Ngửi được mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của anh, lại nhìn đôi đồng tử mơ màng, Hoắc Hằng biết anh đã say đến lơ mơ rồi nên mới đáp: "Ông chủ Châu, em là Lý Hằng. Anh không nhận ra em à?"
Châu Tận Hoan nghiêng đầu, chăm chú nhìn người trước mắt trong chốc lát rồi mới rề rà cất tiếng: "Là cậu đấy à...ai bảo tôi không nhận ra." Anh tì tay lên vai Hoắc Hằng để đứng thẳng, xoay người với lấy bình rượu trên bàn: "Cậu là Lý tiên sinh mà trong tên cũng có chữ 'Hằng', tôi nhớ rồi."
Anh lại ngửa đầu lên nốc rượu. Hoắc Hằng vốn định giằng lấy bình rượu, đột nhiên nhận ra lời anh nói không bình thường lắm, bèn hỏi: "Cái gì mà trong tên cũng có chữ 'Hằng' chứ? Anh đang nói ai vậy?"
Châu Tận Hoan lại uống thêm mấy hớp rượu, dường như uống vội quá nên anh thấy hơi buồn nôn, bèn đặt bình rượu lên bàn, ngồi xuống, không hài lòng nói: "Chính là em trai...của ai kia đấy."
Hoắc Hằng đã nghe rõ, trong lòng thoáng lo lắng, hắn đi tới bên cạnh anh: "Anh đang nói đến...Hoắc Hằng sao?"
Anh vỗ ngực nấc lên hai cái, chờ cho hơi thở ổn định lại mới với lấy bình rượu: "Ngoài họ Hoắc thì còn ai vào đây nữa!" Anh mất kiên nhẫn nói, chưa dứt lời thì nhận ra mình bắt hụt. Anh cau có nhìn Hoắc Hằng: "Cậu làm gì đấy, trả cho tôi ngay!"
Hoắc Hằng giấu bình rượu ra sau lưng, nhẹ nhàng khuyên anh: "Anh đã uống nhiều lắm rồi, uống thêm nữa sẽ buồn nôn đó."
Châu Tận Hoan thực sự là uống nhiều, nhưng đã lâu rồi anh không say, đêm nay lại say sắp chết tới nơi. Anh tiến lên một bước, nhưng lại loạng choạng va vào góc bàn, Hoắc Hằng lập tức dang tay đỡ lấy anh, nhưng không ngờ hắn đỡ không được lại còn bị anh đẩy ngã xuống.
Căn hộ chỉ lớn có từng ấy thôi, trừ hai cái giường và bộ bàn ghế ở giữa nhà thì toàn là đồ đạc lặt vặt chất đống ở xung quanh. Chỗ để chân cũng không có nhiều, làm sao có chỗ để bọn họ ngã xuống đàng hoàng được.
Hoắc Hằng ngã lên một đống đồ lộn xộn ở bên tường, cũng may đống đồ ấy là chiếu cói và mấy cái đệm cũ, tuy rằng tư thế ngã khá khó coi nhưng không ai bị thương.
Châu Tận Hoan ngã vào lòng hắn, cũng không có vấn đề gì. Anh ngã như thế nhưng vẫn còn để tâm đến bình rượu được, lại muốn nhổm lên giành lấy.
Lần này Hoắc Hằng thực sự đã hết cách, chỉ có thể giữ tay anh lại, nói: "Anh để lại cho em một ít với, em cũng muốn uống mà."
Châu Tận Hoan không hài lòng đáp: "Tôi chỉ có hai bình thôi, cậu muốn uống thì tự đi mà mua đi!"
Hoắc Hằng bảo: "Em gọi người đi mua hộ là có ngay, chai này cứ để em uống đi."
Châu Tận Hoan bĩu môi, biểu cảm vẫn là rất khó chịu. Anh cũng không cảm thấy cứ nằm nhoài lên người Hoắc Hằng rất có vấn đề, lại còn nghĩ rằng Hoắc Hằng nói như thế để lừa anh, bèn lườm hắn một cái rồi lớn tiếng: "Thế cậu uống đi!"
Hoắc Hằng bị anh mắng nên đâm lao đành phải theo lao, đành uống hai hớp cho anh vừa lòng.
Thứ rượu này vừa vào miệng là thấy cay nồng, chẳng khác gì con dao khuấy vào đầu lưỡi và cổ họng. Hoắc Hằng còn chưa kịp thích nghi với cảm giác như thiêu đốt kia thì bình rượu lại bị Châu Tận Hoan giành được. Anh vội vã uống, đến khi bình rượu gần cạn mới buông hắn ra, ngồi lên người hắn.
Hoắc Hằng lau đi chút rượu chảy xuống cổ, hốc mắt nóng đến đỏ cả lên. Loại rượu cay nồng như thế này là loại rẻ tiền nhất, vị rất tệ, hắn vừa uống vội, không thể nhổ ra được. Có điều nhìn thấy Châu Tận Hoan cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn thở ra một hơi, nói: "Ông chủ Châu, chúng ta đứng dậy thôi."
Châu Tận Hoan miễn cưỡng đứng dậy, vừa đặt mông xuống ghế là anh lại nằm ườn ra bàn, bất mãn sờ sờ mép bàn, miệng lầm bầm gì đó mà không ai nghe thấy.
Hoắc Hằng cũng ngồi xuống bên cạnh, cảm giác bỏng rát nhộn nhạo trong dạ dày khó chịu nhưng hắn không đoái hoài, rót cho mình một chén nước rồi uống một hớp.
Đến khi cảm giác đó không còn rõ ràng nữa, Hoắc Hằng mới hỏi thăm Châu Tận Hoan: "Ông chủ Châu, anh vẫn ổn chứ?"
Châu Tận Hoan ngẩng đầu lên, đôi mắt bị men say phủ lên một tầng sương mờ, nhìn cái gì cũng thấy mơ hồ. Anh day thái dương đáp: "Chóng mặt."
"Vậy em đỡ anh lên giường nghỉ ngơi nhé." Hoắc Hằng vươn tay ra, vừa mới chạm vào cánh tay Châu Tận Hoan thì bị anh dẩy ra ngay. Châu Tận Hoan tức giận nhìn hắn, mặc dù không còn tỉnh táo nhưng anh vẫn lớn tiếng: "Ai muốn...ngủ với cậu hả!"
Hoắc Hằng nghe vậy suýt nữa không nhịn được cười, đành phải giải thích: "Chẳng phải anh chóng mặt sao, em chỉ muốn đỡ anh lên giường thôi mà, một mình anh một giường nhé."
Trong đôi mắt Châu Tận Hoan vẫn chứa lửa giận: "Tôi không muốn ngủ trên cái giường kia."
"Sao thế?" Hoắc Hằng khó hiểu hỏi.
Châu Tận Hoan lắc đầu, đôi mắt vừa mới mở trừng trừng chậm rãi nhắm lại, anh lại nằm ườn trên bàn: "Đó là giường người khác tặng, không được ngủ..."
"Sao lại không được ngủ trên giường người khác tặng? Anh không thích sao?" Hoắc Hằng chẳng hiểu anh nói gì cả. Tuy rằng hồi đó Châu Tận Hoan đúng là không muốn thật, nhưng sau đó chẳng phải anh cũng đã nhận rồi hay sao, sao lại không được ngủ? Chẳng lẽ hai ngày nay anh không ngủ trên giường?
Dường như là xác minh những suy đoán của hắn, Châu Tận Hoan lẩm bẩm: "Tôi đã thề...sẽ không ngủ trên giường khác tặng..."
Hoắc Hằng thử dò hỏi: "Trước đây cũng từng có người tặng giường cho anh rồi sao?"
Châu Tận Hoan nằm quay đầu về phía hắn, bởi vậy Hoắc Hằng không nhìn được vẻ mặt của anh, chỉ thấy anh im lặng trong chốc lát rồi gật gật đầu.
"Là Hoắc Thừa à?"
Tuy rằng cái tên này không nên nhắc tới nhưng Hoắc Hằng vẫn không nhịn được mà hỏi. Hắn vẫn luôn muốn biết tình cảm mà Châu Tận Hoan dành cho Hoắc Thừa là thế nào, có quên được hay không. Dù sao người trong nhà đều nói sau khi mọi chuyện xảy ra chỉ có Châu Tận Hân đến làm loạn một lần, Châu Tận Hoan không hề xuất hiện, thậm chí còn trả lại tất cả những bồi thường mà Hoắc lão gia đã gửi.
Tuy rằng bên ngoài Châu Tận Hoan rất ngoan cường, nhưng suy cho cùng anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Sau khi trải qua những biến cố liên tiếp, bị hôn phu sắp cưới bỏ mặc trong lúc cần nhất, ai mà chịu nổi chứ.
Thế nhưng Châu Tận Hoan vẫn kiên cường chịu đựng.
Bây giờ Hoắc Hằng cũng không biết anh làm thế nào có thể vượt qua giai đoạn khắc nghiệt ấy, nhưng chỉ cần nghĩ về hoàn cảnh khốn khổ của anh sẽ dễ dàng đoán được.
Người đang gục xuống bàn chậm rãi ngồi dậy, dưới ánh mắt của Hoắc Hằng cúi đầu xuống, nâng cánh tay được phủ hỉ phục đặt lên trên vai.
Hoắc Hằng nhìn anh vuốt ve ngọc bội và hoa văn trên hỉ phục, động tác rất khẽ khàng giống như đang nâng niu bảo vật. Anh vuốt ve hết những hoa văn thì đứng lên, đi tới mở tủ quần áo ở góc tường, nhón chân với lên tầng trên cùng, lấy xuống một thứ khác.
Đó là mũ phượng thêu chỉ vàng đính phỉ thúy, nhìn qua cũng biết là rất quý giá.
Châu Tận Hoan đặt mũ phượng lên bàn, cởi hỉ phục ra, gấp lại để ngay ngắn bên cạnh chiếc mũ rồi nhẹ giọng nói: "Không cần nữa rồi."
Anh nói ra bốn tiếng chẳng có đầu đuôi, Hoắc Hằng lại không hiểu, nhíu mày hỏi: "Đây là hỉ phục của anh hồi xưa?"
Châu Tận Hoan gật đầu: "Hoắc Thừa mua, không cần nữa."
Nghĩ đến việc anh khổ sở thành thế này, lại còn cất giữ vật đáng tiền như vậy, Hoắc Hằng hỏi: "Sao lại không cần? Chẳng phải anh vẫn nhận đó sao?"
Ánh mắt Châu Tận Hoan đờ đẫn, chăm chú nhìn chiếc mũ phượng hồi lâu rồi mới cất tiếng: "Không phải là tôi vẫn nhận, chỉ là không bán đi mà thôi."
Ý của hai câu này chẳng khác gì nhau nhưng anh lại rất nghiêm túc nói ra. Bộ dạng này của anh khiến trái tim Hoắc Hằng như bị thứ gì đó bóp nghẹn, cuống họng cũng trở nên khô khốc, bỏng rát.
Nhìn những hạt ngọc sáng ngời trên mũ phượng, Hoắc Hằng dường như lại nhớ về lúc anh đeo chiếc nhẫn, ngồi trong lòng Hoắc Thừa thủ thỉ nói chuyện, hắn không khỏi cất tiếng: "Bán cái này đi rồi, anh và Hoắc Thừa sẽ không có quan hệ gì nữa, anh nghĩ kĩ chưa?"
Châu Tận Hoan không trả lời ngay, anh vẫn nhìn ngắm mũ phượng. Dù men rượu khiến cho đầu óc mơ màng nhưng anh vẫn nhớ tới một vài kí ức đã nên quên từ lâu.
Ví như lúc Hoắc Thừa đeo nhẫn cho anh, như khi Hoắc Thừa tặng hỉ phục cho anh hay ví như lúc Hoắc Thừa quay lưng lại với anh ở trong bệnh viện.
Viền mắt dần nóng lên, tầm nhìn cũng dần mơ hồ, Châu Tận Hoan vẫn cứ không rời mắt khỏi mũ phượng, nhưng chỉ có anh biết rằng, bản thân đã sớm chẳng nhìn rõ cái gì nữa rồi.
Anh không nhìn rõ thế gian này, lại còn không thể tỏ tường được lòng người. Những tiếng vỗ tay và sự mến mộ, tình nồng và ý mật ngày xưa dường như đã thuộc về chuyện kiếp trước. Hồi đó sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, anh chỉ là một kẻ mang tên Châu Tận Hoan bị người người cười nhạo là đồ vô dụng.
Cha mẹ của anh, nửa kia của anh, sự nghiệp của anh, tương lai của anh nữa, tất cả đều không còn.
Đôi mắt đã nín nhịn đến cùng nay không chống lại được bản năng mà nhắm lại, hai giọt lệ to chừng hạt đậu lần lượt lăn dài hai má. Lẽ ra chúng phải chảy xuống cằm rồi biến mất sau cổ áo, thế nhưng lại được một đôi tay gạt đi.
Châu Tận Hoan mở mắt ra, trong tầm mắt là gương mặt đầy vẻ lo lắng của Hoắc Hằng. Đầu ngón tay người kia mang theo chút hơi ấm, gạt đi những giọt nước mắt khác trên khóe mắt anh. Hắn dịu dàng nói với anh: "Anh muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng giữ ở trong lòng làm gì."
Cảm xúc dồn nén quá lâu lúc này giống như giọt nước tràn ly, từ trong lòng trào ra khỏi cuống họng. Khi Hoắc Hằng vươn tay về phía anh, anh hoàn toàn không nhịn được nữa, để cho giọng nói không thể cất tiếng ca của mình nức nở lên, để cho sự yếu đuối đáng hổ thẹn của bản thân lộ ra trước mặt người đàn ông xa lạ này.
Châu Tận Hoan nắm chặt lấy lưng áo Hoắc Hằng. Anh hối hận chứ, anh căm ghét chứ! Nhưng điều khiến anh đau lòng nhất không phải là bị Hoắc Thừa buông bỏ, mà là vì một người cứ thế mà mất đi tất cả...
- ----------------------------------------------------- Hết chương 14 -----------------------------------------------------