Lô Tuấn không muốn đi theo Lô Trung Thực tập võ, Lô thị và Lô Trí đều hỏi không ra lý do tại sao, có đôi khi những người có đầu óc càng đơn giản, cách nghĩ ngược lại càng làm cho người khách nhìn không thấu.
Khi Di Ngọc đi đến trong phòng khách thì Lô thị còn đang khuyên nhủ hắn, “Tuấn Nhi, không phải con rất thích võ công sao? Con nghe lời nương, ông ngoại tuy rằng hiện tại đi đứng không tiện nhưng một thân võ nghệ cao cường của ông ấy dạy cho con vẫn là không thành vấn đề, đợi sau này con học được bản lãnh, nương lại mở một cái võ quán cho con —-“
“Nương, nương không cần nói, con không đi.” Lô Tuấn rầu rĩ đánh gãy lời nói của Lô thị, đứng dậy liền trở về trong phòng của mình.
Lô Trí nhìn thấy Lô thị không biết làm sao thở dài, lập tức liếc mắt ra hiệu cho Di Ngọc, nàng gật gật đầu sau đó cướp ở trước khi Lô Tuấn đóng cửa phòng lách vào trong phòng hắn.
Hắn vừa vào phòng đã nằm uỵch xuống giường, Di Ngọc đem cửa phòng khẽ đóng lại rồi dời một cái ghế nhỏ ở cạnh tường đến bên cạnh giường của hắn ngồi xuống, hắn xoay người, nàng liền chống cằm dựa vào bên cạnh giường nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, cũng không có nói chuyện.
Không quá một lúc, Lô Tuấn liền từ trên giường hừng hực ngồi dậy, phồng má trừng nàng, “Muội cũng không cần khuyên ta, ta trước mắt sẽ không đi Trường An học võ với ông ngoại.”
Di Ngọc bắt lấy mấy con chữ trong lời nói của hắn, hắn còn gọi “ông ngoại?”, vậy thì không phải là bởi vì có lòng bất mãn với Lô Trung Thực, lại nói “trước mắt” sẽ không đi Trường An, đôi mắt Di Ngọc hơi nhúc nhích, thăm dò nói: “Vậy qua một lúc lại đi.”
Quả nhiên Lô Tuấn do dự một hồi nói: “Vậy, vậy chờ cái nhà xây xong.”
“Tại sao nha? Huynh sợ huynh đi, mấy người công nhân không làm việc tốt hả? Huynh yên tâm, đại ca đã sắp xếp xong rồi, mấy người thợ chuyên môn kia sẽ giúp đỡ trông coi.”
Lô Tuấn lắc đầu, thần sắc có chút chán nản, “Không phải ta lo lắng chuyện đó, ta là sợ, ta là…”
Di Ngọc thấy hắn ấp a ấp úng nửa ngày, suy đoán nói: “Huynh là sợ Từ phủ kia lại tới cửa gây chuyện?”
Không thể không nói bọn họ làm tám năm huynh muội không uổng công, Lô Tuấn bị nàng nói trúng tim đen, sắc mặt ửng hồng gật đầu nói: “Lần trước ta nhất thời xúc động không phải đã đánh người sao, ta sợ sau này bọn họ lại tìm tới, nếu như đi học võ với ông ngoại thì chắc chắn không phải chuyện một hai ngày, qua một đoạn thời gian nữa mấy người phải về trường học, chỉ còn có một mình nương ở nhà, chao ôi! Đều là ta không tốt, lúc ấy phải rõ ràng nói đạo lý với bọn họ mới đúng, không nên động tay chân!”
Nói đạo lý? Từ trong miệng Lô Tuấn nghe được lời nói như vậy, thật sự là rất quái dị, bất quá hắn đã có được cái lo lắng này cũng làm cho nàng có chút kinh ngạc, so với trong quá khứ làm việc gì cũng không quan tâm, hiện nay hắn có thể nghĩ đến điểm này đã xem như có tiến bộ.
Khó trách vừa rồi ở bên ngoài hắn không muốn nói ra lý do, huynh muội ba người vì không muốn để Lô thị lo lắng, nên không có đem chuyện mấy ngày trước Từ phủ sai người đi đến nhà mới đòi khế đất nói cho nàng.
“Yên tâm, chuyện này muội đã cùng đại ca thương lượng qua, huynh ấy sẽ xử lý.”
Lời của nàng vừa ra khỏi miệng, Lô Tuấn liền “A” một tiếng rồi khô khốc nói: “Thì ra mấy người đều đã quyết định xong,” sắc mặt hắn dần dần ảm đảm xuống, “Tiểu Ngọc, có phải ta rất vô dụng không? Đầu óc đần còn luôn cho mọi người thêm phiền toái, nếu như ta thông minh một chút thì tốt biết mấy.”
Di Ngọc biết hắn đảng rúc vào sừng trâu, nên cũng không có tận lực an ủi hắn, chỉ là vui cười nói một tiếng: “Thì ra nhị ca cũng biết chính mình đần nha,” thấy thần sắc hắn uể oải mới lại tiếp tục nói, “Muốn thông minh như vậy có cái gì dùng chứ? Gặp được người không phân rõ phải trái không phải là xem nắm tay ai to hơn sao. Huynh còn nhớ được lần trước chúng ta ở ngoài Tụ Đức Lâu gặp được Trưởng Tôn Chỉ không? Nếu không phải huynh biết chút võ nghệ, thì không phải chúng ta đã bị thiệt thòi sao? Nhị ca, huynh và đại ca hai người một văn một võ, không phải vừa vặn sao.”
Lô Tuấn nhíu mày ngẫm nghĩ một trận, mới đập một quyền vào lòng bàn tay, vẻ buồn rầu trên mặt tan hết, cười ha ha nói: “Đúng vậy! Được rồi, vậy ta lập tức cùng ông ngoại đi học võ thôi! Nói cho muội nha, lần đầu tiên ta nhìn thấy ông ngoại thì đã biết hắn là một cao thủ, chậc chậc…”
Di Ngọc mỉm cười nghe những lời lải nhải sau khi nghĩ thông suốt của Lô Tuấn, thầm than một tiếng đầu óc thẳng cũng là có ưu đãi, vừa rồi còn ở đó vướng mắc, thế mà bây giờ đã vô ưu vô lự.”
Lại nghe hắn lảm nhảm một lát, nàng mới đem hắn kéo ra khỏi phòng, Lô Tuấn có chút ngại ngùng nói với Lô thị và Lô Trí: “Nương, đại ca, con quyết định đến Trường An theo ông ngoại tập võ!”
Lô thị vươn tay vẫy hắn đến bên cạnh hỏi han, Di Ngọc nháy mắt mấy cái với Lô Trí, lại duỗi ngón tay chỉ cửa sau phòng khách, hai người lập tức một trước một sau đi đến hậu viện.
Bọn họ mặt đối mặt đứng ở bên cạnh vườn rau, Lô Trí hỏi: “Chuyện gì?”
Di Ngọc thở nhẹ một hơi, khẽ nói: “Đại ca, huynh nói loại triệu chứng làm cho người ta không thể ra khỏi nhà vào ban ngày, muội đại khái biết tại sao như vậy.”
Con ngươi của Lô Trí hơi co lại: “Muội là quyết định –“
“Đúng vậy, nếu Ngụy vương thực sự là vì cần giải độc mới muốn bắt Diêu Bất Trị, vậy muội hẳn là có thể thử một lần.” Ngữ khí của Di Ngọc rất nhẹ, lại bao hàm kiên định, cái quyết định này không hề là vì nhất thời xúc động mà làm ra.
Đêm qua nàng đúc kết ra hai loại phán đoán có khả năng nhất, nếu như Lý Thái thực sự là ứng vào loại đầu tiên — bốn năm trước để cho Diêu Bất Trị chữa bệnh rồi hạ độc, thì nàng cảm thấy bản thân mình cần thiết làm gì đó, chẳng những là vì những ân tình tính không rõ với Lý Thái, mà càng nhiều là vì tự giúp mình.
Đêm qua nàng thậm chí nghĩ qua, Diêu Bất Trị dạy cho nàng nhiều kiến thức độc dược như vậy, lại đem cái hộp đen mà từ phương diện nào đó nói tới là có giá trị liên thành tặng cho nàng, phải chăng là tồn tâm tư để cho nàng giúp người khác giải độc?
Đương nhiên loại suy nghĩ này nghĩ thế nào cũng rất là mâu thuẫn, theo lời đồn tới nói, Diêu Bất Trị chính là dựa vào một tay độc thuật và y thuật cùng lúc khống chế bệnh nhân, vậy mà bây giờ lại đem bản lãnh độc thuật xuất chúng của mình nghiêm túc dạy cho nàng, cổ quái trong đó, nàng thực là nửa điểm cũng đoán không thấu.
Trước mắt, khả năng duy nhất có thể khẳng định là trợ giúp Lý Thái thật sự đối với huynh muội bọn họ có ưu đãi, Lô Trí bên kia tiến triển ra sao nàng không rõ ràng, nhưng từ ngày đó một người “không hề bối cảnh” như nàng lại bộc lộ tài năng, cộng thêm lại sinh hoạt ở trong thành Trường An thì chắc chắn nàng sẽ đứng mũi chịu sào, nếu như tiếp tục ngồi chờ chết, thì những chuyện như chuyện lần trước ngựa nổi điên sẽ không ngừng phát sinh.
Tuy rằng cách an toàn nhất là nàng thôi học mà về nhà ở, nhưng nàng lại làm sao sẽ an tâm để cho Lô Trí một thân một mình ở tại một nơi chôn dấu nhiều nguy cơ như thành Trường An?
“Muội có nắm chắc điều trị được chứng bệnh đó không?”
“Không, chỉ có năm phần mười, cụ thể như thế nào muội phải xem qua mới biết được.” Di Ngọc tuy là học được không ít thứ về độc thuật, trí nhớ cũng tốt, nhưng đến cùng cũng không có kinh nghiệm thực hành gì, trước mắt chỉ là nghe nói qua một vài triệu chứng bên ngoài mà thôi, nên cũng không có cách nào chẩn đoán chính xác.
Lô Trí nhìn gương mặt vô cùng nghiêm túc của nàng, sau khi làm sơ tự hỏi, mới nói: “Ngày mai ta sẽ đi đến Ngụy vương phủ trước, đem hư thật trong đó biết cái rõ ràng, sau đó chúng ta lại quyết định bước tiếp theo sẽ làm sao.”
Di Ngọc đáp lại một tiếng rồi mới lại nghĩ đến hỏi hắn cái khác: “Đúng rồi, nhị ca cùng ông ngoại tập võ là do huynh đề xuất?’
Lô Trí cười, “Là ông ngoại đề xuất, muội cũng biết mấy người mà có bản lĩnh trong người, một khi lớn tuổi liền muốn tìm truyền nhân, trên đời này chỉ có ba người chúng ta là cháu ruột của ông ấy, trừ nhị ca của muội ra, muội và ta đều không thích hợp, ông ấy nhắn tin cho ta xong ta liền đồng ý.”
“Ồ.” Nghe hắn giải thích như thế, Di Ngọc không lại hỏi nhiều, đến cùng thì Lô Trí đối với Lô Trung Thực ôm tâm tư gì, nàng cũng rõ ràng một ít, nếu hắn đã không muốn cùng chính mình nói, vậy thì thôi.
***
Ngày hôm sau, Lô Trí dắt theo Lô Tuấn hai tay trống không cùng lên xe ngựa hướng thành Trường An mà đi, sau khi đến cổng Khải Hạ ở phía nam Trường An, hai người liền dựa theo trước đó đã bàn tách ra mà đi.
(hai tay trống không: thành ngữ tq, chỉ người nghèo đến nỗi 1 xu cũng ko có, trong này chắc có ý chỉ LTuấn k mang theo thứ gì.)
Lô Tuấn ở thành Trường An cũng qua lại không ít, tất nhiên là nhận được đường, sau khi xuống xe ngựa hắn liền dựa theo tờ giấy mà Lô Trí đưa cho hắn, một mình đi tìm nơi cần đến.
Lô Tuấn đi rồi, Lô Trí bảo phu xe trực tiếp đưa hắn đi đến phường Duyên Khang, ở ngoài phường xuống xe xong tự mình một đường đi đến ngoài cửa Ngụy vương phủ, sau đó đưa danh thiếp cho người gác cửa, đúng như trong dự đoán của hắn, không có chối từ giống như hai ngày trước, lần này Lý Thái chịu gặp hắn.
Phó tổng quản của vương phủ tự mình dẫn hắn đến bên ngoài một cái viện nhỏ, nói với hắn: “Vương gia ở bên trong nghỉ ngơi, Lô công tử chính mình đi vào đi.”
Lô Trí cảm ơn xong nhấc chân đi vào, trong viện hết sức thanh u, một loạt cửa phòng đều khép hờ, chỉ có bên ngoài một gian phòng có một nam tử mặc áo xám đứng đó.
Thấy Lô Trí đi tới đối diện, nam tử áo xám nhếch miệng lộ ra một cái tươi cười, thấp giọng nói: “Lô công tử vào trong đi, chủ tử vừa tỉnh ngủ.” Nói xong mở cửa ra, chờ Lô Trí đi vào bên trong mới đem cửa từ bên ngoài chặt chẽ đóng lại.
Hắn đi vào trong sảnh, ngay tại chỗ góc cua tạm dừng một chút, chờ nhìn thấy trước mắt có một tầng mành vải, mới cúi đầu che đi ánh sáng trong mắt, cung kính nói với người ở sau mành: “Điện hạ.”
“Ừ.” Bóng người sau mành chưa động, mà chỉ thấp giọng ứng một tiếng, sau đó dùng chất giọng hơi khàn khàn nói: “Lô Trí, bản vương cho rằng ngươi là người thông minh.”
Lô Trí lặng im khoảnh khách, đáp: “Điện hạ, học sinh đích xác không ngu ngốc, cho nên hôm nay mới sẽ tiến đến.”
“Há? Nói đi, ngươi có chuyện gì.”
“Vừa qua, kế bên nhà học sinh có một người đại phu tha phương đến ở, giúp gia mẫu chữa khỏi bệnh khó, vốn nghĩ rằng hắn là người tốt, lại không biết rằng hắn ở bên ngoài chọc trúng nhân vật lợi hại nào, ban đêm ba ngày trước kẻ thù đó của hắn tìm tới cửa, còn hại cả nhà học sinh bị cửa thành cháy lớn vạ đến cá dưới ao (1), nhưng mà may mắn xá muội trước đó từng cùng hắn học qua chút bản lãnh, bằng không không phải là lỗ vốn sao? Điện hạ, ngài nói đúng không?”
Câu hỏi cuối cùng của Lô Trí ra khỏi miệng thì hô hấp lập tức có chút tận lực chậm dần, hắn hơi hơi nâng mắt nhìn bóng dáng vẫn không nhúc nhích sau mành, chờ thật lâu, ngay tại lúc hắn sắp sửa nhíu mày thì liền nghe giọng nói khàn và nhỏ của Lý Thái vang lên lần nữa:
“Sáng sớm ngày mai, mang muội muội ngươi đến phủ của bản vương.”
Đối mặt với một lời nói có ngụ ý khác của Lô Trí, hắn không có chất vấn cũng không có biểu hiện ra nghi ngờ, mà chỉ bình thản trả lời một câu hơi có chút không được hòa hợp.
Khóe môi Lô Trí thoáng câu lên, đáp: “Ngày mai học sinh nhất định thu xếp ổn thỏa mang xá muội cùng tới cửa bái phỏng.”
Hai người không có lại tiếp tục cái đề tài này, Lý Thái lại hỏi thăm hắn một vài việc khác, Lô Trí đều cung kính đáp từng cái, nếu như không để ý đến tầng mành vải giữa hai người và sự âm u trong phòng, thì không khí còn xem như hòa hợp.
“Bản vương chút nữa còn có công việc trên người, ngươi trở về đi.”
“Vâng, vậy học sinh cáo lui.”
Lô Trí cúi người hành lễ xong, xoay người đi ra ngoài, trong khoảnh khắc đôi tay chạm vào cánh cửa, mới nghe thấy phía sau vang lên một câu nói trầm thấp rõ ràng truyền vào trong tai hắn:
“Lô Trí, không có lần sau.”
Hắn không có ứng lời, mà thân hình hơi chấn động chút, theo sau mở ra hai cánh cửa đóng kín, rời khỏi gian phòng có chút âm u này, đi vào mảnh sân rải đầy ánh mặt trời.
~ Hết chương 141 ~
Chú:
(1) Cửa thành cháy lớn vạ đến cá dưới ao: Vô tội bị liên lụy.
Câu này đúng trong điển cố Hán Việt: “Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư.” Có nhiều câu na ná thế này nhưng khác chữ một chút. Vd trong truyện thì tg dùng câu này: “Thành môn đại hỏa ương cập đích trì ngư.”
So sánh hai sự vật/việc không có liên hệ trực tiếp, nhưng cũng có khả năng tồn tại một loại liên hệ gián tiếp nào đó, nếu như một bên xuất hiện vấn đề, thì bên còn lại cũng có khả năng gặp tai họa.