưu điểm, tính tình tốt cũng là một.
Lục Thanh
Sơn cười cười, đi ra khỏi phòng bệnh.
Hướng Thu Vân đứng chờ anh ta ở cửa, sau khi thấy anh ta đi ra, cô mới đi về phía thang máy.
“Nếu như tâm trạng cô Hướng không tốt thì nói ra vẫn tốt hơn, cứ mãi giấu trong lòng sẽ xảy ra vấn đề” Lục Thanh Sơn nói.
Hướng Thu Vân có hơi thất thần: “Cảm ơn bác sĩ Lục quan tâm, tôi sẽ chú ý.”
Thấy cô vốn không để vào tai, Lục Thanh Sơn khế thở dài, không nói thêm nữa.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, trong đó đã có vài người, có mấy bác sĩ và y tá ở bên trong, vừa thấy họ đã lập tức cười nói chào hỏi với Lục Thanh Sơn.
Lục Thanh Sơn cười đáp lại, ý bảo Hướng Thu Vân đi vào trước, chờ sau khi cô đi vào, anh mới theo vào bên trong, sau đó ấn nút đóng cửa.
“Đây là bạn gái bác sĩ Lục sao?” Có người hỏi: “Trông thật là xinh đẹp!”
Không chờ Lục Thanh Sơn trả lời, một người khác trêu chọc nói: “Bác sĩ Lục và bạn gái đều có giá trị nhan sắc cao như vậy, con cái tương lai sẽ không thua kém, không thì chúng ta kết thân trước đi?”
Lục Thanh Sơn lo lắng Hướng Thu Vân sẽ thấy xấu hổ, vội vàng nói: “Nếu tôi có cô bạn gái xinh đẹp như cô
Hướng thì mẹ tôi nằm mơ cũng cười đến tỉnh!” Hướng Thu Vân cười với mọi người: “Chào các cô, tôi là bệnh nhân của bác sĩ Lục.
Lúc này mọi người mới biết là hiểu lầm, có một người trong đó tiếc nuối nói: “Cô Hướng còn độc thân à? Hai người đứng chung thật sự có tướng phu thê quá, không nghĩ đến việc ở bên nhau sao?” “Mấy hôm trước chị Dương còn nói tôi xứng với cô Phương, sao bây giờ lại đổi rồi...!Ôi, phụ nữ đều nhanh thay lòng thế sao?” Lục Thanh Sơn thở dài: “Là vì tôi quá đẹp trai quá đa tình?"
Chị Dương cười cười: “Đương nhiên là bởi vì anh quá đẹp trai.
Mọi người lại nói chuyện tào lao một lúc, thang máy đến nơi, cuối cùng chia nhau ra.
Hướng Thu Vân đi theo phía sau Lục Thanh Sơn, khi chuẩn bị lên xe của anh, trùng hợp gặp phải chị Dương, chị
Dương nhìn cô cười đầy mờ ám, rồi lái xe rời đi.
“Hình như chị Dương hiểu lầm, khi nào tôi gặp chị ấy thì sẽ giải thích một chút” Lục Thanh Sơn cũng đã thấy được nụ cười mờ ám của chị Dương.
Hướng Thu Vân “ừ” một tiếng, ngồi xuống ghế phụ.
Khi Lục Thanh Sơn đang chuẩn bị khởi động xe, di động rung lên.
Trong lúc lơ đãng liếc mắt Hướng Thu Vân đã nhìn thấy trên ghi chú để một chữ duy nhất là “Phương”.
“Cô Phương, có việc sao?” Lục Thanh Sơn làm việc nói chuyện vẫn luôn khiến cho người ta có cảm giác từ tốn, nhưng sau khi kết nối điện thoại, giọng điệu của anh nhanh hơn ngày thường rất nhiều, nghe có mấy phần dồn dập.
Vừa nghe thấy cô Phương, Hướng Thu Vân đã nghĩ đến bệnh nhân nữ nhu nhược xinh đẹp kia, hình như còn là một vũ công.
Không biết đầu bên kia nói cái gì, Lục Thanh Sơn nhanh chóng nói: “Xin lỗi cô Phương, tôi sắp có một ca phẫu thuật, không tiện ra ngoài ăn cơm!”
Sau đó anh ra hiệu bằng ánh mắt cho Hướng Thu Vân: “Tiểu Lý, cô vừa mới nói gì?" 'Sao không kêu là Tiểu Lý Tử luôn đi? Hướng Thu Vân mím môi, uể oải phối hợp: “Bác sĩ Lưu anh qua đó nhanh đi, bệnh nhân sắp không xong rồi!”
Lục Thanh Sơn khoa tay múa chân giơ ngón tay cái lên với cô: “Thành thật xin lỗi cô Phương, bây giờ tôi không tiện, hẹn gặp lại!”
Anh vội vàng nói, sau đó lập tức cúp máy
Hướng Thu Vân rũ mắt nhìn đùi phải của cô, nếu như chân có điều trị hết, có phải cô cũng có thể giống như cô
Phương trở lại làm vũ công một lần nữa hay không? “Thắt dây an toàn vào.” Lục Thanh Sơn nghiêng đầu nói với Hưởng Thu Vân.
Thấy cô sửng sốt một lúc, anh ta trực tiếp xoay người thắt dây an toàn cho cô, sau đó khởi động xe.
“Cảm ơn” Hướng Thu Vân nói.
Lục Thanh Sơn nói không cần khách sáo, vừa xoay tay lái vừa nói: “Kỹ thuật diễn của tôi tốt như thế, tôi cảm thấy mình không vào giới giải trí thì quá là đáng tiếc!” “Không có kỹ thuật diễn cũng không sao, dựa vào gương mặt này của bác sĩ Lục cũng sẽ không chết đói.
Hướng Thu Vân nói.
Má lúm đồng tiền trên gương mặt Lục Thanh Sơn càng sâu hơn: “Cuối cùng cũng có người nói tôi có thể kiếm cơm bằng mặt, mỗi lần tôi nói như vậy, bác gái cả của tôi đều nói tôi quá tự luyến.
“Mẹ anh không nói sao?” Có lẽ là do thái độ của anh quá thoải mái, giống như là nói chuyện với một người quen cũ, nên thần kinh của Hướng Thu Vân cũng thả lỏng rất nhiều.
Lục Thanh Sơn xoay tay lái, hòa vào dòng xe cộ: “Tôi bị người nhà đưa cho bác gái cả nuôi dưỡng, một năm trước mới về lại nhà, tôi và mẹ không thân thiết, vì thế bà ấy không dám thoải mái đùa giỡn với tôi”
Hướng Thu Vân không biết trong đó còn có chuyện như vậy, hơi khựng lại nói: “Xin lỗi” “Cũng không có gì, cả nhà bác gái cả đối xử với tôi rất tốt, tôi chưa bao giờ thiếu thốn gì so với ai cả.
Lục Thanh
Sơn cười nói.
Hướng Thu Vân mím môi, không nói gì.
“Cô Hướng đã biết một bí mật của tôi, có phải tôi cũng có thể hỏi một bí mật của cô?” Lục Thanh Sơn hỏi.
Đèn đỏ, xe dừng lại.
Giờ cao điểm buổi chiều, xe trên đường rất nhiều, giống như trước kia mưa to, kiến chuyển nhà rậm rạp, khiến cho người cảm thấy rất bực bội.
Hướng Thu Vân nhíu mày, im lặng.
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, cô Hướng không cần khó xử như vậy” Lục Thanh Sơn nhìn cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt
Đèn xanh sáng lên, đoàn xe thật dài bắt đầu thong thả di chuyển.
“Một bí mật đổi một bí mật, rất công bằng” Hướng Thu
Vẫn nói: “Bác sĩ Lục muốn hỏi cái gì?".