Xuân về hoa nở, sáng sớm chim non đứng ở đầu cành, một bên hót lên giai điệu sáng sớm, một bên tò mò đánh giá một chiếc thùng giấy xuất hiện dưới tàn cây buổi sáng hôm nay, phỏng đoán xem bên trong một đoàn giống như con nhộng kia là vật gì.
“Kẹt” một tiếng, một chiếc cửa sắt bên cạnh cây bị người từ bên trong mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi cầm một cây chổi bước ra ngoài, trước tiên đơn giản quét dọn sạch sẽ một chút, bầy chim non trên cây líu ríu kêu nửa ngày như muốn nhắc nhở người phụ nữ dưới tàng cây có điều gì đó.
Người phụ nữ cuối cùng cũng bị hấp dẫn lực chú ý lại đây, bà xoay người hai bước đi đến dưới tàng cây, từ trong thùng giấy nhỏ ôm ra một đoàn gì đó.
Người phụ nữ khẽ thở dài một hơi, tự nhủ: “Không biết cha mẹ nào lại nhẫn tâm, nếu không cần, sinh ra làm cái gì?”
Nói xong nhẹ nhàng vạchmở một góc tã lót trong tay, thì thầm trong miệng: “Lại là bé gái, này cũng không dễ đưa ra ngoài, hiện tại đến nhận trẻ con, tất cả đều là cần bé trai…”
Bà một tay thuần thục bế đi bé gái vừa mới trăng tròn, một tay mang theo cây chổi vào bên trong cửa sắt, từ bên trong đóng cửa lại, tường viện này lâu năm không tu sửa bởi vì nho nhỏ chấn động nên hơi hơi run lên, ngay tiếp theo một tấm bảng hiệu không rõ nét ở bên cửa cũng run lên, mặt trên có mấy chữ to đậm nét lờ mờ có thể thấy được mấy chữ – Cô nhi viện Mùa Xuân.
Bé gái bị người vứt bỏ kia lên hai tuổi, mới có thể nhớ ra đầy đủ tên mình – Di Ngọc, một khối ngọc bị cha mẹ vứt bỏ.
Tiểu Di Ngọc cũng không thông minh, thời gian lúc dì cho bọn trẻ kể chuyện xưa, sẽ thường xuyên hỏi một câu – nghe hiểu sao? Trong cô nhi viện, rất nhiều đứa trẻ đều thực thông minh, sẽ lớn tiếng trả lời – nghe hiểu!
Tiểu Di Ngọc sẽ không, bởi vì bé nghe không hiểu, thường thường dì giảng đến thỏ con lúc đang thi chạy lại ngủ, bé lại cố gắng hồi tưởng đến – thời gian dì bắt đầu kể chuyện xưa, nói là thỏ con chạy nhanh, hay vẫn là rùa con chạy nhanh đây?
Cho nên những đứa trẻ trả lời “nghe hiểu” đều được ột viên kẹo hoa quả, Di Ngọc thì không có, tuy rằng bé cũng rất muốn ăn kẹo hoa quả ngọt ngào, nhưng là bé không muốn lừa dối dì, bé là thật nghe không có hiểu.
Thẳng đến có một ngày Di Ngọc thi lên đại học, cô như cũ có rất nhiều thời gian nghe không hiểu, nhưng sau đó cô sẽ không giống như trước đây, ở người khác hô “nghe hiểu”, sẽ ngây ngốc kêu to “nghe không hiểu”. Cô sẽ ngậm miệng, sau đó lẳng lặng đem chỗ nào không hiểu lấy bút ghi nhớ kỹ, đợi cho có thời gian liền lấy ra xem, cho đến lúc hiểu mới thôi.
Di Ngọc thừa nhận chỉ số thông minh của mình không cao, cô so với người khác bỏ nhiều thời gian đi đọc sách, đi làm bài tập, thế nhưng chỉ thi vào được một trường đại học không có danh tiếng gì lớn.
Nhưng cô không có nghĩ sẽ học lại, bởi vì cô biết mình có thể thi vào trường này đã là vượt quá trình độ phát huy, cho nên cũng quy củ xin cho vay học phí, lại tiếp nhận cô nhi viện tài trợ một ngàn đồng tiền thưởng, bắt đầu bước vào cuộc sống đại học.
Đừng nhìn Di Ngọc cô gái này trí nhớ không tốt, hết sức học tập cũng chỉ là như nước chảy yên ổn, nhưng cô lại thực siêng năng, lại có lòng cầu tiến, bởi vậy nhập học ngày đầu tiên lúc tuyển cử ban cán bộ, cô là người đầu tiên đứng lên, ngây ngốc giới thiệu chính mình, lơ mơ làm tới chức lớp trưởng.
Làm lớp trưởng Di Ngọc càng chịu khó, chạy trước chạy sau theo lão Hầu giáo viên phụ đạo an bài công tác, mỗi ngày trừ bỏ đi học đọc sách làm bài tập, thời gian khác toàn bộ đều dành cho công tác lớp, năm nhất sự tình vụn vặt nhiều nhất, lại đều là những bạn học mới mẻ, khó tránh làm cái gì đều gập ghềnh, cũng may là cô có sự nhiệt tình cổ vũ chính mình, mới có thể nghiêng ngả lảo đảo, liên tiếp hai học kỳ đem về cho lớp bằng khen tập thể ưu tú.
Bởi vì là cô nhi, tính cách Di Ngọc nhiều ít có điểm quái gỡ một chút, nhưng cô và bạn cùng lớp ở chung cũng không tệ, chỉ vì phàm là chuyện gì cô đáp ứng thì không có gì là làm không được, dần dà, các học sinh đều thân thiết gọi cô “lớp trưởng đại nhân”, đối với cô tôn trọng.
Ngay tại lúc lòng Di Ngọc tràn đầy ý nghĩ, cô có thể tại cương vị này đảm nhiệm lâu dài đi xuống, khi ảo tưởng đến bốn năm dựa vào thân phận lớp trưởng sẽ được ở lại trường học an bài công tác thì đến năm hai, ủy ban bầu cử lại đem cô đánh ngã.
Cùng cạnh tranh chức lớp trưởng với cô là một người con gái xinh đẹp tên Trần Oánh, Di Ngọc trong một năm không cùng cô gái này nói quá mấy câu, cũng không phải vì cô gái kia có tính cách sợ người lạ, mà là Trần Oánh căn bản không thích để ý cô, cô cũng không phải là người thích chủ động để ý người khác, sau vài lần đều bị bộ dáng cười không nói của Trần Oánh cản lại, về sau sẽ không lại trao đổi.
Sáu so với hai mươi chín! Trong lớp tổng cộng ba mươi lăm người, cô còn bỏ cho chính mình một phiếu, kết quả là bị đánh ngã. Nhiều bi kịch a, trừ bỏ lá phiếu của chính mình, cả lớp liền chỉ có năm người bỏ phiếu cho cô! Xem ra công tác của bản thân sau tốt nghiệp sẽ không được phân phối đến rồi, diện mạo bình thường lại không có nhất nghệ tinh, Di Ngọc cảm giác nhân sinh của mình sau khi tốt nghiệp thật thảm đạm.
Càng bi kịch còn ở phía sau – Di Ngọc làm phó lớp trưởng, phó lớp trưởng là cái gì, trước kia cô không rõ, chính là nhậm chức nửa tháng sau, cô biết!
Phó lớp trưởng chính là – ban ủy trong trường học tổ chức đi nghe các loại báo cáo không dinh dưỡng (nhàm chán), thì phó lớp trưởng đi. Báo cáo vừa thối lại vừa dài, bên trên lãnh đạo thao thao bất tuyệt thích nhất đem một chuyện đơn giản có thể dùng mười hình dạng chữ và đạo lý lăn lộn qua lại kéo dài đến hai giờ diễn thuyết.
Phó lớp trưởng chính là – lão Hầu phụ đạo viên đem công tác giao cho lớp trưởng Trần Oánh, lớp trưởng Trần Oánh tiếp tục chuyển cáo qua cho phó lớp trưởng, phó lớp trưởng thức đêm một đêm làm xong, lớp trưởng Trần Oánh thuận lợi tiếp thu thành quả lao động, sau đó được lão Hầu khen ngợi trước mặt cả lớp.
Phó lớp trưởng chính là – trường học cuối tuần tổ chức tổng vệ sinh, ủy viên vệ sinh thân thiết với lớp trưởng chuồn mất, phó lớp trưởng bị trưởng lớp bắt ở lại, gọi điện thoại một đám bạn học trong lớp đến làm việc, sau lưng bị người mắng cả ngày đến nửa giờ hắt xì, còn phải mang theo cây lau nhà đem trọn hành lang tầng năm lau một lần. Kết quả vào thứ hai mở đại hội, thì được bình xét lớp làm vệ sinh đứng nhất, lớp trưởng của chúng ta được hiệu trưởng thét lên trên đài tán dương, trước mặt toàn bộ đồng học khen ngợi.
Phó lớp trưởng chính là – ở lớp trưởng đồng học lãnh đạo, bốn năm nữ sinh tạo thành tiểu đoàn thể “bà tám”, kiên quyết ủng hộ lớp trưởng ích lợi, nói phó lớp trưởng quần áo tốt và xấu, phó lớp trưởng mỗi ngày giữa trưa ăn hai cái bánh bao lớn, phó lớp trưởng một học kỳ chỉ mặc hai cái quần linh tinh gì đó, phó lớp trưởng còn sửng sốt nhịn xuống không thể tức giận, nhất là lớp trưởng trước mặt các học sinh làm trò, đưa tới ình bánh bao mà chó cũng không thèm để ý tới, cũng phải cười nhận lấy, còn không được quên nói cám ơn!
Di Ngọc là người ngu sao? Rất rõ ràng cô chỉ là trí nhớ kém một chút, tư chất bình thường một chút, diện mạo thông thường một chút, khả năng buôn bán vẫn là thực bình thường.
Như vậy rõ ràng là bị người lợi dụng, trong lòng cô có thể không rõ ràng lắm sao?
Chính là cô rõ ràng thì có năng lực thế nào? Mặc kệ sao? Thay đổi là người khác sớm đã đập cái bàn quăng cái ghế, gào thét lớn nói lão nương mặc kệ, sau đó một quyền đánh vào lớp trưởng đồng học.
Nhưng Di Ngọc sẽ không, lớp trưởng Trần Oánh người ta vừa ôn nhu lại xinh đẹp, nhân duyên quá tốt, nếu cô khi dễ Trần Oánh đồng học, nhất định sẽ bị bạn học nguyên cả lớp mỗi ngày một ngụm nước miếng phun chết. Cô đã thích ứng trong mọi tình cảnh quen rồi, thầm nghĩ làm xong đến nơi đến chốn, cho nên chưa từng đối với Trần Oánh tạo ra quá nửa điểm phiền toái, thành thành thật thật làm phó lớp trưởng, cần cù chăm chỉ học tập cùng công tác.
Thẳng đến có một ngày, sau khi tốt nghiệp, trong khoảng thời gian thông qua trung tâm trao đổi nhân tài, cô mới bắt đầu hối hận đứng lên – sớm biết rằng tìm việc làm so với trong tưởng tượng còn muốn khó hơn thập bội, lúc trước nên hung hăng đánh một chút kẻ đoạt tấm vé công tác của cô, còn phải bắt Trần Oánh làm trâu làm ngựa lao khổ ba năm –
“A a a! Có người ngã xuống!”
“A a a! Máu, máu a!”
“A a a! Ngã chết người!”
Di Ngọc cả người đau nhức, vẫn không quên ở trong lòng nhắc tới: Kiếp sau tuyệt đối không thể làm kẻ ngu!
“Lão Bạch, ngươi chân tay nhanh nhẹn chút a.”
“Nói nhảm, nếu không ngươi tới?”
“Được, được, được, tay ngươi đừng run, nhanh chóng nhét nàng vào đi.”
Đau quá, ai đang nói chuyện? Cảm giác chính mình giống như biến thành một cây bột bị nghiền áp thành mì sợi, là ai đang bóp nghiến nàng?
“Được rồi, đại công cáo thành! Tiểu Hắc, chúng ta đi.”
“A? Không đem nàng giao cho ai sao?”
“Giao cái gì nha? Cũng không phải lỗi của chúng ta, này là ở trên ra cái sọt (ý là cấp trên làm ra cái lỗi), chỉnh đi ra một đứa bé gái không có hồn phách, chúng ta thật vất vả theo nơi khác tìm đến một hồn phách khác có bát tự thích hợp, cũng coi như làm một chuyện có đạo đức.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý – đúng rồi, vật kia ngươi cho nàng ăn chưa?”
“A! Ngươi không nói ta đều quên – tốt lắm, đi nhanh lên, nàng lập tức tỉnh, đến lúc đó thấy hai ta lại phiền toái.”
Di Ngọc chậm rãi mở hai mí mắt nặng nề, chỉ kịp nhìn thấy một đen một trắng hai cái thân ảnh mơ hồ ở trước mắt rồi chợt biến mất không thấy gì nữa.
Nàng chậm rãi từ mặt đất ngồi dậy, giương mắt nhìn quanh bốn phía một chút, đập vào mắt có thể thấy được một mảnh ruộng lúa mạch xanh vàng, xa xa mơ hồ là những dãy núi nhấp nhô kéo dài, sau lưng là một vòng mặt trời đỏ mới lên, mà nàng lúc này đang tựa vào một gốc cây già, ngồi ở bờ ruộng.
Đây là đâu? Di Ngọc đưa tay xoa nhẹ cái gáy có điểm phát đau, cẩn thận hồi tưởng lại, tựa hồ phía trước nàng đang ở trung tâm tuyển dụng việc làm, bởi vì người thì nhiều lại lười chen chúc, nàng dựa vào lan can lầu ba chờ bạn bè cùng đi, không nghĩ tới lan can thế nhưng đột nhiên gãy, lập tức nàng liền từ lầu ba ngã xuống, lúc ấy chỉ cảm thấy cả người đau nhức, sau thân thể chầm chậm phiêu lên, cúi đầu lại nhìn thấy trên mặt đất một người cùng mình giống nhau như đúc nằm trong vũng máu.
Đúng rồi, nàng từ trên lầu ngã xuống đã chết! Sau đó thì sao?
Giống như nàng bị hai kẻ tự xưng là Hắc Bạch Vô Thường mạnh mẽ bắt đi, mà người chung quanh căn bản giống như nhìn không thấy hai bọn hắn, chính là vây quanh thi thể của mình nhỏ giọng nghị luận. Hai người mặc âu phục trắng đen kia lôi kéo nàng đi rồi, nhưng mà ở nửa đường nàng liền không hiểu ra sao mất đi tri giác.
Chính là… Di Ngọc nâng tay nhìn nhìn tiểu móng vuốt dính bùn đất đen tuyền, lại ngắm đến chiếc áo đơn màu lam xám bọc lấy đôi chân nhỏ ngắn ngủn, phía dưới là một đôi giày vải màu vàng nhạt vây lấy chân bó, lấy tay lau miệng một cái, đều là dính nước mũi cùng nước miếng.
Ai có thể nói cho nàng biết bây giờ là trạng huống gì? Người đã chết không phải nên đi đầu thai sao? Hoặc là xuống địa ngục hoặc là lên thiên đường chẳng hạn… Nhưng vì sao nàng lại trở thành một đứa bé! Lại là có vẻ như một đứa bé người cổ đại!
Di Ngọc cau mày bắt đầu suy tư một trận, chỉ cảm thấy não bộ hơi hơi đau đớn một chút, một ít hình ảnh mông lung lần lượt như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong đầu mình – nho nhỏ thôn trang, một phụ nhân mặc trang phục cổ giữa lông mày lộ ra trìu mến, một bé trai hướng nàng ngây ngô cười, một bé trai luôn mải miết đọc sách, ánh mắt đồng tình, ánh mắt chán ghét.
Di Ngọc thật là buồn bực, tuy rằng rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thật cùng một đoạn ngắn trí nhớ vừa rồi kia tinh tường nói cho nàng biết, tình huống hiện tại không thể nghi ngờ là giống những năm gần đây trên internet thường xuyên phát sinh: Xuyên qua. Không nghĩ tới hôm trước còn cùng bạn bè nói giỡn nếu xuyên qua thì sẽ đi thẳng Thanh triều đánh lão yêu bà Từ Hi một chút, cứ như vậy bây giờ bị xuyên đến.
Tuy rằng nàng ở hiện đại là một cô nhi, một chút cũng không vướng bận, nhưng cũng không muốn xuyên qua đến xã hội cổ đại khuyết thiếu nghiêm trọng nhân quyền ah. Năm nay nàng vừa mới tốt nghiệp đại học, tư chất bình thường, gặp phải cạnh tranh tàn khốc vào nghề, ngay cả công tác cũng còn không tìm được, đã bị đưa vào đại quân xuyên qua, cũng không biết là may mắn hay là không may mắn.
Di Ngọc ở đại học chính là học ngôn ngữ văn học Hán, thành tích thông thường, vốn định tốt nghiệp sau tìm cái văn phòng làm công tác văn thư, nhàn nhàn nhã nhã làm tiểu bạch, không nghĩ tới một hồi ngoài ý muốn lại đem nàng đuổi về cổ đại.
Cũng may người không tính thông minh như nàng có một ưu điểm lớn nhất chính là năng lực thích ứng hoàn cảnh, mà thích ứng trong mọi tình cảnh đối với một người xuyên qua mà nói chính là một trong những tính chất cơ bản thiết yếu. Di Ngọc đã có chút nhận rõ sự thật, hơn nữa vốn là người chịu phận bất hạnh, nên cũng dần chậm rãi bình phục tâm tình có điểm kinh hoảng khi nãy, một bên lấy tay áo lau nước mũi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, một bên lo lắng hiện trạng.
Giật giật chân ngắn sau âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo là một bé gái, bằng không nàng thật không biết như thế nào đối mặt với cái thứ đồ nhiều ra tới kia. Tuy rằng xuyên qua không phải là nàng mong muốn, nhưng mà nàng vốn đã chết đi lại còn có thể một lần nữa bắt đầu một đoạn sinh mệnh, coi như đáng giá là một chuyện để cao hứng.
Tuy rằng đã muốn tiếp nhận rồi trí nhớ của khối thân thể này, nhưng nàng nhớ tới những hình ảnh này quả thật mơ hồ giống như ở trong phim chiếu đèn giống nhau, không riêng gì lý do đây là trí nhớ của người khác, mà nguyên nhân chủ yếu là – thì ra khối thân thể này vốn là người nhược trí! Chính là cái loại sẽ không nói, đại tiểu tiện không khống chế được… Chẳng lẽ cũng vì vậy nên nàng mới thuận lợi chiếm được thân thể này?
Tuy rằng nàng không phải học chuyên sử, nhưng văn học Trung Quốc tốt xấu cùng lịch sử Trung Quốc có liên quan, từ đoạn ngắn trí nhớ của thân thể này biết được, tân hoàng năm nay vừa mới đăng cơ, đổi hiệu Trinh Quán. Vậy nơi này tựa hồ chính là Đường triều phồn vinh và cường đại nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Khi ở hiện đại nàng cũng xem qua một ít giải thích hiện tượng xuyên qua, nếu nàng đi vào chính là nguyên bản thời không lịch sử, kia căn cứ bên ngoài nghịch biện mà nói sự tồn tại của nàng là không thành lập, cho nên đại khái nàng hiện tại hẳn là ở một nơi cùng đời Đường cực kỳ tương tự mới đúng.
Nhưng mặc kệ nơi này là đời Đường thực hay là đời Đường giả, nàng có thể ở trong đó sống sót, đã là tin tốt lành nhất hiện tại.
Thật vất vả lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn dính hồ (dơ bẩn), nàng lại bắt đầu ưu sầu, một mảng lớn đồng ruộng như vậy mà nửa người cũng không có, trong trí nhớ tiểu cô nương này cũng không có nhớ đường về nhà, chẳng lẽ muốn nàng luôn luôn ngồi chỗ này ngốc chờ? Vạn nhất đứa bé này chính mình lén chạy đến, vậy người nhà của nàng còn không biết khi nào mới có thể tìm đến.
“Ùng ục” một tiếng từ bụng vang ra khiến cho nàng rối rắm, chờ người không sao cả, nhưng là đói bụng vậy liền khó chịu, chỉ mong người nhà đứa bé này không cần tìm lâu lắm.
Mới vừa nghĩ tới như vậy, liền nghe thấy xa xa một trận tiếng kêu gào, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chỉnh tề trên bờ ruộng một đứa bé choai choai hướng nàng thẳng tắp chạy tới, một đường cũng không biết đã đạp hư bao nhiêu lúa mạch.
“A… Tiểu Ngọc!” Đứa bé chạy đến trước mặt nàng, một tay chống nạnh thở hổn hển, một tay lôi kéo cánh tay nhỏ của nàng, đứt quãng nói: “Ngươi… Hù chết… Làm ta sợ muốn chết, ta… Ta không phải cho ngươi… Ở cửa thôn chờ ta sao… Làm sao ngươi lại chạy đến trong ruộng?”
Di Ngọc nghĩ nghĩ không há mồm, dù sao bây giờ nàng là một đứa bé tới bốn tuổi vẫn sẽ không nói. Bé trai nói chuyện mang một chút khẩu âm Quan Trung* cùng một người trong trí nhớ của bé gái giống nhau. Bé trai trước mắt so với nàng cao hơn không ít, mặc một thân quần áo vải thô, một đầu tóc đen bị một mảnh vải bó lên ở trên đỉnh đầu, bởi vì vận động nên gương mặt nhỏ trở nên hồng nhuận, nhìn qua bộ dạng khoảng tám chín tuổi, làn da bị mặt trời phơi có chút biến thành màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng, trang nghiêm leng keng như một gốc mai nhỏ, đây chính là nhị ca Lô Tuấn của nàng.
*Quan Trung: [guānzhōng] lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc
“Đi, chúng ta nhanh chóng về nhà, nếu không chờ nương từ chợ trở lại, biết ta chạy đi chơi còn mang theo ngươi, khẳng định đem cái chổi quét chết ta.”
Lô Tuấn chuyển tay kéo tiểu móng vuốt đen thui của nàng, nàng tránh né không kịp quả nhiên bôi hắn một tay nước mũi, chính là hắn giống như vô tình lại nhéo nhéo tay nhỏ của nàng, hai người dọc theo bờ ruộng chật chội một trước một sau dọc ngang hướng hướng bên kia núi đi đến.
Ra bờ ruộng lại đi đại khái mười phần chung có thừa, mới ở một chỗ dốc nhỏ trên cao thấy không xa có một cái thôn trang, ngoài ra còn có mấy cây xanh vờn quanh, chính giữa do hai cây cột gỗ dựng lên, lợp lên cỏ tranh đắp thành một cái đại môn (cổng chính), một vòng hàng rào gỗ theo hai mặt tản ra, thôn trang dựa lưng vào chính là dãy núi mà vừa rồi nàng ở ngoài đồng nhìn thấy, cả thôn xóm nhìn qua nhưng thật ra gọn gàng, đại khái có vẻ hơn hai mươi hộ.
Thân thể hiện tại của Di Ngọc còn nhỏ, đi đường xa lâu như vậy khó tránh cảm thấy mệt, khi sắp tới nơi thì mí mắt bắt đầu run lên, hai chân run lên, không khỏi bước nhỏ đi chậm lại. Lô Tuấn lại đột nhiên nới lỏng tay trái đang dắt nàng, một tay theo trên mặt đất bế nàng lên nói: “Hì hì, bây giờ mới phát hiện hôm nay ngươi ngoan như vậy! Mệt rồi phải không, nhị ca ôm ngươi trở về nha.”
Di Ngọc ngây ra một lúc, thẳng đến bé trai bước đi vững vàng về phía trước, nàng mới giật giật thân thể có điểm cứng ngắc, thuận theo nằm úp sấp trong lòng bé trai, hai tay không khỏi vòng quanh ôm lấy cổ đối phương.
Từ khi nhận rõ được sự thật nàng đã xuyên qua, sự hốt hoảng không an lòng kia vẫn tồn tại, nhưng đến bây giờ được thân nhân của thân thể này ôm lấy, tựa hồ có dấu hiệu tiêu tán đi. Điều này làm cho nàng nghĩ đến mới trước đây chính mình, khi đó đi đường mệt mỏi thì cũng chỉ có một mình nàng đứng ở ven đường nghỉ ngơi, nhìn thấy những đứa trẻ khác tựa vào thân nhân trong lòng, lúc đó nàng còn nghĩ cảm giác đó sẽ ra sao. Hiện tại nàng tựa hồ có chút cảm nhận được, vì sao mấy đứa nhỏ kia đều cười vui vẻ như vậy, là bởi vì ấm áp đi.
Từ lúc bắt đầu nàng liền hoàn toàn chỉ đứng ở góc độ của mình đối đãi chuyện xuyên qua này, hoàn toàn không nghĩ đến cô bé này bị nàng chiếm lấy thân thể rồi sẽ ra sao, hiện tại bị thân nhân của đối phương cho cảm tình, cảm giác áy náy mới bắt đầu sinh ra.
Nhưng loại tình huống hiện tại này nàng vô lực thay đổi, nếu để cho nàng lựa chọn tiếp tục sống sót hoặc là giao thân xác trả lại cho đối phương, nàng chắc chắn sẽ không khiêm nhượng. Nàng có thể làm cũng chỉ là chúc cô bé kia một cái cõi đi về thật tốt, không hề bị ngu dại, đến nỗi quá nhiều áy náy cũng chỉ là thỏ tử hồ bi** mà thôi, dù sao nàng còn không có thiện lương đến trình độ thành toàn người khác hy sinh chính mình.