Tàn Độc Lương Duyên


**********
"Cậu nói như vậy thì đúng là tôi nhiều chuyện rồi." Khoé môi ba Giang cong lên nhưng đôi mắt không hề có ý cười.

Hạ Vũ Hào uống rượu vang đỏ không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.

"Khó thấy cậu để ý đến một ai khác như vậy" Ba Giang thở dài một hơi, có ý nói: "Mẹ cậu lục đục với dì Lâm cậu, nghiêng về phía Hướng Thu Vân thì thôi đi, mà đến cậu cũng như vậy...!Đúng là không có phúc."
Hai nhà họ Hạ và Giang muốn có quan hệ thống gia.

Hướng Thu Vân coi như là kẻ thù của nhà họ Giang, nhưng người của nhà họ Hạ lại liên tiếp ra mặt thay Hướng Thu Vân.

Tối thiểu nhất là nhìn từ góc độ người ngoài, nhà họ Hạ thật sự là không có phúc.

"Người ngoài không rõ vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước, nhưng chú không cần phải giả vờ mơ hồ trong khi biết rõ như vậy.

Cái người bị tính kế và chịu thiệt là tôi chứ không phải là nhà họ Giang, các chủ cũng không cần suốt ngày lấy thân phận người bị hại ra để nhận sự đồng tình trước mặt tôi." Hạ Vũ Hào khẽ nhíu mày, nâng ly rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ tức giận hiếm thấy
Ba Giang nhíu mày, vẻ mặt hoang mang và xen lẫn sự tức giận: "Giả vờ mơ hồ trong khi biết rõ là cái gì chứ? Cậu nói vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước là nhà họ Giang chúng tôi tự biên tự diễn sao?"
Âm cuối hơi cao lên.

"Là đúng hay là sai, trong lòng chú Giang biết rõ nhất." Hai năm qua nhà họ Giang đều lấy chuyện này ra để nói, bảo Hạ Vũ Hào đính hôn với Giang Hân Yên.

Anh đã không còn sự kiên nhẫn nữa rồi.

Ba Giang nhìn thẳng vào anh, khẽ gầm lên: "Vũ Hào, cậu đừng quên năm đó cảnh sát đã đưa ra bằng chứng vô cùng xác thực." "À!" Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng: "Nếu như chú cứ tiếp tục giả bộ ngu ngơ trong khi biết rõ rồi vậy khi nói chuyện này với tôi thì thứ lỗi cho tôi không định tiếp."
Nói xong anh đặt ly rượu xuống bàn, quay đầu rời đi.

Ba Giang đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt thay đổi nhưng cuối cùng vẫn bước nhanh mấy bước.

Ông ta chặn anh lại rồi nói: "Được rồi, cậu không thích nói chuyện này thì chúng tôi sẽ không nói chuyện này nữa."
Hạ Vũ Hào nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt đã khôi phục như bình thường nhưng vẫn không nói gì.

"Tôi già rồi, sức khỏe không bằng thanh niên các cậu.

Ngồi xuống nói chuyện đi." Ba Giang đi vòng qua Hạ Vũ Hào, ngồi ở chỗ trống sau lưng anh.

Hạ Vũ Hào ngồi xuống cách ông ta một chỗ: "Chú có chuyện gì thì nói đi, chú cứ nói thẳng, tôi không có nhiều thời gian" "Vũ Hào, hai năm qua cậu không đồng ý đính hôn với Giang Hân Yên, có phải trong lòng cậu đã nhớ nhung đến người khác rồi không?" Ba Giang nói.

Nhiệt độ trong sảnh hơi cao, Hạ Vũ Hào cởi áo vest bên ngoài, vắt lên trên chỗ dựa của ghế: "Tôi chỉ không muốn ở bên cạnh một người phụ nữ tính toán đến từng sợi tóc mà thôi." "Ví dụ vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước là Hàn Yên tự biên tự diễn, con bé có thể làm hại đến lợi ích của cậu và cả nhà họ Hạ sao?" Ba Giang nói: "Không có đúng không? Cậu cần gì phải tự chui vào ngõ cụt trong chuyện này!"
Hạ Vũ Hào hừ lạnh một tiếng: "Cái cách chú Giang gỡ tội cho con gái của mình đặc biệt thật đó." "Không phải là gỡ tội, chỉ là muốn cậu bớt đi lệch đường mà thôi." Ba Giang khẽ chọc hai ngón tay vào nhau, nói với giọng điệu của một người từng trải: "Từ nhỏ đến lớn cậu luôn thuận buồm xuôi gió, có thể lần này bị Hân Yên tính kế một chút nên trong lòng không vượt qua được cản trở này, cho nên mới."
Hạ Vũ Hào cắt ngang lời nói của ông ta, giọng nói lạnh lẽo: "Chú Giang thừa nhận cô ta đang tính toán với tôi sao?"
Ba Giang dừng lại một chút, không trả lời câu nói này của anh mà nói tiếp: "Vũ Hào, không cần vì sự kiêu ngạo của tuổi trẻ mà phá huỷ tương lai của mình.

Lòng dạ của Hân Yên tuy mang chút toan tính, nhưng con bé chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu hoặc là nhà họ Hạ cả, như vậy là được rồi." "Tôi cũng không cảm thấy tương lai của tôi cần một người phụ nữ mang đến cho." Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm vào ông ta, nói có ý: "Tôi không giống như chủ Giang"
Dường như ba Giang không nghe ra ý trong câu nói của anh: "Cậu là người có năng lực nhất trong số con cháu của nhà họ Hạ, nhưng cũng không được ông cụ chào đón.

Cổ phần cậu có được trong công ty không thể nào sánh được với những đứa trẻ nhà chủ cậu, đúng không?" "Thế thì sao?" Hạ Vũ Hào vắt chéo hai chân, đặt một tay lên ghế dựa, chiếc áo sơ mi hơi mở ra để lộ xương quai xanh đẹp và cơ ngực rắn chắc của anh.

Ba Giang: "Ông cụ rất thích Hân Yên, nếu như cậu cưới Hân Yên thì con bé có thể nói vài lời về cậu trước mặt ông cụ.

Hơn nữa nếu như cậu hành động nhanh, cho dù kết hôn với Hân Yên và sinh một đứa cháu trai cho ông cụ, ông cụ chắc chắc sẽ để cho đứa trẻ rất nhiều cổ phần."
Sau khi nghe ông ta thao thao bất tuyệt, Hạ Vũ Hào tổng kết ngay một câu: "Chú đến để giục tôi đính hôn với Hân Yên?" "...!Đúng vậy!" Ba Giang dừng lại một chút rồi gật đầu 11 thừa nhận.

Hạ Vũ Hào khẽ cười, đứng lên rồi cầm lấy áo khoác bộ vest: "Tôi vẫn nói câu nói này, nếu như bọn chú vội thì có thể tìm người khác kết hôn với cô ta"
Anh mặc áo khoác vest, không cho ba Giang cơ hội nói chuyện mà quay người rời đi ngay.

Nụ cười trên gương mặt ba Giang biến mất, ông ta cầm ly rượu vang uống rồi đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Đồ nhóc con không biết tốt xấu.

Tám giờ tối, bữa tiệc sinh nhật mới bắt đầu được hai tiếng, sự rời đi của người sang tuổi mới không hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng tốt của các vị khách.

Sau khi Hạ Vũ Hào rời khỏi ba Giang thì chạm mặt Chung Khánh Hiên mặc bộ vest màu trắng, còn cả Nhậm Gia Hân đang bám lấy anh ta giống như con gấu túi "Cô nhóc này cứ quấn lấy tôi để đi tìm cô Hưởng, nhưng tôi và cô ta đã tìm hai vòng rồi vẫn không thấy cô Hướng đầu.

Hỏi người bên cạnh cũng nói không biết, vì vậy chỉ có thể đi tìm cậu."
Hạ Vũ Hào nhíu mày, phun ra hai chữ ngắn gọn: "Đi rồi." "Đi rồi? Chẳng phải cô ấy là người đón tuổi mới sao? Bây giờ đi đâu được?" Nhậm Gia Hân buông thầy nhà mình ra, lúc này quên cả sợ mà trợn to mắt, nói không ngừng.

Hạ Vũ Hào nhướng mày, liếc nhìn cô ta.

Sống lưng đang thẳng tưng của Nhậm Gia Hân bỗng nhiên kh xuống, lập tức rụt cổ lại về phía sau lưng Chung Khánh Hiên.

"Tôi không biết." Hạ Vũ Hào nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh, cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, nhai một cách thong thả.

Nhậm Gia Hân lập tức ỉu xìu, sau đó lén liếc nhìn Hạ Vũ Hào.

Sau đó cô ta bỗng nhiên ôm lấy bụng, kêu "há á " hai tiếng: "Thầy ơi, "bà dì" của tôi đến rồi, tôi đi trước đây."
Chung Khánh Hiền: "..." Không dám nhìn thẳng.

"Thầy ơi, quà quà, anh đưa quà cho Hướng Thu Vân nhé!" Nhậm Gia Hân chạy được nửa đường thì quay trở về, nhét quà vào trong tay anh ta rồi sau đó kêu "ối á" ôm lấy bụng, chạy đi trong ánh nhìn của đám người nín cười.

"Cô gái này là như vậy đó, để cậu chê cười rồi." Chung Khánh Hiên đầu gọng kính vàng, sau đó nhìn Hạ Vũ Hào: "Tâm trạng không tốt à?"
Hạ Vũ Hào cầm khăn lau khoé miệng: "Cậu bị đám người huênh hoang khoác lác bám lấy cũng sẽ như vậy thôi" "Đám người khoe khoang khoác lác cũng phân biệt người, cô nhóc nhà tôi bám lấy tôi, tôi vẫn thấy rất vui.

Chung Khánh Hiên chơi với hộp quà, cười vô cùng tươi rói: "Trước kia Hướng Thu Vân bám lấy cậu, cậu không vui sao?"
Nghe thấy vậy, Hạ Vũ Hào cắn môi dưới, đôi mắt loé lên sự lạnh lùng: "Tôi chưa từng nói cô ta bám lấy tôi, tôi cảm thấy rất vui."
Chung Khánh Hiên "hừ" một tiếng, quay lại chủ đề trước: "Đám người rắc rối muốn ném đi cũng không được như nhà họ Giang đó đúng là rất bực mình."
Anh ta đến trước mặt Hạ Vũ Hào, chớp chớp mắt nói: "Vũ Hào, bọn họ lại giục cậu đính hôn sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui