Tàn Độc Lương Duyên


“Ông xem khi nào rảnh thì chúng ta gặp mặt một chút ...!ông chủ Dương, tôi còn có chút việc, chúng ta nói chuyện sau nhé” Quản lý vô tình nhìn thấy Hạ Vũ Hào đang đứng ở cửa, sợ đến mức tim đột nhiên ngừng đập, vội vàng ngắt điện thoại.
Anh ta nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Chào Tổng giám đốc Hạ”
Hạ Vũ Hào khẽ gật đầu: “Đột nhiên bước vào, khiến cậu giật mình rồi sao?”
“Không có không có!”
Trái tim của quản lý đập thình thịch, gượng cười: “Không ngờ rằng anh sẽ đến tìm tôi.

Là ...!là bất ngờ, đúng, bất ngờ!”.
“Hôm nay hình như tâm trạng của cậu khá là tốt” Hạ Vũ Hào thờ ơ nói.
Quản lý nuốt nước bọt ừng ực: “Có thể vinh hạnh gặp được anh, cho nên tôi đang rất vui”
“Hửm?” Hạ Vũ Hào khẽ cau mày lại, đầy ẩn ý.
“Ngoại...!Ngoài trừ điều đó ra, còn có một chuyện vui khác nữa”
Quản lý lau mồ hôi trên đầu, chân hơi mềm nhũn: “Gần đây tôi tìm được một món bảo bối tốt ở chợ đồ cổ”.
Hạ Vũ Hào đi mấy bước đến trước ghế sofa, ngồi xuống: “Thật may mắn.

Không biết tôi có vinh hạnh nhìn bảo bối của cậu một
chút để lây chút vận may không?”
“Tổng giám đốc Hạ khách sáo quá, sợi dây chuyền ngọc này có thể thu hút sự chú ý của anh, đó là phúc phận của nó” Trong lòng quản lý có vô vàn sự không bằng lòng nhưng vẫn phải lấy sợi dây chuyền ngọc ra, hai tay dâng lên trước mặt anh.
Hạ Vũ Hào nhìn thấy sợi dây chuyền ngọc, màu đôi mắt đậm hơn, anh nghịch nghịch sợi dây chuyền ngọc trong tay, hỏi:
“Sợi dây chuyền ngọc này là đồ của thời Minh, giá trị lên đến cả hàng chu tỷ mà cậu lại kiếm được nó ở chợ đồ cổ sao? Mắt nhìn của cậu thật là tốt, có cần tôi giới thiệu cậu đến trung tâm thẩm định tác phẩm nghệ thuật thành phố không?”
“Tôi...!Tôi.” Mồ hôi hột chảy xuống từ trên trán quản lý chảy xuống.
Hạ Vũ Hào sờ sờ sợi dây chuyền ngọc bích bóng loáng, giọng nói trầm xuống một chút: “Không phải vội, suy nghĩ kĩ đi rồi hẵng trả lời”.
Chân quản lý mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.

Ánh mắt anh ta lơ đễnh bất định liếc nhìn xung quanh, cuối cùng cắn răng, nói:
“Sợi dây chuyền ngọc này là Hướng Thu Vân đưa cho tôi.

Cô ta muốn tôi giúp cô ta đổi một công việc khác”
Sợ bị Hạ Vũ Hào hiểu nhầm, anh ta vội vàng giải thích: “Mười năm nay, tôi cần cù chăm chỉ làm việc, tuân thủ quy tắc ở Club Mộng Hương, sao có thể vì một sợi dây chuyền ngọc mà vi phạm nguyên tắc làm việc chứ? Tôi đã xin chỉ thị giám đốc, sau khi cô ấy
Hạ Vũ Hào khẽ gật đầu, nỗi đau vô tận hiện trong ánh mắt quản lý, anh cầm sợi dây chuyền ngọc, quay người bước đi.
“Hướng Thu Vân này, rước thêm phiền phức cho tôi!” Quản lý nghiến răng mắng một câu, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, xem anh ta xử lý cô thế nào?
Sau khi Hạ Vũ Hào ra khỏi cửa, đi về phía trước được vài bước thì rẽ vào văn phòng quản lý.
“Chào Tổng giám đốc Hạ” Có một người đang báo cáo về tình hình mua sắm gần đây của Club Mộng Hương với Mộng Hàm, nhìn thấy anh đi vào, vội cúi người chào hỏi.

Hạ Vũ Hào ừ một tiếng, phất tay với cậu ta, bảo cậu ta rời khỏi văn phòng.
“Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh thì anh đã đến rồi, thật trùng hợp” Mộng Hàm mỉm cười đứng dậy, đun nước nóng, chuẩn bị pha trà: “Nhân viên dọn vệ sinh ở Club quá nhiều mà lại thiếu nữ nhân viên PR.

Tôi tự mình làm chủ điều Hướng Thu Vân qua bên bộ phận PR rồi”
“Club thiếu nữ nhân viên PR sao? Có cần tôi tuyển cho cô một đội luôn không?” Hạ Vũ Hào nghịch nghịch sợi dây chuyền ngọc trong tay, từ tốn hỏi.
“Mộng Hàm” Hạ Vũ Hào nhướng mày, lạnh lùng hét cô ta một tiếng.
“Đây là trà ngon tôi mới nhận được gần đây.

Anh uống thử đi.”
Mộng Hàm pha trà xong, đưa một chén trà đến trước mặt anh.
Hạ Vũ Hào bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Nước quá nóng, anh cau mày lại, đặt chén trà xuống bàn.
"Ây ya, anh làm tôi buồn cười chết mất! Anh bị hớp hồn rồi sao.

Uống trà mà lại có thể khiến bản thân bị bỏng"
Mộng Hàm cười đến mức ngả người về phía sau, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt:
"Đoản là nếu như tôi nói ra thì chẳng có ai tin tôi cả"
Khuôn mặt Hạ Vũ Hào u ám, nheo mắt hình cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui