Châu Tận Hoan nghe thế thì vội vàng đứng lên, lùi lại một bước rồi nói: "Không cần đâu, giường nệm chất lượng thế này thì chắc chắn là thoải mái rồi."
Hoắc Hằng nhìn anh, thấy anh lộ ra vẻ lúng túng không dám nhìn mình thì biết ngay là anh đang ngại, nói: "Được rồi, vậy đi thôi."
Châu Tận Hoan khó hiểu hỏi lại: "Đi đâu cơ?"
"Anh đãi em ăn bánh rán hành rồi, em mời anh ăn một bữa ngon."
Đôi môi anh thoáng mấp máy, chưa cả kịp từ chối đã bị Hoắc Hằng lôi ra đến cửa rồi.
Lúc xuống đến dưới sân Châu Tận Hoan vẫn còn kì kèo từ chối, giờ cũng muộn rồi, anh bảo Hoắc Hằng về sớm nghỉ ngơi thì hơn. Hoắc Hằng chẳng để lọt tai, hắn nói đi ăn một mình không vui vẻ gì, vả lại hắn muốn để anh tiếp rượu.
Châu Tận Hoan không lay chuyển được ý định của Hoắc Hằng, bất lực ngồi vào trong xe ô tô. Khi Hoắc Hằng vào xe cùng anh, không gian bỗng chốc trở nên chật hẹp. Anh không quen với khoảng cách có thể đụng vào vai nhau dễ dàng như thế, bèn hơi nhích người ra phía cửa xe.
Hoắc Hằng thu hết mọi động tác nhỏ nhất của Châu Tận Hoan vào trong tầm mắt nhưng không nói gì, khởi động rồi lái xe về phía bắc. Hẻm nhỏ nơi Châu Tận Hoan sinh sống có đông dân cư, hai bên đường có rất nhiều quán ăn vặt vỉa hè. Bây giờ hẻm mới lên đèn, dường như trong mỗi quán đều chật kín khách. Khói bếp lượn lờ mang theo đủ loại mùi thức ăn hòa vào trong không khí. Vừa nãy Hoắc Hằng còn được ăn mấy cái bánh lót dạ, nhưng Châu Tận Hoan thì chưa có gì bỏ bụng, đột nhiên ngửi được mùi hương ấy khiến bụng anh cồn cào.
Hoắc Hằng nghe được một tiếng "ọt", quay đầu sang thì nhìn thấy Châu Tận Hoan lúng túng ôm bụng bèn bật cười: "Vừa nãy em đói quá, đáng lẽ phải để lại cho anh hai cái."
Châu Tận Hoan xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn mạnh miệng: "Tôi cũng không quá đói mà."
Hắn nghe thế thì bảo: "Nhà hàng kia không còn xa nữa đâu, anh cố nhịn thêm một lúc, bụng đói ăn mới ngon."
Anh giả vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc đi ngang qua một cột đèn đường, hắn liếc thấy tai anh thoáng ửng lên.
Hoắc Hằng nhếch khóe miệng rồi tập trung nhìn về phía trước. Trên đường đi bụng Châu Tận Hoan réo thêm mấy lần, hắn cũng rất có tâm mà giả vờ không nghe thấy, chỉ tăng tốc nhanh hơn một chút.
Đến khi cuối cùng cũng có thể xuống xe, Châu Tận Hoan lập tức ngửi thấy mùi thịt bò thơm nức mũi.
Hoắc Hằng dắt anh vào con hẻm nhỏ, mùi hương đó càng lúc càng ngào ngạt, đi thêm chút nữa thì dừng lại ở một quán ăn nhỏ có mặt tiền không được khang trang cho lắm.
Châu Tận Hoan ngó vào trong quán nhìn, bên trong quán ăn có bảy, tám cái bàn, mỗi bàn đều có người ngồi rồi. Những thực khách ở đây ăn mặc không cầu kì, lúc ăn mì còn phát ra nhiều tiếng sì sụp. Một quán ăn ngập khói bếp như thế này không hợp với vẻ ngoài của Hoắc Hằng một chút nào, thế nhưng hắn nào để tâm. Hắn đi tới quầy bán hàng, gọi hai bát miến bò, bốn cái bánh bao nhân thịt, hai phần xương ống heo hầm, một đĩa lưỡi bò xào dầu hào, lại còn thêm hai bát mì bò dưa chua.
Hình như chủ quán cũng quen biết hắn, Hoắc Hằng chỉ chỉ vào Châu Tận Hoan, chủ quán bèn gật đầu rồi dẫn hai người họ đi qua những dãy bàn ra đến sân sau.
Nơi đó là một khu tiểu viện tầm thường, cây cỏ không được tỉa tót thường xuyên nhưng cảnh vật chung quanh cũng không đến nỗi xuề xòa. Chủ quán kê cho Hoắc Hằng một cái bàn, đem ra hai cái ghế gỗ, nhiệt tình mời Châu Tận Hoan ngồi xuống.
Hoắc Hằng bảo chủ quán làm đồ ăn nhanh một chút, đến khi chủ quán rời đi, Châu Tận Hoan mới hỏi: "Cậu thường xuyên đến đây à?"
Hoắc Hằng vẫn đeo khẩu trang, anh không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn được đôi mắt híp lại cong cong như đang cười: "Trước đây em thường đến, nhưng toàn lén đi sau lưng người nhà."
Châu Tận Hoan nhớ lại lúc hắn ăn bánh rán hành, người hầu nhà hắn đã không thèm do dự mà nói thẳng ra một tiếng 'bẩn'. Xem ra lý do hắn phải ăn đồ nhà làm không phải là vì mấy thứ ấy ngon, mà là vì hắn chẳng bao giờ quan tâm đến nguồn gốc xuất xứ của đồ ăn.
Cơ mà nói đến vấn đề này, Châu Tận Hoan lại nhớ ra một chuyện khác. Ngày xưa Hoắc Hằng từng xem anh diễn kịch nhưng lại không biết gì về diễn xuất, hai năm qua hắn cũng không ở Bắc Bình, lại còn có thể nói lưu loát tiếng Nhật. Anh đã lược qua một hồi xem ở Bắc Bình có nhà họ Lý nào giàu có hay không nhưng trong ký ức, những người mang họ Lý hay thưởng thức tiếng ca của anh chỉ có hai thương nhân mà thôi. Mà anh cũng chưa nghe kể hai ông chủ kia có người con trai nào như Hoắc Hằng.
Châu Tận Hoan lơ đãng nhìn xuống mặt bàn, Hoắc Hằng hỏi anh đang nghĩ gì thế.
Anh lắc đầu, thử dò hỏi: "Cậu xem tôi diễn kịch từ bao giờ?"
"Hai năm rưỡi trước."
"Thế hai năm nay cậu không ở Bắc Bình thì đi đâu?"
"Em ở nước ngoài một thời gian."
Hoắc Hằng không chắc Châu Tận Hoan có từng nghe chuyện em trai Hoắc Thừa đi Nhật du học hay không, nên chỉ nói qua loa. Cơ mà thái độ hắn lại rất thản nhiên, khiến cho Châu Tận Hoan không nghĩ nhiều. Rốt cuộc những cái anh nắm được chỉ là bề nổi mà thôi, mà ở thời đại đầy biến động này, có không ít người đang ẩn giấu thực lực và gia thế. Nếu Hoắc Hằng không chủ động nhắc đến, anh cũng không nên hỏi nhiều như vậy.
Hai người họ lại hàn huyên vài câu, miến bò và bánh bao nhân thịt được đem lên trước. Hoắc Hằng bảo anh mau ăn lúc còn nóng. Châu Tận Hoan húp thử một hớp canh, canh vừa vào trong miệng anh đã thiếu chút nữa giơ cả ngón tay cái lên.
Thịt bò ninh nhừ vừa đưa vào miệng thì lập tức tan ra, sợi miến mềm mà không bị bở, nước dùng thơm ngon đậm đà, ăn kèm với bánh bao nóng hổi sẽ làm ấm ngay cái bụng đang đói. Châu Tận Hoan vốn định ăn từ tốn một chút nhưng nghĩ lại thân phận của anh không bằng Hoắc Hằng nên dứt khoát ăn một mạch hai cái bánh bao nhân thịt rồi bưng bát mì lên húp.
Cuối cùng ông chủ cũng đem lên hai món còn lại và hai bát mì bò dưa chua. Hoắc Hằng đặt một miếng xương ống heo đẫm nước sốt lên giấy thấm dầu, bảo anh cầm lấy mà ăn, còn hắn thì bắt đầu húp mì bò dưa chua.
Châu Tận Hoan ăn thoải mái cũng được, nhưng anh không thể gặm xương ống heo trước mặt người khác như thế này. Vả lại anh ăn cũng không nhiều, ngốn hai cái bánh bao và một bát miến bò đã gần no rồi.
Nhìn anh buông đũa xuống, Hoắc Hằng hỏi có phải anh không thích ăn không. Châu Tận Hoan xoa xoa bụng, bảo no rồi. Hắn chê anh ăn quá ít, để cho anh nửa bát mì bò dưa chua, còn đặt đĩa lưỡi bò xào ở trước mặt anh. Châu Tận Hoan không thể chối từ lòng tốt của Hoắc Hằng, thế là cuối bữa anh không nhịn nổi phải "ợ" một tiếng. Hoắc Hằng còn hỏi anh đã ăn đủ chưa, muốn gọi món khác không.
Anh vội xua tay, hắn bèn gọi ông chủ đến tính tiền, gói hai phần xương ống heo hầm vào rồi hai người cùng nhau ra xe.
Châu Tận Hoan vừa ngồi xuống ghế xe là không muốn nhúc nhích nữa. Theo thói quen, Hoắc Hằng muốn hút thuốc. Cơ mà lúc lấy bao thuốc từ trong túi quần hắn mới nhớ ra là anh còn đang ở bên cạnh, bèn hỏi: "Anh không phiền nếu em hút thuốc chứ?"
Châu Tận Hoan quay đầu lại đáp: "Tôi không phiền đâu, cậu cứ hút đi."
Hoắc Hằng quẹt diêm rồi châm lửa vào đầu lọc, kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay rồi tì lên trên cửa xe. Cơn gió mùa đông rét buốt thổi làn khói bay đi và khiến đốm lửa sáng lên đôi chút. Cảnh tượng này khiến Châu Tận Hoan nhớ lại tối qua, anh đứng ở bên cửa sổ nhìn Hoắc Hằng, lúc ấy hắn cũng đang hút thuốc lá.
Có điều bây giờ khác tối qua ở một điểm, hiện tại Hoắc Hằng đang thúng thắng ho.
Mặc dù biết rằng hắn có lẽ sẽ không thích nghe mấy lời khuyên bảo, anh vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, cậu lại còn đang bị cảm, bớt hút đi một chút."
Hoắc Hằng đang định đặt điếu thuốc lên miệng thì nghe thấy vậy bèn dừng lại một chút rồi cười, nói: "Được."
Hắn ném điếu thuốc vừa mới hút được hai hơi ra ngoài, khởi động xe rồi bảo anh: "Em đưa anh về nhé."
Châu Tận Hoan nói cảm ơn hắn rồi quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Lúc về đến nhà đã là sắp chín giờ, hầu như các quán ăn cửa hàng đều đã đóng cửa, con đường về bỗng chốc tối hẳn đi. Tầm nhìn không được tốt nên Hoắc Hằng tập trung nhìn về phía trước, không rảnh rỗi tìm đề tài tán gẫu. Châu Tận Hoan tựa lưng vào ghế xe, tựa một lúc là bắt đầu buồn ngủ. Đến khi Hoắc Hằng dừng xe ở trước nhà, anh đã ngủ say.
Hắn nhìn anh, không biết có phải vì lạnh hay không, anh dựa đầu vào cửa xe, cả bàn tay đều giấu trong tay áo.
Hắn sợ anh ngủ như thế bị cảm lạnh bèn gọi anh dậy, bảo anh vào nhà rồi hẵng ngủ tiếp.
Châu Tận Hoan dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cậu, tối nay quả thực đã làm phiền cậu rất nhiều rồi."
Lông mày Hoắc Hằng nhíu chặt, con ngươi nhìn anh đầy nghiêm túc: "Ông chủ Châu, em hỏi anh một điều nhé."
Châu Tận Hoan bị thái độ trịnh trọng của hắn ảnh hưởng, anh bất giác ngồi thẳng dậy rồi nói: "Cậu cứ nói."
"Có phải anh nói chuyện với bạn bè lúc nào cũng khách khí thế này không?" Hoắc Hằng không hài lòng hỏi.
Châu Tận Hoan hơi sửng sốt nhưng đã nhanh chóng nhận ra Hoắc Hằng hỏi như vậy là có ý gì, bèn cười: "Lễ nghĩa là cần thiết, có làm nhiều thì cũng không ai trách."
Hoắc Hằng bất lực sửa lại: "Giữa bạn bè không cần khách khí như vậy đâu, lần sau đừng nói chuyện khách sáo với em nữa."
Châu Tận Hoan thoáng chần chừ nhưng thấy Hoắc Hằng cứ nhìn anh không thôi nên đành phải đồng ý, sau khi xuống xe còn nhắc Hoắc Hằng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Hoắc Hằng quay xe, nói lời tạm biệt với anh rồi lái xe đi. Châu Tận Hoan vẫn đứng đó mãi đến khi chiếc xe quẹo vào chỗ rẽ mới đi vào cổng lớn của khu nhà.
Có điều anh vừa mới mở cổng thì nghe thấy tiếng còi, quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc xe ô tô khác đi đến.
Châu Tận Hoan liếc mắt một cái là nhận ra ngay xe của ai nên cười nhìn người kia xuống xe rồi lắc lắc thứ cầm trên tay với anh: "Sao muộn thế này rồi cậu mới về nhà?"
Anh đang định trở lời thì lại hắt hơi một cái. Tưởng Văn Nghiệp lập tức cởi áo khoác ra khoác lên vai anh, khẽ trách: "Lại còn mặc phong phanh thế này?"
Châu Tận Hoan khịt mũi: "Chẳng phải gần đây cậu rất bận sao? Làm sao bây giờ lại tới đây?"
Tưởng Văn Nghiệp đưa thứ anh ta đang cầm trên tay cho anh: "Đến cho cậu vé xem kịch, chẳng phải cậu vẫn luôn muốn xem "Tiếu Giang Nam" của Lưu Vân Phù hay sao? Người đó ít khi lên sân khấu lắm, chỉ biểu diễn trong tuần này thôi đó."
Châu Tận Hoan lập tức mở to mắt, anh mở chiếc túi Tưởng Văn Nghiệp đưa cho, bên trong quả nhiên là hai tấm vé xem kịch còn dán tem, còn là vé phòng riêng.
Anh mừng rỡ nhìn Tưởng Văn Nghiệp: "Làm sao cậu lại mua được? Vé xem kịch của người đó rất đắt, lại còn khó tìm nữa."
Tưởng Văn Nghiệp đắc ý nhướn mày: "Sao lại phải mua? Phu nhân của cục trưởng nghe nói tôi muốn đi xem nên tặng tôi ấy mà."
Châu Tận Hoan đột nhiên hiểu ra: "Lại là nhờ cha cậu hết."
Thấy anh nhìn thấu mình như thế, Tưởng Văn Nghiệp mất mặt không chịu nổi, dọa anh: "Không phải lo làm thế nào mà tôi có được. Dù sao tôi cũng lấy được vé rồi. Tôi để cậu cầm đó, bảy giờ ngày mốt tôi tới đón cậu đi cùng."
"Được." Châu Tận Hoan ôm cái túi như bảo bối vào trong lồng ngực. Tưởng Văn Nghiệp còn phải quay về cục cảnh sát nên không tiễn anh vào nhà được. Anh cởi áo khoác ra, Tưởng Văn Nghiệp bảo anh cứ mặc vào, ngày mốt mang trả cũng được.
Anh đưa mắt nhìn Tưởng Văn Nghiệp rời đi rồi lại nhìn hai tấm vé xem kịch ở trong lồng ngực, vui vẻ đẩy cổng đi vào. Khi cổng lớn vừa đóng lại, nơi không xa chỗ rẽ sáng lên ánh đèn xe lập lòe.
Người ngồi trong ghế lái ném túi xương ống heo hầm sang một bên, nhìn chăm chăm vào chỗ Châu Tận Hoan vừa đứng, đôi lông mày khó chịu nhíu chặt.
- --------------------------------------------------- Hết chương 11 -------------------------------------------------------