Dưới tàng cây ở tiểu lâu sườn đông, có một người nam tử thân hình thon dài nằm nghiêng dựa vào cái sập làm bằng gỗ lim, người này mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình, trên vai còn vương chút vệt nước, từng sợi từng sợi tóc đen mang theo ẩm ướt tản ra ở chỗ tựa lưng, cách cái sập chừng hai bước được trải một tấm thảm trắng thêu hoa, bên trên có một cô thiếu nữ váy xanh chừng mười hai mười ba tuổi đang ngồi xếp bằng, trong tay hai người này đều cầm một quyển sách, giữa bọn họ không có bất kỳ trao đổi, vậy mà lại có loại yên ả trôi quanh nhau.
Trong căn phòng khách đi thông đến tiểu lâu, A Sinh ngồi ở trên mặt đất, vừa lấy dao cắt thịt nướng vàng giòn trong chậu đồng, vừa hướng đến Ngân Tiêu đang lệch cần cổ mổ lông chim ở bên cạnh nói thầm nho nhỏ:
“Sáng sớm không ăn no, lúc này lại muốn thêm cơm, tiểu tử nhà mày một ngày muốn ăn mấy chập mới đủ hả, tật xấu quá nhiều, thực là gây sức ép chết người, sớm biết như thế này không bằng để cho mày ở lại trong biệt viện, thì bây giờ mắc mớ gì tao phải hầu hạ mày…”
Ngân Tiêu nghe thấy hắn oán hận xong, chỉ nghiêng đầu “gù gù” hai tiếng xem như là đáp lại, rồi sau đó tiếp tục đi chải vuốt lông chim trơn bóng của chính nó.
Di Ngọc lật tờ cuối cùng của quyển sách trong tay, hồi vị lại những tình tiết trong chuyện xưa, rồi vươn tay đến cái ấm trên bàn trà rót một chén nước uống nhuận nhuận cổ, Lý Thái nằm ở trên sập phía bên kia bàn trà, nàng vừa uống nước trà vừa liếc trộm nửa nghiêng mặt của Lý Thái, cũng như mái tóc dài chưa khô của hắn.
Vừa nhìn như vậy, mấy ngón tay trắng nõn đang bưng trà của nàng lại giống như vẫn còn đang giữ lại xúc cảm mềm mại tựa tơ lụa chưa kịp tán đi, nàng giật mình nhớ lại lúc nhỏ ở trong ngôi nhà cũ ở trong thôn, nhà bếp thật sơ sài, trên lò nấu nước ấm, nàng nho nhỏ ngồi ở trong chậu gỗ, trên người mang theo hơi lạnh, động tác của Lô thị nhẹ nhàng giúp nàng gội đầu, miếng bông tắm mang theo vị chát, nhưng những thứ đó ở trong ký ức của nàng là một loại hương vị rất thư thái.
Giờ phút này trên người Lý Thái hơi mang theo hơi ẩm, tuy rằng đường nét trên mặt không có biến hóa gì lớn lao, nhưng ở trong mắt Di Ngọc thì rõ ràng thấy được một loại thái độ hơi buông lỏng.
Cảm nhận đến ánh mắt nhất thời quên che dấu của nàng, Lý Thái cũng không có quay đầu, mà lật trang sách, thấp giọng nói: “Rót chén trà.”
“Huh, uhm.”
Phát hiện ánh mắt của hắn vẫn dừng lại ở quyển sách trong tay, Di Ngọc mới bớt đi chút quẫn bách, dời chén trà sớm đã hết sạch đi, rồi lấy một chén trà bằng sứ men xanh sạch sẽ khác trên bàn, sau khi rót đầy thì quỳ ngồi xuống, cách bàn trà đưa qua.
Đôi tay đang nâng chén của nàng thình lình ngừng lại, nàng phát hiện ra hành vi của mình không ổn, vừa định chuẩn bị đứng dậy thì một bàn tay khác đã vươn tới, lấy đi chén trà trong tay nàng.
Di Ngọc thấy hắn uống vài ngụm đã đem nước trà uống cạn, nàng nhìn chén trà cạn sạch mà hắn để lại vào trong tày nàng, trên mặt nhịn không được lộ ra một tia cười nhẹ nhàng.
Trong hai ngày ở tại tiểu lâu này, khiến cho nhận thức của nàng đối với Lý Thái cải biến rất lớn, so với những con cháu hoàng gia như Cao Dương, Thành Dương, một người quyền cao chức trọng như Lý Thái đối với nàng mà nói, dễ chung sống đến thần kỳ.
Hắn sẽ không vô cớ nổi nóng, cũng sẽ không cố ý đem thân phận địa vị ra đè người khác, trong ngôn ngữ tuy rằng thói quen mang theo ngữ khí ra lệnh, lại làm cho người ta không cảm giác đến ngạo khí và miệt thị của hắn, ngay cả cảm giác kềm nén toàn thân không thoải mái lúc đầu của Di Ngọc tựa hồ cũng vì thích ứng mà trở nên như có như không, trừ nói chuyện thiếu một ít, đối xử với người khác lãnh đạm một vài, một vị hoàng tử thế này, gần như làm cho người ta tìm không ra được khuyết điểm.
“Xem xong rồi?”
Di Ngọc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt dị biệt của hắn, gật đầu, “Vâng, xem xong rồi.”
Lý Thái đem cuốn sách trong tay đóng lại, đưa cho nàng, “Đi lấy quyển sách thứ sáu ở hàng thứ năm từ trái đếm qua tới, quyển thứ mười ba từ phải đếm qua trên hàng thứ hai cũng lấy đến.”
Di Ngọc nhận lấy quyển sách, đứng dậy mang giày, đi đến thư phòng trước đem quyển sách trên tay để trên bàn, nàng tò mò nhìn qua tên sách — “Xuân thu tả nhạc truyện”, quyển sách này cùng loại với sách giáo khoa trong Quốc Tử Giám, điều này làm cho nàng có chút khó hiểu, Lý Thái hẳn là đã sớm đọc xong thập tam kinh (*), bây giờ còn xem cái này làm gì?
(*) Thập tam kinh: Mười ba bộ kinh truyện của Nho gia.
Nàng xoay người đến chỗ giá sách lấy hai quyển vừa rồi Lý Thái yêu cầu xuống, đó là hai quyển “Xuân thu lương truyện” và “Thư sơn tạp đàm”, lại thấy được một quyển sách xuân thu, nàng áp chế nghi vấn trong lòng, trở lại trong sân.
Lý Thái nhìn hai quyển sách đưa đến bên cạnh mình, chỉ lấy đi quyển xuân thu, Di Ngọc hiểu quyển tạp đàm kia là cho nàng xem, thế là cũng không có hỏi nhiều, mà cởi giày ra, ngồi xuống tấm thảm nhung.
…
Năm nay A Ngũ mười ba tuổi, thân thể gầy nhỏ, dáng dấp không cao, sắc mặt hắn giống như đại đa số người mà hắn gặp qua giống nhau, đều mang theo loại vàng vọt đói kém, hắn có ba người ca ca, còn có một đệ đệ nhỏ hơn hắn hai tuổi, như vậy tính ra, hắn hẳn là A Tứ mới đúng, nhưng mấy người huynh đệ nói rằng cha từng nói qua, A Ngũ vốn còn có một tỷ tỷ.
Ba năm trước cha A Ngũ chết, chết ở giữa ruộng hoang, chết khi đang đi cày, huynh đệ mấy người ở đỉnh núi thâm thấp gần ngôi nhà cỏ của bọn họ đào cái mộ, đem cha mai táng.
Sau khi cha A Ngũ chết, một đội binh lính quản hạt nhà bọn hắn lấy đi mảnh đất tươi tốt nhất của cả nhà, nhị ca tức giận quá nên cùng với mấy tên lính ăn cướp kia tranh chấp, cuối cùng bị đánh gãy một cái chân.
Đại ca của A Ngũ, đã từng lén lút giấu đi lương thực thu hoạch trong ruộng, lúc bị đám binh lính tìm ra thì té rớt xuống núi, hứng ba ngày nước mưa, lúc tìm được hắn thì đã biến thành câm điếc.
Vào lúc A Ngũ sáu tuổi, hắn biết được đói bụng là chuyện đáng sợ nhất, vào lúc A Ngũ tám tuổi, hắn hiểu được cái gì gọi là triều đình, cái gì là phạm nhân, cái gì là lưu đày, khi A Ngũ mười hai tuổi, hắn rõ ràng biết được tại sao cả nhà bọn hắn ra sao lưu lạc đến mảnh đất hoang vắng này, lúc A Ngũ mười ba tuổi, trên con đường nhân sinh rốt cuộc xuất hiện sự lựa chọn thứ hai.
Ở một cái ban đêm tối đen, A Ngũ và các ca ca bị một chiếc xe ngựa sơ sài đưa ra khỏi nơi ruộng hoang đã sống mười năm trời, lặn lội liên tục mười ngày, đi qua trấn nhỏ bần cùng ven đường, đi qua thôn trang sạch sẽ, đi qua núi rừng uốn lượn, cuối cùng ngừng tại một cái viện có bề ngoài rách nát ở ngoại ô.
A Ngũ và các ca ca bị người ta dẫn vào bên trong cánh cửa cũ nát này, vách tường ở cái viện này đều đã bong ra, bọn họ xuyên qua hàng hiên, giẫm lên lá rụng, đi vào một căn phòng ngược nắng.
Trên hành lang quấn quanh một ít mạng nhện, khi cánh cửa được mở ra thì vang lên tiếng kẽo kẹt chói tai, A Ngũ có chút câu nệ dìu nhị ca đi vào, đầu tuy cúi xuống, nhưng đôi mắt lại không ngừng đánh giá bốn bên.
“Đại nhân.” A Ngũ nhìn thấy đại hán đầy râu, người đã mang bọn họ chạy trốn ra khỏi ruộng hoang hướng về cánh cửa sổ duy nhất trong phòng, cung kính trình lên thứ gì đó với bóng dáng ngồi trên ghế dựa đưa lưng về phía bọn hắn.
“Tứ châu… Thiếu chút.”
Tiếng nói của người này rất thấp, âm điệu rất đặc biệt, đây là tiếng nói dễ nghe nhất mà A Ngũ — một người nghe quen tiếng nói khàn khàn khô nứt của các ca ca và tiếng nói nanh ác kiêu ngạo của binh lính trông coi, từng nghe qua. Thật là làm cho tâm tình của người ta đều theo đó mà thả lỏng.
“Sầm Bình Tề, Sầm Bình Trung… Sầm Bình Khởi,” tiếng nói dễ nghe này từng chữ từng chữ điểm ra tên gọi của năm huynh đệ A Ngũ, lưng người nọ đưa về phía bọn hắn, tiếng nói không hề lớn, nhưng rất rõ ràng, “Các ngươi biết đi tới nơi này để làm cái gì sao?”
Năm huynh đệ trước tiên không dám mở miệng, nhưng đại hán đầy râu dẫn bọn hắn tới đây trừng mắt với bọn họ, vì thế nhị ca A Ngũ mới có chút lắp ba lắp bắp nói: “Vị, vị đại thúc kia nói, chúng ta cùng hắn đi, thì mỗi ngày đều có thể, có thể ăn hai chén cơm, bảo đảm ăn no.”
Chỉ vì cái nguyên nhân đơn giản gần như là bố thí này, năm huynh đệ không chút do dự rời khỏi nơi ruộng hoang mà bấy lâu nay sinh sống, mỗi ngày hai chén cơm, ở những thành trấn hơi lớn, một kẻ nô bộc tùy tiện cũng không chỉ có chút đãi ngộ này.
“Các ngươi cái gì là tiện dân chứ?”
Sắc mặt vàng ủng ốm đói của A Ngũ chợt lạ thường trắng lên, nhị ca hắn nhanh chóng đáp: “Biết, ta biết…”
A Ngũ nghe nhị ca hắn kể lại chuyện trước khi cha sắp chết nói qua, tự thuật đi ra, hốc mắt có chút đỏ lên, đại ca bị câm thân thể cũng kém, nhị ca không thể làm công việc, tiểu đệ ốm yếu, gánh nặng sinh tồn của cả nhà dường như đều đè lên hắn và tam ca hai người.
Y theo phạm trọng tội bị lưu đày, tùy theo tội nặng nhẹ, mà phán xử tộc nhân trực hệ hoặc bàng chi chung thân không được rời khỏi nơi lưu đày, hộ tich sửa nhập tiện tịch, nữ tử nhập tiện tịch, sung kỹ không được hoàn lương, nam tử nhập tiện tịch, hoặc là sung quân không được hưởng thụ quân công, hoặc đi khai hoang không được chiếm thu hoạch.
Ruộng hoang không dễ thu hoạch, gặp thời kỳ giáp hạt (**) là chuyện thường có, binh lính trông giữ tiện dân lại thường xuyên cắt xén lương thực, tại lúc đại hán râu rậm không biết ra sao thông qua trạm gác tìm tới huynh đệ bọn hắn thì cả nhà bọn hắn đã đói hai ngày, chỉ với ba cái bánh nướng và một ấm nước của đại hái râu rậm, liền khiến cho đại ca làm ra quyết định, theo hắn rời đi.
(**) thời kỳ giáp hạt: thời kỳ lúc lúa, trái cây còn xanh chưa chín, dễ đói kém.
Người ngồi ở dưới cửa sổ kia trầm mặc chốc lát, ngay tại lúc nhị ca của A Ngũ khẩn trương cho rằng chính mình nói bậy thì người kia chậm rãi đứng lên, ánh sáng nhạt của buổi sớm mai len lỏi theo cánh cửa sổ nửa mở đi vào, hắn xoay người, đối mặt với bọn hắn.
“Ta có thể để cho các ngươi ăn no, mặc ấm, không phải làm tiện dân, các ngươi muốn không?”
Trong năm huynh đệ, A ngũ là người lớn gan nhất, hắn trừng mắt nhìn nam tử vừa mới xoay người lại, chỉ thấy một mặt nạ trắng đen đặc chế vẽ hoa văn ánh vào tầm mắt, che khuất tất cả khuôn mặt của người này, tiếng nói của hắn vẫn dễ nghe như cũ, lại mang theo dụ hoặc không rõ bên trong.
“Các ngươi muốn không?”
Gần như là ngay tại lúc hắn vừa dứt lời, nhị ca của A Ngũ liền ra sức gật đầu đáp ứng, sau đó là tam ca, đại ca không thể nói cũng gật đầu tỏ vẻ quyết định của bản thân, tiểu đệ A Ngũ nắm chặt lấy vạt áo dơ bẩn của chính mình, thấp giọng hướng người kia hỏi: “Thực, thực sao?”
Người mang mặt nạ trắng đen nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong âm thanh lộ ra một tia nghiêm túc, “Là thực.”
“Vậy, vậy ta cũng muốn.”
Nghe xong câu trả lời của đệ đệ A Ngũ, người mang mặt nạ dời mắt đến trên thân A Ngũ – người duy nhất không có phản ứng, hỏi: “Ngươi không muốn?”
A Ngũ do dự chốc lát, bị đại ca hắn ra sức nhéo một cái trên eo, mới gật đầu nói: “Muốn.”
Người kia than nhẹ một tiếng, ánh mắt đen láy xuyên qua lỗ hổng trên mặt nạ nhìn quét qua mặt mũi của năm người bọn hắn, phất tay ra hiệu người đàn ông đầy râu kia dẫn bọn hắn đi xuống, cửa bị từ bên ngoài đóng chặt lại.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, nam tử mang mặt nạ trở về ghế ngồi, lúc này, mành vải bên cạnh hắn bị xốc lên, một bóng dáng thon dài màu trắng đi ra, đứng ở bên cạnh hắn, xoay người đem cánh cửa sổ nửa khép kia mở ra.
Hai người một đứng một ngồi trầm mặc nửa buổi, nam tử mang mặt nạ mới nói khẽ: “Còn cần bao nhiêu người?”
Nam tử áo trắng đem một tay chống lên cửa sổ, quay đầu hướng hắn lộ ra một nụ cười an ủi, “Rất nhanh.”