Tàn Dương Kiếm - Lãnh Nguyệt Đao


Triệu Mẫn dường như không thể tin vào mắt mình khi nhìn người ngồi trên ghế giáo chủ kia.

Chính đôi mắt xám đó, chính nước da nâu đỏ màu đồng hun, chính giọng nói từ tốn với vẻ bất phàm thoát tục.

Người ngồi trên kia là vị tăng nhân đã giúp thuyền của nàng thoát khỏi hung cảnh bị xoáy nước nhấn chìm.

Triệu Mẫn ngây người ra một lúc thì Đại Thánh Bảo Thụ Vương đã mắng ngay:
- Vô phép! Gặp giáo chủ sao lại không thi lễ chứ? Mau quỳ xuống!
Lời này như kéo Triệu Mẫn khỏi phút ngỡ ngàng, nàng mỉm cười, nhướng mày nhìn Đại Thánh Bảo Thụ Vương, nói:
- Hôm nay ta đến đây là khách của các người.

Các người còn chưa một câu mời đãi bôi mà còn dám bảo ta phải quỳ sao! Triệu Mẫn ta đây trước giờ chỉ quỳ trước liệt tổ liệt tông Sát Hãn!
Nói rồi nàng ôm quyền, thẳng lưng nhìn lên ghế giáo chủ, chào:
- Bản nữ Triệu Mẫn, hôm nay đến tổng đàn Minh Giáo Bạc Sa có chuyện thương thảo.

Gặp được giáo chủ, thực là hạnh ngộ.
Đại Thánh Bảo Thụ Vương thấy nữ nhân này quật cường, không coi mình ra gì, trong bụng nổi hỏa khí bèn đập tay lên bàn đánh chát một tiếng rồi tung người lướt đến, thánh hỏa lệnh trong tay hoa lên, một chiêu Thiên Hỏa Tàn Sơn chém xuống.

Triệu Mẫn không thèm đỡ tránh né, chỉ liếc mắt nhìn giáo chủ cười khẩy.

Quả nhiên người này không để nàng bị thương, khẽ búng tay thì đã có một luồng chỉ khí bắn đến, trúng cổ tay Đại Thánh Bảo Thụ Vương.

Ông thấy tay như bị một mũi tên nung cháy đỏ, sắc nhọn xuyên qua, đau đớn khôn cùng, vô tâm vô thức mà đánh rơi Thánh Hỏa Lệnh.

Giáo chủ ôn tồn nói:
- Đại Thánh, người này là khách của chúng ta.

Nên mang lễ ra đối đãi, không được thô lỗ như vậy.

Triệu cô nương, Hỏa Thần ta quản thuộc hạ không nghiêm, khiến cô chê cười rồi.
Triệu Mẫn ôm quyền, cười nhẹ, nói:
- Giáo chủ khách sáo rồi.

Nếu mấy hôm trước không nhờ giáo chủ hiện lộ thần thông thì sao Triệu Mẫn còn đứng ở đây làm Đại Thánh Bảo Thụ Vương gai mắt chứ.

Lần này đến tổng đàn Minh Giáo Bạc Sa, biểu ca của ta có chút lễ vật tỏ ý hảo hữu, mong giáo chủ thu nhận.
Nàng ra hiệu cho đám tuỳ tùng khiêng lễ vật vào, nhưng chưa kịp mở ra thì Hỏa Thần đã phất tay, nói:
- Lần này Triệu quận chúa đến đây vì lí do gì ta đã biết cả.

Nhưng mấy thứ lễ vật này, quận chúa mang về đi.

Minh Giáo ta trước nay không coi trọng vật chất, lấy tôn chỉ hành thiện trừ ác làm kim chỉ nam.

Ta chỉ có điều thắc mắc.

Năm xưa quận chúa đã bỏ lại chuyện vương quyền để lui về ẩn dật nơi thanh nhàn, sao giờ lại cất công đến tận đây làm thuyết khách cho Nguyên quân?
Triệu Mẫn im lặng không nói gì, liếc mắt nhìn sang tên thuyền trưởng lúc này cũng đang âm thầm nhìn nàng đầy đe dọa.

Lúc sau, nàng định mở lời thì tên thuyền trưởng đã bị Hỏa Thần bắn một xuồng chỉ khí xuyên qua đầu mà chết tại chỗ.

Hỏa Thần nói:
- Nơi thánh hỏa soi rọi không có chỗ cho sự lừa dối và đe dọa.

Triệu quận chúa không cần phải uý kỵ nữa, cứ nói thật ta nghe.
Triệu Mẫn thấy người tâm cơ linh mẫn, giỏi dò lòng người, hẳn không phải người đơn giản, càng không phải người để bày tỏ hết tấm lòng mình.

Nhưng nàng cũng biết nếu không nói thật, hẳn người tiếp theo ngã xuống sẽ là nàng.

Một tâm cơ thoáng qua đầu, nàng đứng thẳng người, dõng dạc nói:
- Ta đến đây làm thuyết khách, chính là vì bị người khác đe dọa.

Ta không làm, tất máu sẽ chảy.
Hỏa Thần nhỏm người, ánh mắt lộ vẻ lưu tâm, nói:
- Triệu quận chúa, ở đây không một kẻ nào có thể làm hại người.

Dẫu Minh Triều có mang thiên binh vạn mã đến đây, Hỏa Thần này cũng có thể bảo vệ cho người được.

Quận chúa chớ lo lắng.

Hãy nói ta nghe.
Triệu Quận chúa thấy người này nói lời tốt đẹp, tuy chưa rõ bụng dạ nông sâu thế nào nhưng cũng có thoáng cảm động.

Nhưng nàng là người cơ trí, nàng tin vào trực giác bản thân nhiều hơn chút cảm xúc thoáng qua đó.

Triệu Mẫn ôm quyền, lạnh lùng nói:
- Cảm tạ lòng tốt của giáo chủ.

Nhưng chuyện ta, nhất định ta sẽ tự giải quyết.

Chỉ cần người đồng ý tham gia lật đổ Minh Triều là được.
Hỏa Thần không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lộ vẻ buồn man mác.

Một hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Ta đồng ý, nhưng với một điều kiện.

Sau khi lật đổ Minh Triều, Nguyên Triều tái lập, thì Trung Thổ sẽ chỉ có duy nhất một giáo là Minh Giáo.

Tất cả các giáo phái, tôn giáo khác đều không được tồn tại.
Triệu Mẫn nhíu mày nói:
- Chuyện này là chuyện lớn, ta không thể tự quyết.

Để ta phái người trở lại Trung Thổ xin ý biểu ca rồi sẽ quyết.
Hỏa Thần mỉm cười:
- Vậy cũng được.

Từ đây về đến Trung Thổ, nhanh cũng phải nửa tháng.

Thời gian đó, quận chúa cứ ở đây, bản giáo nhất định đón tiếp chu đáo.
Triệu Mẫn gật đầu rồi nói thêm:
- Giáo chủ, chẳng hay có Đại Ỷ Ty ở đây chăng?
Hỏa Thần nhíu mày, hỏi:
- Đại Ỷ Ty, sao quận chúa lại biết người này?
Triệu Mẫn nhếch mép cười khinh bạc, liếc nhìn mấy Bảo Thụ Vương xung quanh nói:
- Năm xưa trên Linh Xà Đảo mụ ta định thiêu sống ta.


Nể phu quân nên ta mới phải nén giận mà để mụ về Bạc Sa.

Nhưng nỗi hận đó ta sao có thể quên được.

Nếu Đại Ỷ Ty ở đây, phiền giáo chủ giao người cho ta để ta được trút nỗi hận này!
Hỏa Thần nhìn các Bảo Thụ Vương ngầm hỏi chuyện có thật không, thấy mọi người đều gật đầu tỏ ý xác nhận, bèn nói:
- Đại Ỷ Ty trước đây là Thánh Nữ của bản giáo.

Sau này thất thân với người khác, vốn đã phải chu diệt.

Nhưng bản giáo nhân từ, chẳng những không giết mà còn lập con gái của bà ta làm Thánh Nữ, hết mực tôn kính.

Chỉ có điều hai mẹ con họ không biết điều, mưu chuyện bán đứng giáo cho triều đình, mưu vinh hoa phú quý nên ta đã cho bắt giam cả hai người lại rồi.

Quận chúa, việc này là việc quan trọng của bản giáo, thứ cho ta không thể giao người.
Triệu Mẫn thấy tình hình không trôi, nhưng cũng không đành bỏ mặc Tử Sam Long Vương, bèn nghiến răng nói thêm:
- Hay lắm! Vốn tưởng mụ ta còn đang là yếu nhân của Minh Giáo, cành cao khó với, ra lại là tội đồ sắp chết.

Chi bằng giáo chủ giải mụ ta đến đây để ta cho mụ vài đường đau đớn có được chăng?
Hỏa Thần trầm ngâm nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy được! Đằng nào bà ta cũng phải chết.

Vậy cho giải bà ta lên đây cho quận chúa từ từ thưởng thú vui vậy.
Triệu Mẫn thấy người này là tăng nhân mà mở miệng không có chút nào thương xót chúng sinh, lại còn cổ vũ tra tấn, trong lòng thêm phần chán ghét, nhưng cũng thấy ngấm ngầm vui mừng.

Chờ một lát thì đám thuộc hạ giải Đại Ỷ Ty vào.

Nhớ ngày rời Linh Xà Đảo, bà trút bỏ lớp mặt nạ xấu xí của Kim Hoa Bà Bà, trở lại thành một nữ nhân tuyệt sắc, thì nay bởi đòn roi, khảo hình mà tàn tạ đến không nhận ra.

Nếu chẳng phải vì đang mưu cứu người, hẳn Triệu Mẫn đã phải rơi nước mắt vì thương xót.

Triệu Mẫn giả bộ tức giận, đi lại gần, túm tóc Đại Ỷ Ty kéo mạnh lên làm bà phải thét lên đau đớn.

Dí sát mặt mình vào tai Đại Ỷ Ty, Triệu Mẫn nói, cốt để mọi người xung quanh nghe:
- Đại Ỷ Ty, năm xưa mụ định thiêu sống ta, nhìn ta khóc lóc, van xin mụ hẳn là thích thú lắm.

Hôm nay để ta cho mụ nếm mùi đau đớn, sống không bằng chết rồi tiễn mụ lên đường.
Đại Ỷ Ty ngạc nhiên.

Vốn bà và Triệu Mẫn không thù không oán, cớ sao lại định hại chết bà.

Nhưng nghe mấy chữ "tiễn mụ lên đường", trong lòng bà tự sáng lên tia hi vọng.

Là một người cũng không ít tâm cơ, bà biết đây là hi vọng duy nhất để thoát thân, bèn hùa theo:
- Con tiện nhân Triệu Mẫn! Ngươi ở Linh Xà Đảo định bán đứng ta cho Minh Giáo Bạc Sa hòng thoát thân.

Giờ lại còn dám mắng chửi ta sao? Ta nói ngươi hay, có là ma ta cũng không tha cho ngươi!
Triệu Mẫn tức mình tát Đại Ỷ Ty một cái rõ mạnh đến hộc máu miệng.

Nàng quát lớn:
- Người đâu! Mang Thất Trùng Thất Hoa Cao ra đây để ta xem mụ ấy to mồm được mấy chốc!
Một viên tuỳ tùng lấy trong ngực áo ra một ống cao đen xì, mở ra đã thấy một mùi hăng gắt.

Chính là Thất Trùng Thất Hoa cao năm xưa gây khốn cho Nhị Hiệp Võ Đang đến chết đi sống lại.

Đi lại trên giang hồ bao năm, há Đại Ỷ Ty lại không biết cái lợi hại của loại độc này.

Cao này bôi lên chỉ thoáng chốc sẽ thấy như bị bảy loại trùng cắn xé từ nội tạng đến xương tuỷ, đầu óc lại bị mê sảng loạn thần, chẳng mấy chốc mà chết.

Đại Ỷ Ty run sợ, giãy giụa muốn bứt ra khỏi đám xiềng sắt mà chạy nhưng nào có được.

Triệu Mẫn từ từ lấy ra một thẻ bài bằng ngọc, quẹt lấy cao rồi từ từ bôi dọc lên tay, chân của Đại Ỷ Ty.

Chỉ thấy lát sau khắp chính sảnh vang dội tiếng la hét, khóc gào của bà.

Tiếng khóc dội vang vào vách đá vọng khắp cả cung điện, khiến ai cũng như tưởng đang ở âm tỳ địa ngục.

Mười hai Bảo Thụ Vương khi thường lãnh đạm là thế mà hôm nay nhìn cảnh đau đớn, nghe tiếng khóc lóc thảm thương cũng phải nhăn mặt bất nhẫn.

Ba vị Vân Phong Nguyệt Tam Sứ cũng phải trong lòng bất nhẫn, cũng bấm nhau kéo cả ra ngoài.

Duy chỉ có Triệu Mẫn là thấy có vẻ đắc ý lắm.

Nàng lại rút từ trong người ra một thanh truỷ thủ, lưỡi cong như trăng non, ánh thép xanh rờn, lành lạnh.

Nàng nhếch mép tiến lại gần Đại Ỷ Ty, cười gằn nói:
- Đại Ỷ Ty, cũng có hơn chục năm rồi mà xem ra thời gian không đuổi kịp ngươi chút nào.

Nhan sắc vẫn mặn mà, làn da vẫn như ngày xuân sắc.

Ta đồ rằng ngươi vẫn tự hào về nhan sắc đó lắm phải không? Đã vậy hôm nay ta sẽ rạch nát mặt ngươi xem từ nay ngươi sống thế nào?
Nói rồi lưỡi dao của Triệu Mẫn từ từ kề lên má Đại Ỷ Ty.

Lưỡi dao sắc lạnh khiến Đại Ỷ Ty tuy lúc đó đang đau đớn khôn cùng cũng thoáng thấy rùng mình.

Khoảnh khắc đó lâu thật lâu, nhưng rồi Triệu Mẫn lại chặc lưỡi nói:
- Đại Ỷ Ty, có lẽ từ từ sẽ rạch mặt ngươi sau.

Giờ ta phải rạch nhẹ nhàng chút ít ở tay chân ngươi đã.

Máu người mà hòa với Thất Trùng Thất Hoa Cao thì còn khiến công dụng gấp bội!
Không cần nhìn, Triệu Mẫn rạch bốn năm đường ở tay chân Đại Ỷ Ty ngọt lịm.

Máu chảy ra ròng ròng, chạm vào Thất Trùng Thất Hoa Cao càng làm cho Đại Ỷ Ty tưởng như mình bị đày xuống A Tỳ Địa Ngục, đau như muốn xé ruột gan, có lẽ uống Đoạn Trường Thảo xem ra còn dễ chịu hơn gấp bội.

Cũng có lẽ vì đau đớn quá mà bà thở hắt một hơi rồi gục xuống, không thấy giãy giụa gì nữa.

Đám thuộc hạ Minh Giáo vội sờ tay lên mũi thì thấy bà đã tắt thở rồi, vội nói:
- Thiên Hỏa Giáo Chủ! Đại Ỷ Ty đã chết rồi!
Hỏa Thần nhíu mày rồi xua tay:
- Thôi, chết rồi thì các ngươi mang xác bà ta đi hỏa táng đi! Khi hỏa táng nhớ báo cho giáo chúng biết đây chính là cái giá phải trả khi phản giáo!
Đám thuộc hạ định kéo Đại Ỷ Ty đi thì Triệu Mẫn gằn giọng:
- Hỏa táng? Hỏa táng như vậy thì có dễ dàng quá không? Xác đó phải để ta lăng trì vứt xuống biển cho cá ăn để mụ ta vĩnh viễn không siêu sinh! Các ngươi mau để xác mụ ta lại!
Hỏa Thần đến nước này cũng không thể ngồi yên, khẽ vận công rồi lướt người đến trước mặt Triệu Mẫn, nghiêm giọng nói:
- Người chết đã chết rồi, có cần phải độc ác như vậy không?
Triệu Mẫn trợn mắt, nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt Hỏa Thần, nghênh mặt nói như chém đá chặt sắt:

- Độc ác vốn là từ để ta yêu nữ như ta, không phải sao? Ngươi..

dám cản ta phân thây mụ ta?
Trong thoáng chốc Hỏa Thần như thấy một luồng sát khí mạnh như một bóng đen xuất hiện sau lưng Triệu Mẫn khiến hắn ta phải lùi lại hai bước.

Sững người, Hỏa Thần thở dài nói:
- Các ngươi để xác Đại Ỷ Ty đó cho quận chúa muốn làm gì thì làm.
Triệu Mẫn lạnh lùng bảo thuộc hạ vác Đại Ỷ Ty ra ngoài, đoạn ôm quyền cáo biệt:
- Bây giờ ta còn phải về thuyền lấy một chút tư trang và xử lý con mụ này.

Giáo chủ hôm nay đối đãi với ta không tệ, nhất định sau này sẽ hậu tạ.

Giờ xin cáo biệt!
Hỏa Thần mỉm cười nói:
- Hẹn tối nay gặp lại quận chúa.
Triệu Mẫn quay người lại, mỉm cười:
- Sao ngươi biết tối nay ta sẽ quay lại?
Hỏa Thần đắc ý, ngả người thoải mái trên ghế giáo chủ nói:
- Vì Hỏa Thần ta muốn thế.

Thứ gì ta muốn, ta đều đoạt được.
Triệu Mẫn nhếch mép cười:
- Vậy ngươi nên quen với việc thất bại đi.

Triệu Mẫn ta trước nay chưa từng làm theo ý ai!
Nói rồi nàng và đám tuỳ tùng rời đi ngay.

Hỏa Thần nhìn theo, cười thích thú, nói khẽ:
- Thú vị đấy..
Triệu Mẫn vừa rời khỏi cung điện, quan sát thấy người Minh Giáo không bám theo mình, vội đi đến chỗ Đại Ỷ Ty, vỗ mạnh lên mặt bà, nói:
- Tiền bối! Tiền bối! Mau tỉnh lại!
Đại Ỷ Ty lúc đó từ từ mở mắt, thấy mình đã ở bên ngoài cung điện, được xe ngựa kéo đi, định nhỏm dậy thì Triệu Mẫn đã ấn bà nằm xuống, nói:
- Chúng ta ra ngoài cung điện rồi.

Nhưng tiền bối phải giả chết thêm lúc nữa.

Về đến thuyền mới là an toàn.
Đại Ỷ Ty thờ dốc, thều thào nói:
- Ta chưa chết ư? Khi nãy ta tưởng Thất Trùng Thất Hoa Cao đã đoạt mạng ta rồi.
Triệu Mẫn mỉm cười, lấy con dao đưa đến trước mặt Đại Ỷ Ty nói:
- Vãn bối đã bôi thuốc giải lên con dao này, mượn máu của người làm thuốc dẫn.

Lúc thuốc mới vào thì bị đau đến chết đi sống lại nhưng dần độc tính của Thất Trùng Thất Hoa Cao sẽ bị hóa giải.

Còn đây..
Triệu Mẫn lại lấy trong tay áo ra một lọ thuốc nhỏ, trong có một vài viên thuốc trắng nhỏ như hạt gạo, nói:
- Đây là Mị Tử Hoàn, do Băng Tâm tiền bối đưa cho vãn bối, dặn khi thật cấp bách mới dùng.

Thuốc này khi đưa vào người, một thời gian sau lớp sáp sẽ chảy ra, Mị Tử trong đó sẽ khiến người rơi vào trạng thái chết giả trong thời gian ngắn.

Ban nãy lúc ghé mặt quát tháo tiền bối, vãn bối đã mạo phạm búng một hạt vào mũi người.
Nói đến đây Triệu Mẫn ôm quyền, cúi người tạ lỗi:
- Hôm nay vì bất đắc dĩ mà phải đắc tội với tiền bối.

Mong tiền bối dạ tựa hải hà mà bỏ quá cho.
Đại Ỷ Ty lúc này mới biết Triệu Mẫn buộc phải dùng khổ nhục kế để cứu người, trong lòng cảm động lắm, chỉ nói:
- Đa tạ cô nương! Ta hiểu cả mà..
Ánh mắt của Đại Ỷ Ty như nói với Triệu Mẫn rằng bao nỗ lực của nàng bà điều đã biết cả.

Chỉ một chữ "hiểu" Đại Ỷ Ty nói ra cũng khiến Triệu Mẫn lúc này có thể thả lòng người để khóc.

Khi nãy khi nàng phải bôi Thất Trùng Thất Hoa Cao lên người bà, nghe tiếng kêu đau đớn xé lòng của bà mà không được lộ chút xót thương thì trong lòng nàng lúc ấy cũng như trúng phải cao độc vậy.

Để lừa một kẻ như Hỏa Thần, nàng nhất định phải đánh lừa được bản thân mình.

Ngay cả luồng sát khí nàng tỏa ra đến giờ nó vẫn ám ảnh, tựa như một con ác quỷ đứng ngay phía sau mà hà những luồng hơi lạnh buốt vào tâm can.

Triệu Mẫn tựa vào thành xe mà khóc ngon lành, tay vẫn nắm chặt tay Đại Ỷ Ty..
*************************
Lục xuất phi hoa nhập hộ thì,
Tọa khan thanh trúc biến quỳnh chi..
Dịch:
Lất phất đầy nhà hoa tuyết bay
Trúc xanh mà ngỡ khóm quỳnh đây..
Vô Kỵ ngồi thu lu trước bậu cửa nhà, tay thu lại trong lớp áo vải gai dày cộp nhưng ấm áp, mắt lặng lẽ nhìn theo những bông tuyết lặng lẽ rời mà lòng cũng lặng lại.

Sau khi tỉnh lại, uống thuốc Đoàn Trường Lạc kê, chàng dường như cũng đã bình tĩnh được đôi chút.

Giờ nghe đến ai nhắc tên Vô Kỵ hoặc giáo chủ Minh Giáo cũng đã không còn nổi cơn điên loạn mà động thủ nữa.

Vốn định lên đường ngay nhưng Thượng Quan Ẩn đã cản lại vì mùa đông đến rồi, Quý Châu rất lạnh và khắc nghiệt, chàng lại đang trong cảnh tâm trí không tỉnh táo, nếu đi rồi chẳng may gặp nạn ở đâu đó thì sau này vợ con chàng biết ra sao.

Nói mãi rồi Vô Kỵ cũng mới chịu ở lại chờ đến qua mùa đông rồi đi tiếp.

Nhưng từ lúc đó chàng cứ như người mất hồn, ngày nào cũng chỉ ngồi bậu cửa ngắm tuyết, chẳng buồn ăn uống gì, chỉ lấy rượu làm bạn.

Nếu chẳng phải Kim Doãn Phật hàng bữa kiên nhẫn ép chàng ăn thì hẳn giờ chàng đã thành tửu đổ mất rồi.

Đôi mắt Vô Kỵ hờ hững nhìn theo đám mây bảng lảng trôi trên nền trời xám xịt.

Đám mây đó khi thì hóa thành đôi mắt của Mẫn Mẫn, thoáng chốc lại biến thành dáng người Tuệ Phong đang hào hứng chạy nhảy nơi thảo nguyên bát ngát, nhìn kỹ chút nữa lại thấy khuôn miệng nhỏ nhắn và tiếng cười khúc khích của Vĩnh Tình lúc hai mẹ con tết tóc cho nhau.

Vô Kỵ vô thức với tay theo những hình ảnh ngày tươi đẹp đó, đến mức hẫng người khỏi bậc cửa mà ngã sõng soài trên nền đất đầy tuyết trắng.

Mặc cho nó tuyết lạnh cứ thế phủ lên lưng lên mặt, chàng sụt sùi khóc lặng đi một hồi lâu.

Mãi cho đến khi Kim Doãn Phụng đi chợ về, thấy chàng bị ngã mới vội xốc chàng dậy rồi kéo vào nhà.

Cô vội lấy nước gừng pha trà cho chàng uống để tránh nhiễm lạnh rồi lấy khăn ấm ủ tay chân, lưng cho chàng.


Vừa làm vừa lầm bầm:
- Không rõ nhà mình gặp hạn gì mà vớ phải một ông chú dở điên dở khùng thế này.

Ông chú! Lần sau nếu ngã thì phải tự đứng dậy rồi vào nhà sưởi ấm nhé!
Nhìn Vô Kỵ vẫn ngơ ngẩn, cô dù đang bực cũng thấy vạn phần thương xót, hỏa khí cũng vì thế mà nguôi ngoai đi.

Vô Kỵ đã ở nhà cô từ đầu đông đến được hai tuần rồi.

Tuy là cũng chẳng tốn kém gì hơn nhưng thấy cha mẹ vất vả chăm sóc một người chẳng quen biết gì, cô cũng thấy bất bình thay cho hai người.

Nhưng tính cô lương thiện, nhân hậu, không vì thế mà bỏ chuyện cùng cha mẹ chăm sóc Vô Kỵ.

Cô lại lẩm bẩm:
- Thôi thì coi như làm phúc.

Mong cho cha mẹ luôn mạnh khoẻ.

Con sớm học thành tài rồi sẽ không để cha mẹ phải vất vả sớm hôm nữa.
Đang mải ủ lưng cho Vô Kỵ, bỗng thấy ngoài cửa có tiếng người ồn ào bàn tán.

Kim Doãn Phụng vội chạy ra xem có việc gì thì thấy lão Tứ hàng xóm nhà cô và một thanh niên khác đang cáng cha cô vào sân.

Lão Tứ hốt hoảng nói:
- Kim Doãn Phụng! Cha con gặp nạn rồi! Chẳng biết làm sao tự nhiên thấy hắn ngã vật ra rồi rên hừ hừ như lạnh lắm.

Lúc sau lại thấy kêu đau trong ngực và bụng rồi tự cào cấu bản thân đến rách da thịt kia kìa! Ngất rồi ta mới Tiểu Thái mới cáng được về đây đấy.
Kim Doãn Phụng thấy cha nằm thiêm thiếp, hơi thở nặng nhọc, toàn thân đầy vết cào tươm máu nhìn rất đáng sợ, miệng hãy còn sùi bọt trắng trắng thì lo lắm, vội nói:
- Lão Tứ, lão trông chừng cha con một chút, để con đi tìm sư phụ may ra mới cứu được cha con!
Bỗng có tiếng người nói lớn vang lên từ phía sau:
- Đừng đi tìm! Bệnh này không chữa trong một canh giờ tất sẽ chết.

Để ta xem nào.
Thì ra là Vô Kỵ đã lảo đảo đi từ trong nhà ra trên người vẫn khoác cái chăn vải gai cũ mèm.

Chàng tiến đến lại gần Kim Doãn Phật, cầm tay người bệnh lên quan sát, thấy có một đường chỉ trắng chạy vòng quanh ngón tay giữa đã được hai phần ba đốt tay.

Chàng lại bắt mạch, thấy trong tỳ phế dường như có dị vật đang cắn xé, nhất định là trùng cổ.

Chàng quay sang bảo Kim Doãn Phụng:
- Ngươi lấy giấy bút ra đây cho ta kê đơn.

Cha ngươi bị trúng Bạch Nhẫn Cổ Trùng rồi.

Đây là loại cổ trùng rất hiếm gặp, đã lâu lắm không xuất hiện trên giang hồ.

May trong Độc Kinh cũng còn ghi chép lại.
Kim Doãn Phụng nhìn kẻ thường ngày điên điên khùng khùng này với ánh mắt bán tín bán nghi, ngập ngừng hỏi:
- Thúc thúc, ngươi có chắc là biết thuốc giải không đó?
Vô Kỵ mỉm cười, nụ cười đã lâu lắm rồi không xuất hiện trên môi chàng sau ngày toàn gia ly biệt, nói:
- Ta may mắn được học nghệ của Điệp Cốc Y Tiên - Hồ Thanh Ngưu.

Bệnh này tuy hiếm, nhưng trong sách của người vẫn ghi lại cách chữa.

Ngươi cầm đơn này đi cắt thuốc, tiện mượn người ta một bộ y châm về đây.

Lão Tứ, lão giúp ta đưa Kim Doãn huynh vào trong nhà, nhóm bếp đun cho ta một bồn nước lớn, càng nóng càng tốt choc ho huynh ấy vào ngâm.

Cổ trùng này càng lạnh càng phá hoại mạnh nên phải giữ ấm cho Kim Doãn huynh.
Kim Doãn Phụng cầm đơn Vô Kỵ kê, đi nhanh vào trong trấn để cắt thuốc.

Vô Kỵ lại nhờ lão Tứ ra ruộng, bắt cho mình càng nhiều đỉa sống càng tốt.

Lão Tứ cũng chưa biết tên điên này định làm gì nhưng việc cứu người không thể chậm trễ, bèn cùng Tiểu Thái ra ngay ruộng gần đó bắt đỉa, chẳng mấy chốc mà cũng được gần hai chục con đỉa mang về, cũng đúng lúc Kim Doãn Phụng đã mang thuốc về tới.

Vô Kỵ nói:
- Ngươi theo đơn sắc thuốc.

Ta sẽ tạm châm cứu để trì hoãn độc tính của Cổ Trùng.

Chỗ đỉa kia lấy ít nước ruộng rồi thả vào chờ sẽ dùng đến.
Nói rồi Vô Kỵ đỡ Kim Doãn Phật ngồi dậy, từ từ truyền Cửu Dương Chân Khí vào người Kim Doãn Phật.

Luồng chân khí Cửu Dương ấm áp tựa như dòng nước suối ấm áp chảy khắp bát kỳ kinh mạch của Kim Doãn Phật, luân chuyển không ngừng.

Chân khí đi tới đâu, Kim Doãn Phật thấy nhẹ nhàng tới đó.

Khi chân khí đã đi qua được sáu tư lần tuần hoàn thì Vô Kỵ nhanh tay lấy châm phong bế hai đại mạch Thiếu Âm, Thiếu Dương lại để ngăn dương khí thoát ra nhanh chóng.

Cũng vừa lúc thuốc đã sắc xong, Vô Kỵ cậy răng Kim Doãn Phật đổ thuốc từng ngụm nhỏ.

Thuốc vào, đám cổ trùng như bị kích thích mạnh lắm lại náo loạn trong người Kim Doãn Phật khiến kim châm phong bế đại mạch cũng bị bắn ra ngoài.

Toàn thân Kim Doãn Phật bỗng trở nên lạnh toát, run bần bật không ngừng.

Kim Doãn Phụng đứng cạnh thấy thế, hoảng sợ hét lên:
- Ngươi làm gì cha ta vậy? Cha ta sắp chết đến nơi rồi kìa! Ta thật ngu ngốc khi tin ngươi có thể cứu người!
Nói rồi cô chạy ngay ra ngoài tìm sư phụ, mong có thể cứu vớt chút nào.

Vô Kỵ vẫn bình tĩnh lấy trong người ra một con dao nhỏ, lưỡi dao cong tựa trăng non, ánh thép ngả hồng, tỏa ra thứ khí nhiệt nhè nhẹ, ấm áp.

Chàng lướt dao dọc theo hai cánh tay cho máu Kim Doãn Phật chảy ra rồi cho đỉa bám lên hút lấy.

Đám đỉa hút máu độc, con nào con nấy trương lên như quả nho đen sì, nhưng lạnh như tuyết vậy.

Những con đỉa hút no máu xong đều chết vì độc cổ trùng.

Vô Kỵ lần lượt cho đám đỉa hút máu, đến khi vừa hết con đỉa cuối cùng thì Kim Doãn Phật cũng đã điều hòa trở lại.

Vô Kỵ thấy hơi thở đã thông suốt, bắt mạch thấy khí huyết tuy yếu nhưng đã lưu thông trở lại ổn định, mỉm cười nói:
- Kim Doãn huynh ổn rồi.

Lão Tứ, phiền lão nấu giúp tại hạ chút cháo nếp, cho thêm chút táo đỏ, lá nếp, mật ong để cho huynh ấy ăn.
Lão Tứ thấy tên điên này lại cứu được người, trong bụng cũng mấy phần kính nể, răm rắp nghe theo.

Vừa đi ra ngoài thì gặp Đoàn Trường Lạc và Kim Doãn Phụng đi tới.

Đoàn Trường Lạc bước vào, thấy đỉa chết lăn lóc trong chậu, cười nói:
- Quả nhiên Trương giáo chủ y thuật tinh thông.

Bạch Nhẫn Cổ Trùng xưa nay hiếm gặp mà giáo chủ có thể chữa được, không phải tầm thường.

Thâm tâm giáo chủ vẫn là người lương thiện, hướng đến bá tính.
Tuy không còn quá nhạy cảm với từ giáo chủ, nhưng Vô Kỵ trong lòng vẫn còn gợn chút khó chịu, nhíu mày nói:
- Không cần tâng bốc ta.

So với số người chết dưới tay ta thì một mạng Kim Doãn huynh ta cứu được có là gì.
Đoàn Trường Lạc vỗ vai Vô Kỵ, nói:
- So với khi giết người, ta thấy khi ngươi hành y cứu nhân mới chính là lúc thư thái nhất.

Chẳng phải vậy sao?
Vô Kỵ không nói gì, cúi gằm mặt xuống, lẳng lặng vớ lấy hũ rượu dưới sàn, tợp một ngụm rồi lảo đảo đi ra ngoài, nói:
- Cứu người không giúp ta tìm lại nương tử và hài nhi..
Đoàn Trường Lạc bắt mạch cho Kim Doãn Phật, gần đầu ra hiệu cho Kim Doãn Phụng yên tâm rồi cùng Vô Kỵ ra ngoài sân ngắm tuyết rơi.


Ông nói:
- Vạn sự trên đời đều là duyên và nghiệp.

Ngươi tích đủ duyên tốt tất sẽ có nghiệp tốt.

Ngươi làm chuyện ác, tất ác giả ác báo.
Vô Kỵ chẳng nói gì, chỉ thở dài, lặng lẽ uống rượu.

Hai người cứ đứng vậy có đến nửa canh giờ, bỗng Vô Kỵ lên tiếng hỏi:
- Thứ cổ trùng này ở đâu mà ra? Chắc chắn có người hạ độc chứ thứ cổ trùng này vốn chỉ sinh sống ở đỉnh Cực Phong dãy Trường Bạch.

Không có lí gì lại tự nhiên xuất hiện ở đất này.
Đoàn Trường Lạc trầm ngâm nói:
- Ta đi ngao du bốn bể, thấy không chỉ một nơi này mà xem ra rất nhiều địa phương bị nạn cổ trùng.

Trong dân gian gần đây đồn rằng chỉ có đến Khởi Nguyên Đạo Quán mới có thuốc chữa.
Vô Kỵ nhíu mày, hỏi:
- Khởi Nguyên Đạo Quán? Sao trước nay ta chưa từng nghe đến Đạo Quán này nhỉ?
Đoàn Trường Lạc đáp:
- Đạo quán này cũng chỉ mới nổi danh chừng vài năm gần đây.

Nghe đồn có một vị Thiên Sư là Thái Thượng Lão Quân hạ phàm, có thể xem trọn được chuyện quá khứ, hiện tại, vị lai.

Lại có y thuật cao thâm, chữa được bách bệnh.

Không những vậy, bùa chú cầu an, cầu tài xem ra cũng rất hiệu nghiệm.
Vô Kỵ cười khẩy, nói:
- Mấy thứ này bày ra để mê hoặc người ta, có đến bảy phần là giả dối, hay ho gì chứ.
Đoàn Trường Lạc mỉm cười ý nhị, thong thả ra về, nói vọng lại:
- Ngươi nếu không tin, có thể đến đó xem thử.

Ta phải đi có chút việc đây.

Nghe nói hôm nay có sinh thần lễ của Thái Sư gửi tặng Hoàng Thượng, ta cũng muốn xem xem có gì hay ho.
Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Trộm thì có gì hay mà ông ta thích đi trộm vậy?
Kim Doãn Phụng ở trong nhà chăm sóc cha nói vọng ra:
- Sư phụ ta tiền tài các vạn nhưng thích trộm đồ phi nghĩa, cứu tế bách tính.

Thúc thúc không biết thì đừng nói xấu sư phụ ta.

Nếu có rảnh rỗi thì vào đây giúp ta chăm sóc cha này.
Vô Kỵ thấy Kim Doãn Phụng đã gọi mình là thúc thúc thay vì tên điên này, kẻ điên nọ, trong lòng cũng có chút vui vui.

Chàng đi ra bếp, thấy lão Tứ đã nấu xong nồi cháo nếp mang đến.

Mùi cháo nếp thanh thanh, thoang thoảng ấm áp khiến chàng bất giác nhớ đến bát cháo khê năm xưa Mẫn Mẫn nấu cho chàng ăn, chẳng phải cũng tại một thôn nhỏ như thế này sao.

Nhớ nụ cười nàng mãn nguyện khi thấy chàng ăn ngon lành bát cháo khê.

Nhớ đêm kề vai nhau ngắm trăng rằm, đom đóm.

Những nỗi nhớ lại ồ ạt kéo đến, nhưng lòng chàng cũng đã không còn quặn lên một nỗi sục sôi chán ghét, căm hờn như trước.

Đoàn Trường Lạc nói cũng có lý, tích đủ duyên tốt tất sẽ có nghiệp tốt.

Chờ Kim Doãn Phật hồi phục, có lẽ chàng phải lên đường xem kẻ nào đã gieo rắc Bạch Nhẫn Cổ Trùng một phen.

Chàng lại nhấp một ngụm rượu, bỗng thấy rượu nhạt đi nhiều, hoa tuyết vẫn bay lững lờ mà xem ra tâm người đã không còn như trước, không còn tửu hứng nữa rồi.

Chàng hãm một ấm trà râu ngô thanh mát, chẻ thêm vài lát mía ngọt lành thả vào rồi rót xách lên chỗ bậu cửa thư thái ngồi.

Bỗng có tiếng Kim Doãn Phụng cất lên:
- Thúc thúc, người ngồi đây cả ngày hết uống rượu lại uống trà, chẳng thiết ăn uống gì.

Có phải thúc thúc nhớ nương tử và hài nhi không?
Vô Kỵ quay lại thì thấy Kim Doãn Phụng đã đứng sau lưng từ khi nào.

Bên trong xem ra Kim Doãn Phật đã yên giấc nên cô nhẹ bước ra đây cho cha ngủ.

Chàng đưa cho cô bát trà râu ngô mía.

Cô nhấp một ngụm nhỏ rồi xuýt xoa:
- Ôi chao, chỉ có râu ngô với mía mà hãm được ấm trà ngon vậy.
Vô Kỵ mỉm cười, bâng quơ nhìn ra ngoài, nói:
- Ta nhớ khi trước ở thảo nguyên cùng nương tử và các con, chỉ sẵn râu ngô mà không có mía.

Để pha được ấm trà này lại phải thay bằng mật nên vị không được thanh như thế này.

Nhưng nương tử và các con ta ai cũng thích, thoáng chốc đã hết ấm trà, ta nhiều khi còn chẳng uống được ngụm nào.
Kim Doãn Phụng bỗng thấy trong lòng nao nao, khẽ nói:
- Thúc thúc, ta tin thúc thúc nhất định sẽ sớm được đoàn tụ với gia đình..
Vô Kỵ mỉm cười, nhìn sang Kim Doãn Phụng thấy cô nương này khi thường hay mắng mình nhưng xem ra tâm địa rất tốt.

Chỉ là khi thần trí chưa tỉnh táo, chàng lại không nhận ra điều này.

Vô Kỵ gật đầu, nói:
- Chắc chắn là vậy.

Rồi một mai ngươi sẽ gặp được người yêu thương ngươi thật lòng.

Một người không bao giờ mất hi vọng vào ngươi, dù cho chuyện gì xảy ra.
Kim Doãn Phụng tự nhiên thấy Vô Kỵ nói chuyện yêu đương, đỏ mặt nói
- Thúc thúc nói bậy gì đó! Ta không có ai yêu thương như thúc nói đâu.
Vô Kỵ cười nói:
- Ngươi xinh đẹp như vậy.

Lại lương thiện, nết na, sớm muộn gì cũng sẽ có người thương.

Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có gì mà bậy bạ.
Kim Doãn Phụng vùng vằng đứng lên, bỏ vào nhà, nói hờn:
- Thôi, chẳng nói chuyện với thúc nữa.

Ta vào xem cha thế nào rồi.
Vô Kỵ khẽ gật đầu, nhớ lại vết trắng như sợi chỉ quanh ngón giữa của Kim Doãn Phật, chàng cũng lờ mờ đoán được ai là kẻ thủ ác.

Chỉ không rõ hắn có ý đồ gì, và Khởi Nguyên Đạo Quán là nơi thế nào.

Chàng uống một ngụm trà râu ngô, thấy có bông tuyết lạc vào bát trà, chớp mắt đã biến mất, lại nghĩ đời vô thường, mình sống trên đời nhất định không nên như bông tuyết kia đến hạ lại tan đi mất không dấu vết.

Huống chi, chàng linh cảm rằng đạo quán này sẽ cho chàng chút manh mối về Mẫn Mẫn và hai con.
..

Như kim hảo thướng cao lâu vọng,
Cái tận nhân gian ác lộ kỳ.
Dịch:
..

Hôm nay thích chí lầu cao ngắm
Ngõ ngách nhân gian tuyết phủ đầy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận