Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Sân bay, khí lạnh kéo đến không ngừng, đánh tan buồn ngủ cùng mệt mỏi.

Khương Nghiên mặc một cái áo choàng dài, chỗ xắn lên trên cánh tay không một tiếng động rơi xuống.

Cô ngáp một cái, xắn lại tay áo, tình cờ nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh, có một bé trai đang nằm bò ra.

Cậu bé dùng ánh mắt tò mò, đánh giá cô.

Khương Nghiên cởi áo choàng, gấp lại ngay ngắn, giả vờ trở về bên chiếc balo quân phục màu xanh biếc.

Không khí chán chường luôn làm cho người ta buồn ngủ, cô dứt khoát lấy ra một cái Ipad, nhập wifi của sân bay, vào xem chút tin tức.

Ánh mắt liếc qua, thấy cậu bé kia lại gần, chăm chú nhìn ngó máy tính bảng trong tay cô, thần sắc có vẻ hiếu kỳ.

Khương Nghiên mặc dù không thích bị dòm ngó một cách trắng trợn như vậy, nhưng cô cũng không đặc biệt ghét, đối phương dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Không tiếp tục để ý tới nhóc đó nữa.

Khương Nghiên mở tin tức khách hàng, xem tin tức quốc tế.

Quân phản loạn tổ chức chiêu mộ lính đánh thuê, đối với Nepal, phía đông nội thành Asor (1) điên cuồng tiến hành công kích vũ trang, quân chính phủ đã đánh lui đợt công kích, nhưng vẫn tổn thất không ít binh lực, hơn nữa là dân chúng nội thành Arrasso (2), thương vong nặng nề.

Khương Nghiên mới từ Asor trở về, thời gian xảy ra tin tức này đúng lúc không lâu sau khi cô lên máy bay.

Sân bay đã bị quân phản loạn chiếm đóng, bất kể là người Hoa hay là người Mỹ, hiện tại cũng đã bị giữ lại, không có cách nào rời đi.

Chậm thêm một ngày, khẳng định cô sẽ không toàn mạng trở về.

Thầm may mắn, thoát được một kiếp.

Đứa bé mập mạp ầm ĩ càn quấy: "Mẹ, con muốn chơi trò chơi!"

Người phụ nữ bên cạnh dường như là mẹ đứa bé kia, vỗ về nói: "Đồng Đồng ngoan, chờ chúng ta về đến nhà, mẹ mua cho con."

"Không! Con muốn chơi ngay bây giờ!"

Thấy mẹ không để ý tới mình, đứa bé kia chỉ vào máy tính trong tay Khương Nghiên: "Cháu muốn chơi máy chơi game của cô!"

Khương Nghiên tháo kính râm, nhìn về phía đứa bé.

Bộ dáng ước chừng sáu bảy tuổi, mỡ núng nính trên mặt dồn lại khiến ánh mắt híp tịt thành một đường nhỏ, thân hình to lớn, mặc một bộ quần áo trẻ em hiệu Brand màu xanh lá cây đậm.

Khương Nghiên giơ Ipad: "Cái này hả?"

Đứa bé kia gật đầu lia lịa, hợp tình hợp lý: "Dạ, cháu muốn chơi!"

Cô đưa máy tính bảng sang, đứa bé kia phấn khích đưa tay ra đón, chưa kịp chạm tới, Khương Nghiên chợt thu tay về, đứa bé chụp vào khoảng không, suýt chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

Khương Nghiên mím chặt khóe môi nín cười, không ai chú ý đến cô.

Đứa bé kia ăn vạ, trực tiếp ngồi xuống mặt đất, ầm ĩ: "Con muốn chơi máy chơi game! Con muốn chơi!"

Tiếng ồn ào của đứa trẻ quấy nhiễu đến hành khách xung quanh, trên mặt mọi người lộ ra vẻ bất mãn, chán ghét.


Mẹ nhóc béo ngồi đối diện Khương Nghiên, mặc một bộ quần áo đẹp đẽ, trông khá giả nhưng không có tí phong cách nào, thẩm mỹ thật là kém.

Cô ấy hướng Khương Nghiên khẽ mỉm cười, không ảnh hưởng nói: "Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, cô cho nó mượn chơi một chút có sao đâu."

Ừ, có lý.

Khương Nghiên giơ Ipad trong tay lên, hỏi đứa bé: "Cháu muốn chơi?"

Đứa bé kia trong đôi mắt ánh lên tia khát vọng, gật đầu lia lịa.

Ipad của Khương Nghiên, trừ tin tức của khách hàng và một số app chiếu phim, chương trình ứng dụng không có nhiều, trò chơi lại càng không có.

Nhưng cô vẫn điều chỉnh âm lượng đến lớn nhất, đưa cho đứa bé kia.

Sau khi đạt được mong muốn, đứa trẻ vội vàng chạy đến ngồi xuống bên cạnh mẹ, sợ Khương Nghiên đổi ý.

Nhóc con vui vẻ chơi máy tính bảng, yên lặng.

Nó xem tin tức mà chẳng hiểu gì, cảm thấy rất vô vị, thoát ra ngoài, nhấp mở giao diện chiếu phim.

Ứng dụng chiếu phim có vài video, tiêu đề có tiếng Anh, cũng có tiếng Nhật, thậm chí còn có tiếng Pháp, nhóc béo bấm bừa vào một video.

Loa phát thanh đột nhiên truyền đến từng tiếng thở gấp của phụ nữ, đồng thời còn có tiếng đàn ông trầm thấp thở dốc.

Âm thanh vang lên tựa như tiếng sấm rền, ở phòng nghỉ Vip yên tĩnh nhanh chóng lan rộng.

Không khí trong nháy mắt trở nên vi diệu.

Hành khách xung quanh vội vàng liếc qua nhóc béo, quăng tới mẹ thằng nhóc ánh mắt dị thường.

Người mẹ trẻ bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

"Con đang xem gì vậy?! Đang nhìn cái gì vậy hả?! Không được phép nhìn!"

Người mẹ giành lấy Ipad trong tay đứa con, muốn tắt âm lượng, nhưng lại không biết thao tác thế nào, mày mò một hồi, gấp đến mức mặt đỏ tía tai.

Có hành khách phát ra tiếng cười giễu cợt, có người lại cảm thấy thẹn, bình tĩnh rời mắt đi chỗ khác.

Người mẹ kia dốc sức ba bò chín trâu, cuối cùng cũng đóng được củ khoai lang bỏng tay này.

Cô tức giận trả lại máy tính bảng cho Khương Nghiên.

Khương Nghiên cười lạnh một tiếng, cất Ipad vào trong chiếc balo quân phục màu xanh biếc bên người.

Đứa bé kia bị đoạt mất máy tính, lại ồn ào, người mẹ đánh mạnh một cái lên lưng nhóc béo, hung ác mắng: "Đó không phải đồ của con!"

Nhóc béo gào khóc.

Rốt cuộc hành khách xung quanh có người không chịu được, đứng dậy chỉ trích người mẹ này.

"Đây là nơi công cộng."


"Có thể trật tự một chút được không?"

"Sao lại dạy dỗ đứa nhỏ ở đây?"

Người mẹ kia vừa rồi đã bị mất mặt, bây giờ lại bị người khác chỉ trích, mặt đỏ như củ cải, lôi kéo đứa trẻ nhà mình, mặt mũi xám xịt rời khỏi phòng Vip.

Khương Nghiên đeo kính râm lên lần nữa, muốn nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng lúc này lại không còn buồn ngủ, đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ gần mặt đất, ngắm nhìn cánh máy bay trắng cách đó không xa, gọi điện thoại cho Đoàn Nam.

"Alo?"

Một giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính vang lên.

"Em về đến sân bay thủ đô rồi."

"Anh về trước em hai tiếng."

"Hả, sao nhanh vậy?" Khương Nghiên nhìn đồng hồ: "Em còn phải đổi chuyến bay, dự là hai giờ sau, mới có thể đến sân bay Giang Thành."

"Không sao, anh đi tìm một nhà tắm, tắm rửa thơm tho sạch sẽ rồi, sẽ đến gặp em."

Khương Nghiên thậm chí có thể tưởng tượng ra anh đang đeo tai nghe Bluetooth, tay hờ hững đặt trên vô lăng, khóe miệng như có như không mỉm cười.

Dáng anh lái xe, rất gợi cảm.

"Lần này em trở về ngây ngốc ở nhà bao lâu?"

"Em không đi nữa." Khương Nghiên trả lời.

"Hả?"

Đoàn Nam cao giọng: "Ban đầu, là ai khóc sướt mướt lên máy bay, nói cái gì mà không bao giờ... trở về nữa, trừ khi anh dũng hi sinh, hồn về cố hương, bây giờ mới có ba năm, muốn nuốt lời hả?"

Nhớ đến lần đầu lên máy bay, đứt từng khúc gan khúc ruột, giờ nhìn lại dường như đã qua mấy đời.

Mà giờ phút này, Khương Nghiên đứng ở đại sảnh sân bay, lại rất thản nhiên, vân đạm phong khinh.

Cô cây ngay không sợ chết đứng: "Tiểu nữ, tư lợi bội ước (3), anh có ý kiến?"

"Không có ý kiến, anh Đoàn Nam của em, cái gì cũng không dám có ý kiến, nhưng mà có ít người, lại mài dao soàn soạt, đợi em cả ba năm."

"......"

"Anh Lục của em có đơn xin từ Bắc Kinh triệu tập tới."

"......"

----------

Tám giờ tối, sân bay Giang Thành.


Trước khoang máy bay, gió lớn rít gào đập vào lỗ tai.

Khương Nghiên đột nhiên có chút hoảng hốt.

Những năm gần đây, vì muốn thu thập tư liệu trực tiếp, cho dù là nguy hiểm nhất, dầu sôi lửa bỏng, cô đều mạnh mẽ xông lên.

Nhưng bây giờ, đi được một bước này, cô thậm chí có chút sợ hãi.

"Thưa cô." Bên tai cô vang lên một giọng nói dịu dàng: "Cô có đi xuống được không ạ?"

"Tôi xin lỗi." Khương Nghiên đeo kính râm, vuốt lại cổ áo gió màu nâu nhạt, đi ra khỏi khoang máy bay.

Lúc chờ hành lý, anh bạn trẻ trong quầy phục vụ lặng lẽ nhìn Khương Nghiên một cái, sau đó vờ như cùng mọi người bên cạnh nói chuyện, lại liếc về phía cô.

Rốt cuộc, khi anh liếc trộm cô đến lần thứ ba, Khương Nghiên quay đầu, nhìn thẳng vào anh.

Anh bạn trẻ không nhịn được đỏ mặt.

"Tôi đi tìm phòng rửa tay, cậu có thể giúp tôi trông hành lý được không?"

Khương Nghiên đi tới, dịu dàng hỏi anh bạn ở quầy phục vụ.

"Không có... Không có gì."

Anh tay chân luống cuống đem hành lý của cô để vào bên trong quầy phục vụ.

Phòng rửa tay đèn sáng trưng, lúc Khương Nghiên bước vào, đúng lúc nhân viên vệ sinh cầm cây lau nhà đi ra ngoài.

Đứng trước gương, cô hít sâu, chậm chạp lấy túi trang điểm ra, bắt đầu make up lại.

Người con gái trong gương, khuôn mặt sắc bén, đường nét rõ ràng, tinh xảo.

Vẻ đẹp của Khương Nghiên, là sức hút tỏa ra bốn phía, không chút rụt rè.

Một ánh mắt, khuynh quốc khuynh thành.

Thỏi son vẽ lên bờ môi gợi cảm của cô, cẩn thận tỉ mỉ, thái độ đối với trang điểm thận trọng giống y như lúc cô viết tin tức báo cáo.

Không nghĩ đến, đúng lúc này cửa phòng vệ sinh bị người ta một cước đá văng ra.

Đột nhiên có người đàn ông vẻ mặt hốt hoảng xông đến, tay đang đánh son của Khương Nghiên run lên, để lại một vệt son đỏ kéo dài từ khóe miệng đến bên má.

"Anh có nhầm hay không, đây là nhà vệ sinh nữ mà!"

Cô còn chưa dứt lời, trong nháy mắt, bị một con dao lạnh như băng kề sát cổ.

Người cầm dao ước chừng hai mươi mấy tuổi, vóc người cao gầy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt lẩn tránh, trong nét tàn nhẫn mang theo vài phần khủng hoảng.

Lông mi Khương Nghiên run rẩy, bàn tay đặt ngang trước ngực, giọng yếu ớt: "Đại ca, nhà về sinh tặng cho anh, tôi đi..."

"Không được động đậy, nếu không tao giết mày!"

----------

9 giờ, buổi tối, sân bay quốc tế Giang Thành.

Cuối chân trời mây đen cuồn cuộn kéo đến, dấu hiệu trời sắp đổ mưa lớn.

Dải cách ly màu vàng bay phập phồng trong cơn giông, trên sân bay, tất cả xe taxi cùng xe tư nhân đều phải sơ tán.

Từ trong bóng đêm dày đặc, xe cảnh sát hú còi lao đến, dừng ở cửa T2 của sân bay.


Cửa xe bật mở, một người đàn ông mặc cảnh phục màu đen bước xuống, cơ thể cường tráng.

Anh sải bước, đi về phía sân bay, mày nhíu chặt, đôi mắt sâu hun hút sắc bén như một ngôi sao lạnh lẽo.

"Đó là một người nghiện." Người vừa nói là đội trưởng đội điều tra phá án - Tần Lâm.

Lục Lẫm đeo găng tay màu trắng, ngón tay thon dài, nhận lấy bản đồ phân bố điều khiển của sân bay trong tay Tần Lâm, trầm mặc lắng nghe.

"Tên bắt cóc này lên cơn nghiện trong khu nghỉ ngơi, hành khách xung quanh cảm thấy rất khác thường, cảnh sát sân bay đã bao vây chặn lại, hắn ta hoảng hốt chạy bừa, chạy vào phòng vệ sinh. Lúc đó, trong phòng vệ sinh lại có một cô gái, tên nghiện này cưỡng chế cô ấy, uy hiếp cảnh sát để hắn rời đi, nếu không sẽ làm thương tổn con tin."

"Vị trí ở đâu?"

Cảnh sát Tần Lâm chỉ vào một chỗ trên bản đồ: "Gần băng chuyền hành lý số 4."

Lục Lẫm lấy bút máy màu đen từ trong túi, trực tiếp dùng hàm răng cắn mở nắp bút, đánh dấu lên mấy vị trí trên bản đồ.

Mấy nhân viên cảnh sát chạy tới, nghe theo sự sắp xếp của anh.

"Vì cơn nghiện phát tác nên hiện tại tâm tình kẻ bắt cóc rất kích động, bất cứ lúc nào sinh mạng của con tin cũng sẽ rơi vào nguy hiểm, chúng ta cần tốc chiến tốc thắng."

Giọng anh rõng rạc, pha một chút từ tính.

"Chúng ta không nên xông lên một loạt, tất cả đều phải đặt tính mạng con tin lên đầu, đội phòng thủ / tấn công thế nào rồi?"

"Thưa sếp, đã vào vị trí."

"Nhanh chóng chuẩn bị chuyên gia đàm phán đến hiện trường." Ánh mắt anh trong trẻo, quét qua mọi người, nói ngắn gọn: "Tất cả cởi bỏ cảnh phục, đổi thành trang phục thường, trà trộn vào đám đông cho tôi."

"Rõ!"

Lúc này, vài nam cảnh sát hình sự thay cảnh phục sang quần áo thường, trà trộn vào đám đông hỗn loạn trong sân bay.

"Lúc nào có thể xác nhận thân phận con tin?" Lục Lẫm nhanh chóng xem bản đồ.

Tần Lâm nói: "Tôi đã xác định được rồi."

Lúc này Lục Lẫm mới ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"

Tần Lâm giải thích: "Trước đó, nữ hành khách và nhân viên phục vụ sân bay từng có tiếp xúc, hành lý còn gửi lại cho cậu ta trông giúp, trên hành lý có thông tin cá nhân."

Lục Lẫm nghiêng mặt qua, chợt nhìn thấy một nam nhân viên phục vụ sân bay cao gầy, đang lấy lời khai.

Cậu ta có vẻ kích động, mặt đỏ tía tai: "Cô ấy là một đại mỹ nhân, rất xinh đẹp. Haiz! Tôi muốn xin số điện thoại của cô ấy, chú cảnh sát à, mọi người nhất định phải cứu được cô ấy, tất cả đều nhờ cậy vào các vị!"

Lục Lẫm dời mắt, thấy cách đó không xa, có một vali da tinh tế nhỏ màu đen, một mình trơ trọi, để ở ven đường.

Trong nháy mắt, tim của anh đột nhiên thít chặt.

Tần Lâm cầm lấy bảng thông tin mới được in ra, đi tới: "Thân phận con tin đã được xác định, tên là Khương Nghiên, 27 tuổi, làm phóng viên, từ Nepal tới Bắc Kinh, chuyến bay chuyển về Giang Thành, số hiệu máy bay Air China 434."

Anh ta ngẩng đầu, nhìn xung quanh: "Đội trưởng Lục, ta phải làm như thế nào bây giờ?"

Cảnh sát Tiểu Uông cầm trong tay một bộ cảnh phục màu đen, ngẩng đầu lên, nói với Tần Lâm: "Đội trưởng Lục đã tự mình ra trận rồi ạ."

Hết chương 1

(1), (2): Hai từ này nguyên văn là 阿索勒 và 阿勒索, pinyin là Ā suǒ lēi và Ā lèsuǒ. Tớ đoán đây là 2 huyện của Nepal vì ngay phía trước tác giả đang nói đến Nepal, nhưng đến khi tớ tra trên google thì Nepal lại không có 2 huyện này. Tớ nghĩ có lẽ tác giả đổi tên để tránh dính đến chính trị hoặc tớ dịch nhầm, tạm thời đành phải ghi như vậy, nếu có ai biết chính xác là gì thì giúp tớ với ạ.

(3): Vì được lợi ích cá nhân mà thất hứa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận