Tận Hoan - Lâm Quang Hi

Khu phố Dương Sơn Đông là nơi có giá đất đắt đỏ nhất vùng Bắc Bình lúc bấy giờ, người đánh xe cho xe kéo dừng lại trước một dinh thự tư nhân, nhận tiền công, cung kính nhìn theo nam nhân trẻ tuổi đi mất.

Hoắc Hằng bước vào trong sân dinh thự, vừa mới đi qua hồ sen có hòn non bộ thì bị một người hầu chặn lại.

"Cậu ba, lão gia nói cậu về nhà rồi thì ngay lập tức đi tới thư phòng của người ạ."

Hoắc Hằng dừng bước, nói: "Có chuyện gì sao?"

Hắn có giọng nói trầm ấm rất dễ nghe cùng với dáng người cao thẳng và gương mặt tuấn tú, là kiểu người mà chỉ cần người ta nhìn thoáng qua một cái thôi là khó có thể rời mắt. Hắn đi nước ngoài hai năm, tối qua mới về nhà, nhiều người hầu gái làm cho nhà hắn chưa đầy hai năm đều bàn tán không thôi, ai nấy đều đỏ cả mặt khi nhìn hắn.

Việc thông báo cho hắn rằng lão gia có việc cần nói chuyện phải là do người hầu thân cận của lão gia thực hiện, thế mà cô hầu gái này lại lanh lợi giành mất.

Người hầu kia mặc dù cúi đầu nhưng cũng liếc trộm hắn mấy cái. Thấy hắn lên tiếng thì trong lòng lại càng kích động. Cũng may để được vào Hoắc gia làm đều phải trải qua sự đào tạo nghiêm ngặt nên cô hầu gái cũng không quá vô lễ, vẫn cẩn thận lựa lời mà nói: "Lão gia nói tối qua cậu mới trở về, có mấy điều chưa kịp dặn cậu, mong cậu mau chóng tới."

Hoắc Hằng để lại một câu 'biết rồi' sau đó đi mất. Cô hầu kia ngó theo, nhìn bóng lưng hắn, dường như muốn nói thêm câu gì đó nhưng lá gan lại không đủ lớn, chỉ có thể uất ức dậm chân một cái thôi.

Dinh thự của nhà họ Hoắc mới xây dựng sáu năm trước theo lối kiến trúc dân quốc thời kỳ trung đại. Ngoại trừ tiền viện vẫn duy trì kiểu kiến trúc phương đông, thì tòa nhà bốn tầng kiểu tây dùng để ở tùy ý cũng có thể thấy là hoàn toàn theo phong cách thưởng thức của người phương tây.

Hoắc Hằng mở cửa lớn ra, xuyên qua sảnh tiếp tân và phòng khách ở lầu một lại đi lên cầu thang lớn kéo dài, cuối cùng vào trong căn phòng cuối cùng ở lầu hai.

Hoắc Anh Niên đang ngồi trên ghế ngoài ban công hút xì gà, thấy hắn đi vào thì nở nụ cười rồi vẫy tay gọi hắn.

Hoắc Hằng đi tới trước mặt ông, cuối cùng trên gương mặt không một gợn cảm xúc đã hiện lên chút quan tâm lo lắng: "Cha, đã muộn thế này rồi mà cha còn ngồi đây hóng gió, cha cẩn thận kẻo cảm."

"Không phải lo, cha anh vẫn còn khỏe lắm." Hoắc Anh Niên ngắm nhìn đứa con trai yêu quý của ông một lượt, khóe mắt có vài nếp nhăn để lộ ra vẻ hiền từ.

Ông hỏi: "Đi đâu mà bây giờ mới về?"


Hoắc Hằng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ông: "Con đi loanh quanh đây đó thôi."

Hoắc Anh Niên gật đầu, đặt điếu xì gà vào gạt tàn: "Tối qua con về muộn, cha không tiện hỏi thăm. Chẳng phải Hiểu Hiểu đồng ý với con là cùng nhau về hay sao? Sao con bé lại nói sẽ về muộn mấy ngày?"

Hoắc Hằng cầm lấy chén trà nóng vừa mới rót, đưa tới tay Hoắc Anh Niên rồi nói: "Bên cô ấy còn có vài việc chưa xử lý xong, vả lại cũng chẳng cần phải vội nên con cứ để cô ấy thong thả."

Thổi trà cho nguội, Hoắc Anh Niên yên tâm cất lời: "Vậy thì tốt. Hiểu Hiểu là con dâu mẹ con coi trọng, hai đứa về sau chắc chắn phải kết hôn. Mẹ con chỉ có tối ngày lải nhải cằn nhằn, nói cha thiên vị anh cả con."

Hoắc Hằng cười cười, tựa người lên ghế, tùy ý hỏi: "Nói mới nhớ, cha, sao chị dâu tương lai lại phải đổi thành người khác vậy ạ?"

Hoắc Anh Niên biết thừa hắn sẽ hỏi đến vấn đề này, liền đặt chén trà xuống rồi nói: "Chuyện nói ra thì dài dòng lắm, nói chung là do người lúc đầu kia không có phúc."

Hoắc Hằng nghe cha nói xong, lông mày khẽ nhíu lại.

Trước khi hắn ra nước ngoài, Châu Tận Hoan đã đồng ý lời cầu hôn của Hoắc Thừa, trong nhà cũng rục rịch chuẩn bị lễ cưới từ lúc ấy.

Hắn còn nhớ y nguyên lần cuối cùng nhìn thấy Châu Tận Hoan. Ngón tay thon dài của người ấy đeo một chiếc nhẫn bạc, tuy rất chói mắt nhưng cũng rất đẹp.

Châu Tận Hoan có làn da trắng, ngoại hình thanh tú. Ngoài ra từ nhỏ đã học diễn hí kịch nên dáng vẻ lại càng hoàn hảo, không có gì để xoi mói.

Một người như thế, quả là xứng đáng với cái ngai đại thiếu phu nhân của họ Hoắc.

Hoắc Hằng thầm chúc phúc cho anh, không ngờ chỉ chưa đầy hai năm mà mọi thứ đều đảo lộn.

Lần trở về này, đại kịch viện Thịnh Kinh đã không còn, cha mẹ Châu Tận Hoan cũng mất. Nghĩ đến lúc đi qua mảnh sân vừa cũ kĩ vừa hỗn độn kia, Hoắc Hằng lại nhớ về trước kia ở sau sân khấu của kịch viện, hắn gặp một người đang ngồi trong phòng hóa trang, quay lưng lại với hắn.

Người ấy chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng thuần, lớp phấn son trên gương nhan cũng mới thoa lên được một nửa. Căn phòng chứa đầy trang phục biểu diễn và đạo cụ muôn màu muôn vẻ, cùng với trang sức để đầy trên bàn quả thực khiến mắt người ta hoa cả lên.


Bị những thứ đó vây xung quanh nhưng Châu Tận Hoan lại như một đóa sen trắng thanh thuần, trong sạch. Rõ ràng người ấy xứng đáng với mọi thứ xinh đẹp nhất, nhưng dường như không cần những thứ trang sức ấy để điểm trang.

Hoắc Anh Niên kéo Hoắc Hằng thoát khỏi suy nghĩ đang bay xa: "Hôm qua anh cả và chị dâu con không về kịp trước bữa tối, chị dâu nói đã chuẩn bị chút quà để đền bù. Tối nay con không được tỏ thái độ, đừng có cãi nhau với anh cả ngay trước mặt chị dâu. Dù sao cũng đều là người một nhà, cần phải giữ thể diện cho nhau."

Hoắc Hằng đỡ Hoắc Anh Niên lên, hắn khôi phục ngay lại gương mặt không có chút cảm xúc: "Con biết rồi, cha cứ yên tâm."

Hoắc Anh Niên vẫn chưa yên tâm lườm hắn, sau đó hai cha con xuống lầu. Cuối cùng trên bàn cơm tối, thái độ của Hoắc Hằng quả thật đã chọc giận anh cả Hoắc Thừa của hắn.

"Cậu ba, anh nói cậu thế này, cậu học ở Nhật Bản mấy năm rồi nên không quan tâm đến lễ nghĩa của người Trung Quốc chúng ta nữa hay sao?"

Trước mặt những người hầu ở bên cạnh, Hoắc Thừa chẳng thèm để cho hắn chút mặt mũi, mở miệng ra là đã nói mấy lời khó nghe.

Vợ gã, Trình Nguyệt Mai vội gắp cho gã mấy miếng rau: "Chồng à, ăn chút hẹ đi, hẹ hôm nay tươi lắm đó!"

Hoắc Thừa đặt đũa xuống bàn, đứng dậy nói lớn: "Ăn cái gì mà ăn! Tôi ăn cục tức này đã no rồi! Cô thích thì cứ việc ăn đi!"

"Anh à!" Trình Nguyệt Mai muốn kéo gã lại thì đã thấy Hoắc Anh Niên đặt mạnh đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Muốn ăn thì ngồi yên đấy, còn không thì cút lên lầu!"

Hoắc lão gia năm nay đã gần sáu mươi, sức khỏe của ông không được tốt, tuy rằng đã ở cái tuổi ở nhà tĩnh dưỡng nhưng ông vẫn nắm quyền lên tiếng về việc kinh doanh của nhà họ Hoắc. Ngay cả khi Hoắc Thừa có gia tộc mẹ là chỗ chống lưng, gã cũng không dám thách thức cha mình.

Hơn nữa, hơn hai năm nay Hoắc lão gia về cơ bản là chưa từng có thái độ gì với gã. Kể cả khi gã muốn bỏ Châu Tận Hoan để cưới Trình Nguyệt Mai, một kỹ nữ, lão gia cũng không thực sự ngăn cản.

Tuy nhiên trong lòng Hoắc Thừa biết rõ, sở dĩ Hoắc lão gia khoan dung với mình là do Hoắc Hằng chưa trở về mà thôi.

Bây giờ Hoắc Hằng đã học xong thì lại muốn lấy ngay Hoàng Hiểu Hiểu, chẳng mấy chốc hai người đã trở thành kỳ phùng địch thủ. Nếu như Hoắc lão gia đưa chìa khóa nhà họ Hoắc cho Hoắc Hằng, gã sẽ không chỉ mất mặt mà còn mất cả chỗ đứng trong gia tộc.


Nghĩ tới đây, dù cho gã có đang ôm cả một cục tức ở trong bụng thì vẫn phải kiềm chế cơn giận dữ mà ngồi lại vào bàn.

Hoắc Anh Niên lườm gã một cái, mợ cả Dương Quyên Lan vội vàng tới hòa giải, khuyên lão gia không nên giận dữ. Bà bí mật nháy mắt với Hoắc Thừa một cái, ý bảo gã mau nói vài câu tử tế với Hoắc Hằng đi.

Mợ ba Lý Thu thấy bầu không khí cuối cùng cũng lắng xuống, ngay lập tức rót cho Hoắc Hằng chén rượu, bảo hắn kính anh cả và chị dâu một chén.

Hắn là người nhỏ tuổi nhất, quả là lúc nãy đã vô lễ với Hoắc Thừa, bất kể chuyện này có như thế nào thì cũng không thể để Hoắc Thừa cúi đầu trước Hoắc Hằng được.

Hoắc Hằng biết mẹ hắn làm vậy là vì không muốn hắn vừa mới trở về nước đã đắc tội với anh cả vì vài chuyện nhỏ. Dù khó chịu nhưng hắn vẫn nâng chén rượu lên, không có chút thành ý nào mà cạn ly trước rồi mới mở miệng.

Hoắc Thừa nhếch miệng, ánh mắt lạnh như băng, cũng nâng chén của mình lên rồi uống cạn.

Một hồi khói lửa cuối cùng cũng kết thúc, sắc mặt lão gia đã khá hơn một chút. Ông vừa muốn nói chuyện thì tai đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng chuông.

Người làm mở cửa, nói 'Cậu hai'. Lúc sau, một thanh niên khoác áo sơ mi trắng và quần tây, đầu đội mũ lưỡi trai bước vào.

Người thanh niên nọ chào Hoắc Anh Niên một tiếng "Cha!", chẳng ngồi xuống mà đi thẳng tới chỗ Hoắc Hằng rồi kéo tay hắn: "Chú ba, chú theo anh ra ngoài một chút, anh có một người bạn có việc gấp, đang cần người giúp đỡ đây."

Hoắc Hằng bị anh ta lôi đi được hai bước thì nghe tiếng Hoắc lão gia trách mắng: "Con và đám bạn kia thì làm gì có chuyện gì mà gấp? Đừng có lằng nhằng, mau ngồi xuống bàn cho cha! Tối nay anh cả và chị dâu các con đặc biệt chuẩn bị chào đón em trai con trở về đó!"

"Kìa cha, bạn con có một bản thảo tin tức cần phải dịch sang tiếng Nhật, đây chẳng phải là đột nhiên tìm được một phiên dịch viên đáng tin cậy hay sao ạ?" Hoắc Khiêm vừa dứt lời thì lôi kéo Hoắc Hằng chạy đi mất. Để lại Hoắc lão gia trừng mắt, hít thở khó khăn, vậy là Dương Quyên Lan và Lý Thu mỗi người một bên, vội vàng vỗ ngực xoa lưng cho ông, khuyên ông bình tĩnh.

Hoắc Hằng mặc kệ cho Hoắc Khiêm lôi kéo, vừa ra khỏi cửa nhà thì ngay lập tức ngồi vào trong xe ô tô của nhà mình. Hoắc Khiêm nói địa chỉ, tài xế quen cửa quen nẻo nhanh nhẹn lái xe. Hoắc Hằng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ra khung cảnh đang lướt qua mắt hắn thật nhanh ở ngoài cửa sổ, cả người đều thả lỏng.

Tay Hoắc Khiêm vỗ lên bả vai hắn, nở một nụ cười đáo để rồi nói: "Được rồi, anh cứu được chú ra ngoài rồi đấy, vậy nên tối nay anh em mình uống rượu còn chú trả tiền nhé."

Hoắc Hằng cũng cười, hai chân bắt chéo, nói: "Bao nhiêu lần anh đi chơi gái không trả tiền chẳng phải là bấy nhiêu lần thằng em này theo sau chùi đít cho hay sao?"

"Này này này! Sao chú lại như vậy chứ? Anh thấy vừa nãy anh cả mắng chú quả là không sai, chú càng ngày càng phách lối đấy. Có thế nào thì anh cũng là anh hai của chú, chú cũng phải chừa cho anh chút mặt mũi chứ!"


Hoắc Khiêm xắn tay áo lên, giả vờ muốn lao đến tính sổ với hắn. Hoắc Hằng sợ nhất là lúc tên thích lải nhải này làm trò nên vội vã đầu hàng. Hai anh em tranh cãi với nhau, anh một câu chú một câu tới khi xe đỗ lại ở trước cửa đại kịch viện Xương Long ở Kim Hạng. Hoắc Khiêm xuống xe trước.

Anh ta vừa đứng cho vững xong thì đã có ngay một cô gái mặc sườn xám vạt dài bước tới chào đón nhiệt tình: "Khiêm gia, đã mấy ngày anh không tới đây rồi."

Hoắc Khiêm nhíu mày, chỉ vào người xuống xe sau anh ta rồi nói: "Đây là cậu ba nhà tôi, tôi dẫn nó đến đây bung xõa một chút. Chỗ cũ có ai chiếm mất rồi không?"

Cô gái vội nói: "Không có không có, tối nay hai người đến sớm, ông chủ Trần cũng vừa mới tới thôi."

Hoắc Khiêm theo Trần Linh Sinh đến đây, đương nhiên cũng chẳng cần cô gái phải nói điều ấy. Anh ta cùng với Hoắc Hằng vào trong, đi thẳng lên lầu hai, vào một căn phòng trang nhã đối diện với đài biểu diễn. Ngay sau đó đã có người bưng lên hoa quả với hạt dưa cùng với một bình hồng trà Kỳ Môn* mà Hoắc Khiêm quen uống.

(*) Hồng trà Kỳ Môn là loại trà đen tốt nhất ở Trung Quốc, được vinh danh là nữ hoàng của trà đen. Nó đã được trồng ở huyện Kỳ Môn, thành phố Hoàng Sơn, tỉnh An Huy suốt hơn 100 năm.

Hoắc Hằng cũng ngồi xuống theo anh trai, tầm mắt quét một lượt qua toàn bộ kịch viện một lần.

Đại kịch viện Xương Long này được xây dựng sau khi hắn rời Bắc Bình, hắn chưa từng tới đây bao giờ. Thấy hắn xem xét khắp nơi, Hoắc Khiêm không nhịn được mà mở miệng: "Đừng có nhìn nữa, nhìn mãi rồi cũng không nhìn thấy gì đâu. Đại kịch viện Xương Long này không thể sánh bằng Thịnh Kinh năm đó, ở đâu cũng thấy một vẻ phàm tục. Nếu không phải Trần Linh Sinh ở đây, còn lâu anh mới đến."

Nhìn sân khấu xa hoa cách đó không xa, Hoắc Hằng nghĩ tới đại kịch viện Thịnh Kinh mà hôm nay hắn nhìn thấy, liền hỏi: "Làm sao mà Thịnh Kinh lại xuất hiện hỏa hoạn vậy? Mà bị thiêu rụi hết như vậy rồi cũng không tái thiết lại à?"

Hoắc Khiêm thở dài: "Vì Châu Tận Hoan không có tiền, nghe nói nửa năm trước anh ta bán khu đất kịch viện đi rồi. Thực ra vẫn có nhiều người để ý, dù sao đất Thịnh Kinh cũng có vị trí tốt mà. Cũng không biết năm đó có phải vì bị ngã mà đầu anh ta cũng bể theo luôn hay không mà chỉ cho mua đất, không cho dỡ kịch viện xuống. Chú nói thử xem, ai sẽ mua được đây?"

Hoắc Hằng nhíu mày: "Anh ấy từng bị ngã?"

Hoắc Khiêm bóc vỏ quýt, biểu cảm trên gương mặt lọ ra vẻ tiếc thương: "Phải, nhưng anh cũng chỉ nghe mẹ kể thôi." Anh ta đưa quýt cho Hoắc Hằng một nửa, còn lại nhét vào trong miệng, nhai xong rồi mới tiếp tục nói: "Hai anh em mình một người đi Pháp một người đi Nhật, anh cũng chỉ về nước sớm hơn chú có ba tháng thôi, nếu không phải nghe được ít chuyện trong nhà, anh thực sự không nghĩ anh cả của chúng ta có thể nhẫn tâm như vậy."

Hoắc Hằng đặt quýt trở lại trong đĩa, hỏi: "Cuối cùng vì sao anh cả lại hủy hôn?"

Hoắc Khiêm lau khô tay, nhướn người về phía trước, thì thào nói nhỏ: "Thịnh Kinh bốc cháy lúc anh cả đang ở đó, lại còn đang say rượu. Châu Tận Hoan từ lầu hai chạy xuống cứu Hoắc Thừa. Sau đó anh ấy được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói thắt lưng của Châu Tận Hoan bị gãy rồi, kiếp này e rằng sống không nổi."

- ----------------------------------------------------- Hết chương 2 -------------------------------------------------------

Lời tác giả: tuyến thời gian của Dạ Yến là vào khoảng những năm đầu của chế độ dân quốc, Tận Hoan lại diễn ra trong những năm giữa của thời kì này. Tuy rằng đều là tự tác giả nghĩ ra, không cần quá quan tâm đến tuyến thời gian nhưng nói thế này để độc giả dễ dàng tham chiếu và dễ tưởng tượng ra bối cảnh cùng với cách nói chuyện của nhân vật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận