Giọng nói kia khàn khàn, khi cười sẽ nghẹn lại, cả đời này anh cũng không ngờ sẽ được nghe lại giọng nói đó.
Anh nín thở, trong lòng cảm thán làm sao mà bản thân lại xui xẻo như vậy, vừa mới tới mà đã chạm mặt rồi. Nhưng nghe cách nói chuyện của người kia thì có vẻ như gã chưa phát hiện ra Châu Tận Hoan, anh liếc nhìn bảng số trên thang máy, nhận thấy đi cầu thang bộ còn hơn.
Anh kéo chiếc khăn quàng cổ lên cao, quay người đi đến lối đi bên cạnh. Có điều suốt quãng đường anh chỉ cúi gằm mặt, không chú ý tới một người ngoại quốc cao lớn ở chỗ rẽ cầu thang. Người nước ngoài kia đang mải nói chuyện với bạn gái, không để ý thấy Châu Tận Hoan nên đụng vào anh.
Hộp bút chì màu trong tay anh rơi xuống đất 'cạch' một tiếng. Bút màu ở trong hộp lũ lượt lăn trên mặt đất. Anh vội vàng ngồi xuống nhặt bút lên, người nước ngoài kia hỏi anh có sao không anh cũng không rảnh trả lời, nhặt nhạnh xong thì đứng dậy đi luôn. Đến lúc bước ra đến cửa công ty bách hóa Châu Tận Hoan mới dám thở hồng hộc như vừa mới chạy trốn, anh dựa lưng vào tường.
Nghĩ lại vừa nãy suýt chút nữa là bị Hoắc Thừa phát hiện, Châu Tận Hoan cảm thấy không thể tới nơi này thêm lần nào nữa. Chỉ tiếc rằng anh vừa mới yên lòng thì có ba người đi ra từ cửa kính xoay tròn ở bên cạnh. Châu Tận Hoan liếc mắt nhìn bọn họ, tay chân đều cứng đờ.
Hoắc Thừa đút hai tay trong túi quần tây, ném cho anh một ánh nhìn không mấy tốt đẹp: "Quả nhiên là anh. Sao thế, tưởng tôi là bệnh dịch nguy hiểm tránh không kịp à?"
Châu Tận Hoan quay người đi ngay lập tức, nhưng mà hai người tùy tùng kia nhanh hơn anh nhiều, bỗng chốc đã đứng chắn ngang trước mặt anh. Hoắc Thừa đến gần Châu Tận Hoan, vươn tay kéo chiếc khăn quàng cổ xuống, để lộ ra gương mặt đã tái xanh.
Hoắc Thừa 'chậc' một tiếng, tỏ vẻ ghét bỏ mà nói: "Mới hai năm không gặp, sao anh lại xấu đi như thế?"
Châu Tận Hoan biết rõ Hoắc Thừa độc mồm độc miệng như thế nào. Anh không nói lại được họ Hoắc, cũng không muốn dính líu gì đến Hoắc Thừa nữa, bởi vậy nên Châu Tận Hoan im lặng, chỉ muốn mau chóng rời đi.
Nhưng anh có nhún nhường đi chăng nữa cũng không đổi lấy được sự có chừng mực của người kia. Hai người tùy tùng không nhường anh dù chỉ một bước, lại còn vừa cười vừa dùng ánh nhìn không đứng đắn ngắm nghía anh. Châu Tận Hoan nổi giận, mặt mày sa sầm nói: "Hoắc Thừa, anh và tôi đã nước sông không phạm nước giếng từ lâu, anh làm thế này để làm gì?"
"Á à, có vẻ cơn giận dữ này không hề nhỏ." Hoắc Thừa huýt sáo, đột nhiên nắm lấy cằm Châu Tận Hoan, ép anh nhìn về phía gã: "Nếu như đã nước sông không phạm nước giếng, vậy anh đến công ty bách hóa nhà họ Hoắc chúng tôi để làm gì?"
Nghe thấy gã muốn biết lý do anh đến đây, anh đột nhiên nghĩ đến hộp bút chì màu trong tay. Hộp bút chì màu này chỉ liên quan đến việc học hành của Châu Tận Hân, anh cũng phải mượn tiền công nửa tháng mới mua được, bằng mọi giá không thể để cho Hoắc Thừa làm hỏng.
Nghĩ tới đây, anh chỉ có thể ép bản thân xuống nước trước, giọng nói cũng chậm rãi trở lại: "Mong Hoắc đại thiếu gia giơ cao đánh khẽ, tôi thực sự còn có việc gấp."
Trước đây Hoắc Thừa vẫn thường thấy anh ngồi tít trên cao, không để ý đến gã. Bây giờ thấy anh tức giận mà vẫn phải duy trì sự nhún nhường, nhẫn nại thì tỏ ra thích thú. Gã tiếp tục giễu cợt: "Anh có việc gì mà gấp? Đến tận nhà họ Trần hát hay là lên giường cùng với ông chủ Vương?"
Hai người tùy tùng kia không kiêng dè gì bật cười, một người trong số đó nói thẳng ra rằng: "Cậu cả nói đùa chắc, bây giờ ông chủ Châu sao có thể hát trong bộ dạng này chứ."
Người kia cũng xen vào: "Phải đấy, hôm qua tôi đi kim lâu một lúc, còn nghe thấy Hàn thiếu gia nói xấu ông chủ Châu rất to, nói là bây giờ có cho tiền cũng không ai muốn cho ông chủ Châu lên giường đâu. Cậu cả đừng nói như vậy kẻo anh ta buồn đấy ạ."
"Hai người xem trí nhớ của tôi này!" Hoắc Thừa và hai tên tùy tùng kia kẻ xướng người họa, còn giả vờ hoảng hốt: "Làm sao mà tôi lại quên mất ông chủ Châu ngã gãy thắt lưng, không thể hát lẫn sinh con được nữa cơ chứ. Đáng thương thật đấy, mới hai năm thôi mà anh đã thành ra như thế này, sau này có muốn đi xin ăn không?"
Giọng điệu Hoắc Thừa vừa ngả ngớn vừa châm chọc, nếu là trước đây Châu Tận Hoan đã tặng gã một cước từ lâu rồi. Nhưng thời thế đã sớm đổi dời, Châu Tận Hoan vì nghĩ cho em gái nên vẫn tiếp tục nhún nhường: "Ban nãy là do tôi nói năng hấp tấp. Cậu cả là người rộng lượng, mong anh không để bụng."
"Anh thực sự muốn rời đi đến thế cơ à?" Hoắc Thừa buông cằm của Châu Tận Hoan ra, thấy anh chỉ im lặng gật đầu bèn ác ý bật cười: "Được thôi, vậy quỳ xuống lau giày cho tôi đã."
Dứt lời, gã dùng chân phải đang đi giày da giẫm lên tường, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn anh bằng nửa con mắt.
Dáng điệu này rõ ràng là muốn gây chuyện, có mấy người qua đường dừng lại xem, bên cửa sổ của những tòa nhà đối diện cũng có người cầm camera lên chụp bọn họ.
Chiếc khăn quàng cổ Châu Tận Hoan dùng để che mặt đã bị Hoắc Thừa vứt xuống đất, cho dù anh đã gầy đi rất nhiều nhưng gương mặt anh vẫn được nhiều người dân Bắc Bình liếc một cái là nhận ra ngay. À không, bây giờ những người đứng lại chỉ trò bàn luận đã nhắc đến tên của Châu Tận Hoan luôn rồi.
Bất kể như thế nào anh cũng sẽ không làm những việc thế này, càng không muốn để người đời đã nhắc tên anh lại còn nhắc tên của Hoắc Thừa. Vậy là anh trừng mắt nhìn gã, nói: "Làm người đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Ở đây là ở trên phố, anh có muốn làm nhục tôi thì cũng đừng dùng cái danh nhà họ Hoắc!"
Ban đầu Hoắc Thừa muốn nhất định phải thấy được bộ dạng bẽ mặt của Châu Tận Hoan mới được, nhưng sau khi gã nghe anh nói như thế, trong lòng Hoắc Thừa bỗng sinh ra chút kiêng dè.
Tuy bảo rằng gã là con cả nhà họ Hoắc, đường đường chính chính là người thừa kế, nhưng từ nhỏ đến giờ cha gã chỉ coi trọng cậu ba Hoắc Hằng. Lần Hoắc Hằng sắp trở về nước, cha gã đã nhờ đến chủ hiệu buôn họ Đổng, người có kinh nghiệm nhất làm cho họ Hoắc đích thân hướng dẫn cho Hoắc Hằng làm quen với công việc. Hoàng Hiểu Hiểu - người sắp được gả cho Hoắc Hằng, nhà cô ấy làm vận tải. Hếu như cô ta thực sự trở thành người nhà họ Hoắc, việc kinh doanh của gia đình sẽ nhận được một sự giúp đỡ lớn.
Nghĩ đủ mọi chuyện rồi, Hoắc Thừa mới hối hận vì trước đây vội vã đòi cưới Trình Nguyệt Mai. Dù Trình Nguyệt Mai có nhan sắc nhưng cảnh nhà cô ta lại rơi vào khốn đốn. Nhưng lý do mà gã phải cưới vội cũng là do Châu Tận Hoan mà ra.
Tóm lại, món nợ này vẫn rơi xuống đầu Châu Tận Hoan. Nếu không phải do năm xưa Châu Tận Hoan dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ gã thì đã làm sao để lại hậu quả là Hoắc Hằng chiếm mọi loại lợi ích như thế này?!
Hoắc Thừa nghiến chặt hai hàm, ngần ngại vì còn đang ở trên phố lớn nên thực sự không gây chuyện với Châu Tận Hoan.
Gã vẫn không muốn bỏ chân xuống, bàn tay vỗ vỗ lên mặt Châu Tận Hoan, tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Thôi được rồi, hôm nay tâm trạng ông đây không tốt, không muốn so đo tính toán với anh. Mau đi cho khuất mắt tôi!"
Châu Tận Hoan kiên trì nghe những lời độc địa, rất đúng mực nhặt chiếc khăn quàng cổ lên, rời đi trong lúc mọi người vẫn còn đang xôn xao bàn tán. Hoắc Thừa nhìn theo bóng lưng anh, phỉ nhổ một tiếng rồi lớn tiếng: "Thật là mẹ nó xúi quẩy!"
Những tòa nhà phía bên kia đường luôn có người cầm máy ảnh, ống kính lia theo bóng hình Châu Tận Hoan đến khi anh biến mất vào trong con ngõ nhỏ thì mới lia về chỗ Hoắc Thừa.
Cái vị cậu cả nhà họ Hoắc vừa tức giận vừa chán chường, hai người tùy tùng giải tán đám đông đang bu lúc nhúc, sau đó đứng bên cạnh gã đó nói gì đó mà không ai biết.
"Tổng biên tập à, đây là bản thảo vừa mới nộp lên." Người trợ lý cầm trong tay một bao thư bằng giấy xi măng, Lâm Ngộ Sênh không thèm xem mà ném thẳng lên trên bàn, đưa máy ảnh ra: "In ngay mấy tấm ảnh trong này ra. Với lại, đưa ảnh chụp Hoắc Thừa và Trần Hoằng Văn giành giật một cô gái ở câu lạc bộ cho tôi."
"Tấm ảnh đó đã bị khóa rồi, chẳng phải là không đăng được nữa sao ạ?" Trợ lý tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh ta.
Lâm Ngộ Sênh đẩy kính gọng vàng trên sống mũi lên, mím môi rồi nói: "Đúng là không thể đăng ảnh được nữa, nhưng mà cũng lâu rồi chưa đến hỏi thăm Hoắc lão gia."
Hoắc Hằng xử lý hết đống tài liệu ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ thạch anh trên tường.
Kim giờ chỉ 5 giờ chiều, hắn đứng dậy, mở tấm rèm chớp của cửa sổ ở sau lưng ra. Ánh tà dương vàng đỏ chiếu vào trong phòng qua lớp thủy tinh, hoắc hằng chớp mắt, hắn nhìn theo phía nam, tầm mắt dừng trên một ngọn tháp chuông.
Khoảng sân lộn xộn mà Châu Tận Hoan ở nằm ngay gần tòa tháp chuông đó, từ đây đi thẳng đến đó cũng không xa, thế nhưng hắn lại không có thời gian.
Hai ngày qua hắn phải theo ông chủ Đổng làm quen với công việc kinh doanh của gia đình, hắn và Hoắc lão gia còn đi thăm một số chú bác và các vị tiền bối. Tất bật đến tận tối thì lại phải ăn cơm với gia trưởng hai họ. Đêm qua Hoắc Hằng xem tài liệu sổ sách đến tận bình minh, buổi sáng ngủ bù xong thì hắn phải đi cùng Hoàng Hiểu Hiểu đến trường nữ sinh công lập Tân Tân để làm công tác từ thiện. Xong xuôi thì Hoắc Hằng lại bận rộn làm việc đến giờ mới ngơi tay rồi nghĩ đến Châu Tận Hoan.
Hôm ấy hắn không đợi Châu Tận Hoan tỉnh giấc đã đi mất rồi, tuy lúc Nguyên Minh quay về đã báo cáo lại với Hoắc Hằng rằng anh đã hoàn toàn ổn nhưng lòng hắn vẫn không yên.
Hôm qua hắn đã gọi cho một bạn học ở Nhật Bản, gia đình người bạn đó mở một phòng khám chỉnh hình, hắn bảo người đó hỏi giúp có thuốc Tây nào có thể điều trị triệt để được tình trạng bệnh của Châu Tận Hoan hay không.
Người bạn nọ nói buổi trưa nay sẽ gọi điện báo cho Hoắc Hằng, bảo rằng vẫn phải chẩn đoán cụ thể mới biết được chi tiết. Mà nếu muốn biết chi tiết thì phải đưa Châu Tận Hoan sang Nhật, điều này không được thực tế cho lắm. Hoắc Hằng chỉ có thể nhờ Viễn Đông, tìm chút thời gian mau chóng đưa anh đi khám lại một lần.
Nói thế nào đi chăng nữa thì Châu Tận Hoan bị thương là vì cứu Hoắc Thừa, nhà họ Hoắc không thể bỏ mặc làm ngơ được.
Hoắc Hằng nhìn tòa tháp chuông kia, một lúc sau thì khoác lên áo vest rồi đi đến nhà Châu Tận Hoan.
Hắn đã bắt đầu tiếp quản việc làm ăn trong nhà, Hoắc lão gia cũng cấp cho hắn một chiếc xe ô tô. Hoắc Hằng biết lái xe nên không cần tài xế phải đưa đón tận nơi. Khi đến gần nơi Châu Tận Hoan ở, hắn chợt nhớ ra rằng đến nhà người ta không nên đi tay không. Vậy là Hoắc Hằng rẽ sang tiệm bánh Đại Long Phượng mua mấy hộp điểm tâm cao cấp, hai con vịt và một con ngỗng quay kiểu Quảng Đông rồi mới đến nhà Châu Tận Hoan.
Hoắc Hằng dừng xe ở đối diện với khoảng sân hỗn độn nọ, vừa bước xuống xe đã thấy ngay bóng lưng của người ấy.
Châu Tận Hoan đang thu dọn chăn trong ánh chiều tà, trên ống tay áo của bộ quần áo bằng vải bông cũ có hai bông hoa xanh biếc, lúc anh quay người ra Hoắc Hằng còn nhìn thấy trên mũi anh dính ít bột trắng.
Hoắc Hằng đi thẳng đến chỗ anh, đến gần rồi Châu Tận Hoan mới nhận ra, kinh ngạc nói: "Lý tiên sinh? Sao anh lại tới đây?"
Hoắc Hằng đung đưa mấy cái túi trong tay, cười với anh rồi bảo: "Tôi tới thăm anh một chút, eo của anh đã đỡ chưa?"
Châu Tận Hoan ôm tấm chăn bông trong tay, tấm chăn ấy cũng đã cũ, mép chăn còn để lộ ra ít bông chưa kịp vá lại. lúc Hoắc Hằng nhìn thấy, anh chỉ biết cười lúng túng: "Đỡ lắm rồi, nhưng mà sao anh lại biết là tôi ở chỗ này?"
Hoắc Hằng tùy tiện bịa ra một lý do: "Tôi hỏi mấy người nhân viên trong quán trà ấy mà. Phải rồi, trên mặt anh có thứ gì vậy?"
Hắn chỉ chỉ vào mũi Châu Tận Hoan, anh đưa tay lên sờ thử, vẻ mặt lại càng ngượng ngùng: "Vừa nãy tôi nhào bột mì làm bánh rán hành, chắc là không cẩn thận để dính lên rồi."
Hoắc Hằng gật đầu: "Vừa hay tôi cũng đói rồi. Không biết ông chủ Châu có bằng lòng thết đãi tôi một bữa không?"
Châu Tận Hoan vội nói: "Nhà tôi không lắm tiền nhiều của, đồ ăn cũng không có gì ngon cả, hay là tôi mời anh ra ngoài ăn. Ngày hôm đó anh giúp tôi mà tôi chưa nói lời cảm ơn, lại còn chưa trả tiền thuốc thang cho anh nữa."
"Anh không cần khách sáo như thế đâu, thực ra tôi muốn ăn bánh rán hành. Chẳng lẽ ông chủ Châu không tự tin với tay nghề của mình?"
Hoắc hằng đã nói như thế rồi, Châu Tận Hoan đành phải đồng ý, dẫn hắn đi lên cầu thang.
Trong khoảng sân hỗn độn này đều là những người cùng khổ. Vậy nên ngoài sân, thềm bậc thang và nhiều chỗ khác chất toàn là đồ lặt vặt. Châu Tận Hoan đi trước, thỉnh thoảng anh lại quay đầu nhắc Hoắc Hằng đi cẩn thận.
Hoắc Hằng mặc âu phục chỉnh tề, tóc tai cũng chải chuốt tỉ mỉ, lúc vừa mới bước lên tầng hai thùng sơn trong góc đã làm bẩn ống quần hắn, kéo một vệt trắng trên thớ vải đen đắt tiền. Hắn cúi đầu nhìn nhưng không cất tiếng, chỉ nhắc nhở Châu Tận Hoan cũng chú ý nhìn đường một chút.
Chỗ Châu Tận Hoan ở là căn hộ trong cùng của dãy hành lang. Quả cầu lửa rực đỏ bên ngoài đã khuất gần hết sau rặng núi, những tia nắng yếu ớt cuối cùng trong ngày len lỏi vào trong nhà qua lớp cửa sổ, chiếu rõ những hạt bụi li ti đang bay tứ tung.
Hoắc Hằng nhìn bóng lưng người phía trước hắn, nghĩ tới những nơi xa hoa trụy lạc mà hắn từng đặt chân đến, lại nghĩ về nơi hắn đang sống, một cảm xúc khôn tả dấy lên trong lòng hắn.
Châu Tận Hoan cũng không hề biết Hoắc Hằng đang suy nghĩ điều gì, anh mở cửa phòng ra rồi mời hắn vào. Hoắc Hằng nhìn thấy nơi này còn tồi tàn hơn cả nhà của người hầu ở nhà hắn, thứ cảm xúc khôn tả kia vốn chỉ phảng phất như một làn hương, bỗng hóa thành một lưỡi dao bén ngọt, đâm thẳng vào đáy lòng hắn.
Châu Tận Hoan đặt chăn bông lên tấm gỗ trông giống cái giường, vội vội vàng vàng thu dọn sách vở ngổn ngang trên bàn để Hoắc Hằng ngồi xuống: "Nhà hơi bừa bộn một chút, anh cứ ngồi đi đã, tôi đi lấy cho anh cốc nước."
Hoắc Hằng bảo anh cứ thong thả, hắn đặt mấy cái túi lên bàn rồi liếc nhìn bìa của mấy cuốn sách.
Đó là hai bản hí khúc mới biên soạn được chép bằng tay, mấy trang giấy có vài vết cháy xém, thậm chí mép giấy cũng bị cong vênh cả lên. Hoắc hằng mở trang bìa của cuốn thứ nhất ra, trang đầu tiên có một đề một hàng chữ, tuy rất đã mờ đi nhưng vẫn nhìn rõ được.
"gửi Hoan Nhi yêu dấu của cha, chúc mừng sinh nhật con.
一一Cha."
- ------------------------------------------------------- Hết chương 7 -----------------------------------------------------