Đám người Di Ngọc đứng ở chỗ không xa, thấy Lô Tuấn vung một đấm vào trên mặt người kia, đem y đập xuống đất, tiếp theo một nhóm người khác cùng xắn tay áo hướng Lô Tuấn đập tới, Di Ngọc lập tức khẩn trương, cao giọng hét một tiếng:
“Tất cả dừng tay!”
Đám người này sững sờ một chút, thừa dịp này Lô Tuấn tiếp tục nện một cú vào trên mặt người đứng gần hắn nhất, thế là mấy người vừa rồi bị tiếng quát của Di Ngọc làm ngây người bây giờ liền nhất loạt xông lên.
Tỷ đệ Trình gia đứng bên cạnh Di Ngọc “vù” một tiếng nhảy đi qua, hai người nhìn thấy Lô Tuấn muốn bị đánh nên tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cả hai lại là người biết võ, nhân lúc này có cơ hội thì làm sao có thể buông tha.
Đừng nhìn thân hình của Trình Tiểu Hổ béo tròn, lúc hắn đánh lên phải nói là cực linh hoạt, ở giữa mười mấy người tới tới lui lui bắt được cơ hội liền hướng ngang hông người ta đấm ột quyền. Trình Tiểu Phượng càng thêm dã man, hôm nay nàng mặc nữ trang, còn chưa chạy đến trước mặt người ta liền vén váy lên, bên trong thế nhưng còn mặc một cái quần dài mà chỉ có nam nhân mới mặc, chỉ thấy nàng vòng qua mấy người chạy đến bên cạnh Lô Tuấn dừng lại, xong rồi nhào đi lên dùng một cú đá cao chân đạp một đạp, cú đá này có thể đem người đá ra xa một trượng.
Di Ngọc lại hét mấy tiếng nhưng không có ai quan tâm, đành phải dở khóc dở cười nhìn bọn hắn đánh nhau, may mà ba người đều là người luyện võ, đấu với mười mấy người cũng không thấy bị thiệt thòi, đi đi về về mấy cái cũng không bị mấy người kia đụng chạm được một chút.
Di Ngọc đem bao sơn tra bao trong chiếc áo khoác bị Trình Tiểu Hổ quăng trên đất lên vỗ vỗ mấy cái, quay đầu nhìn Lô Trí, thấy hắn thần thái bình thản chắp tay sau lưng nhìn đám người đang đánh thành một nùi ở phía trước, nàng bất đắc dĩ nói: “Phải làm sao bây giờ?”
Lô Trí cười khẽ: “Chờ bọn họ đều bị đánh xong, tự nhiên sẽ dừng lại, đến lúc đó chúng ta sẽ tỉ mỉ hỏi chút coi tới cùng xảy ra chuyện gì.”
Không đợi bao lâu, mười mấy người kia cũng đã nằm thành một mảnh trên mặt đất, thảm nhất phải kể tới người đàn ông mà ngay từ đầu bị Lô Tuấn đấm vào mặt, nửa bên mặt hắn đều đã sưng phù lên, nhất là đôi mắt bị đập thành một lớn một nhỏ, nói là hoàn toàn thay đổi cũng không đủ.
Di Ngọc đi qua nhìn, liền cảm thấy đám Lô Tuấn ra tay có chút nặng, vừa định nói cái gì, thì nghe người đàn ông bị đánh thành đầu heo này dùng một tay che nửa bên mặt, một tay còn lại thì chỉ vào Lô Tuấn, khó chịu nói: “Tiểu tử thúi, mày không bồi thường mà còn đánh người, lão gia của bọn tao sẽ không buông tha chúng mày, tao, tao phải lên phủ trưởng trấn cáo bọn mày, bọn mày chờ mà bị ăn đòn thường tiền đi!”
Trình Tiểu Phượng hừ lạnh một tiếng, bước hai bước đến cạnh hắn đá một cái đem hắn té trên đất lần nữa, “Ngươi đi cáo đi, khi cáo nhớ báo đại danh của Trình Tiểu Phượng ta, ta cũng muốn nhìn xem trưởng trấn của các ngươi có dám định tội ta hay không!” Nói xong lại dùng lực giẫm một đạp lên người hắn.
“A! Đừng, đừng giẫm…”
“Ta liền giẫm, làm sao, ngươi không phải muốn ta bồi thường tiền sao, vậy ta liền giẫm gãy mấy đoạn xương của ngươi, xong rồi bồi tiền cho ngươi là được.”
Không thể không nói trong khung xương của Trình Tiểu Phượng vẫn là có chút tác phong dã man của đại tiểu thư, ước số bạo lực rất là sung túc, một bên cùng người ta tranh cãi một bên lại khi dễ người ta.
Trình Tiểu Phượng ở bên này đày đọa người đàn ông đầu heo kia, còn Di Ngọc đem Lô Tuấn kéo qua một bên, sau khi cẩn thận đem sự việc hỏi qua một lần, nàng nhìn mấy người té dưới đất lại cảm thấy rất đáng khinh.
Sáng sớm Lô Tuấn đến chân núi, đem các công nhân đang làm việc đếm đủ xong liền đi dạo quanh bốn phía, nào biết đột nhiên có một nhóm người từ ngoài tường đi vào, nói là muốn tìm quản sự, hắn liền đi lên nói chuyện, đối phương không nói hai lời liền bảo hắn đem khế đất của mảnh đất này trả lại cho Từ phủ ở trấn Long Tuyền, lại nói khế đất là do một hạ nhân ở Từ phủ trộm ra bán, căn bản là thuộc về Từ phủ.
Di Ngọc nhất thời bị tức cười ra, mấy người này là đang hố người đần độn hay sao, mảnh đất này là Lô gia từ trong tay của một hộ nông dân ngoài trấn mua tới, phần chủ nhân trên tờ khế viết chính là tên của nhà nông kia, liền tính khế đất bị trộm từ trong Từ phủ ra, thì ở trên khế cũng phải viết tên của Từ phủ, bởi vậy căn bản là không có tồn tại cái gì gọi là hạ nhân trộm khế đất, đối phương đây thuần túy là già mồm át lẽ phải, mơ tưởng mượn cơ hội chiếm đất mới là thực.
Chuyện này làm cho nàng nhớ đến sớm trước kia Lô gia mua lại khu rừng hiện nay đang trồng sơn tra từ trong tay mấy nhà nông, sau đó có người thấy nhà các nàng được lợi cũng từng đi đến cửa tống tiền qua, không phải Từ phủ không có ý định muốn lấy lại miếng đất đó, chỉ là do Nhàn Dung biệt viện nhúng tay, nên cuối cùng mới sống chết mặc bây, lần này Từ phủ thế nhưng không hề cố kị hướng nhà bọn họ vươn tay, không biết là ỷ vào nơi nào?
Trong lúc Di Ngọc đang suy tư, Lô Trí đi đến bên cạnh Trình Tiểu Phượng, hỏi người bị nàng giẫm mấy câu, đối phương hoàn toàn không còn một bộ kiêu ngạo như vừa rồi, mà đều một năm một mười đáp.
Người này là phó quản gia trong Từ phủ, bởi vậy biết không ít nội tình, thì ra chuyện mảnh đất dưới chân núi của Lô gia chảy ra nước ấm truyền đến Từ phủ, Từ lão gia vì có thân thích làm quan ở kinh thành nên đối với chuyện suối nước nóng hơi có nghe qua, liền viết thư cho người thân thích ở kinh thành kia hỏi thăm, lúc đối phương hồi âm trực tiếp yêu cầu hắn tìm mọi phương pháp lấy được mảnh đất kia tới tay.
Từ lão gia vốn vì chuyện rừng sơn tra nên đối với Lô gia có chút bất mãn, bây giờ lại được người ở trên cao cam đoan, thế là cũng không cần quan tâm cảnh cáo trước đó của Nhàn Dung biệt viện, tùy tiện chế ra cái lý do sai hạ nhân tới thu.
Nghe xong hắn kể lại, lúc này Di Ngọc mới rõ ràng, Từ phủ đây là tự cho có quan ở kinh thành lồng, có chỗ dựa nên mới không sợ, lý do sứt sẹo như vật đều có thể đưa ra để đem nhà nàng lừa gạt đi.
Lô Trí lại hỏi: “Vị quan ở kinh thành kia là người phương nào, ngươi biết không?”
“Ta không biết — oái, đừng giẫm, ta nói, ta nói hết, là Khâu đại nhân, là xá nhân của thái tử (1), phu nhân nhà chúng ta là biểu tỷ của Khâu đại nhân…”
Trình Tiểu Phượng khinh thường nói: “Thân thích bên ngoại của một tên quan ngũ phẩm mà thôi, lại dám ức hiếp người cùng trấn, thực là sống không yên thân.”
Di Ngọc nhìn Lô Trí đang ngưng mi suy tư: “Đại ca, làm sao bây giờ?”
Cách nghĩ của nàng cũng không có đơn giản như Trình Tiểu Phượng như vậy, xá nhân của thái tử tuy rằng chỉ là một quan viên ngũ phẩm, nhưng hắn là người ở bên cạnh thái tử, nghĩ sâu một chút, suối nước nóng là thứ hiếm thấy, Từ lão gia chiếm nơi có suối nước nóng là vì lấy lòng Khâu đại nhân, Khâu đại nhân muốn mảnh đất này vì tự mình xây nhà, hay là cũng vì lấy lòng người khác?
Lô Trí ghé mắt nhìn thấy thần sắc lo lắng trong mắt nàng, biết nàng liên tưởng đến cái gì, vươn tay nhẹ vỗ tóc trên trán của nàng, “Không cần lo lắng, đại ca sẽ xử lý.”
Tiếp theo hắn liền quay đầu nói với người phó quản gia của Từ phủ: “Ngươi dẫn người trở về đi, nếu như muốn đến trưởng trấn cáo trạng, đại khái có thể đi thử thử xem.”
Trình Tiểu Phượng thu chân lui về sau mấy bước, để ấy người hạ nhân khác của Từ phủ đem người phó quản gia này nâng dậy, sau đó mấy người này mới chật vật rời đi.
“A Trí, cứ như vậy thả người sao, bọn hắn lại tới làm sao bây giờ?”
Lô Trí nhẹ nhàng lắc đầu, “Không ngại.”
Trình Tiểu Phượng không lại hỏi nhiều, Di Ngọc biết đại ca nàng đã có chủ ý nên trong lòng hơi cảm thấy yên tâm, quay đầu đi nhìn mấy người công nhân vẫn đang rảnh rỗi đứng vây xem bốn phía, thấy trên mặt bọn họ mang theo biểu tình chưa thỏa mãn, nàng nhất thời liền banh mặt lên, khiển trách nói: “Nhà ta tiêu tiền thuê các ngươi tới làm công, không phải để cho các ngươi tới xem náo nhiệt, nếu như không muốn tiền công, bây giờ liền có thể rời đi!”
Tuy biết rằng không nên giận lây, nhưng nàng vẫn tức mấy người này lúc nãy nhìn thấy Lô Tuấn bị cả đám người vây quanh thì lại thờ ơ lạnh nhạt, nếu không phải bọn họ vừa lúc đuổi tới, Lô Tuấn sợ là không thiếu được ăn chút thiệt thòi.
Mặc dù hình dáng của Di Ngọc xem qua chỉ có mười hai mười ba tuổi, nhưng khí thế cũng rất đầy đủ, thân thể bé nhỏ ưỡn thẳng băng, khuôn mặt tinh xảo mang theo phẫn nộ, trong ánh mắt quét về mọi người mang theo hàn ý, như thế cũng làm ột bầy đàn ông này nói đều không dám nói một tiếng, vội vàng ai làm việc nấy, bắt đầu lại bận việc lên.
Đây là lần đầu tiên tỷ đệ Trình gia thấy nàng phát hỏa, Trình Tiểu Phượng chậc chậc hai tiếng, ánh mắt nhìn Di Ngọc mang mấy phần tán thưởng, còn Trình Tiểu Hổ thì rụt rụt cần cổ, nhưng cũng nhịn không được liếc trộm sắc mặt giận dữ mang theo ba phần kiều diễm của nàng.
Lô Tuấn sờ sờ cổ ngây ngô cười ha ha hai tiếng, nói: “Tiểu Ngọc đừng tức giận, bọn hắn cũng không phải cố ý trộm lười.”
Di Ngọc trợn mắt nhìn hắn, quay đầu cười nói với Trình Tiểu Phượng: “Tiểu Phượng tỷ, đi, muội mang tỷ đi nhìn suối nước nóng, chuyện mất hứng vừa rồi xem như không có đi.”
Trình Tiểu Phượng biết suối nước nóng là cái thứ gì, cộng thêm vừa rồi từ trong lời trò chuyện của mọi người cũng nghe đến ba chữ này, nên bây giờ Di Ngọc nói muốn mang nàng đi xem thì trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, hai người đem bao sơn tra ném cho Trình Tiểu Hổ, nắm tay nhau hướng về phía nam mà đi, Lô Trí mấy người cũng đi theo.
Phụ cận ao suối khắp nơi đều bị vây quanh, đoàn người nhìn thấy nơi không xa có khói trắng lượn lờ, tuy chỉ là mờ nhạt thâm thấp một tầng, nhưng đều làm ọi người vui vẻ hết sức, Trình Tiểu Phượng dẫn đầu chạy tới ngồi xuống cạnh bờ ao, nhìn nước suối trong suốt thấy rõ cả đá xanh dưới đáy áo, nàng liền vươn tay chạm vào, chỉ cảm thấy một mảnh ấm áp.
“Tiểu Ngọc, nước này có chút phỏng tay nha!”
Di Ngọc cười đi qua đứng bên cạnh nàng, “Ừ, hiện tại con suối chưa có đục mở ra, bằng không sẽ càng nóng, Tiểu Phượng tỷ, chờ tòa nhà này của chúng ta xây xong, muội sẽ mời tỷ tới ngâm người chịu không?”
Chờ mời thợ thủ công ở kinh thành làm xong dụng cụ dẫn nước, rồi xây hai cái bể tắm ở trong nhà dẫn nước suối nóng vào trong, lúc trời giá rét mà tắm rửa thì tuyệt đối là thư thái, vừa có thể xua lạnh vừa có rất nhiều công hiệu an dưỡng, tuy rằng nàng không rõ ràng lắm sự khác biệt của các loại suối nước nóng, nhưng Lô Trí từng đọc qua thủy kinh nói rằng loại suối nước nóng vô sắc vô vị này là loại cực tốt.
(thủy kinh: loại sách nói về các loại sông ngòi kênh rạch… liên quan đến nước.)
“Tất nhiên là chịu! Chúng ta nói rồi nha, chờ tòa nhà này của các ngươi xây xong phải báo cho tỷ, lúc đó tỷ sẽ mang theo lễ vật đến bái phỏng.”
“Ừ.”
Hai người ngồi xuống bên cạnh bờ ao, một bên dùng tay quấy nước ấm một bên nói chuyện phiếm, cho dù kém nhau bốn tuổi, nhưng các nàng lại thần kỳ chơi thân, Trình Tiểu Phượng cũng không phải loại người không học hành không nghề nghiệp, học bình của nàng tuy bình thường nhưng quan điểm và cái nhìn có chút rất là nhất trí với Di Ngọc, hai người tán chuyện càng lúc càng đầu cơ, đem ba người còn lại hoàn toàn vắng vẻ qua một bên.
Cho đến lúc gần giữa trưa, Lô Trí mới ra tiếng đánh gãy các nàng, dẫn cả đám về nhà đi ăn cơm trưa, trước khi đi hắn lại nói vài câu hòa hoãn với mấy người công nhân đang làm việc, sau đó đoàn người trở lại Lô gia, Lô thị đã sớm cùng Tiểu Mãn làm tốt một bàn thức ăn chờ bọn hắn trở về.
Ăn cơm trưa xong, Lô Tuấn kéo Trình Tiểu Hổ chạy không thấy bóng dáng, Di Ngọc tất bị Trình Tiểu Phượng cầu xin vào bếp làm chút điểm tâm nhỏ để cho bọn hắn mang đi, trong lúc làm thì Diêu Hoảng sai Diêu Tử Kỳ tới gọi nàng đi qua, bị nàng hẹn tới sau bữa cơm tối.
Cơm tối dọn lên ăn sớm, sau khi ăn xong tỷ đệ Trình gia hài lòng thỏa dạ ợ mấy cái, xách theo gói sơn tra và một hộp điểm tâm đi lên xe ngựa chờ ở bên đường, trước khi lên xe Trình Tiểu Phượng còn không quên nắm tay Di Ngọc nói:
“Tiểu Ngọc, hôm nay tỷ tỷ chơi thực vui vẻ, lần sau chúng ta lại tới nữa đó nha!”
~ Hết chương 135
~Chú:
(1) xá nhân: tên gọi một loại chức quan ở cổ đại. Những người này chính là môn khách trong các gia đình hào môn quý tộc, là những người kiểu như “bộ tham mưu” cho các vị hoàng tử, vương gia, quan lại… Tùy thời đại mà có người dc “nuôi” xá nhân, có người ko có quyền đấy.
Từ thời Tống Nguyên (sau thời Đường) thì xá nhân là từ để xưng con cháu nhà hào môn quý tộc.