Qua hơn nửa ngày, thần sắc Lô thị mới khôi phục bình thường, không giống vừa rồi lúc thì nhìn nàng chằm chằm khi lại là nóng bỏng rồi lại là ánh mắt hoảng hốt. Di Ngọc âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sẵn đầu choáng váng mệt chỉ muốn ngủ, giằng co như vậy hơn nửa ngày, thân thể nàng hiện tại còn nhỏ nên đương nhiên là nhịn không được ngáp một cái, Lô thị thấy bộ dáng nàng liền thay đổi một tư thế thoải mái ôm nàng, một tay lại nhè nhẹ vỗ lưng nàng, Di Ngọc liền muốn nằm trong lòng nàng híp mắt trong chốc lát.
Chính là nàng mới vừa nhắm mắt lại không nhiều lắm một lát, Lô thị chắc là nghĩ đến nàng đã ngủ, thế nên nhẹ nhàng tự nói lên: “Đứa nhỏ, này thật sự cảm thấy giống như nằm mơ. Con cũng biết nương bốn năm nay đây là lần đầu tiên vui mừng như vậy. Năm đó mang thai con chịu không ít khổ, không đủ tháng liền đem con sinh ra, đến lúc con hai tuổi nương mới phát hiện thiếu sót của con. Các đại phu đều nhận định khi nương mang thai con là do nương khinh suất cho nên con tất sẽ ngu dại cả đời. Nương sống nhiều năm như vậy, làm việc đều không hối hận, nhưng chỉ riêng ở trên người con nếm được mùi vị hối hận. Phải chăng nương lúc trước thật sự rất tùy hứng mới làm hại con… Trời thương con ta, cuối cùng hết thảy đều là quá khứ.”
Di Ngọc nghe nàng tự nói, nhớ đến trước kia một bạn học nói qua, người si ngốc là do hồn phách không được đầy đủ, có nhiều người khi sinh ra thiếu hồn phách nên lúc đầu thai mới có thể bị ngu dại. Mặc dù là mê tín, nhưng hiện tại xem ra vẫn có vài phần đạo lý, bằng không một người đang tốt đẹp làm sao lại bị nàng xuyên qua? Nói không chừng chính là bé gái này vốn thiếu hồn phách, mới dẫn nàng đến. Những suy nghĩ miên man của nàng cũng là ứng vài phần thực, hiện tại buông không đề cập tới, sau này đều có kiến giải.
Di Ngọc cứ như vậy theo tiếng nói thì thầm của Lô thị thiếp đi, chính là không biết qua bao lâu, đang lúc mơ ngủ nàng bị một tiếng gọi ầm ĩ đột nhiên ập đến, nàng mơ mơ màng màng vừa mới mở to mắt, chỉ nghe thấy Lô thị một tiếng nhỏ ngăn chặn lại, nàng liền quay đầu nhìn, chỉ thấy một đứa bé trai đang đứng ở cạnh cửa thở hổn hển dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn phía nàng. Trong đầu Di Ngọc nháy mắt liền trồi lên một ít hình ảnh về hắn, nghĩ đến đây hẳn là đại ca Lô Trí của nàng.
Lô thị cúi đầu nhìn thấy Di Ngọc đã bị đánh thức, khó trách dùng ánh mắt trách cứ nhìn lướt qua Lô Trí, hắn đến là không sợ Lô thị, chờ bé trai ổn định hơi thở trở lại, trước là đi nhanh đến trước giường kính cẩn hướng Lô thị kêu một tiếng nương, lúc này mới hơi khẩn trương lại nhìn chằm chằm Di Ngọc. Di Ngọc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ mi thanh mục tú của hắn, thầm nghĩ đây là một tên Đường triều tiểu chính thái (*), xem bộ dáng hắn là biết hắn có bao nhiêu khẩn trương muội muội mình.
(*) 小正太 (tiểu chính thái): nghĩa từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.
Di Ngọc suy nghĩ trong lòng, diện mạo của hai huynh đệ này đúng là không tệ, có thể thấy được Lô Tuấn là kế thừa sự nhanh nhẹn của Lô thị, Lô Trí có bộ dáng tuấn tú tất sẽ không giống mẫu thân, thì phải là giống phụ thân. Bởi vậy Di Ngọc đối với gien của bản thân cũng thả tâm, cha mẹ diện mạo đều tính trên trung bình, thì sau này nàng thế nào cũng là một thanh tú tiểu giai nhân đi?
“Xem đem ngươi vui đến như vậy! Cả ngày là một bộ dạng mọt sách, nương thật hiếm thấy ngươi vui thành như vậy!” Lô thị tâm tình phi thường cao hứng đem con trai lớn trêu ghẹo, lại duỗi tay đến trên mặt hắn nhéo một cái, Lô Trí vẫn là vẻ mặt cười yếu ớt không thấy xấu hổ, Di Ngọc xem hắn là tay ngứa vô cùng, hận không thể cũng từ trên mặt hắn nhéo một cái.
Lúc này, bên ngoài mặt trời đã lên vô cùng cao, đầu mùa xuân độ ấm luôn tăng nhanh, còn mặc áo khoác ngắn nên Di Ngọc khó tránh có chút xuất mồ hôi, liền đưa tay lôi kéo quần áo ở phía trên. Cái áo nhỏ này đường may xem đến coi như tinh tế, chính là ở niên đại này còn chưa có cúc áo, quần áo phần lớn là theo vạt áo mở trái phải hợp lên dùng cái đai lưng buộc lại, thoạt nhìn giản dị vô cùng. Hẳn là chỉ ở nông thôn mới mặc như vậy, bất kể là triều đại nào, mấy thứ đặc sắc gì đó vĩnh viễn đều chỉ xuất hiện ở thành thị phồn hoa cùng xã hội thượng lưu, nông dân vĩnh viễn là mộc mạc nhất.
Lô thị thấy Di Ngọc đưa tay xả quần áo, cũng biết nàng có chút nóng, vội nới lỏng đai lưng thoáng mở rộng một ít vạt áo của nàng, đại khái là sợ nàng cảm lạnh, cho nên cũng không cởi, lại từ trong ngực lấy ra một cái khăn lau qua mồ hôi trên chóp mũi và trán nàng sau đó nhẹ nhàng ở một bên vung lên, tạo thành cái quạt tay đem gió lạnh thổi đi ra làm cho Di Ngọc không hề còn cảm thấy khô nóng.
Lô Trí ở một bên hỏi Lô thị sự tình đầu đuôi, vốn hắn ở dưới chân núi chăn trâu, đang lúc đọc sách mê mẩn bị Lô Tuấn tìm được, Lô Tuấn hưng phấn chỉ qua loa nói ra thần trí của tiểu muội thanh tỉnh, hắn liền bỏ lại trâu cho Lô Tuấn, chính mình chạy trước trở về.
Đợi nghe xong Lô thị giải thích, Lô Trí phản ứng bình thường lại rất bình thường, hắn chững chạc đàng hoàng nói: “Vốn những người được Trời giao cho trách nhiệm lớn lao, tất nhiên lúc đầu sẽ làm khổ hắn tâm, lao hắn sức, tiểu muội chịu nhiều năm ngây dại như thế, hiện tại mới tỉnh táo, hẳn là qua đại nạn sẽ có hạnh phúc cuối đời, về sau cuộc đời ấm êm bằng phẳng cũng là tất nhiên.”
Di Ngọc thấy hắn bày ra vẻ như ông cụ non, trong lòng không khỏi buồn cười. Lô thị miệng cũng ứng đồng ý, đứng dậy đến một chum nước ở một góc phòng múc nửa gáo nước làm ướt khăn, cho huynh muội hai người lau tay lau mặt hết bụi đất trên người, lúc này mới lải nhải đi một bên phòng nhỏ đốt lửa nấu cơm. Đại ca vốn định giúp nhóm bếp, nhưng bị nàng ngăn cản lại đi bồi Di Ngọc, nên cũng đành thôi.
Hai người thấy Lô thị vào trong phòng riêng vốn dùng làm phòng bếp nấu cơm, mới quay đầu lại nhìn nhau. Lô Trí chứng kiến tiểu muội si ngốc ba năm thay đổi dáng vẻ ngu ngơ thường ngày, trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn lộ vẻ ngây thơ, nhịn không được đưa tay nhéo mặt nhỏ của nàng.
Di Ngọc bị nhéo trong nháy mắt liền hóa đá, vừa rồi nàng còn muốn trêu chọc người ta, không nghĩ tới bây giờ trái lại bị đùa giỡn lại. Lại nghĩ tới thân phận mình bây giờ, không khỏi nghểnh cái mũi ở trong mắt nghẹn ra hai giọt nước mắt.
Lô Trí thấy nàng bị đau vội vàng buông lỏng tay, ngoài miệng lại nghiêm trang thuyết: “Cũng không biết sao lại nghĩ nhéo ngươi một phen.”
“Đau.” Di Ngọc dùng ngôn ngữ biểu đạt bất mãn của mình.
Lô Trí nghe nàng kêu lên đau đớn giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt mờ đi một chút mới chậm rãi mở miệng nói: “Trước kia ngươi dù sao cũng không phản ứng, ta thường xuyên trộm nhéo ngươi, luôn ngóng trông có một ngày ngươi có thể kêu lên một tiếng đau mới tốt.” Nói xong liền quay đầu đem thân mình đưa lưng về phía Di Ngọc không hề lên tiếng.
Di Ngọc dù sao cũng không phải sống uổng hai mươi năm, biết hắn đại khái là trong lòng chua xót nhịn không được muốn khóc nên mới có phản ứng như vậy. Lại nhớ tới hắn thản nhiên nói những lời vừa rồi, trong lòng mơ hồ đau đớn, đứa bé này dùng phương pháp của hắn để biểu đạt tình cảm của mình, mẫn cảm như nàng, làm sao lại không phát hiện ra hắn mỗi khi không thấy được muội muội đáp lại, vừa thất vọng vừa đối muội muội đau lòng.
Di Ngọc đối với những người đối xử tử tế với nàng từ trước đến nay đều thực mềm lòng, đối với đại ca này cũng không khỏi sinh ra một tia cảm giác thân thiết, đưa tay kéo kéo góc áo của hắn lại hô: “Đại ca.”
Lô Trí đưa lưng về phía nàng bị khựng lại, nghẹn ngào trả lời: “Ừ.” Sau đó hai người cứ như vậy không nói được một lời yên tĩnh trở lại.
Thẳng đến Lô Tuấn từ bên ngoài chạy vào mới đánh vỡ không khí trầm mặc trong phòng. Hắn vừa vào cửa liền hô lớn một tiếng tên Di Ngọc, sau đó chạy đến trước giường đem nàng từ trên giường ôm ở trong phòng quăng lên xoay vòng vòng, nhất thời nàng sợ tới mức thất thanh thét chói tai.
Di Ngọc không nghĩ tới lại vẫn có thể thể nghiệm thêm một phen cơ thể bay lên hạ xuống, một lát kinh hoảng sau liền trấn định xuống. Nghĩ thầm: tuy rằng Lô Tuấn vẫn chưa tới mười tuổi, nhưng khí lực lại rất lớn, tuy nàng không nặng nhưng cũng không phải đứa trẻ bình thường có thể xoay vòng vòng nha, ai có thể như hắn chơi ầm ĩ cả một buổi sáng mà vẫn còn có tinh thần như vậy đâu.
Lô Trí thấy hắn lại đùa giỡn điên, vội ở một bên răn dạy và quở mắng hai câu, muốn hắn lưu ý đừng đem muội muội làm té ngã. Nghe thấy mấy người tiếng ngoạn náo, Lô thị cũng theo phòng bếp bưng đồ ăn đi ra, phân phó huynh đệ hai người đi rửa tay, lại kéo Di Ngọc ngồi ở bên bàn thấp ở phòng bếp, một tay cố định nàng, một tay xốc lên cái hũ cao cỡ bàn tay, nhất thời trên bàn nhiệt khí ứa ra, Di Ngọc tuy rằng cũng đói bụng, nhưng càng nhiều là tò mò nông gia thời cổ ăn sáng như thế nào, vì thế liền thăm dò đi xem.
Chỉ thấy trên bàn trừ bỏ một cái hũ màu nâu, ngoài ra cũng chỉ có mấy cái bát đơn giản còn có một dĩa bánh ngô, tuy rằng đơn giản nhưng nghe mùi thơm thật hợp khẩu vị. Hai huynh đệ chạy đến ngồi vào bên cạnh bàn cũng liếc nhìn, Lô Tuấn lập tức mặt mày hớn hở, có vẻ như là ngày cơm nước hôm nay cũng không tệ lắm.
Lô Tuấn cười hì hì lộ ra mấy cái răng trắng, hướng về phía Lô thị nói: “Nương làm đồ ăn trễ a, hắc hắc, nghe liền thơm, tham chết con.”
Dứt lời cũng không đợi Lô thị mở miệng liền một tay lấy đến trước người một chiếc bát và một đôi đũa đơn giản, rồi mò một ít rau cải trong cái hũ, theo sau không ngại nóng mà nhét luôn vào miệng, một tay kia bắt lấy một cái bánh ngô cắn một ngụm lớn, cứ như vậy một ngụm rau cải một ngụm bánh ngô bắt đầu ăn.
Di Ngọc xem tướng ăn của hắn, lại xem rau cải, biết được đây là một loại canh gì đó, tiếp theo đã bị Lô thị đút một ngụm rau cải, mặc dù không có nửa điểm dầu mỡ, nhưng cũng xem như là mỹ vị, lại theo Lô thị trên tay cắn một ngụm bánh ngô, chỉ cảm thấy quá cứng rắn, cắn một miếng xuống nửa ngày mới nhai nát vụn.
Lô thị thấy bộ dạng cắn bánh của nàng, nhíu nhíu mày, ngoài miệng nói: “Trong nhà cũng không còn bột mì, ta hôm nay đi chợ cũng không mang đủ tiền, ngày mai lại đi mua bột mì về làm bánh nướng áp chảo cho ngươi ăn, nương trước đem bánh ngâm nước mềm ra cho ngươi ăn, đừng cắn nữa phá hư răng.”
Lô Trí nghe thấy Lô thị nói, cũng gật đầu ứng: “Đúng nha, Tiểu Ngọc còn nhỏ, vẫn là ăn chút mềm tốt hơn, mấy ngày nay đi trước trên chợ mua một chút trở về, tiếp qua một chút trong ruộng thu hoạch, giữ lại nhiều chút rồi mời người mài tinh bột.”
Lô Tuấn miệng hàm thức ăn liên tục gật đầu đồng ý, Di Ngọc nghe lời bọn họ nói lộ vẻ đối với chính mình thương xót, không tự giác mũi có chút lên men, miệng nhai bánh ngô cứng rắn cũng nhất thời toát ra hương vị ngọt ngào.
Di Ngọc một mặt ăn Lô thị đút đồ ăn, một mặt nhân cơ hội đánh giá một chút phòng ở, nói tóm lại là căn phòng này là từ gỗ đất hỗn hợp đắp lên, đầu gỗ xà nhà chưa được xử lý cùng với cột nhà đều lộ ra bên ngoài làm cho người ta liếc mắt một cái có thể thấy. Cái hố, hầm, và mặt tường đều không có giống mặt tường bóng loáng như đồ sứ ở hiện đạ, dù vậy gian nhà này cũng sạch sẽ, bàn ăn là bàn gỗ thấp, vị trí ngay tại sát tường bên trái cửa ra vào, toàn gia ngồi trên chiếu thật to dưới bàn, cũng không có băng ghế.
Trước bàn hai bước chính là phòng bếp nơi Lô thị đi vào nấu cơm, cổng tò vò rộng cỡ hai người, ở phía trên hạ xuống một cái rèm cửa không biết là cái gì làm thành, thoạt nhìn thật là dày, có thể có tác dụng che khói tốt lắm. Những thứ đồ dùng trong nhà khác cũng chỉ để lên tảng đá thừa ra trên bàn và trên tấm ván gỗ giường, còn có một cái tủ gỗ cũ cạnh giường cao ngang người, đái khái dùng để quần áo.
Hoàn cảnh sống của nông hộ này cũng sơ sài, Di Ngọc đối với chuyện này cũng không cảm thấy thất vọng, nếu là thật sự mời nàng xuyên qua nhà phú quý, không chừng còn phải đối mặt với mấy cái dạng gì lục đục với nhau, không bằng nông dân nhà nghèo yên ổn. Hiện tại hoàn cảnh không tốt cũng không sao cả, sau này chậm rãi cũng sẽ tốt lên. Chỉ là một người đến từ tương lai, chuyện lớn nhất không thích chính là thiếu đồ điện gia dụng và đồ dùng cuộc sống tiên tiến, lúc này Di Ngọc phát hiện ra tố chất tâm lý vốn có cường đại nhất của nàng chính là sức cố gắng, nàng xem ra bánh mì rồi sẽ có, sữa cũng sẽ có, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.
Mấy người cứ như vậy vừa ăn vừa nói chuyện, sau Di Ngọc muốn chính mình tự ăn, Lô thị cũng không kiên trì, lấy một đôi đũa khác chậm rãi dạy nàng sử dụng, chờ nàng giả bộ xiêu xiêu vẹo vẹo gắp một miếng đồ ăn, Lô thị liền cao hứng mạnh mẽ ôm nàng vào ngực, tùy nàng ra sức ôm. Ba người khó tránh luân phiên tán thưởng, tuy rằng nàng ở mặt ngoài mang theo ngây ngô cười, nhưng trong lòng lại không khỏi buồn bực, một người hai mươi tuổi, dùng cái đũa lại còn có nhiều người như vậy cổ động.
Ăn hết cơm trưa Lô thị liền dỗ nàng đi ngủ trưa, Di Ngọc vốn là mệt muốn chết, cảm giác ngủ đến tối cũng chưa tỉnh, cơm chiều là Lô thị ôm nàng từng miếng từng miếng đút ăn, nàng rầm rì ăn xong rồi bị tắm rửa sạch sẽ nhét vào trong ổ chăn lần nữa.