Hạ Dĩ Hiên xanh mặt, cô cúi đầu, nắm chặt tay áo, sắp làm cả hàng cúc áo rơi xuống.
Sở Luật buông tay xuống, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, hôm nào nói sau.
”
Nói xong, anh xoay người, nhưng vạt áo bị kéo lại.
Anh ngừng tại chỗ, chỉ có thể chờ Hạ Dĩ Hiên theo kịp mình.
Cách đó không xa, Hạ Nhược Tâm bưng trong tay một ly nước trái cây, uống từng ngụm từng ngụm, ánh mắt cô biến đổi theo từng hành động của hai người kia cho tới tận lúc khuất hẳn.
“Sở Luật, đến bao giờ anh mới biết được nhỉ?”
Cô khuấy nhẹ ly nước trên tay, bên trong vẫn còn nhiều tép quả chua chua ngọt ngọt, cô ngậm trong miệng, rồi lại khổ sở nhấm nhấm, không biết vì cái gì.
Sở Luật để Hạ Dĩ Hiên đi, đến lúc đó anh nhớ tới trong túi có một đồ vật.
Anh vươn tay vuốt trong túi, có một lọ thủy tinh nhỏ mà thứ chứa bên trong chắc chắn không phải là nước hoa.
“Cầm giúp tôi đem cái này đi xét nghiệm một chút.
” Anh đưa lọ thuốc cho viện trưởng bệnh viện, viện trưởng vội vàng cầm lấy.
Ông lắc lắc cái chai trong tay, bên ngoài chẳng có dấu hiệu gì, đúng là cần phải xét nghiệm thành phần bên trong.
“Sở tiên sinh lúc nào cần?” Thái độ của viện trưởng đối với Sở Luật luôn luôn cẩn thận, vì Quỹ Thiên sứ Nhi đồng của Sở Luật chủ yếu chi trả trong bệnh viện này, nhờ quỹ này bọn họ cứu được rất nhiều trẻ em, cũng nhờ thế mà bệnh viện của họ trở nên nổi tiếng.
Tự nhiên, thái độ của ông ta đối với Sở Luật rất cung kính.
“Nhanh nhanh đi.
” Sở Luật cũng không vội vàng gì, cũng chỉ muốn biết đích xác là thứ gì ở trong lọ này, lại là Hạ Dĩ Hiên.
Sở Luật ra khỏi bệnh viện, anh muốn đến công ty, tuy rằng là cuối tuần nhưng cũng có người tăng ca, anh cũng cần trực tiếp xử lý một số văn kiện, quên luôn việc liên quan đến chiếc lọ kia.
Mãi đến sau đó không lâu, anh nhận được điện thoại của bác sĩ, mới chợt nhớ đến việc mình đem một cái lọ đi xét nghiệm, đối với các loại thuốc anh thực sự rất nhạy cảm mà cũng ghét cay ghét đắng, anh vĩnh viễn không quên được, anh từng bị lừa uống một loại thuốc làm tuyệt đường con cái.
Tốt nhất lọ thuốc này chỉ là để bổ sung vitamin linh tinh gì đó.
“Sở tiên sinh, lọ thuốc anh đưa tới, chúng tôi đã kiểm tra rõ ràng rồi.
”
“Là thứ gì?” Sở Luật đứng lên, đi tới trên ban công, gió thổi tóc giữa trán anh, ánh sáng trong mắt anh càng thêm u ám.
“Là một loại dược phẩm cấm bán ra ở bệnh viện, một loại thuốc ngủ.
”
“Thuốc ngủ?” Sở Luật nheo hai mắt, Hạ Dĩ Hiên dùng thuốc ngủ làm cái gì, chẳng lẽ hàng ngày ngủ không được.
Anh ngắt điện thoại, viện trưởng nói rất rõ, đây là một loại thuốc ngủ hiệu lực rất mạnh, nếu dùng không cẩn thận có thể làm người ta chết trong êm ái, cho nên đây là thuốc cấm, một liều có thể làm cho một người đàn ông hôn mê cả ngày, mười lọ cũng đủ dùng nửa tháng, cũng là ngủ như chết, hai mươi lọ, thì không cần nghĩ nhiều, sẽ trực tiếp làm người ta chết không đau.
“Cô ta cần nhiều thuốc ngủ như thế làm gì?” Sở Luật về phòng, anh mở ngăn tủ ra, từ trong ngăn tủ lôi ra cái túi, phải có tới cả trăm lọ bên trong.
Anh đặt chiếc túi vào ngăn tủ, mặc kệ động cơ của Hạ Dĩ Hiên là gì, nếu anh chưa điều tra ra, anh sẽ không để Hạ Dĩ Hiên tiếp cận bất kì ai trong nhà họ Sở, trong đó có cả người mẹ đang sống thực vật của anh.
Đối với việc tàng trữ dược phẩm, anh đặc biệt ghét, nhất là dược phẩm cấm.
Hạ Dĩ Hiên mở cửa chiếc xe thể thao màu đỏ mới của cô ngay tại cổng Sở gia, xe này là Hạ Minh Chính tặng quà sinh nhật cho cô, rất hợp với tính tình của cô, sang trọng và kiêu ngạo.
Cô ấn chuông cửa, ấn nửa ngày vẫn chẳng có người mở cửa.
Sắc mặt cô càng lúc càng không vui, đây là cái lý gì, người bên trong đều chết sạch rồi hay sao mà không biết ra mở cửa, cô gọi vào điện thoại bàn trong nhà, vẫn không có người.
Cô không từ bỏ ý định, gọi liên tiếp nhiều lần, chính cô đứng từ cửa còn nghe được tiếng chuông điện thoại bên trong như quỷ sói gào khóc, chẳng lẽ người trong nhà lỗ tai đều điếc, không nghe thấy gì.
Cô gọi điện thoại cho Sở Luật, điện thoại vừa chuyển được, cô ta lập tức tuôn ra một tràng cằn nhằn.
“Anh Luật, người giúp việc nhà anh phải thay hết đi thôi, em đứng bên ngoài đến nửa ngày, ấn chuông cửa nửa ngày, gọi điện thoai cũng đến nửa ngày, bọn họ đều như điếc như chết hết cả, chẳng may dì mà xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”
Trợ lý Tiểu Trần cắn môi, giơ điện thoại xa ra ngoài, chói tai quá, nếu người này mà đang nói trước mặt, chắc nước bọt phải văng khắp nơi.
Chờ đến khi bên kia la lối xong, trợ lý Trần mới nhỏ giọng nói.
“Hạ tiểu thư, thực xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi đang họp…” Cô cẩn thận càng thêm cẩn thận, cái cô Hạ tiểu thư này tính tình thật ghê gớm, trong công ty này, có thể trị cô ta cũng chỉ có Lục Tiêu Họa, chỉ là bây giờ, cô buồn buồn nhìn bàn làm việc đối diện bên kia, nửa tháng nay cô ấy không đi làm.
Bên kia nói cái gì không cần biết, tóm lại, trợ lý Tiểu Trần đều mặc kệ, giơ tay xa ra một chút, nói cái gì cũng không liên quan, chị không cần nghe gì hết, đây là tổng giám đốc dặn dò, khi anh đang họp, ai cũng không được quấy rầy, ngay cả điện thoại cá nhân của anh cũng để ở đây.
Đương nhiên lúc ấy chị cũng hỏi giám đốc một câu.
“Bên kia là Hạ tiểu thư?”
Tổng giám đốc đến đôi mắt cũng không chớp cái nào.
“Không cần để ý, bảo cô ấy tới gặp tôi”
Đến tận lúc đầu dây bên kia không còn tiếng, chắc mắng đủ rồi, trợ lý Tiểu Trần mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một giờ sau, Sở Luật họp xong đi tới, trợ lý Tiểu Trần vội vàng mang điện thoại của anh tới.
“Tổng giám đốc, Hạ tiểu thư gọi đến một cuộc điện thoại vào lúc mười giờ hai mươi lăm phút bốn mươi mốt giây, thời gian trò chuyện, mười lăm phút.
”
Sở Luật cầm di động, vừa đi vài bước, chuông điện thoại của anh lại vang lên, là số của Hạ Dĩ Hiên.
Anh đặt điện thoại lên tai, còn chưa mở miệng, ngữ điệu của Hạ Dĩ Hiên bắt đầu thêm vào những uy hiếp cùng cảnh cáo.
“Cô nói xong chưa?” Đến tận lúc âm thanh bên kia dừng hẳn, Sở Luật mới nhàn nhạt mở miệng.
Trợ lý Tiểu Trần âm thầm vì Hạ đại tiểu thư mà cầu nguyện, tâm trạng tổng giám đốc đang không tốt rồi, Hạ Dĩ Hiên bên kia tất nhiên cũng hoảng sợ, nhớ tới giọng điệu chửi mắng người của mình lúc nãy, đâu có khác gì người đàn bà chợ búa, chanh chua.