Có lẽ bởi vì là ban ngày, nên Di Ngọc cũng không có cảm giác không thoải mái khi đổi đến một nơi ở xa lạ, ăn xong cơm trưa nàng lại xem sách một lát, sau đó mới nằm ở trên giường ngủ trưa.
Căn phòng này tuy rằng được quét tước sạch sẽ, nhưng vì không thường xuyên có người ở nên hiển nhiên hiện ra cảm giác vô cùng quạnh quẽ, sau khi ngủ trưa không quá nửa canh giờ nàng liền thanh tỉnh lại, qua loa đem giường thu dọn xong, mới đi đến thư phòng ở kế bên luyện chữ, bút mực đều có sẵn, còn giấy thì rất dễ dàng bị nàng tìm thấy ở trên giá sách.
Di Ngọc đem cửa sổ mở ra, tùy ý để cho ánh mặt trời đang dần ngả về phía tây rót vào trong nhà. Trên tay nàng đang nghiền mực, nhưng đôi mắt lại có chút xuất thần nhìn chằm chằm bóng nắng rơi vãi trên bàn, ban ngày Lý Thái gặp phải ánh sáng, tối đến chắc chắn sẽ lại bị quỷ áp người hành hạ, nếu giữa bọn họ không luận đến tôn ti thì cũng xem như là “người quen, nàng khó tránh sẽ có chút lo lắng
Cuối cùng vẫn là do cảm giác ươn ướt của mực nước dưới tay khiến nàng tạm thời ngừng tâm tư, nàng lấy một cây bút lông cỡ nhỏ từ trên giá bút xuống, nhúng đều mực nước, rồi bắt đầu viết chữ.
Thời gian cả buổi chiều của Di Ngọc liền ở trong việc luyện chữ và đọc sách trôi qua, giữa lúc đó hai người nha hoàn trầm mặc có đưa trà bánh tới, hương vị đều không tệ, nếu như không phải nghĩ đến trong viện này còn có Lý Thái ở lại, thì nàng thiếu điều có loại ảo giác rằng bản thân đang đi nghỉ phép.
Ăn cơm tối xong, chuyện gì tới vẫn là tới. Sau khi chúng nha hoàn dọn dẹp chén bát xong, A Sinh đi vào phòng, bảo các nàng lui xuống, rồi nói với Di Ngọc: “Lô tiểu thư, ban ngày vương gia gặp ánh sáng, nên lúc này có chút nhức đầu, ngài đi qua xem xem giùm đi.”
“Đã biết.” Dược liệu tuy còn không có đầy đủ, nhưng cách xoa bóp cũng có thể hơi chút chậm lại thống khổ khi độc phát, sau khi đồng ý nàng cũng không có gấp gáp cùng hắn rời đi, mà bảo nha hoàn lấy nước ấm tới, cẩn thận rửa tay.
A Sinh đứng ở một bên nhìn, chờ nàng lau khô tay mới dẫn nàng đi đến bên ngoài một căn phòng ở lầu nhỏ phía bên kia. Màn đêm buông xuống, hắn đem cửa phòng mở ra để nàng vào trong, sau đó mới theo nàng đi vào rồi khép cửa lại.
Cửa sổ trong phòng bị đóng rất chặt, nếu như không phải có ánh sáng từ ngọn nến trong tay A Sinh, thì ngay cả đường đi Di Ngọc cũng không thấy rõ. Hắn dẫn nàng hướng bên trong đi, khi đến trước một cái bình phong mới dừng lại, đem ngọn nến trong tay đưa cho nàng, hướng nàng gật gật đầu.
Di Ngọc do dự một chút, nhận lấy ngọn nến, chờ A Sinh ra khỏi phòng nàng mới tự mình vòng qua bình phong, chỉ thấy nơi không xa có một bóng dáng đang nằm trên giường, nàng nhẹ giọng gọi một tiếng: “Điện hạ.”
“Tới đây.”
Tiếng nói của hắn vẫn mang theo khàn khàn, Di Ngọc chờ đem nhịp tim có chút nhanh của mình bình ổn xong, mới dùng một tay che ánh sáng của nến đi tới phía trước, thấy hắn nhắm đôi mắt lại, nàng mới đem cây nến để xuống trên cái bàn nhỏ cạnh giường, còn bản thân thì đi đến sát giường đứng.
Nàng vừa đem đôi tay vươn ra liền hơi khựng lại, “Điện hạ, tiểu nữ vượt qua.”
“Ừm.”
Di Ngọc cúi người, sai khiến tầm mắt của bản thân dời đi từ trên gương mặt tuấn mỹ kia chuyển đến mái tóc đen nồng đậm của hắn, đôi tay nàng chậm rãi vươn ra, đốt ngón tay khẽ nhúc nhích, chuẩn xác rơi xuống một chỗ trên đỉnh đầu cách trán hắn hai tấc.
Đầu ngón tay xuyên qua sợi tóc bóng loáng, dùng biên độ rất nhỏ đụng đến trên da đầu, da thịt có chút cảm giác nóng lên làm cho vẻ không tự tại trên mặt nàng dịu đi, nàng đem đầu ngón tay đặt đúng vị trí rồi thoáng dùng lực đè xuống, thấy hắn không có vì đầu ngón tay có chút lạnh buốt của nàng mà sinh ra phản ứng không thoải mái, thì nàng mới lại thêm chút khí lực xoa ấn lên.
Theo từ trong cổ Lý Thái phát ra một tiếng ngâm khẽ, trên tay nàng ngừng lại, thấp giọng hỏi: “Điện hạ?”
“Tiếp tục.”
Thế là Di Ngọc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nhu ấn, chốc chốc lại dùng đầu ngón tay thay đổi phương hướng. Tối hôm qua khi còn ở trong nhà, trước khi đi ngủ nàng từng lấy chính mình luyện tập chừng nửa canh giờ, kỹ thuật không nói đến thành thạo nhưng cũng không quá xa lạ.
Nhang thơm trên bàn tản mát ra mùi nhàn nhạt, nàng cũng đã quen, loại mùi hương này rất dễ ngửi, ngay cả bản thân một người luôn luôn không thích
mùi xông hương như nàng, cũng không có cách nàng chán ghét loại mùi thơm yên tĩnh này.
Dần dần, một vài cảm giác khẩn trương ban đầu tán đi, lá gan Di Ngọc bắt đầu lớn lên, nàng nhiều lần liếc mắt nhìn mặt mũi của Lý Thái, dù sao còn phải sống chung hơn một tháng, bây giờ nhìn nhiều vài lần tăng thêm chút lực miễn dịch cũng tốt.
Tính cả ngày hôm qua, thì đây là lần thứ hai nàng ở khoảng cách gần quan sát người này, làm cho Di Ngọc có chút vui mừng là bản thân nàng không có xuất hiện phản ứng ngây người. Ánh sáng phát ra từ nến không quá sáng ngời, nhưng cũng đầy đủ đem ngũ quan của hắn bày ra rõ ràng, mũi của hắn so với mũi của Lô Tuấn càng cao hơn một chút, đôi mắt hơi dài hơn Lô Tuấn một ít, còn lông mày thì không rậm như của Lô Tuấn mà hơi thưa hơn, riêng cái cằm thì hẳn là so với Lô Trí rộng hơn nhiều.
So tới so đi, nàng không thể không thừa nhận, Lý Thái là người nam tử duy nhất trong những người nam tử nàng từng gặp qua xứng đáng nhất được xưng tụng bằng từ “tuấn mỹ”, đây là một từ ngữ khen tặng trực tiếp nhất, chuẩn xác nhất hơn xa những từ ngữ hoa lệ trau chuốt khác.
Đại khái qua khoảng một khắc chung, eo và tay của Di Ngọc đều bắt đầu có chút nhức mỏi, nàng thầm nghĩ trong lòng đến ngày mai nhất định phải nói với Lý Thái, đem cách thức xoa bóp dạy cho A Sinh, để cho hắn làm thay chính mình.
Phát hiện đến hô hấp của Lý Thái ổn định yên tĩnh, nàng mới đem ngón tay chậm rãi dời đi, nàng còn đang do dự phải chăng để cho hắn cứ như vậy ngủ luôn, thì đột nhiên gương mặt vốn đang bình an ngủ trong mắt nàng lại mãnh liệt căng thẳng lên!
Đôi mắt hắn khép kín, lông mày cau chặt, từ trên hai gò má hơi run rẩy của hắn thấy rõ được hàm răng của hắn cắn có bao nhiêu căng cứng, chỉ mới qua thời gian của hai hơi thở mà khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến kia đã từ hơi hơi trắng bệch chuyển sang xanh mét, trên cái trán rộng nháy mắt tràn đầy mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi to lớn lấy tốc độ mà mắt thường không thấy được ngưng kết nên, men theo tóc mai rơi rụng vỡ tan.
Di Ngọc căng thẳng trong lòng, đây là độc phát tác! Nàng biết rõ quá mười ba ngày, nếu như đi vào giấc mộng thì có kêu cũng không tỉnh, nhưng nàng vẫn là vô ý thức vươn tay ra, nhẹ đẩy bả vai của hắn, kêu lên:
“Điện hạ, điện hạ,” người trên giường không có nửa điểm phản ứng, sắc mặt hắn ở giữa xanh cùng trắng không ngừng biến hóa, trên gương mặt tuấn mỹ thế nhưng sinh ra ba phần cảm giác nanh ác.
“Điện hạ! Tỉnh tỉnh!” Di Ngọc nhất thời chẳng quan tâm gì nhiều nữa, nàng ngồi xuống bên giường, tới gần bên tai hắn tăng thêm âm thanh kêu lên. Giữa những tiếng rống của nàng, Lý Thái không ngừng phát ra tiếng rên nhẹ, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, đây là lần đầu tiên Di Ngọc chân chính nhìn thấy người bị độc bóng đè hành hạ, đã không còn chỉ đơn giản là đọc thấy trên tấm lụa nữa. Nàng vốn vì thái độ của Lý Thái, mà cảm thấy bóng đè chẳng hề đáng sợ giống như trong tưởng tượng, nhưng bây giờ thấy phản ứng của người này, trong lòng nàng có cũng chỉ là một mảnh băng hàn.
“Lô tiểu thư không cần kêu.”
Sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh làm cho tiếng kêu của nàng kẹt lại trong cổ họng, nàng quay đầu nhìn thấy A Sinh chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, nàng buột miệng hỏi:
“Làm sao bây giờ?”
Nói tới cũng buồn cười, chính nàng là người biết giải độc, thế nhưng đến lúc này lại đi hỏi người khác phải làm sao mới tốt.
A Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, biểu tình trên mặt không quá rõ ràng, tiếng nói lại có chút nặng nề, “Kêu không tỉnh, để cho điện hạ ngủ đi, đã ba ngày liên tiếp hắn chưa từng nghỉ ngơi, thật sự là mệt.”
Ba ngày! Trong lòng Di Ngọc thót lên, lại nghe A Sinh nói tiếp: “Đa tạ Lô tiểu thư, lần này xem ra điện hạ có vẻ an ổn chút, ngài đi về trước nghỉ ngơi đi.”
Phản ứng như thế mà gọi là an ổn chút? Di Ngọc cầm lấy cây nến mà A Sinh đưa qua, nàng khống chế đi kinh ngạc trên mặt, quay đầu nhìn hướng trên giường, chỉ thấy sắc mặt của Lý Thái càng thêm dữ tợn, mồ hôi đã ướt đẫm tóc mai, bước chân nàng nhất thời giống như bị định trụ vậy, không cách nào di chuyển, dù chỉ là nửa phần.
“… Mẫu phi… Mẫu…”
Mơ hồ nghe thấy lời nói vô nghĩa này, thần sắc A Sinh liền biến đổi, nói: “Lô tiểu thư, mời trở về đi.”
Di Ngọc nắm chặt đế nến trong tay, gật gật đầu, rồi xoay người bước nhanh ra khỏi gian phòng khiến nàng có chút ngạt thở này.
Đem cửa đóng lại xong, Di Ngọc xoay người qua thở sâu mấy cái, trong viện rất yên tĩnh, trăng sáng bị mây che khuất đi, nàng nhìn chằm chằm chiếc đèn lồng lẻ loi trơ trọi treo dưới mái hiên đối diện phát ngốc một lát, rồi sau đó mới hướng gian phòng của bản thân đi đến.
Hai người nha hoàn canh ở ngoài cửa thấy nàng đi dến, một người đi lên cầm lấy cây nến vẫn còn chưa tắt, một người thì mở cửa ra để cho Di Ngọc vào phòng, trong bốn góc của phòng khách đều đặt một chiếc đèn lụa chân cao, ánh sáng ấm áp nhu hòa này lại làm cho nàng cảm thấy rất chói mắt.
Nàng ngồi xuống cạnh bàn tròn, vươn tay ra châm đầy chén trà, nước trà có chút lạnh vào bụng làm cho nàng trấn tĩnh không ít, dù vậy trong đầu nàng vẫn không ngừng hiện lên khuôn mặt trắng xanh, tóc mai ướt đẫm dưới ánh nến của Lý Thái, cộng thêm tiếng ngâm nga đứt quãng có chút mơ hồ sau cuối.
Đối với bóng đè, nàng rốt cuộc cũng có được nhận thức trực quan, hình dạng Lý Thái vừa rồi thống khổ đến như vậy, thế mà An Sinh lại còn nói là “an ổn” hơn, vậy trước đó hắn lại như thế nào vượt qua? Đến tột cùng là loại ác mộng như thế nào mà có thể khiến cho hắn tình nguyện ba ngày không ngủ, lại nói, nếu ác mộng đáng sợ đến vậy thì vì sao vào lúc tỉnh táo hắn lại có thể làm cho người ta nhìn không ra khác thường, nàng nghĩ không thông, thực là nghĩ không thông.
Nha hoàn bưng cái khay đến cạnh bàn, sớm đặt xuống một cái chén sứ cạnh tay nàng, Di Ngọc lau tráng, hỏi: “Cái gì đó?”
Nha hoàn cuối người hành lễ, không có trả lời, lúc ban ngày Di Ngọc đã phát hiện bọn họ rất “trầm mặc”, vì vậy cũng không so đo gì, vươn tay đem nắp chén mở ra — là tổ yến.
Nước canh nóng hầm hập tản mát ra mùi thơm ngọt, nhưng nàng lại không có chút xíu khẩu vị, nàng đem nắp đậy lại, cũng không có rửa mặt liền đi đến giường nằm vật xuống.
Di Ngọc đem mười đầu ngón tay xòe đến trước mắt, từng ngón từng ngón nhìn qua, cuối cùng đem đôi tay nắm thành quyền, khóe môi tràn ra một nụ cười khổ, nàng thế nhưng lại cảm thấy đồng tình, còn có cái gì đó nữa, là thương tiếc sao? Xem ra đầu nàng thực sự là có chút không rõ ràng, đối với một người như Lý Thái, bất kỳ đồng tình và thương hại gì đem để đến trên người hắn, sợ rằng đều trở thành một loại vũ nhục mà thôi.
…
Tối hôm qua trước khi đi ngủ Di Ngọc không thể không bôi một chút luyện tuyết sương lên thái dương, làm vậy ngày hôm sau nàng mới có thể dậy sớm mà không bị ngủ nướng, chúng nha hoàn ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh biết là nàng đã thức dậy, liền bắt đầu bày biện đồ ăn sáng.
Sau khi nàng rửa mặt và ăn qua bữa sáng xong, A Sinh xuất hiện ở ngoài phòng, “Lô tiểu thư, vương gia mời ngài đi qua.”
Di Ngọc còn không có chuẩn bị sẵn sàng làm sao khi đối mặt với Lý Thái, phải biết là đêm qua nàng đã thấy hình dạng lúc bị độc phát của hắn, trong lòng hắn ít nhiều sẽ có chút không thoải mái, nhưng mà bây giờ người ta đều đã đến tận cửa gọi người, nàng cũng không thể cự tuyệt, thế là nàng lề mà lề mề một hồi mới cùng A Sinh ra khỏi phòng.
A Sinh dẫn nàng đi tới gian phòng thứ hai ở hướng đông, cửa mở ra, Di Ngọc liếc mắt liền thấy Ngụy vương đang ngồi cạnh cửa sổ cầm bút viết chữ, nàng nhịn không được đem đôi lông mày cau lại, vừa vặn bị hắn ngẩng đầu lên bắt gặp.
“Vào đi.”
Thần sắc của Lý Thái cực kỳ bình thường, tinh thần cũng xem không ra một chút uể oải, Di Ngọc bị ánh mắt nhàn nhạt của hắn đảo qua người, tuy rằng có chút không thoải mái, nhưng vẫn là bước qua thềm cửa, chợt nàng thấy A Sinh ngừng chân ở ngưỡng cửa không có hướng phía trước đi nửa bước, dưới chân nàng liền bị khựng lại chốc lát rồi mới lại tiếp tục đi về phía trước, đến cách bàn sách ba bước xa, nàng cúi đầu thi lễ.
“Dùng qua bữa sáng?”
“Vâng.” Trong lòng Di Ngọc chẳng hiểu vì sao đang rất khó chịu, nên cũng không có phát hiện đến chỗ kỳ quái trong câu hỏi của hắn.
“Đem mấy bài văn này nhìn xem.” Lý Thái dùng một ngón tay chỉ vào ba chồng văn quyển (cuộn giấy ghi lại văn chương) để ở một góc trên bàn.