Tân Đường Di Ngọc


(*) Nơi ở phía đông 1 tòa thành trì, hoặc kinh đô thì được gọi là đông giao.
Trình phu nhân nghe Di Ngọc nói vậy, thắc mắc hỏi tới: “Vì sao lại không cho con cưỡi ngựa?”
Sau khi Di Ngọc gặp chuyện ngựa nổi điên ở vườn hoa ngày đó, Trình Tiểu Phượng ấp ủ quyết định dạy ấy tên học sinh Thái Học Viện hại Di Ngọc một bài học, cho nên về nhà cũng không có kể cho nương nàng nghe chuyện này, bởi vậy bây giờ Trình phu nhân nghe thấy lời nói này của Di Ngọc thì có chút kỳ lạ, phải biết rằng học sinh của Quốc Tử Giám, khi thi tốt nghiệp thì lục nghệ là những môn thi bắt buộc.
Trình Tiểu Hổ đã quên lời dặn dò của Trình Tiểu Phượng lúc trước, há mồm liền nói: “Lần đầu tiên Tiểu Ngọc cưỡi ngựa đã bị người ta giở trò xấu khiến nàng ngã từ trên lưng ngựa xuống, phải xin nghỉ một thời gian đấy.”
Trình phu nhân nhướng mày, “Bị người giở trò xấu? Là người nào, có phải là học sinh trong viện không?”
Trình Tiểu Hổ không thấy đại tỷ của hắn nháy mắt ra hiệu, mà gật đầu đáp: “Dạ, là học sinh trong Thái Học Viện của bọn con, chẳng qua đại tỷ đã sớm cho bọn họ một bài học.”
Đừng nhìn chị em nhà họ Trình đều thích gây chuyện, ưa nhào vô giúp vui mà nhầm, Trình phu nhân giáo dục bọn họ cực nghiêm, mỗi sáng trước khi hai người đến trường, câu nói được dặn dò thường xuyên nhất, chính là không được ở trường học gây sự, trước đây hai huynh muội mặc kệ bởi vì lý do gì, nếu như chuyện “khi dễ” bạn học trong trường truyền đến tai Trình phu nhân, thì đều bị trừng phạt rất nghiêm.
Trình Tiểu Phượng nghe em trai nàng trả lời xong, trong lòng liền thầm nói một tiếng không xong, nàng thật cẩn thận nhìn sắc mặt của nương nàng, vừa thấy Trình phu nhân chau mày, vội nói: “Nương, nương đừng tức giận, là những người đó quá đáng giận, khi con ngựa đó nổi điên, nếu không phải Tiểu Hổ đuổi theo thì không biết Tiểu Ngọc sẽ bị ngã đến mức nào nữa, cho nên con mới đi dạy cho đám tiểu tử hư hỏng kia một bài học”. Nói xong còn lén đưa tay xuống dưới bàn kéo kéo tay áo của Di Ngọc, Di Ngọc tuy rằng không biết nàng đang khẩn trương cái gì, nhưng vẫn là thuận thế nói tiếp: “Bá mẫu, lần đó may mà có Tiểu Hổ đuổi theo con, Tiểu Phượng tỷ cũng chỉ vì muốn giúp con xả giận.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Trình Tiểu Phượng đứng bên cạnh ra sức gật đầu, Trình phu nhân thấy điệu bộ khẩn trương này của nàng, tự nhiên là biết nàng đang sợ cái gì, nhất thời giãn lông mày ra, quan tâm nói với Di Ngọc:
“Vậy con có bị thương không?”
“Con chỉ trầy da một chút, bây giờ đã khỏi rồi.”
Trình phu nhân lại hỏi vài câu, mới liếc qua Trình Tiểu Hổ, “Con đó, tuy ngày thường có chút ngốc, nhưng vào lúc then chốt vẫn là chưa từng làm xấu mặt của nương”, nói xong lại nhìn Di Ngọc, “Đứa con ngốc này của ta, mặc dù ham ăn một chút nhưng thật ra rất có thể dựa vào.”
Di Ngọc cười gượng hai tiếng, Trình Tiểu Phượng thấy nương nàng một chữ cũng không mắng chuyện nàng dạy dỗ người khác, sợ dông dài rồi lại nhớ đến sẽ không để yên, vì thế liền ngắt lời, nói: “Tiểu Ngọc, muội như vậy là không được, chuyện cưỡi ngựa sớm muộn gì cũng phải học, vừa vặn thời tiết bây giờ rất tốt, chúng ta đến chuồng chọn hai con ngựa tốt, đến trường ngựa ở đông giao đi.”
Di Ngọc lại từ chối lần nữa, Trình phu nhân không biết là nghĩ tới cái gì, cũng giúp Trình Tiểu Phượng khuyên nàng: “Đi đi, đi ra ngoài chơi đùa chút cũng tốt, trường ngựa ở đông giao đó tháng trước mới được tu sửa xong, đến đấy nếu con thật sự không muốn cưỡi ngựa thì ngắm phong cảnh cũng không tệ, còn nếu muốn học, thì để Tiểu Hổ dạy con, kỹ thuật cưỡi ngựa của con trai ta cũng là đứng hàng đầu trong đám thiếu niên ở kinh thành này, chắc chắn sẽ không để con bị ngã , chỗ A Trí con không cần lo lắng, bá mẫu giúp con nói.”
Bà ấy đã nói đến như vậy, cho dù trong lòng Di Ngọc hoàn toàn không muốn cưỡi ngựa, thì cũng không thể từ chối nữa, thế là hướng mọi người gật đầu, xem như là đồng ý.
Trình Tiểu Phượng cười vỗ vỗ hai tay, rồi lập tức từ trên thảm đứng lên, một tay đem Di Ngọc kéo tới, vừa ở một bên xỏ hài vừa nói với Trình phu nhân: “Nương thật tuyệt vời, vậy bây giờ tụi con đi chơi nha, Tiểu Hổ, đệ mau trở về thay quần áo cưỡi ngựa, nhanh lên đó.”
Di Ngọc đứng ở trong sảnh nhìn quanh phòng của Trình Tiểu Phượng, khuê phòng của các cô gái nàng cũng chưa thấy qua mấy chỗ, gian phòng này của Trình Tiểu Phượng hiển nhiên có một phong cách độc đáo riêng biệt, đồ thêu, các món trang sức hay tranh chữ đều không phải là những thứ thường thấy, trên tường treo rất nhiều thứ cổ quái hiếm thấy, trong đó còn có một cây cung cực lớn cao xấp xỉ nàng, còn có vài con dao găm được khảm bảo thạch, theo cách bài trí có thể đoán biết được tính cách thẳng thắn hiếu động của chủ nhân.
“Tiểu Ngọc, mau vào.”
Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Di Ngọc hướng phía phòng ngủ bên trong đi vào, vừa đến liền thấy trên cái giường khắc hoa bày ra bốn năm bộ quần áo cưỡi ngựa bó thân đủ màu.
Trình Tiểu Phượng cầm trong tay một bộ váy ngoài ướm lên người Di Ngọc, bên hông còn vắt một cái quần dài, “Đây đều là đồ mà mấy năm trước ta mặc, so với dáng của muội cũng không xê xích lắm, muội thử xem.”
Nếu không phải là người có quan hệ thân thiết, thì mặc đồ cũ của đối phương đối với cả hai đều là một loại không tôn trọng, Trình Tiểu Phượng tùy tùy tiện tiện tự nhiên là không có nghĩ nhiều như vậy, Di Ngọc trong lòng hiểu được, nhưng cũng không nói ra, chỉ cầm lấy bộ đồ nàng ấy đưa, ướm lên người so sánh, rồi chọn một bộ đồ có màu xanh lơ ở trên giường nhanh nhẹn thay đổi.
Quần áo cưỡi ngựa kỳ thật cùng với quần áo của nam giới không khác nhau nhiều lắm, chẳng qua là phần thân trên ôm hơn một chút, thân dưới thì rộng thùng thình và khá ngắn, chỉ dài qua đầu gối một chút, dáng người Trình Tiểu Phượng cao gầy, dù là mấy năm trước thì vẫn cao hơn nàng một ít, cũng may phần thân trên của Di Ngọc không đủ, nhưng thắng ở chỗ chân dài, quần mặc vào vẫn vừa vặn, áo hơi rộng tí xíu, lấy thắt lưng quấn quanh cũng nhìn không ra có gì không ổn.
Trình Tiểu Phượng nhìn nàng nhíu mày nói: “Chỉ có áo hơi rộng chút,” sau đó vẫy tay gọi nha hoàn ở ngoài cửa đi vào, đem kiểu tóc của nữ tử của Di Ngọc tháo ra, vấn thành búi, rồi lấy một cái quan ngọc bó lại trên đỉnh đầu.
Sau khi Di Ngọc đứng dậy, đôi mắt phượng của Trình Tiểu Phượng trừng lớn, cao thấp đem nàng đánh giá một lần, trong miệng liên tục “chậc chậc” kêu, ” Đây là tiểu công tử nhà ai, thật là tuấn tú!”
Di Ngọc buồn cười trong lòng, đôi mày đẹp hơi giương, tựa vào bàn trang điểm sau lưng mình, lại đem cằm hơi hơi nâng lên, híp hai mắt lại, nói: “Đây là tiểu thư nhà nào, nhìn chằm chằm bản công tử như vậy, chẳng lẽ là nhìn trúng ta hay sao?”
Nước da nàng vốn trời sinh trắng nõn, bởi vì chưa đến tuổi mười bốn nên khi mặc nữ trang phải đem tóc phủ che trán, thành ra mắt ngọc mày ngài bị khuất hơn phân nửa, bây giờ tóc đều được cột hết lên, vầng tráng xinh đẹp lộ ra, thấy được khuôn mặt tinh xảo, hơn nữa thiếu đi ba phần câu nệ so với lúc trước, nhiều thêm ba phần thần thái tản mạn, khiến Trình Tiểu Phượng và Trình Tiểu Hổ vừa đi đến cửa phòng nhìn đến ngây người.
Di Ngọc phát hiện sắc mặt hai người bất thường, khẽ ho nhẹ một tiếng mới làm cho hai chị em đang ửng hồng cả mặt lấy lại tinh thần, Trình Tiểu Phượng lắc lắc đầu nhìn nàng, thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc, huynh muội các ngươi nha, tướng mạo của Lô Tuấn đúng là đủ anh tuấn, nhưng lại thiếu ba phần khí thế, khí độ của A Trí thì đủ, nhưng mặt mũi lại quá mức thanh tú, duy nhất mình ngươi vừa có khí thế lại có gương mặt xinh đẹp, nhưng trời sinh lại là một cô nương, haizzz!”
Di Ngọc nháy mắt mấy cái, còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói đó, đã bị nàng khoác tay, “Đi, đến chuồng ngựa chọn một con, chúng ta đến đông giao thôi.”

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Di Ngọc vén rèm xuống xe, ngẩng đầu liền thấy chị em Trình gia đang cưỡi hai con tuấn mã. Vì nàng không thể cưỡi ngựa nên cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa, hai chị em họ cưỡi ngựa tốc độ khá nhanh, nhưng vẫn cùng đi ở bên cạnh xe ngựa mà nàng ngồi, hai bên cùng lúc đến đông giao.
Cảnh sắc ở trường ngựa đông giao quả thực rất đẹp, hai bên đường mòn tràn ngập những cây bách cao to, xa xa là đường cái rộng lớn được xây dựng kỹ càng, ven đường có dòng suối nhỏ nhẹ trôi, vừa lúc là mùa chim di trú bay về phương nam, chỉ cần ngẩng đầu nhìn trời, có thể thấy được từng đám mây mỏng manh trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm như dải lụa, thỉnh thoảng có một đàn chim nhạn bay qua, để lại tiếng vang giữa mây trời.
Khí trời cuối thu trong veo, làm cho thời tiết buổi chiều thực ấm áp, Di Ngọc từ chối lời mời cưỡi ngựa của Trình Tiểu Phượng, nàng đứng bên ngoài hàng rào bên cạnh đường cái, nhìn bóng dáng phóng ngựa lúc xa lúc gần của hai người, trong lòng nàng có chút hâm mộ, nhưng không hề có một chút xúc động muốn thử, thấy bóng dáng bọn họ lại chạy xa, Di Ngọc chống hai tay trên lan can gỗ, ngẩng đầu ngóng chim nhạn trên bầu trời.
“Khác ca ca, nhanh lên nha! Ha ha, có giỏi thì đến bắt muội đi!”
Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc khiến Di Ngọc đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy từ phía đông đường cái, có hai con tuấn mã một trước một sau đang chạy vào giữa trường ngựa, tốc độ cũng không nhanh lắm, nheo mắt nhìn lại, ngồi trên con ngựa chạy phía trước có vẻ là một thiếu nữ áo cam, còn cưỡi ở con ngựa phía sau rõ ràng thấy được là một người thanh niên, hai con ngựa vẫn duy trì một khoảng cách như có như không, người ở phía sau chỉ cần sắp đuổi kịp người phía trước thì tức thì tận lực chậm tốc độ lại.
Chỉ trong trong chớp mắt, hai con ngựa đã chạy đến phương hướng mà Di Ngọc đứng, con ngựa hí khẽ, vững vàng đứng trước mặt nàng, cách một dãy lan can gỗ, thiếu nữ áo cam đang ngồi trên lưng ngựa hướng nàng cười nói: “Ngươi cũng đến đây chơi à, tại sao không cưỡi ngựa?”
Thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ cùng tuổi với Di Ngọc, ngũ quan của nàng ấy tinh xảo đến cực điểm, khi cười hai má còn có lúm đồng tiền ẩn hiện, một đôi mắt sáng trong dường như có thể chiếu vào trong lòng người khác, cảnh tượng này khiến cho Di Ngọc hơi có chút thất thần, thật dễ dàng nghĩ được sau vài năm nữa vẻ trẻ con của nàng mất đi, sẽ có phong thái khuynh thành ra sao.
Không đợi Di Ngọc ứng lời, một con ngựa khác liền dừng lại ở bên cạnh thiếu nữ, thanh niên ngồi trên ngựa tuổi khoảng trên dưới mười tám, dung mạo không tầm thường, khí chất sơ nhã, chiếc mũ tơ vàng (1) trên đỉnh đầu của hắn tỏ rõ thân phận cao quý, trang sức bằng vàng mặc dù ai cũng có thể mang, nhưng chế thành mũ bó tóc của nam tử thì cũng chỉ có hoàng tử mới có thể sử dụng.
Khi Di Ngọc đang đoán thân phận hai người này thì thiếu nữ kia kéo kéo dây cương trong tay, cau cái mũi nhỏ, hỏi lại lần nữa, “Tại sao ngươi không cưỡi ngựa?”
Di ngọc lắc đầu nói: “Ta không biết cưỡi.”
Môi hồng của thiếu nữ hơi hé, đôi mày tinh xảo khẽ nhếch lên, dáng vẻ như có chút rối rắm khó hiểu, làm cho người khác sinh ra cảm giác thương tiếc, khao khát đem tất cả yêu cầu của nàng đáp ứng, chỉ vì đổi lấy nụ cười của nàng.
Người thanh niên kia cưỡi ngựa đi đến bên cạnh thiếu nữ, đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai xinh xắn của nàng, rồi sau đó nói với Di Ngọc: “Trường ngựa này có thầy dạy cưỡi ngựa, ngươi có thể đi gọi một người đến dạy cho ngươi.”
Bọn họ cũng không nghi ngờ thân phận của Di Ngọc, trường ngựa đông giao này chỉ mở cửa cho quan viên quý tộc, lối vào có thủ vệ đứng trực, phải đưa ra thẻ bài mới có thể vào.
Tuy rằng biết thanh niên này là một trong các hoàng tử, nhưng nếu bọn họ không thể hiện thân phận, thì Di Ngọc cũng lười phải tự tìm phiền toái, chỉ lắc đầu nói với hắn: “Không cần đâu.”
Người thanh niên chỉ đơn giản nhiều nhìn nàng hai cái, liền chuẩn bị dẫn thiếu nữ rời đi, nhưng thiếu nữ lại nhẹ nhàng xoay người xuống ngựa, hai bước đã đến bên lan can gỗ, đứng đối diện Di Ngọc, hỏi: “Hình như ta chưa từng gặp ngươi, ngươi tên là gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui