Di Ngọc theo thư phòng của Lý Thái xem được hai quyển sách, một bản “Sơn tinh quái chí” đã xem xong, còn bản “Thư sơn tạp đàm” hồi sáng chỉ mới xem một phần tư thì đến giờ ăn trưa, tuy Lý Thái không có nói nàng không được đem sách mang đi, nàng vẫn là đem sách để trở về.
“Thư sơn tạp đàm” nói về chuyện khi về già của một ông lão tá giáp quy điền (*) ở dưới chân núi làm ruộng, ít nhiều mang theo chút sắc thái quỷ thần, nhưng giữa những hàng chữ hơi có chút hương vị phản phúng, chỗ thú vị trong đó lại là điều mà Di Ngọc hiếm thấy, tắm rửa ăn trưa xong nàng nằm ở trên giường, nghĩ đến quyển sách chưa xem xong kia, liền lăn qua lăn lại không ngủ được.
(*) tá giáp quy điền: cởi áo giáp về làm ruộng, ý nói giải ngũ về quê, câu này dùng được cho cả văn và võ.
Vì trong lòng nhớ, nên sau khi nghỉ trưa nàng vội sửa sang lại quần áo rồi đến thư phòng tìm người, quyết định mặt dày đem quyển sách kia mượn tới tay, miễn cho buổi tối bị mất ngủ, nhưng đến thư phòng gặp Lý Thái thì hắn lại chỉ A Sinh đứng bên cạnh nói với nàng:
“Theo hắn đi ra ngoài một chuyến.”
Đi ra làm cái gì, có chuyện gì cần nàng và A Sinh cùng đi? Di Ngọc không rõ ý hắn nên nghiêng đầu ngóng A Sinh, hắn cũng không có giải thích thêm, mà dẫn nàng đi ra ngoài, hai người đi đến ngoài sân, A Sinh mới nói khẽ với nàng:
“Lô tiểu thư, từ mai về sau, cho đến khi Quốc Tử Giám khai giảng ngài chỉ có thể ở tại trong nhà, vừa lúc hiện tại ta có chuyện muốn ra ngoài, thuận đường đưa ngài đi dạo dạo.”
Nghe hiểu lời của A Sinh xong, Di Ngọc không có dị nghị theo sát hắn ra khỏi viện, ở trong con hẻm yên tĩnh ngồi lên xe ngựa, sau đó trong lòng nàng mới có chút cảm giác quái dị, thì ra ý của Lý Thái chính là cho nàng đi ra ngoài thông khí, bởi vì bảy tám ngày sau này đều không được ra khỏi cửa.
Bất quá nàng cũng không phải người không biết phải trái, tuy rằng nàng không thích náo nhiệt, nhưng liên tục mười ngày trời ở trong tiểu lâu vô cùng an tĩnh kia nghỉ ngơi, không ít thì nhiều sẽ có chút không thích, Lý Thái khiến A Sinh “mang kèm” theo nàng, cũng xem như là có ý tốt.
Xe ngựa hết quẹo trái rồi quẹo phải chạy ra khỏi phường thị, Di Ngọc xốc lên rèm che âm thầm thuộc đường đi, bất quá làm cho nàng kinh ngạc là, bằng vào trí nhớ rất tốt của nàng, vậy mà chỉ mới một khắc chung nàng đã quên vị trí của một hai cái góc rẽ, xem ra bí trạch kia thật sự được giấu rất kín đáo.
Đến trung tâm thành Trường An, người bắt đầu nhiều lên, A Sinh đang lái xe ở phía trước cách rèm che hỏi nàng, “Lô tiểu thư, ngài định đi đâu, ta đưa ngài đi, chúng ta hẹn cái giờ, đến giờ ta lại đi đón ngài.”
Lý Thái có việc cho A Sinh làm, tự nhiên không thể theo Di Ngọc đi dạo lung tung xả buồn, “Đưa ta đến đông đô hội đi thôi.”
Mấy ngày tiếp theo đều không được ra khỏi cửa, nên tất nhiên nàng cần mua chút đồ, khung thêu kim chỉ này nọ mua tới giết thời gian không tệ, cũng miễn cho nửa tháng không luyện lại xuống tay.
Xe ngựa ở trước phường Y Ba chợ phía đông dừng lại, sau khi Di Ngọc xuống xe, hẹn thời gian gặp mặt ở chỗ này với A Sinh xong liền chuẩn bị đi vào trong, vừa nhấc chân thì bị hắn gọi lại, vươn tay đưa ra một cái túi tiền.
“Cho ngài.”
Di Ngọc lắc đầu, “Không cần, ta mang tiền.” Tuy rằng trước đó nàng không biết sẽ ra khỏi nhà, nhưng giữa trưa lúc thay quần áo thì trong tay áo vẫn có cất mấy lượng bạc vụn, mua chút đồ nho nhỏ tuyệt đối là đủ.
Sắc mặt A Sinh lập tức như trái khổ qua, “Lô tiểu thư, lần này nếu như để cho ngài tự tiêu tiền của bản thân, thì không thể nào nói nỗi, ngài cầm lấy đi, bằng không ta cũng không tốt giao cho.”
Đối với ai giao cho tự nhiên không cần nhiều lời, Di Ngọc thấy vẻ khó xử trên mặt hắn không giống giả bộ, thế là hào phòng vươn tay cầm túi tiền, dù sao cái túi này trông cũng nhỏ bé, hẳn là không có bao nhiêu ngân lượng.
A Sinh thấy nàng không có cùng với hắn dong dài, cười haha xong lại đem giờ hẹn nói rõ, mới đánh xe ngựa đi khỏi.
Đi vào trong phường Y Ba, làm cho Di Ngọc nhớ tới chuyện lần đó đụng vào cửa hàng của Lô gia, vốn là muốn chọn kim chỉ cho Lô thị, nào ngờ vừa lúc bị người ta xem ra manh mối trong túi tiền, khiến người tìm tới cửa, lại nói nếu như không phải vì cái túi nho nhỏ kia thì e là Lô Trung Thực còn không tìm được đến bốn người bọn họ.
Tránh đi con đường có cửa hàng của Lô gia, Di Ngọc giống như là đi tản bộ vậy, dạo qua từng cái từng cái cửa hàng, vốn là đi ra giải sầu, thời tiết lại không xấu, hảo tâm mua vài món đồ, lúc trước nàng cùng với Lô thị cũng là giống như thế đi tới đây, nên đối với những người vì mưu sinh sống qua ngày này nhiều hơn một phần đồng tình.
Chờ dạo qua ba con đường, nàng không thể không tiêu ba tiễn bạc mua một cái túi có thủ công xem như tinh tế đến, đem mấy thứ linh tinh trên tay đều nhét vào trong túi xách ở trên tay, đa số là mấy thứ chỉ có một hai văn tiền, nàng vốn mang theo bốn lượng bạc, cũng chỉ mới xài đi một nửa.
Di Ngọc đi đến một cửa hàng tơ lụa ở tây tam phố, xuyên qua cửa tiệm rộng mở thấy bên trong treo phối kiện may quần áo, còn có mấy dải phi bạch hình dáng không tệ, nàng liền đi vào.
Lúc này trong tiệm trừ Di Ngọc ra chỉ có một người nữ khách, đang cầm một dải phi bạch mà nhân viên lấy từ bên trong tủ trải ra trên bàn nhìn kỹ, khó được là chưởng quầy lại là một người nữ tử, đôi mắt dài nhỏ mang chút thông minh lanh lợi, nhìn thấy nàng đi vào, cười khách khí, “Tiểu thư, muốn mua cái gì?”
Di Ngọc chỉ một dải phi bạch treo trên cái giá sau lưng nàng nói: “Thứ kia là hàng thêu Tô Châu?” Tấm phi bạch có màu xanh nhạt, bên hông là hoa văn có sắc thái thanh nhã, xem ra rất hợp với cái quần màu xanh nàng mặc trên người, phương pháp thêu lại không thấy nhiều, xem đường nét tinh mịn và trơn tru của nó, hẳn là hàng thêu Tô Châu.
Nữ chưởng quầy vươn tay lấy tấm phi bạch kia xuống, đưa cho Di Ngọc, “Đúng vậy, chắc hẳn tài may vá của tiểu thư cực tốt.” Không ít nữ tử đều làm nữ công, có thể phân được rõ ràng khác biệt ở bên trong cũng không ít, hiển nhiên nàng đây là đang tận lực khen ngợi Di Ngọc.
Di Ngọc cầm tới tay đang định nhìn kỹ, bên cạnh đột nhiên có một cái tay vươn tới, muốn đem dải phi bạch này đoạt đi, dải phi bạch này có kiểu dáng hơi dài, tại lúc bàn tay kia còn chưa đem phi bạch lấy đi hoàn toàn thì Di Ngọc cùng lúc bắt được một đoạn còn đang lưu ở trong tay nàng, nàng quay đầu đi nhìn chủ nhân của bàn tay kia.
“Buông tay!” Một tiếng nũng nịu, đây là một tiểu cô nương có khuôn mặt mượt mà, đeo vàng đội bạc, hình dạng được cho là xinh đẹp, lúc này đang nhăn mày, nhìn chằm chằm Di Ngọc, trong ánh mắt mang theo khó chịu.
Là nàng! Thực là khéo, khóe miệng Di Ngọc cong lên, bàn tay nắm lấy phi bạch càng thêm ra sức, há mồm rõ ràng phun ra hai chữ — “Không buông.”
Nàng gặp tiểu cô nương này đã là lần thứ ba, hơn một lần đoạt ngọc trong tay nàng, lần này lại muốn từ trong tay nàng cướp đồ, liền tính không biết thân phận của nàng ta, Di Ngọc cũng không tính nhường cho, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên cũng có ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, nàng hoàn toàn không có nửa điểm tự giác về sự quan hệ huyết thống, chỉ cần là người dính vào cái gia đình kia, thì nàng nghe tên thôi đã thấy phiền lòng, huống chi là thật sự gặp mặt.
Cái dạng này của Phòng Chi Vũ chắc chắn sống dễ chịu lắm, khuôn mặt béo trắng, ăn mặc đều là tốt nhất, thực không xấu hổ là “hạt giống duy nhất” trong nhà — thôi, xem như là nàng ta gặp xui, ai khiến nàng ta làm hư tâm tình đang tốt đẹp của mình.
Hẳn là không đoán được thái độ này của Di Ngọc, sắc mặt tiểu cô nương luôn luôn được chiều chuộng này hơi hơi đỏ lên, cái tay còn lại cũng thêm vào, hai tay đồng loạt ra sức, nhất định phải đoạt được phi bạch này từ trong tay Di Ngọc mới được.
Tuy khí lực của Di Ngọc không lớn, nhưng so với kiều tiểu thư sinh chiều dưỡng chuộng như Phòng Chi Vũ thì Di Ngọc là người ăn khổ qua, thân hình không động, đem phi bạch từ cổ tay quấn lên cánh tay mượn lực, mặt không đổi sắc dựa vào bên quầy, cứ thế dùng một cái tay cùng nàng kia giằng co.
Nữ chưởng quầy thấy, vội cuống quít khuyên nhủ: “Hai vị tiểu thư, chớ có giành nhau, chớ có giành nhau!”
Di Ngọc thấy vị Phòng tiểu thư này giống như là dùng hết khí lực bú sữa để túm lấy đầu kia của tấm phi bạch, lại còn dùng đôi mắt đầy lửa giận của nàng ta nhìn chằm chằm vào chính mình, thế là thình lình nhe răng cười, cổ tay phất lên đem đầu phi bạch trong tay mình buông ra.
“A!”
Nữ chưởng quầy thấy vị khách nữ rõ ràng là tiểu thư nhà quan kia đặt mông ngồi ở trên mặt đất, bị té bò lăn bò càng, thế là cuống quít vòng ra phía trước quầy hàn dìu lên.
“Vị tiểu thư này, ngài sao rồi, có té trúng chỗ nào không? Ta đỡ ngài lên.”
“Không, không cần! Đau quá, hu hu…”
Có lẽ là té đau, Di Ngọc mắt lạnh nhìn Phòng Chi Vũ ngồi ở trên mặt đất, mặc cho chưởng quầy khuyên nhủ cũng không đứng dậy, ngược lại là hai mắt lưng tròng mang theo phẫn nộ nhìn chòng chọc nàng, lại nhất thời nói không ra lời, Di Ngọc xoay người nhặt tấm phi bạch rơi trên đất lên, hỏi nữ chưởng quầy:
“Vật này bao nhiêu tiền?” Lòng đồng tình của nàng tuy nhiều thật, nhưng không dư đem loạn dùng.
Nữ chưởng quầy đang lo lắng làm cách nào để dỗ vị tiểu thư ngồi trên mặt đất kia, nàng cũng buôn bán được vài năm, kiến thức nhìn người cũng có chút, biết cách ăn mặc trang điểm của Phòng Chi Vũ rõ ràng là không giàu thì cũng là người có địa vị, ở trong tiệm của nàng xảy ra chuyện, lỡ mà có chuyện gì thì thật là xui xẻo, chờ người trong nhà nàng kia tìm tới cửa thì người khách chọc họa đã đi mất cho xong việc, chỉ có nàng là trốn không xong, chắc chắn sẽ bị giận lây.
Thế là nàng liền ngẩng đầu nhìn Di Ngọc, thấy biểu cảm của nàng giống như là chẳng có việc gì xảy ra, nữ chưởng quầy ít nhiều mang theo chút oán khí nói: “Vị khách này, ngài đây là tới mua đồ, hay là tới chọc chuyện, phi bạch kia ta không bán.”
Đôi mày liễu của Di Ngọc khẽ nhíu, đem tấm phi bạch dính chút vết bẩn kia tùy tay ném ở trên quầy, đúng lúc lộ ra một vết rách ở bên trên, nữ chưởng quầy thấy nàng muốn đi, tạm thời không quan tâm dỗ vị tổ tông ngồi dưới đất nữa, mà vừa vươn tay ngăn trở Di Ngọc vừa chỉ mảnh phi bạch trên quầy, lạnh giọng nói: “Trước đừng đi, đồ kia đã bị hư, ngài đem tiền trả trước đi.”
Kỳ thật, nữ chưởng quầy này không chỉ là muốn cho Di Ngọc trả tiền, mà còn tính toán chờ gia nhân của Phòng Chi Vũ tìm tới, tiểu thư như vậy ra cửa chắc chắn sẽ không đi một mình, có lẽ là đi lạc ra, hoặc là tự mình chạy mất, bây giờ nàng đem Di Ngọc cản lại trước, đợi mấy người kia tìm tới thế là có thể thoái thác trách nhiệm.
Di Ngọc không hề biết suy nghĩ của nàng, mà quay đầu nhìn thoáng qua vết rách nhỏ trên tấm phi bạch, tuy rằng nàng cảm thấy có một nửa sai là của Phòng Chi Vũ, nhưng lúc này nhìn thấy tiểu cô nương kia đã ăn cái mệt, trong lòng vui vẻ nên cũng không so đo, nói với nữ chưởng quầy:
“Bao nhiêu tiền?”
Nữ chưởng quầy xem chuẩn quần áo trên người Di Ngọc rất tầm thường, trên tay lại xách cái túi rẻ bèo mua ở vỉa hè, đôi mắt dài nhỏ chớp cũng không chớp nói: “Hai mươi lượng.”
Sắc mặt Di Ngọc không biến, quay người cầm lấy tấm phi bạch trên quầy, cẩn thận nhìn, rồi xoay người đưa tới trước mặt nữ chưởng quầy, “Hai mươi lượng sao? Loại tơ tằm này không phải là tơ vân năm lượng một quyển, chỉ thêu cũng không phải là loại nam phương một lượng bạc một bản, ngươi nói cho ta nghe thử, vì sao giá trị của nó đến hai mươi lượng.”
Ánh mắt của Di Ngọc cỡ nào chứ, Lô thị rất thích vọc mấy thứ kim chỉ này, bây giờ nhà bọn họ lại dư tiền, mỗi khi ở Trường An có loại kiểu mẫu mới nào, cho dù không có mua đi nữa thì Lô thị vẫn biết rõ ràng, dẫn đến Di Ngọc cũng đi theo biết được giá thị trường, giá của miếng phi bạch này cũng chỉ tầm hai lượng trở đi, giá bán nhiều lắm chỉ gắp ba lần, hai mươi lượng? Mua đến bốn năm tấm còn được!