Tính cảnh giác của động vật hơn con người rất nhiều, nhất là một số hung cầm mãnh thú, một vài bộ phận có tính phòng ngự kém trên người, chúng nó tuyệt đối sẽ không cho phép người ngoài tới gần.
Di Ngọc vươn tay hướng bụng của Ngân Tiêu sờ vào, nó xoay tới xoay lui lấy cánh che, thế là Di Ngọc dứt khoát ngồi chồm hổm xuống, ở trước mặt Lý Thái nàng không có hình tượng cũng rất nhiều lần rồi, hiện tại nàng vẫn là một tiểu cô nương vì thế cũng không có bận tâm nhiều làm gì.
Ngân Tiêu nói chung là đem Di Ngọc xem thành người của chính mình, nên nó bị nàng gạt gạt hai cái liền đem bụng lộ ra cho nàng xem, Di Ngọc ấn ấn xuống chỗ phình cứng trên bụng của nó, quả nhiên là bị sình bụng.
Đứng như vậy một hồi, Ngân Tiêu liền không thoải mái ngồi chồm hổm xuống, đem đầu vùi vào cần cổ, lấy cánh che bụng, trong miệng phát ra tiếng vang kỳ quái, giống hệt như là mỗi khi con người bị khó chịu sẽ rên rỉ vậy đó.
Thấy tình cảnh khó chịu này của Ngân Tiêu, Di Ngọc bèn vươn tay vuốt vuốt cái gáy của nó, nàng có chút oán giận nói: “Sao lại ăn nhiều như vậy chứ.”
Lý Thái không biết từ lúc nào đã nằm ngửa, không có nhìn bọn hắn, Di Ngọc oán giận xong rồi nói với hắn: “Điện hạ, tiểu nữ về phòng lấy chút thuốc viên lại đây.”
“Ừ.”
Di Ngọc lại vỗ vỗ Ngân Tiêu, mới xoay người đi về phòng của mình, sau khi biết được con chim to này là Tình Không thì những kinh sợ và phòng bị của nàng đối với nó đã hoàn toàn tiêu tán, ngược lại thân cận nhiều hơn trước, lúc này thấy nó khó chịu, lòng nàng quả thật thấy đau.
Di Ngọc về phòng, sau khi uống một chén trà của nha hoàn đưa qua xong, nàng đi vào buồng ngủ đóng kín cửa lại, lấy một cái túi lớn trong tủ quần áo mà nàng đem theo ra, cởi bỏ nút thắt mà chỉ có nàng và Lô thị mới biết buộc, sau đó lấy một cái túi nhỏ ở bên trong, theo cái túi nhỏ này tìm ra một cái bình sứ bụng to, xong rồi lại đem mọi thứ gọn gàng cất vào như cũ, một lần nữa thắt nút.
Nàng cầm cái chai đựng thuốc đi trở về thư phòng của Lý Thái, thấy Ngân Tiêu lúc này đã uốn thân thể co lại như con chim bồ câu, Di Ngọc đi qua sờ sờ thân nó, khẽ nói: “Ngân Tiêu, Tiểu Ngọc cho ngươi uống thuốc, đợi một chút nữa sẽ không khó chịu.” Ngân Tiêu lắc lắc cần cổ, hơi giãn thân thể ra một ít, Di Ngọc đem cái bình sứ bụng to kia mở nắp, đổ ra một viên thuốc màu vàng to cỡ hạt gạo, nàng nghĩ nghĩ, lại đổ ra thêm một hạt, “Ngân Tiêu, há mỏ — a.”
Sợ nó nghe không hiểu, nên tiểu cô nương Di Ngọc dùng giọng nói rất là mềm mại non nớt nói với nó, còn làm hình dạng há miệng cho nó xem, khi thấy nó nghe lời mở cái mỏ nhọn hoắc màu vàng kim có chút dọa người của nó ra, thì nàng đem hai viên thuốc kia bỏ hết vào trong miệng nó.
Ngân Tiêu giật giật cổ ngoan ngoãn nuốt xuống, xong đem đầu cọ cọ Di Ngọc, nàng nhẹ nhàng vuốt ve nó vài cái, rồi lại ôn nhu an ủi nó một hồi, một người một chim này hiển nhiên đã quên mất bên cạnh còn có một người nằm, người kia từ lúc hai người bọn họ bắt đầu “âu yếm” đều luôn ghé mắt đánh giá bọn họ, trong đôi mắt xanh bích tản mát ra một ít tia sáng khó hiểu.
“Ngươi cho nó ăn cái gì?”
Lý Thái ra tiếng rất đúng lúc ngăn chặn động tác hướng trong lòng Di Ngọc dụi của Ngân Tiêu. Nó vừa uống thuốc xong liền có chút khôi phục tinh thần, đã đứng thẳng tưng lên.
Một người một chim đồng thời quay đầu nhìn hắn, Di Ngọc giơ cái chai kia lên, thành thật đáp: “Diêu Hoảng, à ừ, Diêu Bất Trị cho, thuốc này gọi là mang hoàn, khi bụng trướng bỏ ăn thì dùng một hạt, rất có hiệu quả.”
Diêu Hoảng nói cho nàng nhiều thứ ly kỳ cổ quải như vậy, tặng cho nàng chút đồ chơi cũng là bình thường, nếu như che che giấu giấu ngược lại chọc người ngờ vực hoài nghi, tuy đến lúc này Lý Thái vẫn chưa lộ ra dấu hiệu nghi ngờ, nhưng với tư cách là một vị hoàng tử đắc thế, sự nghi hoặc hẳn là thiết yếu.
“Ừm, trở về ăn cơm đi.”
Di Ngọc thu hồi cánh tay đang ôm Ngân Tiêu, nàng đứng lên hỏi Lý Thái: “Điện hạ, tối nay ngài cũng không thể nghỉ ngơi sao?”
Triệu chứng của độc bóng đè nàng biết được không hề so với Lý Thái — người tự mình trải qua ít chút nào, thứ kia chỉ cần ngươi vừa ngủ liền phát độc, cho dù là ngủ một lát cũng chỉ có thể chờ giấc mộng làm xong mới có thể tỉnh lại, giấc mộng của Lý Thái chừng ba canh giờ hoặc nhiều hơn chút, nàng thật sự không có cách nào tưởng tượng ra một người liên tiếp mấy ngày không ngủ là loại tình huống gì, lại không có cách nào bảo hắn chịu đựng bóng đè để đi nghỉ ngơi một chút, hai bên đều là những lựa chọn cực kỳ hao tổn tinh thần, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.
“Không.”
Di Ngọc đem ánh mắt từ trên mặt hắn chuyển qua cửa sổ phía sau hắn, thấp giọng nói: “Nếu như ngài cảm thấy buồn ngủ, liền ăn chút gì đó, có thể chậm lại chút buồn ngủ.”
Nếu mà để ở ngày hôm qua, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra loại lời mang kiến nghị này với Lý Thái, nhưng trải qua việc gội đầu thuận thuận lợi lợi ban sáng, cộng thêm sự kiện vô tình gặp gỡ đột phát lúc đi “hóng gió” hồi chiều nay, Di Ngọc cảm thấy tầng quầng sáng mang tên “Ngụy vương” mà nàng luôn muốn tránh né ở trên người Lý Thái đã bất tri bất giác mờ nhạt đi rất nhiều, điều đó khiến cho nàng có thể để xuống sự cẩn thận luôn mang theo, mà lên tiếng nói với hắn.
Cũng không biết Lý Thái có nghe ra sự quan tâm nhàn nhạt ẩn giấu trong lời nói cung kính kia của Di Ngọc hay không, hắn chỉ như bình thường “ừ” một tiếng, liền đem ánh mắt đang dừng ở trên người nàng dời đi.
Di Ngọc vốn cũng không có mong hắn có thể cho nàng quá nhiều hồi đáp, nên nghe thấy hắn ứng xong, nàng cúi người thi lễ với hắn, dưới ánh mắt “lưu luyến không rời” của Ngân Tiêu, đi ra thư phòng.
Bóng dáng của nàng vừa biến mất, Ngân Tiêu lập tức quay đầu dùng ánh mắt “liếc trộm” Lý Thái đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc nó vừa nâng móng định đuổi theo Di Ngọc, liền nghe một cái giọng mũi cực nhẹ vang lên:
“Sao?”
Thế là Ngân Tiêu đơ đứng một chân như vậy một lát, sau khi cân nhắc hậu quả nếu đuổi theo ra ngoài xong, nó mới nghiêng đầu đem móng vuốt thu trở về, trong cổ phát ra một trận tiếng “gù gù”.
Sau bữa cơm tối, Di Ngọc mới lại thấy A Sinh, một mình hắn bê bảy tám cái hộp đi tới, Di Ngọc kêu chúng nha hoàn lui xuống xong mới hỏi:
“Đây là cái gì?”
A Sinh đem mấy cái hộp có dài có ngắn có nhỏ có lớn kia để ở trên bàn, mặt mày mang theo hớn hở: “Là dược liệu và dược cụ, còn thiếu một loại thuốc ngày mai ta sẽ mang tới, Lô tiểu nữu (*), ngài kiểm tra một chút, mấy thứ này có đúng hay không.”
(*) nữu: bé gái, cô bé.
Biết được có thể lập tức chế tác canh thuốc giải độc bóng đè cho Lý Thái, trong lòng Di Ngọc cũng cao hứng, nàng đem cái hộp lớn nhất dài chừng một cánh tay kia mở ra, chính giữa tơ lụa bóng loáng là các loại dược cụ nằm chỉnh tề: Cối thuốc và chày giã mỗi loại hai cái, một làm bằng đá một làm bằng đồng, cái rây loại nhỏ làm bằng trúc xanh cũng có hai cái, cái cân thuốc có một, còn có một bộ ngân châm tinh tế cắm ở trong một cái đai cuộn tròn.
Trước kia tuy nàng từng ở chỗ Diêu Bất Trị gặp qua một vài dụng cụ, nhưng đây cũng là lần đầu nhìn thấy đầy đủ như thế, mấy thứ dược cụ được làm rất tinh mỹ này, khiến nàng nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Nàng lại mở một cái hộp nhỏ khác ra, thấy bên trong chứa một loại thảo dược màu trắng có hình dạng như râu tóc, nàng để sát vào ngửi ngửi, nói: “Cỏ Mộ Sắc?”
“Đúng vậy.”
Tiếp theo, nàng đem những cái hộp chứa dược liệu khác đều mở ra phân biệt một chút, mới đem nắp hộp đậy lại, nói với A Sinh: “Đã ngày mai dược liệu có đủ, vậy đêm nay ta liền bắt đầu xử lý chúng nó, cũng tốt nhanh chút chế ra thuốc giải, làm cho vương gia có thể ngủ ngon giấc.”
A Sinh nghiêm túc gật đầu rồi nói, “Cảm phiền Lô tiểu thư, ngài xem mấy thứ này đều đủ chứ, còn cần gì khác không?”
Di Ngọc nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “A Sinh ca, ta đem mấy thứ độc dược này xử lý trước, phiền ngươi đi phòng bếp đem đến ba cái tô lớn, một nắm muối, một ống đũa tre, còn có một bầu rượu, sau đó đến bên ngoài phòng khách tùy tiện chọn một chậu hoa, rồi đem hoa cỏ bên trong nhổ đi, đưa chậu đến cho ta.”
A Sinh nghe nàng phân phó, lập tức chạy ra ngoài, hắn ở trên giang hồ hành tẩu qua, nên đối với các loại ngành nghề đều có chút hiểu biết, mấy thứ dược liệu này có một nửa đều chứa độc tính, nếu như trước lúc chế tạo thuốc giải mà không xử lý ổn thỏa chúng nó, thì đừng nói là giải độc, mà còn có khả nắng trúng hơn mấy loại độc.
Nhưng tới cùng hắn cũng không hiểu rõ được tình hình cụ thể của độc bóng đè, Di Ngọc kêu hắn chuẩn bị tô lớn, muối và rượu vân vân đều đích xác là để loại bỏ độc tính, nhưng bảo hắn đi lấy chậu hoa, cũng chính là vì thừa dịp thời gian hai ngày xử lý dược liệu này, lén lút đem đem sen Ký Mộng và cỏ Bất Kiến “trồng” đi ra.
(Ký Mộng: gửi mộng; Bất Kiến: không gặp)
A Sinh đem mấy thứ nàng muốn cầm đến xong, Di Ngọc sai nha hoàn múc một thùng nước sạch để trong phòng, rồi lấy cớ không muốn người khác quấy rầy, đem bọn hắn đều đuổi ra ngoài, còn chuyện phải chăng dẫn đến hoài nghi không tại sự suy xét của nàng, phải biết cái gọi là hoài nghi này, cùng với phản bội là một loại, chúng nó vừa mới bắt đầu liền tồn tại, hơn nữa còn tùy thời sẽ bùng nổ, căn bản không có tất yếu đi cầu sự tín nhiệm tuyệt đối ở giờ phút này.
Di Ngọc đem mọi thứ đều chuẩn bị tốt, sau đó rửa tay, ngồi ở trước cái bàn tròn trong phòng khách, nàng nhìn dụng cụ và dược liệu ở trên bàn, trong lòng không khỏi có chút kích động, nàng khẩn cấp muốn động thủ thử xem, cũng khó trách, nàng bị Diêu Bất Trị cố ý hun đúc cũng được một thời gian, bây giờ lại nhìn thấy những thứ trong cái hộp bẹt kia thì làm sao có thể không tò mò tự tay làm thử!
Nàng đem ba cái tô lớn lần lượt đổ đầy nước, nàng bỏ một chút muối vào một cái tô xong, cầm đũa quấy đều, rồi lại đổ vào một chút rượu, sau đó đem cỏ Mộ Sắc bọc vào trong khăn rồi bỏ vào trong tô, loại thực vật có màu trắng hình dạng như râu này vừa vào tô nước có muối và rượu, thế nhưng bốc lên một cổ khói đen nồng đậm, sau đó bó cỏ trắng kia liền thần kỳ biến thành màu đen!
Đây là phương pháp đơn giản nhất để xử lý cỏ Mộ Sắc được thêu ở trên tấm tơ lụa thần bí kia, chỉ là tiểu kỹ xảo đơn giản như vậy, nhưng cũng là loại kỹ xảo mà một vài cao thủ độc thuật đều dùng cả đời cũng không nghĩ ra được, sau khi Di Ngọc tận mắt nhìn đến độc dược biến hóa xong, nàng liền đối với chủ nhân chế tạo ra tấm lụa thêu kia dâng lên một cổ kính ý mà từ trước đến nay đều chưa từng có qua, không cần biết người nọ là tốt hay xấu, chỉ riêng việc nghiên cứu ở lĩnh vực độc thuật này mà nói, thật sự là không người nào có thể vọng bóng lưng của hắn.
Đem vài loại dược liệu còn lại xử lý bằng cách ngâm hoặc là cắt xong, nàng lại dùng chút “đồ chơi nhỏ” mà Diêu Bất Trị cho nàng, nàng cầm thuốc bột đến trước cửa sổ vung lên, ngừng thở, xác định thuốc bột không có đổi màu, biết không có người rình coi xong, mới đem cái hộp trang sức trong tủ quần áo lấy ra.
Bên trong có bốn cái bình nhỏ, hai bình đựng hạt giống thuốc, một bình đựng ngân châm tiêu độc, còn bình còn lại chứa máu pha loãng, cỏ Bất Kiến và sen Ký Mộng đều là những loại độc đứng đầu, so với những loại dược thảo chỉ cần dính một chút liền trúng độc mà nói, thứ này bình thường không rất lợi hại, thảo dược mà có thể tùy ý phối hợp để chế thành các loại kịch độc mới kêu đáng sợ.
Nàng cẩn thận lấy ra hạt giống của sen Ký Mộng, đem nó vùi vào trong chậu hoa, sau đó đem cái bình nhỏ vốn đựng “thuốc thúc giục” chuẩn bị để tưới cho rừng sơn tra ở nhà ra, trực tiếp đổ nửa bình vào chỗ chôn hạt giống!
Không khí tựa như ngưng đọng, Di Ngọc ngừng thở, mắt cũng không chớp đếm thầm con số, chờ đến khi khẽ đếm đến bảy thì trong chậu hoa trống lốc kia, chui ra một cái mầm cây màu tím nhỏ xíu đang lấy tốc độ mọc nhanh không biết gấp bao nhiêu lần tốc độ của măng mùa xuân mọc sau cơn mưa , đến khi đạt độ cao chừng năm tấc nó mới đột nhiên dừng lại, tại đỉnh cao giống như giác hút kia tách ra một đóa hoa sen màu tím nhạt, giống như dòng suối phun vừa xuất hiện vậy, đóa hoa vô cùng nhỏ xinh lại mang theo ma mị — đây là sen Ký Mộng, so với hình ảnh trên tấm lụa nọ, nó càng xinh đẹp mê người gấp ba lần! (Thật ra chỉ hơn ba phần thôi, mà dùng “hơn ba phần” câu văn nó vô duyên quá.)