Trong xe treo hai ngọn đèn, Di Ngọc lặng lẽ đảo mắt nhìn mặt ba người, rồi xem hai cánh tay mềm rũ vô lực của bọn họ, bỗng nhiên lời nói phảng phất mang theo ba phần tùy ý của Diêu Hoảng nảy lên trong đầu nàng, do dự chốc lát, cuối cùng nàng ngậm chặt miệng.
Xe ngựa một đường đi thẳng, Di Ngọc ngồi ở trong xe không biết bọn họ đem chính mình mang đi đâu, dựa theo đối thoại vừa rồi của mấy người này thì hẳn là sẽ mang nàng đi gặp người chủ kia, cũng không biết người kia là tốt hay xấu, nàng vừa lo âu vừa ở trong não liên tục nghĩ đối sách.
Ước chừng qua nửa canh giờ, xe ngựa mới chậm rãi dừng lại, người áo đen đánh xe đem màn xe vén lên, cảnh cáo Di Ngọc, “Ta không phong huyệt đạo của ngươi, ngươi thành thật chút.”
Di Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, cùng ba người áo đen trúng độc phía sau xuống xe, sau khi nhìn quanh bốn phía nàng kinh ngạc phát hiện chính mình giống như đang ở trong thành Trường An, không đợi nàng nghĩ nhiều, mấy người liền vây nàng đi vào một cái ngõ nhỏ.
Bóng đêm đen đặc, nếu không phải trên bầu trời có nửa vầng trăng mờ sáng, thì ngay cả đường đi nàng cũng không thấy rõ lắm, theo mấy người đó quẹo trái quẹo phải quẹo đến ngoài một cái viện, một người áo đen đi vào thông báo trước, sau đó mới lại trở về mang nàng và hai người áo đen bị thương khác đi vào trong viện.
Đêm thu hơi lạnh, ba người áo đen khom người đi vào một căn phòng, đem một mình nàng bỏ lại trong viện, bóng cây lượn lờ theo gió bị ánh trăng mờ nhạt đáng rơi trên mặt đất, ngẫu nhiên có một trận gió thổi tới, hại nàng nhịn không được nhỏ giọng hắt hơi một cái.
Không lâu lắm, ba người kia liền đi ra, đến trước mặt nàng nói nhỏ: “Ngươi vào trong đi, trả lời cho tốt mới có thể bảo trì tánh mạng.”
Di Ngọc đáp lại một tiếng, thuận theo phướng hướng của ngón tay hắn chỉ, đi từng bước một đến gần gian phòng thấu ra ánh đèn ảm đảm, trong phòng hơi lộ ra âm trầm, nàng hít sâu hai cái rồi vươn tay đẩy cửa ra, đi vào trong phòng.
Gian phòng không lớn, có hai cây nến đính chắc trên đế cắm được đốt sáng, cộng thêm mấy tầng mành vải che đi tầm mắt của Di Ngọc, nàng chỉ có thể mơ hồ thấy được trên chiếc giường La Hán sau mành vải, có một cái bóng dáng nghiêng nghiêng tựa vào.
“Ngươi và Diêu Bất Trị có quan hệ gì?”
Giọng nói trầm thấp lại mang chút khàn khàn này làm cho Di Ngọc hơi giật mình, sau đó bình ổn hơi thở, cúi đầu đáp: “Ngài nói phải chăng là Diêu Hoảng? Ta chẳng hề nhận được Diêu Bất Trị gì đó.”
“Ân?” Người phía sau mành phát ra một cái âm tiết mang theo nghi vấn, “Ngẩng đầu lên.”
Di Ngọc cắn môi một cái, nâng mặt lên, cách mành vải nhìn về bóng dáng mơ hồ kia, tùy ý ánh nến lung lay chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Lặng im khoảnh khắc, người sau mành mới hỏi một lần nữa: “Đem những chuyện liên quan đến Diêu Hoảng mà người biết được tường tận nói một lần.”
Thần kinh Di Ngọc banh chặt, nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ, cũng không có tận lực làm ra vẻ sợ hãi, trái lại có chút trấn định hé miệng nói, “Diêu Hoảng tự xưng là một thầy thuốc hành y bốn phương, giúp nương của ta xem bệnh không có lấy tiền, nương của ta giúp hắn thuê cái viện ở kế bên nhà thuê ở lại, trừ làm thầy thuốc, hình như hắn còn biết xem phong thủy, nương của ta rất là tin phục hắn, hắn liền ngẫu nhiên đến nhà của ta ăn cơm, chưa từng nghĩ đến đêm nay lại mượn chuyện ăn cơm đem người nhà của ta làm hôn mê, sau khi xảy ra chuyện xong ta liền bị đưa đến đây.”
“Hôn mê? Vậy tại sao ngươi lại không có việc gì?”
Hô hấp của Di Ngọc cứng lại, lắc đầu nói: “Ta không biết, có lẽ là bởi vì ta không có ăn thức ăn dính thuốc mê, bất quá lúc ấy hắn ở trên người ta ấn mấy chỗ, làm cho ta không nói nên lời, hành động cũng không tự chế.”
Sau khi nói xong nàng nỗ lực làm cho hô hấp của bản thân bằng phẳng, chờ quyết định của người sau mành, âm thầm khẩn cầu người này tin lời nói của nàng, để cho người đưa nàng trở về, nếu như Lô thị bọn họ tỉnh lại không thấy được nàng, nhất định rất lo lắng.
“Ngươi đi ra đi, tự có người đưa ngươi trở về.”
Gánh nặng trong lòng Di Ngọc liền được giải khai, hơi hơi khom người nói: “Cảm ơn.” Rồi sau đó xoay người bước nhanh rời khỏi gian phòng làm cho nàng cảm thấy kềm chế này.
Sau khi nàng đi khỏi không lâu, trong phòng chẳng biết lúc nào lại nhiều ra một người đứng ở ngoài mành vải, cung kính nói với người đang nằm nghiêng trên giường La Hán: “Chủ tử, nàng đang nói dối, vì sao lại thả nàng đi?”
Sau một lúc lâu, trong phòng mới lại vang lên tiếng nói hơi lộ ra khàn khàn kia: “Đổi thủ hạ dưới tay ngươi đi tìm, gặp được Diêu Bất Trị thì đem hai cái chân của hắn đánh gãy mang về đây.”
***
Di Ngọc bình an trở về trấn Long Tuyến, chạy một mạch về nhà, vừa đẩy cửa liền nghe được trong phòng loáng thoáng truyền tới tiếng khóc, sau khi nàng cao giọng hô một tiếng “Nương” liền ba chân bốn cẳng đi tới trước cửa phòng, vén rèm lên thấy cả phòng sáng ngời, trên mặt Lô thị treo đầy nước mắt ngồi ở trên ghế sững sờ đối diện với tầm mắt của nàng.
“Ngọc Nhi!” Lô thị đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nhào về phía nàng, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, “Con, con không sao chứ?”
Nói xong liền lôi nàng ra, sờ lần từ trên xuống dưới người nàng, xác nhận nàng hoàn hảo không tổn hao gì mới lại đem nàng ôm sát vào lòng lần nữa, Di Ngọc ghé vào trên vai nàng, thở phì phò quơ quơ chân về phía Lô Trí và Lô Tuấn ở phía trước.
Sau khi kiếm khách áo đen mang Di Ngọc đi chừng một lúc lâu sau thì ba người mới tỉnh lại, phát hiện bị người ta làm hôn mê, còn Di Ngọc và cha con Diêu gia không thấy đâu, Lô Trí lập tức chạy đến nhà kế bên, nhìn thấy hành lý chưa kịp thu dọn và gian phòng hơi lộ ra hỗn độn, liền biết Di Ngọc mất tích có liên quan đến cha con Diêu gia.
Lô thị không thấy nữ nhi, mà trong nhà lại đầy dấu hiệu bị người lục xét, Lô Trí từ Diêu gia trở về còn chưa kịp nói cái gì thì Di Ngọc đã trở về.
“Tiểu Ngọc, chuyện gì thế này, Diêu Hoảng bọn họ đâu?” Thấy Di Ngọc không có sao, Lô Trí mới nhíu mày hỏi. Cũng không lại xưng hô Diêu Hoảng là Diêu thúc, mà gọi thẳng tên họ.
“Gấp cái gì, để co nàng nghỉ ngơi một chút lại nói,” Lô thị trợn mắt nhìn hắn, kéo Di Ngọc vẫn đang thở sâu ngồi xuống trên ghế, rồi đổ một ly nước trà đã lạnh ngắt cho nàng, “Ngọc Nhi, tới cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Di Ngọc uống một hớp, ổn ổn hơi thở, rồi lấy một cái khăn sạch trong tay áo đưa cho Lô Thị, “Nương lau nước mắt trước đi.”
Sau đó quay đầu nghênh hướng Lô Trí đang nhíu chặt lông mày, nói: “Là Diêu Hoảng đem các ngươi mê choáng, muội cũng không biết vì sao bản thân lại không việc gì, hắn chỉ nói là có người ở bên ngoài muốn bắt hắn, nên mượn nhà chúng ta để chạy trốn, rồi điểm huyệt của muội đem muội khống chế, sau đó mang theo Diêu Tử Kỳ từ hậu viện chạy, tiếp theo có một bầy người áo đen đi vào tìm kiếm, tìm không thấy bọn họ liền đem người duy nhất tỉnh táo là muội mang đi, tối lửa tắt đèn nên muội cũng không nhận được đường đi, nhưng hình như là đến một tòa nhà ở trong thành Trường An, bị hỏi vài câu xong bọn hắn liền thả muội trở về.”
Lỗ thị chấp tay nói câu “Cảm ơn trời đất”, sau đó nổi giận mắng, “Tên Diêu Hoảng kia thật sự là không phải cái thứ tốt! Thực không nghĩ đến ta lại dẫn con sói đến ở sát nhà.”
Lô Tuấn cũng là một bộ hình dạng thở phì phì, nện một quyền thật mạnh vào lòng bàn tay, giống như hận không chịu được muốn tìm người đánh một trận mới tính hả giận.
Lô Trí và Di Ngọc nhìn nhau, hiểu lòng không nói, đều không đem chuyện có liên quan đến thần y Bất Trị nói ra, mà cùng đem Lô thị an ủi một trận, hơn nửa ngày nàng mới nguôi giận, nói với Di Ngọc: “Con đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, nương đem đồ đạc dọn dẹp xong rồi nấu chén mì cho con ăn.”
Di Ngọc muốn giúp đỡ, nhưng bị đuổi đi, nên chỉ có thể đi ra hậu viện rửa mặt, lúc đi đến trước bàn ăn lộn xộn vô tình thấy trên cái ghế có một cái hộp mỏng, nàng không tiếng động cầm lên, giấu ở bên hông đi đến hậu viện.
Sau khi rửa mặt xong, lại đổi một bộ quần áo lót sạch sẽ, nàng nằm ở trên giường nghe tiếng chén đũa đụng nhau ở bên ngoài, rồi nhìn cái hộp gỗ mỏng, men theo khe hở khẽ nhấc, mở cái hộp ra, mượn ánh nến trên bàn sát giường nhìn rõ đồ vật bên trong.
Nhìn vào trong hộp, chỉ thấy kề sát một bên có một cái hộp nhỏ bằng ngọc bích đè lên một tầng tơ lụa gấp lại, còn lại một bên có một tấm vải mỏng phủ gì đó, xốc lên thì thấy một cái hộp chia thành bảy ngăn ô vuông, bên trong từng ngăn lại có chứa các loại mầm mống khác nhau, nàng đem miếng tơ lụa nhẹ nhàng run rẩy mở ra coi, đại khái xem qua một lần, trong lòng chấn kinh.
Tấm lụa này trải rộng ra chừng có hai thước vuông, trên mặt dùng từng đường kim mũi chỉ thêu thành tranh, ghi lại cách chế tác thuốc độc và cách phá giải, cũng có một vài bản vẽ dược liệu quý hiếm và chú giải, đơn giản xem qua ba bốn dạng trong đó, thấy được độc tính hoặc là tàn nhẫn hoặc là cổ quái, toàn là những điều mà nàng chưa bao giờ nghe qua.
Nhịn xuống kinh dị trong lòng, đôi tay nàng hơi run rẩy đem tấm lụa này xếp lại để sát vào trong cái hộp, đem bảy loại giống xem qua một lần, không có một loại nào giống với những loại giống độc dược mà nàng đã biết.
Di Ngọc đậy nắp hộp lại, cẩn thận để ở dưới giường, nhét sâu vào bên trong mới hơi hơi an tâm, xong xuôi nàng nằm ở trên giường, đôi mắt có chút trợn ngược, lúc trước Diêu Hoảng giảng cho nàng không ít kiến thức về thuốc độc, nhưng so với những gì vừa rồi chứng kiến, bất quá đó chỉ là chút đồ chơi nhỏ chỉnh người mà thôi.
Vì sao Diêu Hoảng muốn để lại thứ này cho nàng, tới cùng hắn có cái rắp tâm gì? Di Ngọc không hiểu, cũng không dám lại đi nhìn mấy thứ trong cái hộp kia, chỉ nghĩ chờ ngày mai lén đem cái hộp giấu cẩn thận, miễn cho bị người khác lấy đi, nếu như thế không phải trên đời này lại nhiều ra cái tai họa sao!
Nói đi nói lại, lúc ấy Lô Trí nói với nàng Diêu Hoảng có khả năng là vị thần y Bất Trị kia, thì ngay sau đó nàng nên nghe lời giữ khoảng cách với hắn, nếu vậy hôm nay cũng sẽ miễn đi trận kinh hách này, có lẽ lúc ấy nàng rất có hảo cảm với Diêu Hoảng, cho nen cũng không có nghĩ đến một vài nguy hiểm sẽ phát sinh…
Tiếng vén mành vang lên, Lô thị bưng cái khay đi đến bên giường, nhìn Di Ngọc nằm thẳng ở trên giường ngẩn người, nàng để cái khay xuống bàn, vươn tay sờ lên trán Di Ngọc, lo lắng hỏi:
“Không có nóng, thân thể không thoải mái hả con?”
Di Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngồi dậy tựa vào đầu giường, giấu đi thần sắc lo lắng trong mắt, cười nói với Lô thị: “Không có gì, chỉ có có chút bị dọa.”
Lô thị vươn tay lấy chén đũa trong khay đưa cho nàng, “Nương nấu mì nước, buổi tối con chưa có ăn cơm, lúc này hẳn là đói đi?”
Vừa rồi Di Ngọc xem mấy thứ trong cái hộp thì trong dạ dày chỉ cảm thấy phát lạnh, bây giờ cầm lấy tô mì nóng trong tay Lô thị, trong lòng rất ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu, “Đúng là có chút đói, nương ăn chưa?”
“Con ăn trước đi, nương lại đi nấu.” Lô thị nói xong liền đi ra ngoài, đổi lại Lô Trí vén rèm đi vào, đứng bên mép giường của nàng. Hắn hỏi: “Mấy người bắt muội đi, đều có những đặc thù gì?”
Di Ngọc nghĩ nghĩ, “Đều mặc quần áo màu đen, trên eo treo kiếm, khẩu âm giống như là người kinh thành, nhưng cũng hơi có chút tiếng địa phương…”
Nghe nàng nói xong, Lô Trí “ừ” một tiếng, mượn ánh nến nhìn sắc mặt nàng, “Sau khi chúng ta ngất đi, Diêu Hoảng còn cùng muội nói gì đó?”
Di Ngọc trầm mặc giây lát, thấp giọng nói: “Hắn nói hắn không thể bị mấy người kia bắt lấy, sau đó còn nhờ muội thay mọi người xin lỗi, đại ca, hắn chính là Diêu Bất Trị.”
“Ta biết,” Lô Trí vươn tay khẽ vuốt trán nàng, “Không cần nghĩ nhiều, ăn mì xong sớm nghỉ ngơi đi.”