Tuệ Phong tay cầm bầu rượu, gật gù trên lưng ngựa thong thả đi tuần.
Ở cái nơi sơn trại hoang vu này chẳng có thứ gì thú vị, đến rượu cũng nhạt.
Chàng uống chẳng qua để cho có vị, cho bớt đi cái hiu quạnh lúc một mình đi tuần.
Đôi mắt chàng liếc qua sơn trại một cái rồi hờ hững nhìn về phía trước, thở dài.
Chàng chán cái sơn trại này lắm rồi.
Từ rừng cây rậm rạp đến u uất, đến con suối lờ đờ trôi.
Từ bức tường sơn trại kiên cố bằng gỗ súc đến lũ đầu trộm đuôi cướp, quanh năm chỉ biết có lọc lừa, chém giết, chửi thề và khoe khoang vô căn cứ.
Thấm thoắt chàng đã đến cái sơn trại này được hơn bảy năm rồi.
Ngày hôm đó trong trí nhớ chàng vẫn rõ mồn một tưởng như mới hôm qua..
- ------*******-------
Tết Nguyên Tiêu, gia đình Tuệ Phong cùng nhau đi du sơn ngoạn thuỷ dừng chân ở Ngũ Hồ cùng người dân ở đây đón tết.
Quán trọ Ô Quy Khách nằm ngay bờ sông, nhìn ra bên ngoài là cảnh thuyền qua lại tấp nập.
Nước hồ xanh, xao động không ngừng theo nhịp chèo lả lướt.
Trên thuyền, tốp tốp những đoàn hát thi nhau phô giọng ca oanh vàng.
Những khúc hát nối nhau dìu dặt, những tiếng vỗ tay tán thưởng của người dân trên bờ rào rào tưởng như đang ở một rạp hạt giữa trời, nơi thuỷ hồ nên thơ.
Khắp nơi rộn một không khí tươi vui.
Cha cậu đã theo mấy huynh đệ đi tụ họp ở nơi khác.
Tuệ Phong, lúc đó mới chỉ là cậu nhóc mười tuổi, cùng tiểu muội và mẫu thân ở lại quán trọ xem hội.
Bỗng có tiếng chửi bới, quát tháo ồn ào:
- Chia nhau ra, tìm ngay mẹ con tiện tì đó ra đây.
Phải nhanh lên trước khi hắn về.
Cậu thấy mẹ rất nhanh chóng kéo mình và tiểu muội lại, giật tung mành giường buộc chặt vào eo hai đứa rồi dẫn ra cửa sổ.
Mẹ cậu ôn tồn bảo:
- Chưa rõ mọi việc thế nào nhưng mẹ cảm thấy những kẻ này đầy ác ý.
Các con mau chóng nhảy cửa sổ trốn đi.
Mẹ sẽ cản chân chúng.
Tuệ Phong, con là huynh trưởng, lại biết chút ít võ công, nhất định phải bảo hộ cho tiểu muội nhé.
Thoát được rồi hãy đến Lục Hoàn Trang ở Hồ Bắc tìm cha con.
Nếu không tìm được, thì đưa em con đến Nga My Sơn tìm Chu chưởng môn nương tựa.
Mẹ sẽ đến tìm hai con sau.
Vuốt tóc hai đứa con còn nhỏ tuổi, nước mắt mẹ cậu tuôn rơi lã chã, thì thầm:
- Khổ thân hai con..
Phải cố gắng sống..
Mẹ yêu các con..
Nói đoạn, chưa để cậu và tiểu muội thắc mắc, mẫu thân đã đẩy hai người qua cửa sổ, lại níu chắc tấm rèm, từ từ hạ hai đứa xuống.
Chân vừa chạm đất, cậu đã nghe trên lầu có tiếng đạp cửa.
Có tiếng kẻ nào la lớn:
- Con tiện tì Triệu Mẫn ngươi để bổn lão gia tìm lâu quá.
Bọn nhỏ đâu, mau dẫn ra đây!
Lại nghe thấy tiếng mẹ cậu cứng cỏi nói:
- Đám người Cự Kình Bang các ngươi hôm nay lại mang mặt nạ ra che giấu thân phận.
Làm anh hùng không làm điều gì khuất tất.
Giỏi thì cởi mặt nạ ra cùng nhau nói chuyện cho tỏ khí anh hùng.
Bỗng lại có tiếng người trầm trầm vang lên:
- Triệu Mẫn muội, đã lâu không gặp, tính khí muội vẫn như ngày nào.
Tiếng mẹ cậu kinh hãi vang lên:
- Huynh..
huynh..
sao huynh lại ở đây? Huynh còn..
Nghe đến đây thì đã thấy mấy kẻ trong Cự Kình Bang chạy xô đến, la hét:
- Lũ nhỏ kia rồi, bắt chúng lại!
Tuệ Phong giật mình, nhớ lời mẹ dặn, nhất định phải bảo hộ cho tiểu muội, vội cởi mành đeo bụng rồi cõng ngay tiểu muội chạy.
Tiểu muội còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra òa khóc tức tưởi.
Cậu kệ, cứ cõng mà chạy.
Nhưng chân trẻ con thì ngắn, sức cũng không bền, chẳng mấy chốc mà mấy tên Cự Kình Bang đã đuổi đến.
Thả tiểu muội xuống ngồi bên đường rồi quay lại, Tuệ Phong xuống tấn, đi bài Thái Tổ Trường Quyền, là bài quyền cơ bản mà cha cậu dạy.
Tuy cha là đệ nhất cao thủ võ lâm, nhưng ông chưa truyền lại cho cậu môn võ học gì cao thâm ngoại trừ bài Thái Tổ Trường Quyền.
Bài quyền tuy đơn giản, nhưng suốt bao nhiêu năm cậu chỉ luyện bài quyền này nên cũng thấm được không ít tinh tuý trong bộ quyền.
Mấy tên Cự Kình Bang thấy một tên nhãi ranh đi một bài quyền hết sức cơ bản, bèn phá lên cười nhạo:
- Thằng nhãi con này, võ công mới chỉ biết mấy đòn mèo cào mà dám phách lối múa may với lão gia sao? Để lão gia dạy dỗ ngươi!
Dứt lời, một tên lao lên tung quyền nhằm mặt Tuệ Phong đánh đến, chỉ thấy cậu hụp xuống né, rồi hai tay tung song chưởng đánh thẳng vào ức gã.
Chiêu Phách Thiên Phách Địa này nếu tinh thông có thể làm đối phương chấn tâm, nhẹ thì mất khả năng làm chủ cơ thể, nặng thì mất mạng.
Tuệ Phong công lực còn yếu, tuy chiêu thức đánh ra rất tốt nhưng chỉ làm tên kia xây xẩm mặt mày mà ngã xuống.
Cậu hét lên:
- Kẻ nào dám lại gần đây sẽ bị đánh chết!
Đám người kia thấy tên nhóc này đánh ngã được đồng bọn, cũng không dám khinh thường, cùng ùa lên tấn công.
Cậu né trái, nhào phải, đấm một đòn, đá một chiêu, thuỷ chung cũng không để bị bắt nạt.
Nhưng nhác thấy một tên định lại gần bắt tiểu muội, cậu lại vội lao đến, không chú ý có kẻ phía sau cầm dùi cui quật cậu một cái té nhào.
Cả đám quây lại định đánh cậu thì bỗng có một nam tử hán còn khá trẻ hét lớn:
- Lũ cường đạo khốn khiếp! Giữa thanh thiên bạch nhật mà một lũ người lớn to xác quây đánh một thằng nhóc thử hỏi còn ra thể thống gì.
Có giỏi thử lại đây so chiêu với Bạc Liễm ta xem.
Vừa nói, Bạc Liễm vừa múa gậy đánh đến.
Lũ Cự Kình Bang bất ngờ có kẻ xen ngang, cũng bị gậy đánh ngã ngay một lúc ba người, vội bỏ Tuệ Phong ra, quây ngay lấy Bạc Liễm vào giữa.
Thấy hán tử này bộ pháp vững vàng, thần thái trang nghiêm, mắt sáng như lưu tinh, lưỡng quyền nhô cao, chắc chắn là một ngoại gia có hạng.
Không dám khinh thường, lũ đệ tử Cự Kình Bang rút ngay diêm độc, ném ra mù mịt.
Xưa nay, Cự Kình Bang chỉ dựa vào món diêm độc này để xưng hùng xưng bá chốn sông nước.
Nào ngờ diêm độc vừa tung ra đã không thấy hán tử kia đâu, thì ra đã khinh công lên cao tránh diêm độc.
Gậy lại điểm xuống mấy chiêu Xung Thiên Tróc Địch, thoáng chốc đã thêm hai kẻ bị đánh gục.
Bạc Liễm kêu lớn:
- Cậu nhỏ mau dẫn em gái chạy đi! Để ta ở đây cản bọn khốn này lại!
Tuệ Phong chẳng kịp gật đầu, vội kéo tay Vĩnh Tình, xốc lên lưng rồi chạy tiếp.
Cứ chạy thẳng đường, chẳng mấy chốc đã đến một con sông rộng.
Nhìn xung quanh chẳng có thuyền bè, cũng chẳng thấy có ai để nhờ cậy, cậu lại cõng em gái men theo bờ sông đi tiếp.
Đi thêm được chừng hai dặm, ánh mắt cậu ánh lên tia mừng rỡ khi thấy có bóng người ở nhà thuyền phía trước.
Cậu gọi lớn:
- Cứu với! Cứu người với!
Thấy mấy người bọn họ vẫn ngồi yên, Tuệ Phong nghĩ có khi giọng mình gọi không đến, lại càng cố chạy nhanh đến gần hơn, hét lớn:
- Thúc thúc! Bá bá ơi! Cứu bọn cháu với!
Hai người đàn ông trong nhà thuyền vẫn ngồi gục đầu như đang ngủ gật.
Tuệ Phong đã cõng em đến ngoài nhà thuyền.
Cậu để em đứng ở ngoài, nói:
- Đại ca phải vào để gọi người giúp.
Muội đứng ngoài này một lát, nếu thấy có gì bất thường thì phải chạy ngay đi nhé.
Vĩnh Tình sợ lắm, nhưng nhìn Tuệ Phong cũng đang nén sợ để bảo vệ mình, cô nhỏ cũng cố gồng mình, run run gật đầu.
Tuệ Phong lúc đó mới bước vào trong nhà, bước lại chạm khẽ vào người hai người đàn ông thì họ lăn ra cứng đờ, xem ra chết cũng lâu rồi.
Cậu giật mình, định chạy ra thì nghe tiếng Vĩnh Tình hét lên hoảng sợ ngoài cửa.
Cậu vừa quay lại thì đã bị điểm huyệt ngất đi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu chỉ thấy hai người mặc đồ đen túm lấy Vĩnh Tình và cậu vác đi.
Bên hông họ có một khuyên sắt, khảm hình một con rắn rất dữ tợn..
Tỉnh lại, mắt vẫn còn hoa chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng mẹ cậu khóc nức nở, đang nói:
- Ô Nhĩ Bát Đài huynh! Huynh lấy mạng ta, ta quyết không nửa lời oán thán.
Chỉ mong huynh tha mạng cho hai đứa nhỏ.
Chúng nó không có tội tình gì..
Giọng một người đàn ông sắc lạnh vang lên:
- Sinh ra làm con một kẻ phản quốc như ngươi đã là tội rồi! Niệm tình ngươi là biểu muội của ta, ta cho ngươi lựa chọn một trong hai đứa được sống.
Nếu ngươi không chọn, ta sẽ chém chết cả hai đứa nhỏ này.
Tuệ Phong lúc đó mới quay sang bên cạnh, thấy Vĩnh Tình lúc đó mới có bốn tuổi, bị trói chặt, bắt quỳ ở dưới đất đang mếu máo khóc.
Má còn hằn vết bàn tay kẻ nào tát.
Tuệ Phong gào lên:
- Tên khốn! Ngươi có giỏi thì giết ta xem! Em ta không có tội gì, mau thả nó ra!
Chưa hết lời, cậu đã bị một cái bạt tai đến xây xẩm mặt mày.
Chợt thấy mặn mặn, thì ra máu đã đầy mồm rồi.
Triệu Mẫn kêu lên đau đớn:
- Xin ngươi! Đừng đánh bọn nhỏ! Đánh ta đây này!
Tuệ Phong cả đời có lẽ sẽ không quên gương mặt người đàn ông đã nhìn sát mặt cậu lúc đó.
Cậu trừng mắt nhìn hắn.
Ô Nhĩ Bát Đài chăm chú nhìn cậu, nhếch mép cười:
- Ta thích ngươi đấy.
Nhưng ta không phải người quyết định ngươi sống hay chết.
Mẹ ngươi sẽ làm điều đó.
Nói đoạn hắn tuốt kiếm, kề lên cổ Tuệ Phong.
Bên kia một tên đao phủ cũng kề đao lên cổ Vĩnh Tình làm cô nhỏ khóc thét lên.
Hắn nói:
- Triệu Mẫn, ngươi quyết đi!
Triệu Mẫn lắc đầu.
Nàng không thể quyết được chọn ai, bỏ ai.
Có lẽ trong đời nàng, đây là lần đầu tiên nàng bất lực, không biết làm cách nào để thoát khỏi cảnh này.
Ô Nhĩ Bát Đài ra lệnh:
- Ngươi chém đầu con bé kia cho ta!
Tên đao phủ vừa giơ đao lên thì Triệu Mẫn đã lao đến, chắn trước đường đao.
Ô Nhĩ Bát Đài nhìn Tuệ Phong, nói:
- Xem ra mẹ ngươi đã chọn em gái ngươi rồi.
Ta rất tiếc, có trách thì trách mẹ ngươi thôi!
Kiếm của hắn vừa định chém xuống thì có tiếng người lè nhè cất lên:
- Dừng tay! Để thằng nhóc đó lại cho ta thử đao.
Ô Nhĩ Bát Đài vội dừng tay, nhìn về phía người vừa nói.
Từ phía cửa hầm, một lão hán loạng choạng bước vào, người sặc mùi rượu.
Trên tay vẫn còn cầm bầu rượu tu liên tục.
Rượu chảy ướt cả tấm áo lông chồn đã thủng lỗ chỗ, lông rụng tơi tả.
Toàn thân lão không có nét gì là người tỉnh táo, trừ cây đao sau lưng lão.
Còn nằm trong bao mà thanh đao phát ra một luồng hàn khí lạnh buốt.
Tuệ Phong tròn mắt nhìn lão, chưa hiểu chuyện gì thì lão đã xách cổ cậu lên nhẹ như nhặt một chiếc lá rụng.
Ô Nhĩ Bát Đài vội nói:
- Hồ sư phụ! Người định làm gì vậy?
Lão hán họ Hồ này nhướng mắt nhìn Ô Nhĩ Bát Đài, to tiếng:
- Ta muốn lấy máu thằng nhỏ này thử đao.
Ngươi có ý định gì khác chăng?
Mấy chữ cuối, lão hán gằn giọng, sát khí cộng hưởng cùng cái lạnh của thanh đao khiến ai nấy trong phòng đều không rét mà run.
Lão không thấy ai nói gì, lại lững thững xách Tuệ Phong đi..
- --------************------------
Ngựa của Tuệ Phong vừa băng qua một con suối nhỏ, bỗng trên cây xoan đào gần đó có tiếng người gọi vọng xuống:
- Thằng nhỏ hôm nay có mang rượu cho ta không?
Tuệ Phong chẳng thèm nhìn lên, lấy ở trong túi ra một bầu rượu, tung lên không trung.
Chỉ thấy vút một cái, bầu rượu đã nằm trên bản đao của lão.
Lão già họ Hồ cười khà khà, nói:
- Hồ Phi Thiên này trước giờ uống rượu gì cũng thấy ngon, nhưng ngon nhất chắc là rượu người khác mua cho.
Mà hôm nay ngươi lấy được ít rượu thế?
Tuệ Phong nhún vai, nói:
- Nhà bếp hết rượu rồi.
Đây là rượu ta tích được từ mấy hôm trước đấy.
Hồ Phi Thiên cười khà khà, mở bầu rượu uống một ngụm lớn nói:
- Hảo đồ đệ, biết nghĩ đến sư phụ.
Thôi ngươi tập chém nước tiếp đi.
Tuệ Phong thở dài:
- Ở nhà thì gia phụ bắt tập Thái Tổ Trường Quyền, ngày nào cũng chỉ đi đúng bài đó.
Giờ bao lâu rồi cũng chỉ đi chém nước.
Lão Hồ, người có thể chỉ cho ta vài chiêu thức bá đạo hơn được không?
Hồ Phi Thiên lúc lắc đầu, lè nhè nói:
- Ngươi tập chém nước tiếp đi.
Chưa đến lúc đâu.
Tuệ Phong nghe phát bực mình, gắt lên:
- Chém nước thì có tác dụng gì chứ? Sáu năm rồi chỉ có chém nước.
Ông xem cái thác nước đó có mòn đi tí nào không? Ta không thèm học cái thứ đao pháp vô dụng này!
Hồ Phi Thiên nghiêm mặt, nói:
- Ngươi theo ta ra thác nước.
Nói rồi ông búng người khinh công đi trước.
Tuệ Phong vội cho ngựa phi theo sau.
Ngựa phi hụt hơi mà vẫn thấy lão Hồ đi trước một bước.
Thoáng chốc đã đến thác nước, nơi ngày ngày Tuệ Phong tập dùng đao chém nước.
Đến nơi, Hồ Phi Thiên nói:
- Ngươi lấy đao ra chém nước ta xem.
Tuệ Phong nhăn nhó nói:
- Nhưng..
Lão Hồ nghiêm giọng, nói:
- Không có nhưng gì cả.
Ta nói chém là chém!
Tuệ Phong đành lủi thủi xách thanh đơn đao đứng dưới thác nước, xuống mã tấn, vung đao chém ngược chiều dòng nước chảy.
Lưỡi đao đi dọc một đường ngọt xớt.
Tuệ Phong chém xong, quay lại nhìn lão Hồ lom lom.
Hồ Phi Thiên nhướng mày nói:
- Ngươi có nhớ ngày đầu tiên ngươi vung đao chém nước ở thác này thế nào không?
Tuệ Phong nhớ lại ngày đó, lúc lão Hồ mới chỉ chàng cách chém nước.
Đao chàng chưa chém được nửa vòng thì đã bị thác nước quật xuống, rơi cả đao.
Cá biệt nhất là cuối ngày, đao văng ra chém cả vào chân chàng một đường dài, giờ vẫn còn sẹo.
Ròng rã sáu năm chém nước, giờ chàng có thể một tay thoải mái chém lên xuống, ngang dọc dưới dòng nước thác cuồn cuộn đổ.
Hồ Phi Thiên chỉ tay ra một hòn đá lớn bằng thân người ở bên cạnh thác, nói:
- Ngươi thử chém hòn đá kia xem.
Tuệ Phong há hốc mồm, nói:
- Ta có mỗi một thanh đơn đao này thôi đấy.
Nếu làm hỏng thì tí nữa về trại sẽ bị phạt nhịn ăn ba ngày có biết không?
Hồ Phi Thiên nhắc lại:
- Ngươi cứ chém hòn đá đó đi.
Tuệ Phong bán tín bán nghi, lại gần hòn đá, cũng xuống tấn, chém một đường đao xuống.
Hòn đá to như vậy nhưng chỉ một đao đã bị chém nát vụn, đá dăm bay tứ tung.
Tuệ Phong lắp bắp nói:
- Sao..
sao có thể?
Hồ Phi Thiên nhìn đống đá vụn, nói:
- Sáu năm tập luyện chém nước dưới thác nước, chính là để rèn cho ngươi chắc tay đao, cảm được khí lực bên ngoài, thông được nội lực bên trong.
Tâm, thân, khí hòa hợp tất sẽ phát huy được công lực tiềm tàng.
Nhưng ngươi luyện vậy vẫn chưa đủ đâu.
Tuệ Phong nhặt một miếng đá vụn, nói:
- Đao của ta chém đến nát cả đá, vậy còn chưa đủ thì đến đâu mới là đủ?
Hồ Phi Thiên lẳng lặng cầm thanh đơn đao của Tuệ Phong, đến một hòn đá khác gần đó.
Hòn đá này qua mưa gió bào mòn, không khác gì một ngọn măng đang nhô lên nhọn hoắt.
Hồ Phi Thiên đứng gọn gàng, tay phất một đao, xả dọc măng đá thành hai nửa ngọt xớt, không chút đá vụn nào văng ra.
Hồ Phi Thiên nói:
- Dùng đao không phải cốt là sức công phá mà cốt ở sự chuẩn xác và tập trung.
Ngươi chém vụn hòn đá lớn, chỉ chứng tỏ lực của ngươi đã khá lên, nhưng độ chuẩn xác và tập trung còn kém lắm.
Tuệ Phong lần đầu được chứng kiến đao pháp của lão Hồ, vỗ tay trầm trồ, khen:
- Tuyệt diệu quá, liệu có tầng nào cao hơn mức này không?
Hồ Phi Thiên nhếch mép cười, tợp ngụm rượu rồi lại đi về phía thác nước, nói:
- Hơn một chút nữa thì như thế này.
Ông hất một đường đao, xả từ dưới lên.
Thoạt nhìn không khác gì Thiên Chí chém nước lúc trước.
Nhưng đao này xẻ đôi luồng nước đang đổ xuống làm đôi đến tận đỉnh thác, một lúc sau hết kình lực, nước mới nhập lại làm một.
Tuệ Phong lần này há mồm, không nói được lời nào.
Hồ Phi Thiên dúi đao vào tay chàng, nói:
- Tập chém nước tiếp đi..
- ---------************------------
Tinh hà thu nhất nhạn,
Chiêm can dạ thiên gia.
Tỉnh ngô lương diệp động
Lân chử thu thanh phát
Dịch:
Một chú nhạn bay lượn Ngân Hà,
Tiếng chày rộn ràng khắp gần xa
Ngô đồng đưa lá lay bên giếng
Chày nhà ai gọi tiếng thu sang
Sáng sớm mùa thu, mở cửa sổ nhìn ra ngoài vẫn thấy một dây sương mờ mịt trong tiết trời xám tro ảm đạm.
Hít vào một hơi có thể thấy hơi giá chạy xuống tận phế can làm ta rùng mình.
Tay siết lại dải áo một chút cho thêm ấm, Thương Tùng khẽ khàng khép cửa, tránh động đến mẹ và tẩu tẩu đang nghỉ ở phòng bên.
Người dân ở Lạc Dương nhiều người dậy sớm, nện chày giã cốm, chuẩn bị xào cốm cho kịp phiên chợ sáng.
Mùi cốm non mới giã thoang thoảng hương sữa ngầy ngậy làm ai chạnh lòng nhớ mùa thu đã đến rồi.
Thương Tùng khoan khoái hít thêm vài hơi hương cốm mới rồi thong thả đi ra đầu hiên sau nhà, bỗng nghe thấy tiếng vun vút quen thuộc của ai luyện kiếm.
Chàng đưa mắt tìm thì thấy Kim Doãn Phụng đang chăm chú khai chiêu.
Trong cái màu trời âm u này, màu áo lụa đỏ của nàng như một ngọn lửa nổi bật giữa không gian.
Nàng thi triển chiêu Hồi Đầu Phi Kiếm trong Lê Hoa Kiếm Pháp, mái tóc huyền xõa theo cái quay đầu hữu tình khiến người ta mê mẩn.
Kiếm đi chuẩn xác đoạn mạng, ánh mắt si mê đoạt hồn.
Kiếm thức đan vào nhau khít khao, bóng kiếm quang loang loáng như hoa lê bừng nở trên cành thu.
Sử đến chiêu Tuyết Ngộ Cuồng Long, chẳng may chân nàng bước sai bộ vị, hạ bàn không vững chực ngã thì Thương Tùng đã kịp lướt tới, đỡ lấy nàng.
Chàng ôn tồn hỏi:
- Kim Doãn cô nương không sao chứ?
Kim Doãn Phụng mặt bừng sức đỏ, lí nhí nói:
- Tiểu nữ không sao.
Đa tạ thiếu gia.
Thương Tùng đỡ nàng đứng dậy rồi cười nói:
- Đừng gọi ta là thiếu gia.
Cứ gọi ta là Thương Tùng được rồi.
Ta hơn cô nương chắc chỉ vài tuồi thôi.
Kim Doãn Phụng gật đầu.
Cả hai im lặng, ngượng ngùng chẳng biết nói gì.
Thương Tùng nhìn cây kiếm trong tay Kim Doãn Phụng, hỏi:
- Cô nương luyện kiếm pháp gì vậy?
Kim Doãn Phụng mỉm cười nói:
- Tiểu nữ luyện Lê Hoa Kiếm Pháp.
Thiếu gia cũng biết dùng kiếm à?
Thương Tùng cũng mỉm cười, mượn kiếm trong tay nàng, nói:
- Ta cũng chỉ biết chút ít kiếm pháp thôi.
Nói đoạn chàng đi bộ Lục Ngự Phục Ma Kiếm, bộ kiếm pháp thành danh của Ân Lê Đình.
Chiêu thức vô cùng khoáng đạt, dĩ công ẩn thủ, khi tiến thì như cuồng phong, khi lui lại nhẹ như gió thoảng.
Kiếm càng đi càng sảng khoái, lá thu rơi xuống bao nhiêu đều bị kiếm chàng chém tan thành mảnh nhỏ.
Hoàn chiêu, Thương Tùng trả lại kiếm cho Kim Doãn Phụng thì có tiếng người gọi trước nhà:
- Chuẩn bị lên đường thôi!
Kim Doãn Phụng thấy cha mẹ đã chuẩn bị lên đường, bèn ôm quyền bái biệt:
- Tiểu nữ phải lên đường rồi.
Thiếu gia bảo trọng.
Tà áo mới thoáng đó đã vội quay đi, Thương Tùng ngẩn ngơ một thoáng, vô thức bước tới cầm lấy tay nàng, nói:
- Sau này, liệu ta có thể gặp lại nàng không?
Kim Doãn Phụng thở dài, nhưng rồi mỉm cười, nói:
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Nếu có duyên, nhất định sẽ còn gặp lại.
Bóng người đã đi khuất, chỉ còn lại chàng đứng lại, trong tim như mất đi một mảnh, chàng cũng không hiểu nó là gì.
Là tình ư? Hay chỉ là một chút xao động trong làn nước hồ vốn luôn bình lặng?
- -----------******-------------
Có câu: "Ngũ Nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng Sơn quy lai bất khán Nhạc".
Ý là đã đến Ngũ Nhạc rồi thì không cần đến các núi khác, mà đã đến Hoàng Sơn rồi thì cũng chẳng cần đến Ngũ Nhạc.
Đỉnh Quang Minh trong dãy Hoàng Sơn vào thu đẹp như một bức họa rực rỡ.
Lá xanh, vàng, đỏ tầng tầng lớp lớp hòa vào với nhau những mảng màu của kí ức.
Mặt đá và mây đón ánh mặt trời lại càng bừng lên rực rỡ một màu cam lấp loáng.
Dương Tiêu đứng từ Lộ Tuyết Đình, phóng tầm mắt xuống chân núi, thấy hôm nay Quang Minh Đỉnh đông đúc hơn thường ngày.
Từ khi Đại Minh Luật được ban hành, giáo chúng khắp nơi bị o bế, bắt phải bỏ giáo hoặc bị giam tù, lưu đày.
Mặc dù sau khi Thiên Chí ám sát thành công Chu Nguyên Chương, dịch dung ngồi vào ngôi vua, nhưng việc thay đổi Đại Minh Luật cũng gặp rất nhiều sự phản đối của triều thần nên chỉ có thể giảm nhẹ mức độ gắt gao trong việc kiểm soát hoạt động Minh Giáo, chỉ dừng lại ở việc tránh tụ tập, kết bè phái, gây rối luật pháp.
Do vậy, những cuộc buổi tế Thánh Hỏa hàng năm cũng không triệu tập giáo chúng khắp nơi về dự nữa mà chỉ gói gọn trong hàng ngũ những yếu nhân của Minh Giáo.
Năm nay các giáo chúng, ai nấy đều ngạc nhiên khi lại nhận được thư triệu tập.
Vừa vui mừng, vừa hừng hực khí thế, giáo chúng từ khắp nơi tập trung ở Quang Minh.
Từ trên núi nhìn xuống thấy lều trại đủ màu, chia phân khu rõ ràng của Thiên Địa Phong Lôi Tứ Môn và Ngũ Hành Kỳ.
Quân ngũ hành chia theo từng đội kỳ quân mang trang phục màu lục, lam, đỏ, vàng, trắng ngồi lẫn lộn xung quanh bếp lửa, nâng bát rượu nóng, bá vai nhau tâm sự những ngày khó khăn mấy năm gần đây.
Những người không trong Ngũ Hành Kỳ thì chia nhau về lán của Tứ Môn ngồi.
Nhìn giáo chúng có dịp được tụ họp thân tình như vậy, sống mũi Dương Tiêu chợt thấy cay cay.
Ông tự nhủ lòng mình:
- Dương Tiêu này bất tài, không thể phát dương quang đại được Minh Giáo như kỳ vọng của các tiền nhân.
Nhưng Dương Tiêu này quyết không để Minh Giáo bị huỷ hoại trong tay mình.
Bỗng có tiếng Phạm Dao vang lên sau lưng ông:
- Giáo chủ, các Hộ Pháp, Ngũ Tản Nhân và Kỳ Chưởng đều đã có mặt.
Dương Tiêu thở dài, không quay lại.
Ông vẫn trầm ngâm nhìn giáo chúng dưới kia đang vui vẻ cười đùa, bất giác buông tiếng thở dài.
Phạm Dao tiến lên, đứng ngang hàng với Dương Tiêu, cùng phóng tầm mắt xuống khu trại dưới kia, nói như gió thoảng:
- Dương Tiêu, huynh vẫn muốn làm vậy sao?
Dương Tiêu gật đầu:
- Không thể không làm vậy.
Phạm Dao lại nói:
- Những giáo chúng dưới kia, có lẽ từ nay khó có dịp gặp nhau vui vẻ vậy nữa.
Dương Tiêu không nói gì.
Một hồi lâu sau, ông quay lại, cất bước đi về chính điện, buông một câu:
- Đóm lửa có bé, gặp thời cũng thành thánh hỏa.
Thanh sơn bất cải, lục thuỷ trường lưu, nhất định có ngày gặp lại.
Trong chính điện Quang Minh Đỉnh, các yếu nhân đều đã tề tựu đông đủ.
Dương Tiêu bước vào, mọi người đều quỳ xuống, tay bắt chéo ngực, thi lễ.
Dương Tiêu ra hiệu cho mọi người đứng dậy, nói:
- Đã lâu rồi không gặp các vị, thấy mọi người đều còn mạnh khoẻ, ta rất mừng.
Vi Nhất Tiếu ôm quyền, cười nói:
- Sau lần đại chiến Vu Sơn, giờ mới gặp lại.
Ân Dã Vương, Ân Ly, chúc mừng hai người đã trở thành Hộ Pháp của bản giáo.
Ân Ly mỉm cười, nói:
- Nếu không nhờ Vi Bức Vương chỉ điểm danh sư, chắc tiểu nữ chẳng bao giờ vọng tưởng có ngày lại được trở thành Hộ Pháp của bản giáo.
Đa tạ Bức Vương.
Nguyên lai năm đó sau khi bị địch nhân hãm hại, bao nhiêu độc công trong người nàng bị mất hết.
Tuy mất môn võ công sở bản Thiên Thù Vạn Độc Thủ nhưng nàng cũng vì thế mà lấy lại được nhan sắc tươi đẹp như trước.
Ân Ly không đẹp dịu dàng như Tiểu Chiêu, không thuần nhã như Chỉ Nhược, cũng không rực rỡ sắc sảo như Triệu Mẫn.
Nàng có một vẻ đẹp thanh thoát, vô tư, phần có lẽ vì nàng đã buông bỏ được chuyện tình thù khi xưa, trong lòng nhẹ nhàng nên thần sắc lại muôn phần tươi tắn.
Ngày đó Vi Bức Vương vẫn áy náy trong bụng chuyện năm xưa định hút máu nàng, thấy nàng nay không còn võ công, đã chỉ điểm cho nàng đến gặp Đạo Vương, tức Vua Trộm.
Không ai rõ ông xuất thân thế nào.
Có lời đồn rằng ông có gia tài các vạn, võ công kinh người, nhưng chẳng thích an ổn hưởng lạc mà tính từ nhỏ đã thích trộm.
Phàm vật gì càng quý, càng phi nghĩa, càng được bảo vệ cẩn mật ông càng thích lấy.
Phàm kẻ nào càng ác, càng lộng quyền, ông cũng thích lấy đầu.
Nể mặt có giao tình với Vi Bức Vương, ông truyền lại cho Ân Ly bộ công phu Tróc Linh Ngân Ty, dùng sợi dây xích bạc làm vũ khí.
Nhờ có bộ công phu này mà Ân Ly đi lại trên giang hồ có tiếng là bá đạo, bảo vệ được nhiều giáo chúng khỏi truy bắt của triều đình nên được đảm nhận vị trí Hộ Pháp của Minh Giáo.
Tuy vậy, khi đứng cạnh cha, nàng vẫn thấy nhỏ bé vô cùng.
Nàng nói:
- Ân Ly còn ít tuổi mà đã phải đảm nhận vai trò Hộ Pháp, quả thực thấy trong lòng không ít lo lắng.
Cha nàng, Ân Dã Vương, cười lớn, trong ánh mắt có chút hoài niệm xen lẫn thán phục, nói:
- Năm xưa Tạ tiền bối hai mươi tám tuổi đã làm Hộ Pháp bản giáo, danh chấn võ lâm.
Con năm nay đã hơn tam thập, tính ra cũng không phải sớm lắm.
Trong lúc mấy Hộ Pháp đang nói chuyện với nhau, Chu Điên đứng lên oang oang nói:
- Lão Dương! Năm nay lão không làm còn rùa đen nữa, tổ chức buổi tế Thánh Hỏa vui vẻ thế này, thực là tốt lắm.
Chu Điên bao năm vẫn vậy, chẳng bao giờ gọi Dương Tiêu một tiếng giáo chủ.
Nhưng Dương Tiêu cũng chẳng lấy vậy làm phiền, thậm chí trong lòng ngầm có chút thích thú vì có người không nhìn ông với vị trí bề trên mà như huynh đệ thâm niên.
Dương Tiêu cười lớn, nói đùa:
- Bây giờ cho lão Chu ngươi làm giáo chủ chắc ngày nào cũng thành ngày hội hết.
Chu Điên nghĩ một lúc, ra vẻ trầm ngâm nói:
- Nhưng nếu ngày nào cũng hội hè thì việc làm ăn của Minh Giáo ta ở Kiến Xương ai quản.
Không được! Chơi thì vui thật đấy, nhưng không có bạc cũng không được!
Thuyết Bất Đắc huých tay Chu Điên nói:
- Ngươi mà làm giáo chủ thì chắc một mình ngươi một giáo.
Lãnh Khiêm cũng phải buông một câu:
- Phải.
Dương Tiêu thấy mọi người đều vui vẻ, bèn lên tiếng:
- Thôi, buổi tế Thánh Hỏa bắt đầu!
Ông quay lại, hướng về phía ngọn Thánh Hỏa ngày đêm cháy sáng trên đỉnh Quang Minh, quỳ xuống, tay bắt chéo ngực.
Mọi người và các giáo chúng theo hiệu lệnh đều nhất loạt quỳ xuống, hô lớn:
Thiêu đốt thân tàn ta
Lửa thánh cháy bừng bừng,
Sống chẳng có gì vui,
Thì chết có gì khổ?
Nguyện hành thiện trừ ác
Làm sao cho Quang Minh
Bao hỉ lạc bi sầu,
Đều hóa thành cát bụi.
Thương thay cho con người,
Sao lo buồn lắm vậy?
Thương thay cho con người,
Sao lo buồn lắm vậy?
Dương Tiêu đại diện giáo chúng, hất rượu vào ngọn Thánh Hỏa làm lửa bốc lên rực rỡ.
Không gian trang nghiêm nhưng lắng lại, chỉ còn tiếng phừng phừng của lửa thiêng ngàn năm.
Dương Tiêu quay lại, nhìn vào ánh mắt mọi người đều thấy một ngọn lửa luôn rực cháy.
Dương Tiêu biết Minh Giáo có lúc thịnh, lúc suy, nhưng ngọn lửa trong tim của giáo chúng qua bao thế hệ vẫn không lụi tàn.
Ông nói:
- Các người theo ta xuống chân núi, ta có chuyện muốn nói với tất cả mọi người.
Dương Tiêu thả bước xuống Vấn Tâm Đài, các giáo chúng nhất loạt đứng dậy thi lễ.
Ông ra hiệu cho mọi người yên lặng, rồi chậm rãi nói:
- Hôm nay..
Dương Tiêu, giáo chủ Minh Giáo đời thứ ba mươi lăm, tuyên bố..
Giải tán Minh Giáo!
Tất thảy mọi người, trừ Phạm Dao đã biết từ trước, đều nghe như sét đánh ngang tai.
Các giáo chúng, Ngũ Tản Nhân, Hộ Pháp, Chưởng Kỳ đều nhao nhao đứng dậy chất vấn như một bầy ong vỡ tổ.
Dương Tiêu phải vận nội lực Càn Khôn Đại Na Di tầng thứ năm và lời nói mới tạm át được tiếng người:
- Các ngươi hãy nghe ta nói hết.
Minh Giáo chúng ta xưa nay đều lấy tôn chỉ hành hiệp trượng nghĩa, phò nguy cứu đời làm tôn chỉ.
Nhưng nay thiên hạ đã về một mối, triều đình lại coi chúng ta như mối đe dọa, liên tục bức bách.
Trước mặt là triều đình, sau lưng lại không có bách tính yểm trợ, ta không muốn các ngươi phải chôn thân nơi ngục tù hoặc khổ cực nơi biên ải.
Vi Bức Vương gay gắt nói:
- Chúng ta mấy năm gần đây tuy lẩn trốn, cũng có một số giáo chúng, chi giáo bị bắt bớ, nhưng tuyệt không ai oán thán một câu.
Dương giáo chủ! Xin giáo chủ cân nhắc lại!
Giáo chúng nghe lời Vi Bức Vương đồng thanh hô:
- Đúng đấy! Xin giáo chủ cân nhắc lại!
Dương Tiêu từ tốn nói:
- Dương Tiêu ta đối với chuyện này đã cân nhắc một thời gian rất dài, bản thân trong lòng cũng rất nhiều đắn đo.
Nhưng hôm nay, ta nhìn thấy ở trong mắt các người vẫn luôn có Thánh Hỏa, trong tim các người vẫn luôn hướng về Minh Giáo, ta mới yên tâm ra quyết định này.
Nếu ai không còn lửa trong tâm, thì hãy rời khỏi đây ngay.
Ta quyết không gây khó dễ.
Giáo chúng im lặng.
Không một ai rời đi.
Dương Tiêu chờ một hồi lâu không có ai nói gì thêm, bèn tuyên bố:
- Minh giáo từ nay đổi tên thành Nhật Nguyệt Thần Giáo! Chia làm hai môn đường: Minh Nhật Môn và Tà Nguyệt Môn.
Ta sẽ chấp chưởng Minh Nhật Môn Chủ.
Phạm hữu sứ sẽ chấp chưởng Tà Nguyệt Môn Chủ.
Chu Điên bấm bấm một hồi rồi la lớn:
- Thế ta làm giáo chủ phải không?
Dứt lời đã bị Lãnh Khiêm cho một bạt tai.
Chu Điên trời đất không sợ nhưng rất nể Lãnh Khiêm.
Bị một bạt tai xong Chu Điên im thít.
Dương Tiêu nghiêm giọng:
- Ngôi giáo chủ này, vốn ta định mời Trương giáo chủ ra chấp chính lại.
Nhưng người giờ đã tuyệt tích giang hồ nhiều năm, chưa tìm được.
Nhưng Trương giáo chủ có một người con trai tên là Trương Tuệ Phong, thiên tư hơn người..
Đó là người chúng ta cần tìm...