Di Ngọc đem túi đồ để ở bàn gỗ lim mở ra, bên trong quả nhiên như nàng dự đoán là kim chỉ thêu thượng hạng, mấy ngày trước đây Lô thị nhờ Lý quản gia mua giùm từ thành Trường An, lại nghĩ đến hai người nha hoàn vừa rồi, hình như trong đó có cái hình dạng thanh tú một chút là con gái của Lý quản gia, tỷ tỷ của gã sai vặt mặt đen, trong lòng đem cách nói chuyện làm việc của ba người bọn hắn xem xét tương đối, thầm nghĩ thật sự không tưởng tượng ra là người một nhà.
Nàng đem này nọ cất kỹ sau vốn định tiếp tục luyện chữ, nhưng việc lúc nãy ít nhiều làm hư hỏng tâm tình, viết hư chữ thứ hai liền ngừng lại, nghĩ buổi sáng lúc Lô thị ra khỏi nhà nói giờ ngọ sẽ trở về, lúc này đã gần giữa trưa, là lúc nên nấu cơm, thế là liền dọn dẹp bàn học, đứng dậy đi phòng bếp nhỏ kế bên.
Trong tiểu viện này nơi làm Di Ngọc vừa lòng nhất chỉ sợ sẽ là nơi này, so với cái nhà bếp sơ sài ở dưới quê các nàng, phòng bếp nhỏ này rộng rãi vài phần, bên trong đồ làm bếp cũng đầy đủ hết sức.
Nàng vừa mới ôm củi chuẩn bị nhóm lửa, liền nghe thấy tiếng đập cửa ngoài sân vang lên, chạy ra đem cửa viện mở ra, liền thấy Lô thị cùng Lưu Hương Hương đang đứng ở ngưỡng cửa lau mồ hôi.
“Sao sớm như vậy đã trở về?” Vào phòng, Di Ngọc vội vàng đổ nước cho hai người uống.
Một ngụm uống cạn nước trà trong chén, lúc này Lô thị mới cầm tay áo một bên quạt gió một bên đáp: “Chúng ta thuê nhóm nông công trên thôn xảy ra chuyện, có đứa bé đến trong ruộng truyền tin, sau đó mấy người kia đều trở về.”
Di Ngọc hiếu kỳ hỏi: “Xảy ra chuyện gì ah?”
“Hình như bởi vì đám rừng dưới chân núi phía nam.” Lô thị than nhẹ một tiếng, “Năm trước thôn xóm bọn hắn có mấy hộ người ta kết phường mua mảnh đất chân núi phía nam chuẩn bị trồng cây dâu, nhưng mà bắt đầu mùa đông liền gặp hạn, vừa vào xuân mầm liền bắt đầu hoại tử, làm như hôm nay có người đi chăm sóc cánh rừng thì thấy chết rất nhiều, lúc này mới sợ hãi lên, ruộng nhà chúng ta có mấy người nông công gia đình đều có phần trong đó, ồn ào muốn trở về cùng thôn dân cùng gặp người bán đất lui tiền.”
Lưu Hương Hương ở một bên tiếp lời nói: “Nhắc tới cũng khéo, bọn hắn đi rồi ta nghe đứa nhỏ truyền tin với bọn họ nói chuyện, ngươi có biết người bán là ai không? Chính là hộ trụ tòa nhà đối diện phố chúng ta, Từ phủ. Ta xem phủ thượng kia cũng là có tiền có thế, đã bán đi ra, sợ là sẽ không trả tiền lạ cho bọn hắn.”
Di Ngọc sớm nghe xong Lô thị giải thích, trong não liền có ý nghĩ chợt lóe lên, hiện tại lại nghe lời nói của Lưu Hương Hương, chỉ cảm thấy cổ ý nghĩ kia càng nổi rõ ràng lên. Lô thị cùng Lưu Hương Hương nghỉ tạm xong liền đứng dậy đi nhà bếp nấu cơm, chỉ lưu nàng một người nâng cằm ngồi trong phòng phát ngốc.
Ăn xong cơm trưa, ba người ngồi ở trong phòng ngủ làm công việc, Lưu Hương Hương ở Trương trấn ngốc bốn năm, mỗi ngày chính là hầu hạ Trịnh Lập ăn uống sinh hoạt thường ngày, cũng không tập qua nữ công, hôm nay thấy Lô thị thu thập này nọ làm việc ra còn nói muốn dạy nàng thêu pháp gia truyền, khó tránh vừa mừng vừa sợ rơi lệ, bị Di Ngọc cố ý cười nhạo mấy câu mới ngừng.
Lô thị chọn kim chỉ ra, liền cũng lấy một loại khung thêu đưa cho Di Ngọc, nói: “Không có mua khung thêu lớn, trước thêu chút thứ nhỏ ra chế khăn tay túi tiền, nữ công của ngươi dĩ nhiên không sai, chờ chúng ta tồn đủ tiền liền mua giá thêu, lại dạy ngươi kiện lớn.”
Di Ngọc nghe hai mắt sáng lên, mấy năm tới nay đã sớm thêu phiền chán mấy thứ nho nhỏ, phần là trong nhà không có giá thêu, phần là Lô thị nói châm pháp của nàng không đủ thông thạo, tổng không có cơ hội làm ra chút vật gì lớn, các cô nương khác không biết nghĩ như thế nào, Di Ngọc là đem thêu thùa xem như hoạt động giải trí mà làm, đã tôi luyện tính kiên nhẫn, lại có thể giết thời gian, thành phẩm làm ra còn có thể đổi bạc, dĩ nhiên trừ lúc nàng luyện chữ ra là nhất hạng yêu thích.
Lưu Hương Hương tuy không có làm nữ công, nhưng cũng biết dùng giá thêu làm đồ có thể sánh với khung thêu khó hơn nhiều, nàng không rõ ràng tay nghề của Di Ngọc, mới đầu nghe Lô thị nói như vậy, chỉ nghĩ nàng dỗ Di Ngọc đùa, chờ đến hơn nửa canh giờ sau, nàng tại sự chỉ đạo của Lô thị chỉ miễn cưỡng thêu một đóa hoa đào ra, phân thần đi nhìn Di Ngọc thì chỉ thấy khung thêu trên tay đối phương thế nhưng đã nhiều thêm một đôi chim chóc đuôi dài đầu bạc tinh xảo khéo léo to nhỏ cỡ ngón cái, thân hai con chim nhỏ tiếp theo một đoàn xanh biếc mang hồng xỏ xuyên mà ra, quả nhiên là rất sống động.
“Can, can nương.” Cho đến khi Di Ngọc gở xuống khung thếu bắt đầu khóa viền, Lưu Hương Hương lúc này mới quay đầu đối Lô thị lắp ba lắp bắp hỏi han: “Tiểu, tiểu Ngọc đây là học bao lâu?”
Kim chỉ trên tay Lô thị chưa ngừng, cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Là có bốn năm năm.”
Lưu Hương Hương vẻ mặt cổ quái chỉ Di Ngọc, hỏi: “Tiểu Ngọc phía trước không phải mới làm sinh nhật chín tuổi sao, nàng là bốn tuổi liền bắt đầu học cái này?”
Lô thị ngẩng đầu đối với nàng cười một cái, “Cũng không tính quá sớm, ta cũng là năm tuổi liền bắt đầu học nữ công, chỉ là không có tính tình tốt như nàng, tay bị kim đâm cũng không kêu đau, lúc ta còn nhỏ không thiếu vì cầm kim chỉ mà đối với nương ta khóc nhè a.” Nói xong nàng liền nhìn hướng Di Ngọc, gặp tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn mình nhe răng cười, thần sắc không khỏi hiển ôn nhu.
Lưu Hương Hương là biết Di Ngọc ngây dại quá mấy năm, nàng nhớ lúc Lô thị từ bên ngoài chuyển đến, chờ Di Ngọc bị phát hiện si ngốc về sau, trong thôn vô luận người lớn hay con nít, nhiều ít là sinh ra quá một vài tâm lý kỳ quái, đồng tình, chán ghét, vui sướng khi người gặp họa đều có, Lưu Hương Hương tính tình tương đối hòa khí, khi đó tuy tuổi còn nhỏ cũng không cùng những đứa nhỏ tinh nghịch khác cùng nhau gọi Di Ngọc là tiểu đần độn, chỉ là trong lòng đáng thương cô bé sẽ không nói chuyện này.
Sau cũng không được là năm nào, Di Ngọc đột nhiên liền tốt rồi, Lưu gia cùng Lô gia người thôn đông người thôn tây, ngày thường cũng không có gì giao lưu, nàng đối Di Ngọc có một vài ấn tượng, vẫn là tại ngày đó lúc Trịnh Lập phái người tới thôn, Lô thị phát động thôn dân cấp nhà nàng quyên tiền, tại sân Lô gia nàng thấy Lô Trí và Di Ngọc cùng nhau ngồi tại ngưỡng cửa thái độ thân mật nói chuyện, nàng bị ca ca ruột bán đi, nên là cảm thấy hâm mộ vô cùng.
Không nghĩ đến bốn năm sau đó thế nhưng tại tòa nhà Trương gia lần nữa gặp mặt mẹ con các nàng, lại một phen khó khăn cùng nhau trốn thoát. Đối với Lô thị, nàng năm đó đã có cảm kích trong lòng, thế nên mới tại lúc đối phương đề xuất nhận nàng làm con, không chút do dự liền đáp ứng.
Tuy rằng xa rời quê hương đi tới nơi này xa lạ địa phương, những ngày gần đây chiều nào nàng cũng làm việc, mỗi ngày mệt mỏi vừa về đến chỉ nghĩ nằm xuống liền ngủ, nửa điểm không so với lúc tại chỗ Trịnh Lập làm thông phòng nhẹ nhàng, nhưng nàng lại thích ngày như vậy, có thân nhân quan tâm, có người có thể nói lời thân thiết, còn có người dạy nàng biết chữ học bài, ngày như vậy nếu đặt vào một tháng trước, là nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Nương, lần trước ngài nói muốn may quần áo cho đại tỷ, là muốn dùng nguyên liệu màu gì?” Di Ngọc đem vật trên tay để qua một bên, ló đầu đi đến trên bàn thấp đặt mấy cái túi lục lọi, nhìn thấy hai loại vật liệu màu sắc may quần áo liền quay đầu hỏi.
“Màu hồng cánh sen, trắng ngà mấy thứ này chuẩn bị cho hai người các ngươi làm chút quần áo bên người.” Lô thị ngẩng đầu nhìn Di Ngọc một cái mới chú ý đến Lưu Hương Hương đang phát ngốc, khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ trán nàng, nói: “Thế nào, lại học tiểu Ngọc sao, thường thường liền sững người.”
Lưu Hương Hương thu lại một tia nhân hồi ức mà sinh ra mờ mịt trong mắt, xoay người đối với Lô thị hé miệng cười, “Không chuyện gì, can nương, ngài đem nơi này lại nói cùng con một chút đi, con sao cũng thêu không được.” Nói xong nàng liền chìa ngón tay mình đang cầm miếng lụa có đóa đào hoa xiêu xiêu vẹo vẹo, nhẹ nhàng cúi thấp đầu làm ra một bộ dáng lắng nghe.
Lô thị cũng không có chú ý lúc nàng cúi đầu trong nháy mắt đã thoáng hiện lên ánh nước, chỉ ấm giọng lại dạy cho nàng.