Bây giờ khen cũng đã khen, tán cũng đã tán, lẽ ra nàng nên tự giác đi xuống đi, phía sau còn không ít người xoa tay chờ lên sân khấu biểu hiện một trận đâu, chuyện xưa này cũng đã nghe xong, trong lòng những người chưa hiến nghệ tự nhiên là bắt đầu cấp bách, người người ai cũng nhìn chằm chằm thiếu nữ áo vàng ở giữa sân, chỉ chờ nàng trở về chỗ ngồi liền đứng dậy cướp thứ tự.
Khóe miệng Trưởng Tôn Nhàn nổi lên một tia cười nhạo, biện pháp dùng để kéo dài thời gian sử dụng được không tệ, nhưng Lô Trí cũng là đuổi không kịp, đợi chút nữa nàng đem danh ngạch cuối cùng giành được, hắn muốn gặp lại được cơ hội ngàn năm có một này nhưng thật khó, đôi huynh muội này làm sao cũng không thể lật được trời.
Di Ngọc cúi đầu nhẹ cắn môi dưới, nàng chưa từng có giống như bây giờ hi vọng thời gian có thể trôi qua chậm chút, lại chậm một chút, nhưng ông Trời dường như không có nghe thấy khẩn cầu của nàng, Lý Thế Dân chính là cùng mấy người đại thần bên cạnh nói nói mấy câu, liền nói với nàng: “Lô cô nương, chuyện xưa này của ngươi rất là để cho lòng người có xúc cảm a, tuổi nhỏ như thế liền có thể ngộ như vậy, thực là khó được, chút nữa, cùng trẫm đi ngắm trăng.”
Này đây không chỉ là mọi người sững sờ, Di Ngọc cũng ngốc, nàng vốn tới bữa tiệc này là vì bất đắc dĩ, vừa rồi giảng câu chuyện xưa kia cũng chỉ vì thay Lô Trí kéo dài thời gian, trăm triệu không có nghĩ đến cái danh ngạch cuối cùng này lại bị nàng lấy đi!
Mà mọi người ở đây, bởi vì quá mức kinh ngạc vào lời khen của hoàng thượng và Ngụy vương, nên hoàn toàn không có đem Di Ngọc tính đi vào trong năm cái danh ngạch, lúc này hoàng thượng trực tiếp nói ra, mọi người mới hoãn thần tới, nhất thời ai cắn răng thì cắn răng, ai thầm mắng thì thầm mắng.
Di Ngọc mấp máy môi, sau khi định thần, mới há mồm nói: “Bệ hạ minh giám, tiểu nữ thực là không có được thể ngộ như vậy, chuyện xưa này và đạo lý bên trong toàn do gia huynh giảng cho, không giấu bệ hạ, tiểu nữ thuở nhỏ tang cha, lúc nhỏ nhà nghèo, mẫu thân lại một mình làm lụng nuôi dưỡng ba đứa nhỏ, tiểu nữ toàn bằng mẫu thân và ca ca dạy dỗ, lại được Tấn tiến sĩ thưởng thức, tiểu nữ mới may mắn có thể vào trong Quốc Tử Giám học bài.”
Trưởng Tôn Nhàn vốn dĩ còn vì hoàng thượng chính miệng mời mọc mà kinh ngạc, lúc này lại nghe nàng nói như vậy, nhất thời liền rõ ràng quyết định của nàng, khuôn mặt thanh lãnh tức khắc trầm xuống dưới, không được, liền xem như để cho nha đầu này đi, cũng tốt hơn là tên nhân tinh (*) Lô Trí kia đi!
(*) nhân tinh: chỉ người sành sõi lõi đời, hoặc một người đặc biệt thông minh lanh lợi, có nhiều mưu kế biết tính toán, xử sự tròn trịa, không dễ bị thiệt thòi…
Nghĩ đến đây nàng liền nhảy dựng một chút đứng lên, “Bệ hạ, Lô cô nương quá mức khiêm tốn, tiểu nữ cùng nàng là bạn cùng lớp tính ra cũng được mười ngày, Lô cô nương chăm học khổ luyện cùng với thiên tư thông tuệ tiểu nữ rất ít gặp qua, chỉ tham gia hai lần tuần khảo liền toàn được giáp bình, tư cách đi ngắm trăng này được nàng lấy đi, tiểu nữ tâm phục khẩu phục!”
Đánh chết Di Ngọc cũng sẽ không nghĩ đến có thể từ trong miệng Trưởng Tôn Nhàn nghe đến lời nói khích lệ như vậy, nhưng hiện nay nàng nghe chút xíu cũng không cao hứng nổi, nàng cắn đầu lưỡi một chút, nếm đến trong miệng nhàn nhạt tanh ngọt sau đó, mới lần nữ trấn định tinh thần đang bắt đầu hoảng loạn, xoay người trả lời:
“Trưởng Tôn tiểu thư quá khen, ta bất quá là vì có một người huynh trưởng tốt, trên việc học có người chỉ điểm, mới có thể ở tuần khảo vượt lên người khác một bậc.”
“Ồ, vậy sao? Nhưng ta lại cho rằng, nếu bản thân Lô cô nương không nỗ lực, bất luận huynh trưởng ngươi như thế nào có học thức, cũng là vô dụng.”
“Trưởng Tôn tiểu thư nói có lý, chính là vì huynh trưởng đốc xúc, ta mới ở bất kỳ việc gì đều so với người khác nỗ lực rất nhiều.”
“Câu nào ngươi cũng nhắc đến Lô công tử, ta có thể lý giải rằng, không có hắn, hiện nay ngươi ngay cả tư cách vào Quốc Tử Giám đều không có sao?”
“Trưởng Tôn tiểu thư nói không sai.”
“Ngươi…”
Hai người thiếu nữ cứ như vậy ở chỗ đó ngươi một lời ta một cầu đối đầu nhau mà nói, mới đầu mọi người nghe được còn thấy thú vị nhưng dần dần phát hiện ra không khí không đúng, hướng phương bắc nhìn một cái, lập tức liền thay hai thiếu nữ kia nói một tiếng hỏng bét, tươi cười trên mặt hoàng thượng đã thu vào, nửa điểm cũng không có loại thân hòa vừa rồi khen Di Ngọc.
Lô Trung Thực nghiêng đầu bất động thanh sắc nhìn Lý Thế Dân vài lần, cái nhìn đầu tiên chỉ cảm thấy trên khuôn mặt uy nghiêm của hắn mang theo giận tái, nhưng cuối cùng là gần năm năm đi theo hoàng thượng, nên cái nhìn thứ hai hắn liền xem ra trong mắt hoàng thượng ẩn tàng nhàn nhạt hứng thú, trong lòng không khỏi buông lỏng, lại quay đầu đi nhìn cháu gái hắn.
Cuối cùng vẫn là Trưởng Tôn đại nhân đầu tiên nhìn không được, nữ nhi ngày thường quạnh quẽ của hắn lúc này đang vì kích thích ẩn tàng trong ngôn ngữ của tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi kia mà mất đi tỉnh táo, không chỉ không nhìn ra tiểu nha đầu kia là muốn tiếp tục kéo dài thời gian, còn càng lúc càng có chút nói bừa, nói thêm gì đi nữa, sợ là người bị thiệt thòi vẫn là nữ nhi của hắn.
“Bệ hạ, phàm cái danh ngạch cuối cùng này đã định, nhân lúc thời gian đã không còn sớm, không như đến bên nhà thủy tạ kia ngắm trăng, các tài tử chưa hiến nghệ, giao cho Ngụy vương điện hạ được không?” Lời nói này nếu như đổi người khác nói, khó tránh có hiềm nghi bất kính, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ là ai, kia là đường đường quốc cữu, cũng được cho là nương cữu (cậu) của Ngụy vương.
“…” Lý Thế Dân nhìn hai thiếu nữ ở giữa sân, đang định trả lời, chợt thấy phía sau hai người có một đạo thân ảnh cao ngất từ xa đến, trong mắt hiện lên một tia hiếu kỳ.
“Được rồi, hai người cái ngươi không cần tranh chấp, trẫm vẫn là chính mắt nhìn xem đại ca ngươi tới cùng ra sao.”
Miệng vàng vừa mở, sắc mặt hai thiếu nữ đều biến, vô ý thức quay đầu hướng phía nam nhìn lại, liền thấy Lô Trí đổi một bộ quần áo trắng mang sắc mặt kính cẩn bước từng bước vào trong sân, bước chân trầm ổn đi đến bên cạnh Di Ngọc, đối hướng bắc cúi đầu.
“Bệ hạ, học sinh Lô Trí, xá muội (em gái của tôi) thơ dại, vọng bệ hạ chớ trách.”
“Trẫm cũng không có ý trách cứ gì, muội muội này của ngươi dạy dỗ tốt lắm, là Lô Trí đi, ngươi có trường tài (sở trường + tài năng) gì, để cho trẫm nhìn xem.”
Trong mắt Di Ngọc hiện lên vẻ mừng, lập tức nghĩ đến chuyện tiếp theo đại ca muốn làm, trong lòng khó trách có chút khẩn trương, nói đi nói lại, cũng trách ngày đó vừa thấy Lô Trí viết thứ kia ra nàng nhiều lắm lời một câu, chỉ mong Lý Thế Dân này giống như bên ngoài đã nói là người như thế, chỉ mong đại ca nàng có thể nắm bắt chặt chẽ cơ hội này.
Hoàng Thượng đã mở miệng, Trưởng Tôn Nhàn chỉ có thể ngồi xuống dấu đi phẫn sắc vừa rồi bị kích ra ở trên mặt, Di Ngọc cũng đối với chỗ ngồi phía bắc thi lễ rồi trở lại vị trí của mình, mắt không chớp nhìn Lô Trí đứng ở giữa sân.
“Hồi bệ hạ, học sinh vốn là muốn vẽ một bức tranh, nhưng hiện nay lại có mười câu nói muốn nói cùng chư vị nghe một chút.”
Lời nói của Lô Trí làm cho có mấy người nhịn không được lộ ra một tia châm biếm, mười câu nói, không thể có khả năng bày ra tài học thi từ, cũng không thể bày ra tâm cảnh của họa tác (**), càng không phải là loại chuyện xưa độc đáo kia, mười câu nói có thể làm được cái gì?
(**) tâm cảnh của họa tác: bình luận nỗi niềm, tâm tình từ tranh vẽ. Đại khái là bình tranh.
Hòa theo biểu tình muốn xem kịch hay của mọi người, trong mắt Lô Trí đột nhiên phát ra ánh sáng kiên định, cất cao giọng nói:
“Thấy thứ ham thích, thì nghĩ đến điều “biết đủ” để tự răn mình. Muốn xây dựng cái gì, thì nghĩ đến điều “biết dừng” để yên dân. Biết mình ở ngôi cao thế nguy, thì nghĩ đến khiêm tốn mà tự rèn mình. Sợ mình tự mãn, thì nghĩ đến việc biển lớn có nguồn từ sông suối. Thích săn bắn, thì nghĩ đến cái giới hạn chỉ bủa vây ba phía mà chừa ra một phía. Lo mình lười nhác, thì nghĩ đến việc phải thận trọng từ đầu tới cuối. Sợ bị che giấu, thì nghĩ đến việc thành tâm mà thu nạp kẻ dưới. Sợ bị siểm nịnh, thì nghĩ đến việc tự làm mình ngay thẳng mà loại trừ kẻ gian tà. Khi ban ơn, thì nghĩ không nên vì cao hứng mà thưởng sai. Lúc phạt tội, thì nghĩ không được bởi giận dữ mà phạt quá! Mười câu này, minh quân phải có! “
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt mọi người ở đây đều đột ngột biến đổi, tại bàn của Di Ngọc, Trình Tiểu Phượng kinh ngạc há mồm, kéo mạnh lấy ống tay áo của Di Ngọc, thấp giọng quát nói: “Đại ca ngươi làm sao có thể nói cái này ra, hắn không cần mạng?”
Sắc mặt Di Ngọc đồng dạng khẩn trương căng thẳng, trong lòng cay đắng, còn nhớ được lúc hết năm Lô Trí về nhà, huynh muội hai người cùng luyện chữ, khi đó nàng lật lật xem chữ của hắn thì thấy mấy câu nói kia, ban đầu cho rằng là đại ca nàng sao chép xuống, thuận miệng hỏi một câu, lại kích được hắn đem thừa lại mấy câu cũng đều bổ sung hoàn chỉnh, tiếp theo mới biết được thứ kia thế nhưng là do chính hắn viết!
“Thập tư” (1) tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, chính là do Ngụy Chinh (2) người ăn nói thẳng thắn đệ nhất ở Đường triều viết vào khoảng năm Trinh Quán thứ mười, đặc biệt dùng để can gián Thái Tông Lý Thế Dân, lại sớm bị đại ca nàng tổng kết xuất ra!
Trinh Quán sơ niên nhân lúc Mông Cổ xâm lược, Lý Thế Dân ngừng ham muốn cá nhân, thưởng phạt rõ ràng, chịu tiếp thu lời phê bình, nhưng mà mấy năm gần đây, sinh hoạt của dân chúng dần dần giàu có lên, cộng thêm đối ngoại chiến tranh hàng năm đều thắng lợi, biên phòng càng ngày càng củng cố, quốc uy lan xa, ở trong một mảnh tiếng hoan hô văn trì võ công (3), hắn dần dần kiêu ngạo lên, không lại đem “lấy dân làm gốc” treo trong lòng.
Đầu ngón tay thon dài của Lý Thái nhẹ nhàng ma sát chén rượu trong tay, một đôi mắt xanh ngọc dưới đèn đuốc cùng bóng đêm chiếu rọi ra tản mát ánh sáng u ám, hơi hơi ghé mắt đi nhìn khuôn mặt bình tĩnh mặt ngoài của phụ hoàng hắn, khóe môi cong lên một độ cung nhàn nhạt.
Ánh mắt mọi người lúc này nhìn Lô Trí đều đã mang theo đồng tình, cá biệt còn mang theo một ít kính nể, mười câu này nơi nào là nói ọi người nghe, rõ ràng chính là mười câu gián ngôn chuyên môn nói cho hoàng thượng nghe, chữ chữ trạc cốt khoét tâm, nói thẳng không kiêng kị! Người này xem ra tuổi còn trẻ, nhưng gan cũng là so với với Ngụy Chinh thiết diện kia còn muốn lớn hơn ba phần a.
(Nhân vật Ngụy Chinh ở nơi này cũng có nha, chỉ là lúc Lô Trí nói 10 câu này thì Ngụy Chinh ở thế giới này chưa có nói ra.)
“Ngươi gọi là Lô Trí?” Tiếng nói của Lý Thế Dân rất nhẹ, rất bình tĩnh, nhưng càng như vậy, càng làm ọi người kinh ngạc, thánh thượng giận dữ, thì bọn hắn đang ngồi ở đây làm sao có thể tốt quá.
“Hồi bệ hạ, đúng vậy.”
“Tốt lắm, ngươi rất tốt, mười câu nói này của ngươi, là hướng về trẫm tới đi?”
“Hồi bệ hạ, đúng vậy.”
Câu này vừa rơi xuống, trong tiệc một lần nữa yên tĩnh, Di Ngọc nắm chặt quả đấm, ánh mắt lom lim nhìn xem cái bóng dáng thon dài vẫn như cũ đứng thẳng giữa sân, hơn nửa ngày mới quay đầu đi nhìn một vị lão nhân đầu bạc ở chủ tịch vị, nếu như hoàng thượng thực sự nổi cơn giận, nàng liền bất chấp nhiều như vậy!
Ở chỗ bàn phía bắc, thân ảnh xích hoàng kia chậm rãi đứng lên, rời bàn, cất bước, một bộ hình dạng đã có quyết định nghênh ngang mà tới, tất cả khách khứa cố nén xúc động quỳ xuống xin hoàng đế ngồi xuống, trừ Trình Tiểu Phượng ra, ba người mới vừa rồi bị hoàng thượng lựa chọn, sắp hận thấu Lô Trí đang đứng ở giữa sân.
“Theo trẫm tới.” Ngay tại lúc đạo thân ảnh màu vàng kia đi qua bên cạnh Lô Trí, liền nhàn nhạt bỏ lại một câu như vậy, Lô Trí cúi đầu cung kính ứng, xoay người theo ở phía sau hắn ba bước xa, chậm rãi đi ra khỏi mảnh sân đèn đuốc sáng trưng này.
Mọi người đều có chút trợn tròn mắt nhìn bóng lưng rời đi của hai người, Di Ngọc buông ra đôi tay nắm chặt, lúc này cảm giác đau đớn mới chần chờ truyền vào trong đầu nàng, này xem như — thành, thành công?
“Tiểu, Tiểu Ngọc, tình huống lúc này là sao?”
Di Ngọc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua vẻ mặt mê mang của Trình Tiểu Phượng, dương môi cười, “Tiểu Phượng tỷ, ngươi mặc quần áo màu đỏ thực dễ nhìn.”
Trình Tiểu Phượng càng thêm không rõ nguyên do, chỉ có thể thăm dò đi hỏi Quý Đức và Phong tiểu thư ở bàn bên cạnh, các khách mời lúc này mới giống như bếp lò nổ tung vậy, bắt đầu nghị luận.
Lô Trung Thực đưa ánh mắt từ đằng xa chuyển đến bàn tiệc, nhìn thấy tươi cười xinh đẹp trên mặt của thiếu nữ áo vàng, trong lòng dâng lên ấm áp nói không rõ, hai đứa nhỏ tốt như vậy, chính là của Lô gia bọn hắn! Trên đời còn có so với chuyện này càng làm cho lão nhân như hắn cảm thấy vui vẻ và kiêu ngạo sao!
Cái người cầu con mãi mà không có kia, nếu như biết được hắn bỏ qua là đứa nhỏ ưu tú đến như thế, có phải hay không sẽ hối hận đến xanh hết cả ruột, đáng tiếc, muộn, đều muộn…