Di Ngọc nếu đã quyết định dựa vào những kiến thức Diêu Hoảng truyền dạy đi giúp Ngụy vương, thì sẽ dứt bỏ đi những băn khoăn lo lắng. Sau khi Lô Trí dẫn Lô Tuấn đến thành Trường An, nàng liền dẫn dụ Lô thị qua nhà Lưu Hương Hương ngồi chơi, bản thân lại đóng cửa, một mình ở trong phòng.
Nàng đi đến bên cạnh bàn trang điểm, giơ tay nửa ngày mới lấy cái hộp nhỏ đen thui bị giấu chưa đến ba ngày kia ra. Nàng ngồi trước bàn học, gỡ sợi dây thừng, mở lớp vải bọc bên ngoài, trên mặt mang chút tươi cười thoải mái.
Nàng mở hộp, lấy mảnh lụa kia ra, tâm trạng bây giờ của nàng so với hai lần trước nhìn thấy nó khác nhau hoàn toàn. Đêm hôm đó bị kiếm khách áo đen đưa về là lần đầu tiên nàng thấy tấm vải thêu này, sau khi nhìn lướt qua đã thật sự hoảng sợ với những loại độc dược được ghi trong đó, chỉ ước gì có thể đem thứ hại người này huỷ đi mới tốt.
Nhưng sáng hôm sau khi nàng lại nghĩ tới cái hộp này, thì cảm giác hoảng sợ đã sớm mất hơn phân nửa, bởi vì hứng thú với độc thuật, nhịn không được cầm tấm lụa này xem lại một lần, mặc dù lúc đó nàng thuyết phục chính mình đó chỉ là tò mò nhất thời mà thôi, sau lại nhịn xuống cám dỗ đem nó quăng một bên, nhưng đến cùng vì trí nhớ quá tốt khiến nàng vẫn nhớ được vài thứ, trong đó liền có một loại độc thuật nhằm vào đôi mắt.
Trải qua một phen suy đoán tối qua, sau khi đem bí ẩn trên người Ngụy vương liên hệ với loại độc này, nàng vốn cho rằng bản thân sẽ rối rắm thật lâu, nhưng ngoài ý muốn lại thuật lợi làm ra quyết định như vậy.
Hơn nữa sau đó lại không còn sợ hãi những thứ nằm trong hộp một cách quá mãnh liệt nữa, nàng mới nhớ lại hứng thú ban đầu của bản thân đối với độc thuật, không phải là chúng có hai mặt sao, một thanh kiếm có thể đả thương người cũng có thể bảo vệ người; độc thuật có thể hại người, cũng có thể cứu người. Miễn là chọn đúng phương pháp sử dụng nó, thì những tri thức mà Diêu Hoảng truyền dạy cộng với những thứ trong cái hòm này, hoàn toàn có thể trở thành vũ khí lợi hại để nàng tự bảo vệ mình!
Ngón tay Di Ngọc lướt qua những đường thêu tinh xảo trên tấm lụa, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn, bọn họ đã muốn rơi vào trong ngục tù, bất kỳ thứ gì có thể bảo vệ gia đình, giúp Lô Trí, nàng đều phải vận dụng hợp lý mới đúng, một khi tìm được mục tiêu, tất cả rối rắm và hoang mang tự nhiên sẽ giải quyết dễ dàng.
Nàng ngồi trước bàn học, mất gần nửa canh giờ, đem tấm lụa trắng kia nhìn một lượt từ đầu tới đuôi, sau khi đã ghi nhớ và thông hiểu toàn bộ, rồi đối chiếu với bảy loại hạt giống trong hộp, thì nàng xem chuẩn hai loại trong đó, trong lòng nhất thời có chuẩn bị.
Nếu bệnh của Lý Thái đúng như những gì trên tấm lụa miêu tả, vậy thì thật sự là không phải nàng thì không thể trị!
Mãi cho đến khi trong sân vang tiếng Lô thị gọi cửa, Di Ngọc mới nhanh chóng thu dọn cái hòm lại, một lần nữa đem giấu ở phía sau gương đồng, theo sau đi ra mở cửa.
…
Buổi chiều khi Lô Trí trở về nhà, Di Ngọc đang ngồi trong phòng luyện chữ, nghe được tiếng hắn nói chuyện với Lô thị ở ngoài sân, viết xong câu cuối cùng, liền đặt bút xuống.
Lô thị hỏi han hắn đã ăn cơm chưa, Lô Trí cười đáp: “Đã ăn rồi, nương, con cùng Tiểu Ngọc đến nhà mới ở phía nam xem một chút.”
Di Ngọc đi ra vừa khéo nghe được câu này, nói với hắn: “Muội đi chuẩn bị, đại ca chờ một lát.”
Nàng trở về phòng buộc một kiểu tóc đơn giản, thay quần áo, sau khi chào Lô thị, liền cùng Lô Trí ra ngoài.
Hai người đi trên con đường dập dìu người qua lại trong trấn, trong miệng nói vài chuyện lặt vặt, ra khỏi trấn, người đi đường thưa thớt dần, Di Ngọc mới mở miệng hỏi:
“Sao rồi đại ca, đã điều tra rõ ràng chưa?”
Lô Trí chắp tay sau lưng đi bên cạnh nàng, nói khẽ: “Có lẽ khoảng một nửa, ngày mai muội cùng ta đến vương phủ, gặp Ngụy vương một lần, xem bệnh của hắn có phải là loại bệnh mà muội nghĩ tới hay không.”
“Dạ.”
“Tiểu Ngọc, muội làm như vậy có cảm thấy miễn cưỡng không?”
Di Ngọc khẽ cười một tiếng, “Có cái gì miễn cưỡng đâu, muội còn sợ chính mình sẽ làm hỏng chuyện, huynh sẽ không vui đây.”
“Không, nói thật, nếu vậy đại ca lại có vẻ yên tâm hơn.”
Lô Trí quay đầu nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Di Ngọc, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng, hắn cũng muốn để uội muội và đệ đệ trải qua cuộc sống không lo không buồn, nhưng như vậy thật sự đối với hai người bọn họ tốt sao? Bọn họ cũng không phải người bình thường, lại từng bước đi vào tâm lốc xoáy, đã định trước là không thể quay về cuộc sống ruộng vườn ngày xưa, chỉ có thể trở nên lớn mạnh không ngừng, có được năng lực tự bảo vệ bản thân và năng lực chống cự, mới có thể được đến cũng như bảo vệ những thứ mình muốn!
Khi đi tới cạnh rừng cây sơn tra tràn đầy sắc đỏ thì Lô Trí dừng chân, nhìn dãy núi xa xa, hỏi:
“Tiểu Ngọc, đại ca chưa từng hỏi ngươi, thứ hiện nay ngươi muốn nhất là gì?”
Vấn đề này nếu hỏi từ hơn một tháng trước, khẳng định đáp án của Di Ngọc là: cùng mọi người trong nhà sống bình an hạnh phúc bên nhau. Hiện tại, điều đó vẫn là mục tiêu của nàng, nhưng cần cộng thêm điều kiện tiên quyết —
“Muội muốn làm cho người khác không dám lại tùy ý khi nhục chúng ta, muội muốn có năng lực để bảo vệ được các ca ca và mẫu thân.”
Trong tiệc sinh nhật của Cao Dương, nàng phảng phất giống như một con cừu bị sói hổ tùy ý tra tấn; khi mới gặp Thành Dương thì nàng không thể không quỳ rạp xuống đất dập đầu bái lạy, chỉ vì cần ổn định khả năng nổi giận của công chúa; lúc Trưởng Tôn Nhàn ở sau lưng bày kế nhốt nàng vào phòng tối, sau đó thiếu chút nữa vì trúng thuốc mê mà mất nửa cái mạng thì cho dù nàng biết rõ kẻ chủ mưu gây như nhưng mà lại có khổ không thể nói; tại sân cưỡi ngựa, nhất thời sơ ý suýt nữa hại dung mạo của nàng bị phá huỷ…
Điểm mấu chốt trong lòng nàng đã liên tục bị khác giẫm đạp, làm sao còn có thể ôm ý nghĩ lui một bước trời cao biển rộng, làm sao còn có thể lừa mình dối người nói chuyện gì yên ổn cùng hạnh phúc? Ở thời đại này, có năng lực đặc biệt có lẽ sẽ tránh được tai hoạ, nhưng chỉ có thật sự trở nên cường thế, mới có thể bảo vệ những thứ mà mình quý trọng và nâng niu.
Nàng không muốn lại tránh ở sau lưng Lô Trí, để mặc hắn đi đối mặt một mình, hắn có chí lớn của hắn, nàng cũng có lòng bất khuất của nàng!
Câu nói này của Di Ngọc, nói vô cùng đao to búa lớn, nếu như đổi một cô gái mới tròn mười ba tuổi khác nói như vậy, sẽ khiến cho người ta cảm thấy buồn cười, nhưng sự thành thục kiên trì và lòng bất khuất của nàng đã luân phiên trải qua nguy hiểm và sống chết mài giũa, cho nên khi nói ra những lời này thì trên mặt lại mang theo trang nghiêm và kiên định khiến người ta tin phục.
Lô Trí dời mắt đến bé gái thân yêu trước mặt, đầy rừng quả đỏ làm nổi bật lên nhan sắc yêu kiều còn mang theo non nớt của thiếu nữ, lời nói nặng trĩu quanh quẩn bên tai hắn, núi xanh phía xa xa dường như cũng không bằng thần thái cứng cỏi trong mắt nàng.
Hắn khẽ cười một tiếng, đưa tay phất nhẹ tóc trên trán nàng, “Ừ, đại ca đã biết.”
Di Ngọc thu lại vẻ mặt nghiêm túc, cười với hắn, hai người làm bạn đi về phía núi xa.
…
Không thể không nói ba người thợ kia không có mời không, dưới sự cam đoan của Lô Trí, Lô thị đem tiền bạc giao hơn phân nửa cho ba người bọn họ mua vật liệu, sau đó buông tay mặc kệ, hiện tại hai người tới nơi xây nhà mới, nhìn một lượt có thể thấy được nơi nơi là vật liệu xây dựng được tập kết có quy tắc, các nhóm công nhân cũng đều tự mình trật tự lao động, so với sự hỗn độn của mấy ngày trước, thật sự là hai cảnh tượng khác biệt.
Lô Trí tìm ba người kia đến hỏi chuyện, bản thân Di Ngọc thì chạy đến bên cạnh đầu nguồn suối đùa nghịch, vốn không có biết bơi nên kỳ thật nàng có chút sợ nước, dù vậy không biết vì sao, thấy suối nước nóng thiên nhiên tỏa lên hơi nóng này, lại thích cực.
Mặt khác có ba hồ tắm lớn đang được đào ra, chờ sau khi hoàn thiện là có thể làm hệ thống dẫn nước, tòa nhà mới này được chia làm ba viện, nàng đã tính trước, đến lúc đó ở các viện sẽ trồng các loại cây hoa khác nhau, thêm vào chút “dung dịch” khiến chúng lớn nhanh một chút, khung cảnh tuy không bằng rừng trúc bên hồ, nhưng suối nước nóng trong rừng hoa cũng xinh đẹp như thường.
Nghĩ đến tòa nhà sau này được xây xong, trong lòng Di Ngọc vừa chờ mong vừa bùi ngùi, hơn tám năm trước, cả nhà bọn họ còn ở trong một gian nhà tranh vách đất đơn sơ ở thôn Kháo Sơn. Khi trời vừa tối vì tiết kiệm chút tiền mua dầu, vừa tối đã đi ngủ sớm, lúc còn nhỏ khi ba đứa bé bọn họ cùng Lô thị chen chúc trên một cái giường, thì nàng cũng đã từng âm thầm tưởng tượng ra cuộc sống tốt hơn sau này.
Những ngày đầu trải qua hết sức khó khăn, trong nhà chỉ có một mình nàng có thể được ăn bánh nướng bằng bột mì, thỉnh thoảng còn phải đi ra ruộng hái rau dại về ăn, nếu như được ăn đồ hầm một lần thì Lô Tuấn sẽ vui vẻ đến mấy ngày, thịt để ăn thì càng không cần phải nói.
Sau đó bắt đầu bán kẹo hồ lô, cộng thêm nàng và Lô thị còn làm thêm hàng thêu, cuộc sống mới tốt hơn một chút, Lô Trí cũng không cần vì tiếc tiền mua sách, mà chạy đến lớp học trên trấn tìm thầy mượn đọc để rồi bị người khinh bỉ, nhớ được lúc đó nàng đã từng nghĩ qua, nếu có một ngày trong nhà khá giả hơn sẽ mua cả một phòng sách cho Lô Trí xem, lại không nghĩ tới có một ngày hắn có thể vào vào học ở ngôi trường lớn nhất cả nước, không cần vì nhìn không nhìn thấy sách mà phát sầu.
Khi nhà còn nghèo, nàng phác họa những kiểu thêu đều ở trên nền đất cát, lúc luyện chữ hoặc là dùng giấy bỏ mà Lô Trí đã dùng qua, hoặc là vẽ trên mặt đất trống. Hiện nay trong nhà có thể đặt làm giá thêu không nói, nàng còn ở trên phương diện thư pháp tự khai thông ra một con đường riêng, sáng tạo ra một loại chữ hoàn toàn mới.
Từng cái bước chân đi đến phía trước này, gặp được khó khăn tuy có nhiều một chút, nhưng cuộc sống thật là một ngày một tốt hơn, mặc dù loại sinh hoạt một năm kiếm được vài xâu tiền còn phải tính toán chi tiêu đó nàng không có quên, nhưng giống như đã là chuyện đã xảy ra rất lâu rất lâu trước kia.
Lô Trí nói chuyện với thợ cả xong, đi ra suối nước nóng tìm nàng, thấy nàng ở bên cạnh hồ ngẩn người, liền ngồi xuống ngay sát bên, đưa tay thử độ nóng của hồ nước đang bốc lên nhàn nhạt khói trắng.
“Đang suy nghĩ cái gì?”
Di Ngọc hoàn hồn nhìn về phía hắn, có chút buồn cười nói, “Đại ca, huynh còn nhớ không, mới trước đây huynh thường xuyên chạy tới lớp học trên trấn gặp thầy giáo kia cầu ông ấy ượn sách đem về uội xem?”
Lô Trí không nghĩ tới nàng lại đột nhiên nhắc đến việc này, hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn trong hồ có chút bay xa, “Ừ, đương nhiên nhớ rõ, khi đó một quyển sách tốt đều phải trên dưới một trăm tiền, bằng với nương vất vả mấy ngày thêu thùa, ta liền luyến tiếc mua.”
Di Ngọc cười khanh khách, “Khi đó muội còn nghĩ, nếu sau này muội có tiền, nhất định phải mua một phòng sách cho đại ca đọc.”
Một chút cảm động trên mặt Lô Trí cũng không có, mà liếc nàng một cái, “Lời này Lô Tuấn lúc nhỏ vẫn thường nói, không nghĩ tới muội cũng có lúc giống đệ ấy làm chuyện ngu ngốc.”
Di Ngọc cũng không tức giận, ngược lại bị hắn gợi lên những hồi ức của nhau, hai người liền ngồi ở bên cạnh hồ như thế, đều quay đầu cho nhau nụ cười, ấm áp giống như suối nước nóng không ngừng cuồn cuộn chảy ra bên cạnh.
Hai người về đến nhà đã là chạng vạng, sắc trời dần tối, Lô thị đứng ở ngưỡng cửa cầm chiếc đèn lồng thò nửa người ra rọi sáng ngõ nhỏ, nhìn thấy từ xa hai huynh muội đang đi tới, không đợi bọn họ tới gần, đã cao giọng nói:
“Trễ như vậy mới trở về, cơm đều đã nguội lạnh! Nương làm rau cải trắng mà mấy đứa thích ăn đó, còn không chạy mau chút!”
Lô Trí và Di Ngọc nhìn nhau cười, cùng nhanh chân chạy đến nơi đèn lồng chiếu rọi, ở đó có Lô thị đang tản mát ra nhàn nhạt ánh sáng ấm áp đợi chờ.