Tàn Độc Lương Duyên


“Tại sao?”
Chu Hồng tỏ ra có chút không hiểu rõ, thời gian mà cô và Hướng Thu Vân đến Club Mộng Hương cũng gần giống nhau.

Sống chung với nhau nửa tháng nay, cô cảm thấy dáng vẻ của Hướng Thu Vân cũng không tệ, tính tình cũng rất tốt, những người như vậy đi đến nơi nào cũng được lòng người khác.
Nhưng giám đốc luôn nhắm vào cô, nếu không phải không cho phép cô đổi ca để nghỉ ngơi, thì cũng yêu cầu cô dọn dẹp bãi nôn mửa của khách hàng uống say, nửa tháng qua hầu như chưa đối tốt với cô lần nào.
Như vậy, Hướng Thu Vân chỉ có thể mặc cho người khác xâu xé, cô chấp nhận tất cả.
“Tôi không có tiền, ở đây được bao ăn ở.”
Hướng Thu Vân buông tay xoa chân ra, ngẩng đầu cười miễn cưỡng: “Hơn nữa, tôi cũng không tìm được công việc khác.”
Những lời này nửa câu cũng không hợp lý, Chu Hồng không hiểu suy nghĩ của Hướng Thu Vân, nên cô ấy cũng không nói gì thêm nữa.
Hướng Thu Vân biết dáng vẻ của mình là không có khí phách, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ khinh thường, cổ đông lớn nhất sau lưng Club Mộng Hương là Hạ Vũ Hào, ở đây nhất cử nhất động của cô anh đều biết cả.

Dù thế nào đi nữa cô cũng có thể chịu đựng, cô chỉ lo lắng Hạ Vũ Hào sẽ ra tay với nhà họ Hướng.

Năm đó vì cô bất hiếu nên đã liên lụy đến nhà họ Hướng, bây giờ cô chỉ muốn bản thân ít chọc giận anh để tránh phiền phức.
Cách đó không xa, hai chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn đậu ở quảng trường trước Club, từ trên xe có ba nam hai nữ đang bước xuống.

Sau đó tài xế lái xe rời đi, mấy người đó vừa nói vừa cười và đi về hướng sảnh.
Hướng Thu Vân thu tay về, cô nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn, khi những người đó đến gần, cô vội vàng cúi đầu:
“Xin chào, hoan nghênh quý khách đến Club Mộng Hương…”
Một đám con nhà giàu đến tìm thú vui, tất nhiên không có ai coi cô gái chào đón khách này ra gì, họ vui vẻ bước vào thang máy.
Người phụ nữ đi cuối cùng lướt ngang qua Hướng Thu Vân, nhưng đột nhiên dừng lại, sau đó cô ta cúi đầu nhướng mày nhìn cô, thấp giọng hỏi cô một cách không chắc chắn:
“Là Hướng Thu Vân đúng không?”
Hướng Thu Vân sững sờ, theo bản năng thì cô liền ngẩng đầu lên một chút và nhìn thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc, nhưng cô vẫn không nhớ đó là ai.
Người phụ nữ đó nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, trên gương mặt thanh tú liền nở một nụ cười đầy ẩn ý:
“Quả nhiên là cô, thật kỳ lạ, thời hạn thi hành án của cô hoàn thành sớm như vậy sao? Ra tù cũng không nói với bạn cũ một tiếng để tôi tiếp đón cô.”
Khi cô ta nói xong, Chu Hồng ở kế bên há miệng to mà kinh ngạc, từ lâu cô đã nghĩ đến trường hợp này, biểu cảm trên mặt cô vẫn như cũ.
Những người đó không chịu buông tha cho cô một cách dễ dàng như vậy.
Cô ta nhìn cô một cách tỉ mỉ rồi cười mỉa mai: “Hướng Thu Vân, sao cô lại biến thành bộ dạng quỷ ma thế này, cuộc sống trong tù không tốt sao?”
Hướng Thu Vân mím môi không nói câu nào, nhưng cô vẫn nở một nụ cười.
Người phụ nữ đó cảm thấy bản thân giống như đấm vào bông vải vậy, cuối cùng cô ta không kiềm chế được nữa.

Cô ta liền cau mày, giọng nói cũng bắt đầu đanh đá lên:
“Từ khi nào Club Mộng Hương lại tuyển người có tiêu chuẩn thấp như vậy, tìm một người giết người nhưng không thành để đón tiếp cũng được đi, nhưng khách hàng nói cũng không trả lời, đây là thái độ gì chứ? Giám đốc của các cô đâu…”
“Tống Như, cô đang làm gì vậy?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên và ngắt lời người phụ nữ, Hướng Thu Vân nghiêng đầu và nhìn người đó đến gần, cuối cùng cô cũng nhớ lại rõ ràng.
Hóa ra là anh ta…
Hướng Thu Vân không ngờ rằng bản thân sẽ gặp Giang Minh Thắng trong trường hợp này.
Năm đó khi vào trong tù, người duy nhất đến thăm cô là anh ta.
Chỉ là lần thăm hỏi của anh ta, đoán chừng cũng mang thù hận, anh ta là anh trai của Giang Hân Yên.

Một người phụ nữ suýt giết chết em gái của anh ta, làm sao anh ta có thể bình tĩnh được.
“Minh Thắng, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh đoán xem tôi đã nhìn thấy ai?”
Đương nhiên Giang Minh Thắng cũng nhìn thấy Hướng Thu Vân, trong đôi mắt của cô lộ ra vẻ bình thản để người khác không nhìn thấy sắc mặt của mình, những thay đổi của Hướng Thu Vân chắc chắn rất lớn.

Anh ta cau mày và bước đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói:
“Ra ngoài từ khi nào?”
“Nửa tháng trước.”
Sự bình tĩnh của cô khiến anh ta có chút kinh ngạc, anh ta vừa cúi đầu chạm vào vết sẹo trên mặt cô thì lồng ngực như bị thứ gì đó cọ xát, có chút khó chịu.

Anh ta không thể không nhìn sang chỗ khác:
“Khá tốt rồi, nếu đã được lấy lại tự do lần nữa thì hãy sống thật tốt.”
“Cảm ơn.”
Tống Như không ngờ rằng Giang Minh Thắng lại buông thả cho Hướng Thu Vân dễ dàng như vậy, nhất thời sắc mặt của cô ta trở nên rất khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui