Tân Đường Di Ngọc


Trong xe một lần nữa yên tĩnh trở lại, trước khi đến Lô Trung Thực đã làm xong quyết định, nếu như hai đứa bé không muốn nhận hắn, cho dù bức hắn cũng phải đem người bức được trở về, làm sao cũng không thể để cho cốt nhục Lô gia tiếp tục lưu lạc bên ngoài, tuy rằng chiêu đưa ra cái giá trưởng bối này có khả năng phản ứng ngược, nhưng theo ý hắn chính là hữu hiệu nhất.
Nhưng mà hắn vạn không nghĩ đến, Lô Trí thế nhưng chỉ bảo trì biểu tình ẩn ẩn mỉm cười cùng hắn nhìn nhau, không chút kinh sợ đôi mắt ưng tản mát ra hàn quang thê lương kia của hắn, nửa điểm thần sắc cũng chưa lộ ra.
Thời gian hai đôi mắt giao tiếp càng dài, trong lòng Lô Trung Thực càng là kinh dị, hắn đối với khí thế của bản thân tự nhiên là rất rõ ràng, nhiều năm tu võ, ba mươi năm trải qua quan trường cùng mười mấy năm bôn ba giang hồ, một đôi mắt tuy không đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng, nhưng dưới tình huống tận lực tạo áp lực, thì cũng ít có người nào có thể chịu đựng được.
Trải qua hắn điều tra, vốn tưởng rằng đứa cháu lớn này chính là một kẻ trường ca thiện múa, tâm cơ dù thâm trầm bất quá cũng chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thế nhưng không nghĩ đến đứa nhỏ này nửa điểm cũng không có lộ ra sợ hãi, ngược lại mạt cười nhạt kia rơi vào trong mắt hắn, càng thêm có vẻ “Châm chọc” lên.
“Hừ!” Mắt thấy không khí vậy mà giằng co không xong, Lô Trung Thực nhịn không được hừ lạnh một tiếng, đừng xem chỉ là một cái âm tiết, bên trong tiếng hừ lạnh này nhưng trộn lẫn nội lực tựa như một đạo sấm rền đánh nhập vào trong lòng ba người còn lại trong toa xe.
Lô Trí rốt cuộc phá công, lông mày nhất thời run lên, Lô thị mới đầu cũng bị dọa đến, nhưng dù sao nàng là quen thuộc tính nết của cha nàng, lúc này thấy bộ dạng của Di Ngọc, nhất thời giận dễ sợ, một bên ôm chầm khuê nữ nhà mình, một bên quay đầu đối với Lô cha vẫn đang còn phóng thích hàn khí há mồm gào lên: “Ngài không thể an ổn nói chuyện sao, dọa nạt đứa nhỏ làm cái gì!”
Nếu là ở lúc bình thường, người nào dám nói chuyện với Lô lão gia tử như vậy tuyệt đối là ngại sống quá dài, nhưng cố ý người này là Lô thị, Lô Trung Thực bị nàng rống như thế liền đem ánh mắt từ trên người Lô Trí chuyển qua trong lòng Lô thị, từ lúc vào xe Di Ngọc liền cúi đầu, lão gia tử cũng không làm sao nhìn rõ được đứa cháu gái này, nhưng trận giật mình mới vừa rồi lại đem Di Ngọc kinh được hồi thần, theo sau gặp nương nàng bão nổi, vội ngưỡng mặt nhẹ kéo vạt áo của Lô thị
Trong xe treo hai ngọn đèn, tuy không sáng ngời giống như ban ngày, nhưng cũng có thể rõ rõ ràng ràng đem mặt mũi nhìn thấy hết, lúc này Di Ngọc ngẩng đầu, phẫn nộ trong đôi mắt của Lô lão gia tử còn chưa tan hết liền đột nhiên trừng lớn, gắt gao nhìn chòng chọc khuôn mặt của nàng.
“Ngọc Nhi, có bị dọa đến không?” Lô thị vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Di Ngọc, ngữ khí rất là nhu hòa, sợ lão gia tử mới vừa rồi đem khuê nữ nhà mình hãi ra cái tật xấu gì tới.
“Nương, không sao.” Di Ngọc chú ý đến có ánh mắt có chút làm cho người ta sợ hãi đang dán chằm chằm trên người nàng, tầm mắt vừa chuyển rơi xuống trên người lão gia tử có mái tóc trắng xóa.
Đôi mắt Lô Trung Thực chớp cũng không chớp nhìn khuôn mặt nàng, hai đôi mắt đối cùng một chỗ, Di Ngọc cũng không có bị đôi mắt hai mí có chút sụp xuống nhưng đầy sắc bén kia dọa đến, trong mắt chỉ lộ ra một chút hiếu kỳ.
Đây chính là cha của nương nàng, ông ngoại của nàng, trong lịch sử mà nàng đã biết vốn không có người này, thế nhưng ở cuộc đời hiện tại này sống động như thật có một hào nhân vật như thế, sau khi vào Quốc Tử Giám nàng đã tìm kiếm qua một vài bộ sách, tuy rằng tin tức bế tắc, nhưng vẫn có chút đại sự vẫn có thể dễ dàng tìm ra tới.
Lô Trung Thực, một trong ba vị đại nguyên huân (1) khai quốc đương triều, Hoài Quốc Công, thái bảo (2) của thái tử, một thời là nhất phẩm quan viên đương triều, là nhân vật phong vân có một không hai, chỉ vì hướng tiên hoàng trưng bày tám tội trạng lớn của An Vương, bị tiên hoàng giận dữ liên tục tước ba cấp, sau đó từ quan cách kinh, tiếp theo chẳng biết đi đâu.
Ngay trước khi nàng phát hiện Phòng Huyền Linh chính là cha nàng liền biết người này, lúc ấy nàng chỉ là yên lặng ghi nhớ một nhân vật vốn không có trong lịch sử, dù sao rất nhiều tin tức đều không hoàn chỉnh, cũng không có sách nào ghi lại quá chuyện Phòng gia cùng Lô Trung Thực có quan hệ thông gia, bởi vậy bốn ngày trước sau khi nàng biết được thân phận của cha ruột ma quỷ xong, nàng cũng không có đem hai người đến cùng một chỗ nghĩ qua.
Nàng tùy một vài tin tức phát hiện được chuyện của mười ba năm trước có chút chỗ không đúng, nhưng cũng không có nghĩ sâu quá, vừa rồi nghe Lô Trung Thực đem toàn bộ câu chuyện kể lại rõ ràng, nhất thời đầu óc nàng liền hỗn loạn cả lên, năm đó trận gió lốc đoạt đích kia, thì ra đối với cả nhà bọn họ có nhiều liên lụy như vậy, Lô thị càng là gặp xui trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đoạt quyền lực của nam nhân.
Đối với Lô gia, từ lúc người phụ nữ tự xưng là “Dì” của nàng tìm tới cửa thì nàng cũng đã có chút mềm lòng, nói tới, hành vi sủng thiếp diệt thê năm đó của Phòng Huyền Linh, Lô Trung Thực là không biết gì cả, mà kết cục bi thảm sau đó của Lô thị cũng chẳng hề là Lô gia trực tiếp tạo thành, bởi vậy hiện nay nàng đối với nhà mẹ đẻ của Lô thị chỉ có oán hận chứ cũng không có hận ý gì.
Lại nói, Lô Trung Thực nhìn chằm chằm Di Ngọc một hồi, ánh mắt bắt đầu nhu hòa, đối với nàng nhẹ giọng hỏi han: “Đứa nhỏ, ngươi chính là Ngọc Nhi?”
Trận mở miệng này của hắn làm ngay cả Lô Trí đều có một chút kinh ngạc, sắc mặt lão gia tử từ lúc bọn hắn vào trong xe vẫn là bảy phần nghiêm túc ba phần đứng đắn, ngữ khí nói chuyện cũng rất là ngưng trọng, nhưng lúc này lại làm cho người ta rõ ràng cảm nhận đến thái độ thân thiết của hắn.
“Vâng.” Di Ngọc rất là hào phóng đối với hắn gật gật đầu, tuổi tác hình dạng của lão gia tử có chút hung dữ, nhưng nàng lại không có nhiều ác cảm.
“Giống, thực là quá giống.” Lúc này trên mặt Lô Trung Thực làm sao còn có nửa phần sắc mặt giận dữ như vừa rồi, vươn ra một cái tay, liền muốn đi sờ đầu nàng.
Một tiếng ho nhẹ làm cho bàn tay đang vươn đến nửa chừng của hắn ngừng ở giữa không trung, Lô lão gia tử phát giác bản thân thất thố vội vàng thu tay trở về, rồi thật sâu nhìn Di Ngọc một cái, mới khôi phục thần sắc nghiêm túc đến, quay đầu hướng về Lô Trí nói: “Bất quản nói thế nào, các ngươi đều là cốt nhục của Lô gia, ông ngoại đã tìm được các ngươi, nhận tổ quy tông là khẳng định, tuyệt đối không có khả năng để cho các ngươi tiếp tục lưu lạc ở bên ngoài, ông ngoại biết việc năm đó trong lòng ngươi có bất mãn, nên giải thích cũng đều cùng ngươi giải thích qua, đứa nhỏ, ngươi không phải kẻ ngu dốt, cẩn thận nghĩ nghĩ lựa chọn làm sao mới là đối với nương và đệ muội ngươi tốt nhất.”
Trong lúc Lô lão gia tử nói chuyện, ánh mắt của Lô Trí không hề rời khỏi Lô thị và Di Ngọc, chờ tiếng nói của hắn vừa đứt, Lô Trí mới quay đầu xem hướng hắn trực tiếp trả lời: “Không cần nghĩ, chúng ta tạm thời không có tính trở về.”
Tròng mắt Lô Trung Thực hơi híp, thanh âm nghiêm túc, “Cho lão phu một lý do.”
Lô Trí khẽ hừ một tiếng, “Lý do? Ông luôn miệng nói là vì cả nhà bọn ta, nhưng ông có từng nghĩ qua, nếu như chúng ta nhận nhau, vậy thân phận của bọn ta tất nhiên phải phơi ra trước mắt mọi người, ông có phải hay không là lão hồ đồ, quên mất năm đó bọn ta là từ nhà của người kia trốn đi ra, nương của ta về danh nghĩa vẫn là vợ của người kia, nguyên danh của ta và Lô Tuấn đại khái vẫn còn trong gia phả của bọn hắn.”
Lời nói này vừa ra khỏi miệng, Di Ngọc rõ ràng cảm thấy thân thể đang ôm nàng của Lô thị run lên, trong lòng nàng cũng chấn động, đúng vậy, chuyện này không phải là có nguyện ý nhận hay không, mà là có thể hay không thể nhận. Năm đó Lô thị không có nhận được hưu thư, xem như là chạy trốn, chẳng những trong bụng mang một cái, còn rành rành cuỗm luôn hai đứa con trai của người ta bỏ chạy, nếu nhà chồng truy cứu thì tội danh thật là lớn.
Trong mắt Lô Trung Thực lộ ra một tia tán thưởng, trầm giọng nói, “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, hôm kia lão phu đã diện thánh, không lâu sau bệ hạ sẽ chiêu cáo thiên hạ Lô mỗ dạo chơi xong đã hồi triều, có lão phu ở đây, ai dám động tới mẹ con các ngươi!”
Lời này của hắn nói được cực có sức lực, Lô thị và Di Ngọc thấy lão gia tử nhất thời tăng vọt khí thế, ánh mắt đều có biến hóa, nhưng vẫn tiếp tục một bộ hình dạng không quan tâm mấy, “Nếu như ông đã điều tra việc năm đó trong kinh, vậy chính là biết năm đó nương của ta vì sao muốn mang bọn ta chạy trốn.”
Gặp biểu tình của Lô Trung Thực cứng đờ, Lô Trí mới tiếp tục nói, “Ông nhưng đừng quên, trên người ta còn cõng một cái mạng người, ông tưởng là qua mười ba năm liền không có người nào nhớ được chuyện này sao, nhận tổ quy tông? Lời nói được thật nhẹ nhàng, chúng ta nhận nhau về sau, nương của ta liền thành đào phụ, mà ta, chính là tội phạm giết người.”
Hắn nói bốn chữ cuối cùng cực nặng, sắc mặt Lô thị xanh trắng, hô hấp Di Ngọc bị kiềm hãm, các nàng lúc này mới nghĩ tới, năm đó Lô Trí chính là hại chết thiếp thất của Phòng Huyền Linh kia, còn là thiếp thất đang có thai, tuy rằng hung thủ thật sự không rõ, nhưng chuyện ngày đó có đông đảo người đi dạo trong vườn tận mắt nhìn thấy, sau này nếu thực bị người cố ý lật ra, thanh danh của Lô Trí liền hủy hoàn toàn!
Ánh mắt Lô Trung Thực chợt lóe, thanh âm tiếp tục kiên định, “Đứa nhỏ, ông ngoại sẽ bảo hộ các ngươi.”
Nghe lời hắn nói, Lô Trí lại là cười khẽ hai tiếng, một đôi mắt trong suốt nhìn thẳng Lô Trung Thực, chậm rãi phun ra bốn chữ, “Ta không tin ông.”
Bốn chữ đơn giản này vừa ra, thân hình Lô Trung Thực hơi hoảng, cố nén trấn định, hỏi: “Vì sao không tin ông ngoại?”
Ánh mắt Lô Trí dời về chiếc đèn treo lơ lửng tản mát mờ nhạt ánh sáng trong xe, khẽ nói: “Bởi vì ông là một kẻ trung thần, thứ quan trọng nhất trong lòng của trung thần, là người mà các ngươi trung tâm kia, năm đó tuy ông vô ý hại nương của ta lưu lạc, nhưng ông không cách nào phủ nhận, ông đích xác đem nương của ta cho rằng một cái công cụ mưu tính, ở giữa lựa chọn trung tâm cùng tình thân, chọn vứt bỏ chúng ta, đối với các ngươi loại người này, ta không có biện pháp tin tưởng.”
Nghe lời hắn nói, trong mắt Lô Trung Thực hiện lên mấy đường tình tự, hối hận, chán nản, không biết làm sao còn có thương tiếc, Lô thị còn lại là cúi đầu rơi lệ, Di Ngọc nhẹ nhàng ôm nương nàng, trong lòng cũng là chua xót.
“Các ngươi” trong miệng Lô Trí, chẳng những chỉ Lô Trung Thực, còn có cha ruột của ba huynh muội, một kẻ vì bảo đương kim hoàng thượng kế vị, bán hết của cải gia sản bỏ qua quan to lộc hậu rời kinh đi xa, một kẻ vì tìm kiếm tình báo, cam nguyện vào lòng địch làm kẻ tiểu nhân phản bội, bọn hắn đích xác là những trung thần vô cùng to lớn, nhưng chính là loại trung tâm này hung hăng thương tổn mẹ con Lô thị.
“Aizzz,” Lô Trung Thực than nhẹ một tiếng, không phải hắn không biết bản thân mình năm đó mang đến cho bọn họ nhiều ít thương tổn, chẳng qua là Lô thị thuận lợi nhận hắn, hắn liền có chút lừa mình dối người lên, hiện tại đã là nhiều lời vô ích, “Đứa nhỏ, trong lòng ngươi nghĩ thế nào, dù sao cũng phải làm cho ông ngoại trước khi tắt thở nhìn thấy các ngươi về nhà mới được.”
“Cha!” Lô thị vừa rồi còn giận lão gia tử, lại bị lời nói của Lô Trí xúc động, đang âm thầm rơi lệ, chợt nghe hắn nói như vậy, nhất thời thần sắc hoảng lên, tới cùng là mười tám năm tình nghĩa cha con còn ở đây.
Lô Trung Thực duỗi ra một tay ngắt lời nàng, vẻ mặt nhìn Lô Trí hoàn toàn là một bộ hình dạng lão nhân hiền lành.
Lô Trí đem ánh mắt từ đèn treo chuyển, sắc mặt cũng ít có hòa hoãn, “Ông ở kinh thành hẳn là có chỗ ở, chúng ta đổi cái chỗ rồi nói.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui